Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 142: Khát vọng thân tình




“Ba, như thế nào? Không còn lời gì để nói hay sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn ông lạnh giọng hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười yêu nghiệt. Mặc Ân Thiên nhìn anh... cực kỳ giống người phụ nữ kia!

Trong khoảng thời gian ngắn Mặc Ân Thiên bị anh chận không nói được lời gì.

“Bất kể như thế nào, tao cũng sẽ không thừa nhận nó là con cháu của nhà họ Mặc!” Mặc Ân Thiên một mực chắc chắn nói, nét mặt cương nghị viết đầy kiên định.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên chỉ cảm thấy buồn cười.

“Ba, nó là con trai của tôi, tại sao phải cần ông thừa nhận?!” Nói tới chỗ này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên một cái, “Ông bắt nó xưng là người của Mặc gia, tôi đoán chừng nó chắc chắn sẽ không chịu đâu!Cho nên ông cứ yên tâm, nó sẽ không tranh giành tài sản này của ông, tài sản này ông hãy để con trai và cháu trai bảo bối của ông đi phá đi!” Mặc Thiếu Thiên châm chọc nói.

Hi Hi là con anh, anh không cần người khác tới thừa nhận

Mặc Thiếu Thiên chỉ biết là, Hi Hi chính là con trai của anh, điểm này ai cũng không thể sửa đổi!

Mặc Ân Thiên hết sức phản đối như vậy không phải cho là bảo bối của anh muốn cướp đi tài sản này sao?

Bọn họ thật không thèm!

Bảo bối là thiên tài, bé là hacker cao cấp, anh thấy không tới mấy năm nữa bé nhất định sẽ trở thành người rất ưu tú.

Mặc Thiếu Thiên hốt nhiên không biết, bây giờ tài sản của Hi Hi đã mấy trăm triệu rồi.

Ngay cả Hi Hi cũng đếm không hết mình có bao nhiêu tiền!

“Mày —— được lắm, tao cho mày biết, chỉ cần tao ở trong nhà này một ngày, nó cũng đừng nghĩ đi vào cái cửa này một bước!” Mặc Ân Thiên hô.

“Cái cửa của căn nhà này ngay cả tôi cũng không muốn vào chứ nói gì là con tôi. Ba, ông thật cảm thấy làm người của Mặc gia là rất vinh quang sao? Nếu ông cảm thấy tốt như vậy thì hãy cùng vợ và con trai của ông hưởng thụ đi!” Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ nói, thanh âm không lớn nhưng là lại làm cho người ta tức điên.

Thấy gân xanh trên mặt Mặc Ân Thiên nổi lên, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên, “Nếu như không có chuyện gì vậy thì tôi đi trước!” vừa nói, Mặc Thiếu Thiên liền xoay người rời đi.

Mới ra cửa anh liền thấy Mặc Thiếu Quần đi tới, mặc áo vét tông, một bộ dạng công tử ăn chơi điển hình.

Khi vừa nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Quần liền đi tới.

“Mặc Thiếu Thiên, mày cũng thật có khí phách à, lại ở bên ngoài sanh con riêng!” Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Thiếu Thiên khinh bỉ nói.

Khi vừa nói xong lời này thì Cung Ái Lâm và Mặc Lưu Ly vừa đi xuống lầu liền nghe được.

Cung Ái Lâm sửng sốt, suýt nữa cho là mình nghe lầm, Mặc Lưu Ly lại nhẹ nhàng nhíu mày một cái, môi hồng mím chặc, tầm mắt rơi vào người Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần đối diện mà đứng, khi nghe lời nói của Mặc Thiếu Quần, tròng mắt của anh lạnh lùng quét tới.

“Vậy thì thế nào? Có liên quan gì tới mày? Cút sang một bên cho tao!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Thiếu Quần hung hăng nói một câu.

“Mặc Thiếu Thiên, tao cho mày biết, mày đừng quá kiêu ngạo!” Mặc Thiếu Quần thở phì phò nói, bất kể lúc nào cùng Mặc Thiếu Thiên cãi nhau, anh ta cảm giác mình so Mặc Thiếu Thiên luôn bị thấp hơn một bậc.

Dựa vào cái gì? Mặc Thiếu Thiên chẳng qua là một thằng con rơi!

Cho dù nó bây giờ là tổng giám đốc của công ty MK thì cũng chỉ bất quá là một thằng con rơi!

“Tao cứ phách lối như vậy thì mày làm gì được tao? Mặc Thiếu Quần, thức thời thì chớ nên chọc tao, nếu không... mày chịu không nổi hậu quả đâu!” Nói lời cảnh cáo xong Mặc Thiếu Thiên liền trực tiếp rời đi, anh lười dây dưa với Mặc Thiếu Quần.

