Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 163: Chuyện củ không mấy vẻ vang




Chỉ là mỗi người đều phải vi hành vi của mình trả giá thật lớn.

Nghĩ tới đây, Tử Lam không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa, những chuyện đã qua, có thể giải quyết, cô cũng không cần phải lo lắng gì thêm.

Ngay vào lúc này, Hoa Hồng ngồi ở một bên trên ghế sa lon nghịch máy tính bản của mình, khi nhìn đến tin tức mới đăng ngày hôm nay, khóe miệng Hoa Hồng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Hi Hi, cậu lại đây xem tin tức ngày hôm nay đi!" Hoa Hồng sâu kín nói.

Hi Hi cùng Tử Lam đồng loạt nhìn về phía Hoa Hồng, đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Hồng, Tử Lam đã rất quen thuộc với vẻ đẹp của Hoa Hồng.

"Có chuyện gì sao?" Hi Hi hỏi.

Hoa Hông vẫn không ngước mắt, "Thật ra, mảnh đất kia cũng không tệ lắm, cậu cứ tùy tiện cho nổ như vậy, quá đáng tiếc a!"

...

Hi Hi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Hoa Hồng muốn nói lại là việc này a.

Tử Lam nhìn về phía Hi Hi, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

"Đó là chổ nào?" Tử Lam hỏi.

Trong lòng Hi Hi rất tức giận à, Hoa Hồng thân ái, cô chưa đánh đã khai sao, tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng trên mặt Hi Hi vẫn như trước vĩnh viễn đều treo lên mặt một nụ cười.

"Thật ra cũng không có gì, nơi Mộ Ngôn Tâm giam cầm mẹ, nơi đó căn bản không có internet, cho nên con truy tìm không được sự tồn tại của mẹ, cho nên..."

"Cho nên con cho nổ?" Tử Lam hỏi ngược lại.

Hi Hi nhìn Tử Lam, đối mặt với mẹ, bé không thể mở miệng lừa gạt mẹ a, Vì vậy gật đầu, "Nơi đó để lại ấn tượng không tốt trong lòng mẹ, con không muốn giữ lại!".

Chỗ đó tuy rằng xa xôi hẻo lánh, nhưng lại là một địa phương tốt, bất quá, nơi đó tồn tại hồi ức không tốt của mẹ, Hi Hi không muốn giữ lại.

Tử Lam nhìn Hi Hi, nghe lời của bé, rất lâu mới mở miệng nói một câu, "Không sai!!"

Không có tín hiệu, cũng không có internet, chỗ như vậy, vì để tránh cho lần sau chuyện không may giống vậy phát sinh, nổ liền nổ.

Chỉ là...

"Hi Hi, bất quá, đồng thời cậu cũng vì quốc gia làm ra cống hiến!" Hoa Hồng mở miệng.

"Tại sao lại nói như thế?"

"Địa phương bị cậu cho nổ tung, ngày hôm qua, cảnh sát mới vừa dọn dẹp xong, bất quá họ lại phát hiện cổ vật, chuyên gia khảo cổ giám định là cổ vật thuộc về triều đại nhà Thanh!" Hoa Hồng ngẩng đầu nhìn Hi Hi nói.

...

Cho nên Hi Hi vẫn là làm chuyện tốt nha?

Tử Lam cũng cảm thấy thật buồn cười, vốn dĩ, dùng bom nổ tung là một sự kiện rất kinh khủng, nhưng bây giờ lại phát hiện văn vật, chẳng lẽ nào lại có ý nghĩa xâu xa bên trong?

Hi Hi nghiêm trang gật đầu, "Xem ra, hành động của con cảm động trời đất, ông trời cũng đang ủng hộ cách hành xử của con!".

Tử Lam囧.

Bất quá, hình như đúng là như thế.

Nếu như không phải vì Hi Hi, cổ vật được chôn sâu dưới lòng đất vĩnh viễn đều không phát hiện!

Hoa Hồng cũng cau mày, dù sao, chuyện này đối với bọn họ mà nói, không quan trọng.

Hi Hi nổ dứt khoát, điều này, Hoa Hồng đặc biệt thưởng thức, lúc đó Hi Hi còn đặc biệt lưu manh huýt sáo một cái, khí phách, thập phần khí phách!

Đúng lúc này, ba người đang suy xưa trò chuyện, bao tử của Tử Lam rất không thích hợp phát ra tiếng kêu.

Hi Hi sửng sốt, nhìn Tử Lam, "Mẹ, ngươi đói bụng?"

Tử Lam gật đầu, đến bây giờ cô vẫn chưa từng ăn cái gì, chỉ dựa vào một chút nước dinh dưỡng, có thể không cảm thấy đói được sao?

Hi Hi nhíu, "Cha thế nào vẫn chưa trở lại?"

Bé vốn nghĩ muốn tự mình làm món ăn cho mẹ, chỉ là bé cũng không biết lúc nào thì mẹ tỉnh lại, nghĩ coi chừng bên cạnh Tử Lam, mới không có chuẩn bị thức ăn.