Anh mới vừa đi, Cung Ái Lâm liền từ trên lầu đi xuống, nhìn Mặc Thiếu Quần, “Thiếu Quần, con mới vừa nói cái gì ……? ”

…………………………………………………………………………………………………………………………

Mặc Thiếu Thiên đi ra Mặc gia, sắc mặt lo lắng.

Mặc Ân Thiên nghĩ như thế nào anh không phải là không biết.

Bất quá lần này, đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Mặc Thiếu Thiên và Mặc Ân Thiên trở mặt với nhau.

Ông ta kích động như thế hoàn toàn bởi vì sợ anh và Hi Hi cướp tài sản của ông đi?

Nghĩ tới đây Mặc Thiếu Thiên cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Đối với tài sản của Mặc Ân Thiên, Hi Hi không lạ gì, Mặc Thiếu Thiên lại càng không thèm.

Nhưng là nếu không phải do một tay anh gầy dựng nên thì công ty MK cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay. Cho nên muốn anh giao ra MK, Mặc Thiếu Thiên cũng có chút không cam lòng!

Dựa vào cái gì Mặc Thiếu Quần là một thằng phế vật cái gì cũng không biêt làm nhưng Mặc Ân Thiên lại đối với hắn vô cùng sủng ái. Còn anh, anh nhiều năm khổ cực làm tất cả nhưng cũng không chút nào chiếm được sự công nhận của Mặc Ân Thiên.

Những năm này, anh đã đưa công ty MK lên tâm cao mới. Một phần là anh cũng rất thích đối với phương diện làm ăn này. Công ty mỗi lần lên một tầng thứ, anh cũng cảm thấy có chút thành tựu. Phần còn lại là anh muốn Mặc Thiên Ân để ý đến mình. Nhưng là đã nhiều năm như vậy, Mặc Thiếu Thiên cảm giác ý tưởng ban đầu của mình thật là ngây thơ.

Anh đến bây giờ mới hiểu được, bất kể anh làm gì, Mặc Ân Thiên cũng sẽ không thích anh, không muốn nhìn thấy sự hiện hữu của anh. Đối với hết thảy mọi chuyện của anh ông ta đều không thèm quan tâm tới.

Cho nên Mặc Thiếu Thiên thoạt nhìn bên ngoài phóng đãng không kềm chế được, bên trong, anh thật ra rất ước ao có được tình thân. Chẳng qua là anh cố che giấu đi hết thảy, ngụy trang đứng lên.

Mặc Thiếu Thiên ngồi trên xe, lúc này, anh lấy điện thoại di động ra, thấy số điện thoại của Lâm Tử Lam không biết tại sao anh liền bấm gọi.

“Hửm……” Tử Lam đang ở trong nhà ngồi ăn bỗng dưng nhận được điện thoại của Mặc Thiếu Thiên khiến cô có chút kinh ngạc.

“Em đang làm gì đấy? ” Mặc Thiếu Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Xem ti vi, Mặc tổng, giờ này gọi điện thoại xin hỏi có chuyện gì không?” Có lẽ là ngày hôm nghe được Hi Hi kể chuyện của Mặc Thiếu Thiên, lúc Tử Lam đang hỏi thì đột nhiên trong lòng cảm thấy xót xót, sau đó bổ sung một câu, “Anh bây giờ không có ở công ty sao? ”

Mặc Thiếu Thiên ngược lại không mấy để ý, suy nghĩ một chút mở miệng nói, “Ở Mặc gia!”

Nhắc tới cái này Tử Lam thức thời không có hỏi nữa, cô không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của Mặc Thiếu Thiên.

Nghe được bên đối diện một trận im lặng, Mặc Thiếu Thiên vốn là muốn nói cho Tử Lam là Mặc gia đã biết tin tức của Hi Hi. Nhưng là anh cảm thấy những chuyện này nên gặp mặt nói sẽ tốt hơn vì vậy hỏi, “Bảo bối có ở đấy không? ”

“Có, anh chờ một chút để tôi đưa điện thoại cho Hi Hi!” vừa nói Tử Lam liền đi kêu Hi Hi, không biết tại sao cô cảm giác thanh âm hôm nay của Mặc Thiếu Thiên hơi là lạ.

Mấy giây sau.

"Ba....” Hi Hi thanh âm sung sướng thông qua điện thoại truyền tới.

“Bảo bối ……” Mặc Thiếu Thiên kêu một tiếng.