Hi Hi vừa mới chuẩn bị cầm điện thoại lên gọi cho Mặc Thiếu Thiên, lúc này, cửa bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên bước vào, trong tay giơ lên thức ăn.

Hi Hi quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, tại sao lâu như vậy?"

Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng, "Kẹt xe!"

"Nga!" Hi Hi cũng không hỏi nhiều nữa, liền đáp một tiếng.

Mặc Thiếu Thiên để thức ăn xuống bàn, nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư, em đã tỉnh?"

Tử Lam mỉm cười với anh, “Đúng vậy a, đều nhờ phúc của Mặc tổng, nên tỉnh nha!"

Lâm Tử Lam bỗng nhiên như thế nghiêm trang cùng Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, anh còn có chút không quen.

"Hiện tại em còn có chổ nào cảm thấy không được thoải mái?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.

Tử Lam lắc đầu, "Ngoại trừ bị xây xát nhẹ bên ngoài một chút, ngoài ra không có chuyện gì!" Tử Lam nhàn nhạt nói, đối mặt với sự kiện lần này người cứu mạng cô chính là Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam cũng không đến mức trưng ra vẻ mặt phòng bị với anh.

Nghe được Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, cũng đồng dạng bảo trì trầm mặc.

Lúc này, Hi Hi mở ra bao thức ăn Mặc Thiếu Thiên vừa mang đến, "Mẹ, những thứ này đều là thức ăn mẹ yêu thích nhất a... Cái này chắc là ở khu phía Tây mới có nha, nhiều món đều cách xa nhau như vậy, cha chạy xa như thế để mua sao?"

Hi Hi hỏi.

Không nghĩ tới cha lại có lòng như vậy cố tình lái xe thật xa để mua nha.

Tử Lam cũng nhìn những loại trái cây trên bàn, tất cả đều là thứ cô thích ăn nhất, thậm chí rất xa xôi cách biệt khu đô thị mới có, bình thường cô rất muốn ăn nhưng lười phải đi đoạn đường xa như thế, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên lại có lòng đem đến trước mặt cô...

Thật ra, Tử Lam rất muốn nói, Mặc Thiếu Thiên hôm nay anh bị làm sao vậy?

Mặc Thiếu Thiên bị ánh mắt của hai người bọn họ chăm chú nhìn mình, anh có chút quẫn bách, ho khan một tiếng, "Con nghĩ có khả năng sao? Cha chỉ là qua bên kia làm việc, lúc trở về thấy, thuận tiện mua!".

...

"Thật sao? Cái này chắc là tây đường vòng bao quanh vòng thành phố mới có, một tây, một đông? Cha thân ái, ngươi như thế tiện đường a?" Hi Hi mang theo ý cười hỏi, cha là cố ý, cố ý. …

Không ngờ tới cha lại dụng tâm với mẹ a, có mờ ám, có mờ ám!

Tử Lam cũng nhìn những loại trái cây kia, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, nhìn Hi Hi, "Cha phát hiện, hôm nay bảo bối nói rất nhiều lời vô ích!"

Hi hi cười, "Con chỉ có tinh thần ham học hỏi một chút thôi, cha thân ái, người không nên đánh mất về phương diện tích cực của con a!"

"Vậy bớt nói nhảm đi, ít gây chuyện, câm miệng!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Ân!" Hi Hi lên tiếng, thế nhưng khóe miệng lại lặng lẽ mang theo một tia ẩn nhẫn ý cười.

Tử Lam cũng ăn đông tây, nghe Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đối thoại, khóe miệng cũng không khỏi nhợt nhạt câu lên.

Nhìn mẹ ăn ngon miệng, Hi Hi liền đứng dậy nhường lại địa phương, để Mặc Thiếu Thiên ngồi xuống.

Lúc này, Hoa Hồng đứng dậy, "Bảo bối, cậu theo tôi ra ngoài một chút, tôi có chuyện cần nói với cậu!"

Hi Hi là một đứa bé rất thông minh, tự nhiên biết Hoa Hồng giành không gian riêng cho cha mẹ, bé lập tức thức thời lên tiếng, "Hảo!"

Vì vậy, Hi Hi nhìn Tử Lam, "Mẹ, ta đi ra ngoài một chút!"

Tử Lam gật đầu sau đó chăm chú ăn uống.

Vì vậy Hoa Hồng cùng Hi Hi đi ra, trong phòng chỉ còn lại có Lâm Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên ngồi bên cạnh giường của Lâm Tử Lam, nhìn cô ăn ngon lành.

Nhìn các loại trái cây trước mắt, Tử Lam ăn, thế nhưng cô luôn có cảm giác ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên vẫn nhìn chằm chằm mình, Tử Lam cảm thấy hết sức không được tự nhiên.

"Mặc tổng, muốn ăn cái này sao?" Tử Lam nhìn anh khẽ hỏi.

"Không cần!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam nhíu mày, cũng không nói thêm gì, cô rất đói nga, nhất định phải ăn một chút gì.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nữ nhân này, không có chút nào giả vờ, cho người ta cảm giác, luôn luôn rất tự nhiên.

Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Lâm Tử Lam, vì sao Mộ Ngôn Tâm lại bắt cóc em?"

Tử Lam sửng sốt, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên lại đột nhiên hỏi cái này.

Suy nghĩ một chút, cô mở miệng, "Bởi vì, lúc còn trẻ đã từng vô tri ngu ngốc, từng đắc tội hắn!"

"Em làm chuyện gì? Khiến hắn hận đến mức phải bắt cóc em?" Mặc Thiếu Thiên bức bách hỏi.

Nói thật, anh rất thích nhìn Tử Lam dáng vẻ quẫn bách, rất có ý tứ.

Nữ nhân này ở trước mặt anh luôn luôn bình tĩnh thong dong, làm việc có trật tự, hơn nữa lời lẽ sắt bén không tha một ai, Mặc Thiếu Thiên khó có được cơ hội nhìn thấy Lâm Tử Lam như vậy 囧 hình dạng, làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội này trêu chọc một chút?

" Mặc tổng, đây là chuyện riêng của tôi, tuy rằng anh đã cứu tôi, thế nhưng tôi cũng có quyền lợi không nói cho anh!" Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên từng câu từng chữ nói.

Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, "Ân, hành hung người ta sau đó chụp hình lõa thể, còn đem hình phát tán trên mạng, đích thật là một chuyện không đáng để nhắc tới!"

Trong miệng Tử Lam đang ngậm đầy trái cây, thiếu chút nữa cô đã chết vì nghẹn, sau đó Tử Lam nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi mắt đều tràn ngập tia sáng, giọng nói kinh ngạc, "Anh đều biết?"

Gương mặt của Mặc Thiếu Thiên trông thật yêu nghiệt, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười chắc chắn, "Nếu như không tra được, em nghĩ rằng anh làm sao sẽ tìm được em?"

Tử Lam suy nghĩ một chút, kỳ thực đối với bản lĩnh của Mặc Thiếu Thiên, nghĩ muốn tra được, dễ như trở bàn tay, Tử Lam cũng không phải cố tình giấu diếm, chẳng qua là cô cảm thấy chuyện này, cũng không cần phải... nhắc lại.

Giống Mặc Thiếu Thiên đã nói, đó cũng không phải là chuyện đáng vẻ vang gì!

Tử Lam nhíu mày, nghiêm trang nói, "Tuy rằng tôi đã từng làm ra những chuyện như vậy, bản thân tôi cũng đã tự giác kiểm điểm về hành vi của mình, thế nhưng tôi tuyệt không hối hận, người như Mộ Ngôn Tâm, tôi cho hắn trả giá, dạy dỗ đôi chút, đó xem ra là tiện nghi cho hắn!"

Nếu quả thật Tử Lam không làm như vậy, còn không biết có bao nhiêu cô gái phải gặp chuyện tai ương!

Huống chi, lúc đó chỉ do cô có ý muốn trả thù, nếu như hắn không quá phận, cô cũng sẽ không như vậy.

Nói tóm lại vắn tắt trong hai từ ….. đáng đời!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, khóe miệng nhếch lên, nữ nhân này, biết phân biệt phải trái, ghét kẻ ác, thông minh cơ trí, ngay cả tính cách cũng là dám yêu dám hận, Hi Hi cũng như vậy, ghét kẻ ác, sợ là cùng Lâm Tử Lam đều một dạng giống nhau.

"Nói như em, ngược lại thì em không còn muốn nhắc đến?" Mặc Thiếu Thiên phản đối.

"Chuyện này, so sánh đúng sai không còn bất kỳ quan hệ nào đến tôi, tôi thừa nhận trước kia hành động có điểm không đúng, thế nhưng Mộ Ngôn Tâm không ngừng quấy rầy người nhà của tôi, tôi cũng bởi vậy để tránh né Mộ Ngôn Tâm, mới đồng ý xuất ngoại du học, hôm nay đã trôi qua 7 năm, hắn vẫn quyết định làm như vậy, đó là trừng phạt đúng tội!"

Tử Lam đã vì chuyện này, phải chịu cảnh rời xa gia đình suốt 7 năm, chỉ cần việc này thôi, cũng đã đủ bồi tội được rồi!

...

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nữ nhân này vĩnh viễn đều tồn tại những lời nói chánh nghĩa.

Bất quá, khi nói đến đây, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới một vấn đề, dựa theo như vậy diễn ra, anh cũng nhớ rõ, Lâm Tử Lam đã từng cùng anh phát sinh quan hệ nam nữ, cô liền biến mất không thấy, như vậy, thời gian phát sinh cùng lúc đó?

"Lâm tiểu thư, như vậy lúc em ở trong quán rượu uống say, cũng là vì chuyện này?" Mặc Thiếu Thiên cười tiếp tục hỏi cô.

Tử Lam nghe thế, cô nhíu mày, "Coi là vậy đi!"

Rốt cuộc...

" Lúc em theo anh ở trong quán rượu, là cố ý câu dẫn anh sao?" Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nheo cặp mắt lại nhìn Tử Lam.