“Ba, tại sao sáng hôm nay ba không có tới ăn điểm tâm? Con cũng làm một phần cho ba đấy!” Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, “Ba hôm nay có chút việc cho nên không có đi đến đó được, thật xin lỗi bảo bối ……”

“Hắc hắc, ba, ba không cần nói xin lỗi, con mỗi ngày đều làm bữa sáng cho ba, ba lúc nào muốn ăn thì cứ tới!” Hi Hi khéo léo cười nói.

Nghe được lời Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Ừ! Sau này mỗi ngày ba sẽ cùng con ăn bữa sáng!” Mặc Thiếu Thiên cam kết.

“Thật? ”

“Ừ!”

“Một lời đã định!” Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên cười cười.

Lúc này Hi Hi hỏi, “Ba, ba lúc này gọi điện thoại là nhớ bảo bối, hay là nhớ mẹ của bảo bối à? ”

Tử Lam đang ăn nghe được Hi Hi nói, tròng mắt hung hăng quét nhìn bé một cái, còn Hi Hi thì cầm điện thoại không để ý tới ánh mắt của Tử Lam.

Nghe được câu hỏi của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, “Con cảm thấy thế nào? ”

“Con sao mà biết được, muốn nghe ba chính miêng nói ra ……” Hi Hi cười nói.

Mặc Thiếu Thiên nhấp mím môi, “Vậy con hy vọng câu trả lời là gì đây? ”

“Ba, ba cứ nói đi, yên tâm, bảo bối sẽ không ăn dấm chua đâu!” Hi Hi vẫn như cũ cười hì hì nói.

Nghe thanh âm của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cảm giác không khỏi buông lỏng.

Cũng chỉ có thời điểm cùng mẹ con bọn họ anh cảm giác mình thật không cần bất kỳ phòng bị gì..

“Ba nhớ con, nhưng mà khi ba nhớ con thì sẽ nghĩ đến mẹ con, cho nên câu trả lời là, ba nhớ cả hai!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Mặc dù anh lập lờ nước đôi trả lời nhưng là đáp án Hi Hi thích nhất.

“Ba, ba thật giảo hoạt ……”

“Đối phó với con trai ba biết nên dùng biện pháp gì.” Mặc Thiếu Thiên nói, “Thế nào? Chẳng lẽ không được sao? ”

“Dĩ nhiên được rồi …… thật ra thì, ba, con cũng nhớ ba ……” Hi Hi nói. Tuy mới cùng Mặc Thiếu Thiên tương nhận không bao lâu, nhưng là Hi Hi rất thích Mặc Thiếu Thiên.

Nghe được lời của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cảm giác đáy lòng mình giống như là có một dòng nước ấm chảy vào, ấm áp, rất thoải mái.

Nhưng là Hi Hi vừa nói những lời này mặt bé liền đỏ rần.

“Thật ra thì mẹ cũng nói để cho ba tới đây ăn sáng, về phần đây là ý gì, con cũng không biết ……” Hi Hi cố ý giở trò mê hoặc nói.

Nghe được lời của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng cười cười, cảm thấy Hi Hi đang nói đùa, phụ nữ kia đời nào mời anh ăn cơm?

Không đời nào!

“Con nói cho mẹ biết, mẹ con muốn thì nên đích thân gọi điện thoại cho ba, ba có thể suy nghĩ đáp ứng yêu cầu của mẹ con!” Mặc Thiếu Thiên cũng cười giỡn nói.

“Thật? Ba, ba chừng nào thì tới? Tối hôm nay có thể tới không? ” Hi Hi hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày một cái, nghĩ đến hành động tối nay, suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Ngày mai đi, hôm nay ba còn có chuyện, chuyện vừa xong xuôi ba liền qua thăm con!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi Hi hoàn toàn là dùng giọng để thử dò xét, bé tối nay cũng không có thời gian, nhưng ba cũng không có thời gian, hy vọng chuyện bọn họ làm không phải là cùng một chuyện.

“Dạ!” Hi Hi đáp một tiếng.

“Ừ, ba cúp máy đây!”

“Bye Bye ba!”

“Bye Bye!!” vừa nói, điện thoại liền bị cúp.

Điện thoại mới vừa ngắt, Tử Lam liền ném cái gối lên người bé, “Tiểu tử thúi, con ở đây nói lung tung cái gì đấy? ”

Hi Hi vội vàng nhận lấy cái gối, tròng mắt trợn lên nhìn Tử Lam, "Mẹ, mẹ đừng nên bạo lực như vậy được không! ”

“Đây là hậu quả do con nói năng lộn xộn!” Tử Lam nhìn bé cảnh cáo nói.

Hi Hi ôm cái gối, ngồi ở trên ghế sa lon, “Mẹ, mẹ biết ba nói gì không?”

Trong nháy mắt, Tử Lam sững sờ.