Ban đêm.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi ngủ chung.
Sau khi Hi Hi ngủ được một lúc, Mặc Thiếu Thiên đứng dậy gọi một cú điện thoại.
Ngay sau đó nói chuyện điện thoại xong, lần nữa trở lại bên người Hi Hi, nhìn bé nằm ở trên giường, nhất thời ánh mắt tràn ngập nhu tình, anh cảm thấy lòng của mình vô cùng an tĩnh, đời này, anh lần đầu tiên có loại cảm giác bình yên như thế.
Anh rất may mắn, Hi Hi là con trai của anh.
Có lúc Mặc Thiếu Thiên thầm nghĩ, anh đời này, cũng chưa từng làm việc gì tôt, sao ông trời lại ưu ái ban cho anh một đứa con trai dễ thương khả ái lại thông minh.
Anh cảm thấy, bản thân thật sự quá may mắn!
Nằm xuống bên cạnh Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng vươn tay ôm Hi Hi vào lòng.
Hi Hi đang ngủ, theo bản năng bé xoay người lại, vươn tay khoát lên người Mặc Thiếu Thiên, hai cha con suốt đêm ôm nhau ngủ, đêm nay, bọn họ ngủ rất an ổn, rất ấm áp.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Hôm sau....
A Thị xảy ra một chuyện rất oanh động.
Nhà của Trọng Chính Thị trưởng đêm qua bị bom phá hủy oanh tạc, phòng ốc cũng nổ hết một nửa, tất cả nhân viên trong nhà đều nằm viện, cơ quan chính phủ rất coi trọng chuyện này, tìm người điều tra, vậy mà, một phong thư đưa lên, tố cáo Trọng Chính phạm tội tham ô số tiền lên tới vài chục triệu, ngay sau đó Trọng Chính thị trưởng nhanh chóng được đưa vào thẩm vấn điều tra.
Chuyện này, xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, nhưng có người mật báo, phía trên không thể coi thường, lặp tức đối với Trọng chính tiến hành điều tra.
Cái tin tức này vừa ra, cả A Thị lần nữa tiếp tục oanh động, tất cả quan viên cấp cao rối rít tránh né e ngại, đối với Trọng chính bày tỏ phủi sạch quan hệ.
Hi Hi chứng kiến tới cái này tin tức thời điểm, chỉ nhíu mày, bởi vì bé hiểu biết rõ, đây là người nào làm.
Không ngờ quả tạc đạn kia thật không có nổ chết bọn họ, coi như bọn họ vận khí tốt!
Chỉ là thị trưởng bị quy tội, tham ô hối lộ, đúng thật là chuyện rất lớn nha, nếu như tội danh thành lập, tội này không nhẹ chút nào.
Thấy kết quả này,Hi Hi coi như giảm bớt một chút tức.
Nể mặt mũi cha, trước hết tạm thời tha cho hắn một mạng!
Bên trong bệnh viện.
Tử Lam sáng sớm liền đã tỉnh, bởi vì mất máu quá nhiều, mặt của cô bạch một số gần như trong suốt, đôi môi cũng là một mảnh màu nhạt, nồng đậm lông mi bao trùm xuống, cả người hiện ra một loại khí chất yếu đuối bệnh hoạn nhưng không kém phần xinh đẹp.
Cho dù lúc này, Tử Lam cũng như thế mỹ.
Nhưng mới vừa mở mắt, cảm giác đầu tiên của cô chính là......
Đau!
Thật là đau!
Thật sự rất đau!
Tử Lam từ từ mở mắt, cảm giác đầu tiên chính là sau lưng một hồi đau rát, không khỏi khẽ rên lên mấy tiếng.
Mẹ nó!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tử Lam rất muốn mắng chưởi người lúc này!
Cô đời này không sợ trời, không sợ đất, chỉ duy nhất sợ đau mà thôi!
“ Mẹ, người làm sao vậy? ” Tử Lam mới vừa mở mắt, liền nhìn đến Hi Hii tấm khả ái mặt xuất hiện tại trước mặt của mình.
Tử Lam cảm thấy hết sức khó chịu, đầu có chút nặng, giống như làm một giấc mộng một dạng, cả người vừa mệt vừa sợ.
“ Bảo bối, mẹ không sao, chúng ta bây giờ đang ở bệnh viện à?” Ngươi lam nhẹ giọng hỏi, nhìn lên trước mặt địa phương, rất xa lạ.
“ Mẹ, người bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện!” Hi Hi nói, tròng mắt hàm chứa nồng nặc lo lắng.
Nhìn bộ dạng của mẹ lúc này, đáy lòng của bé một hồi đau lòng, mẹ sợ đau, cũng không dễ dàng nói đau, luôn sợ bé lo lắng, cho nên chuyện gì đều kiềm nén trong bụng giấu kỹ.
Bây giờ kêu đau, có thể thấy được thật sự rất đau!
Hiện tại Hi Hi có chút hối hận, không có tự tay giải quyết xong Trọng Chính!
Tử Lam nhíu mày, từ từ khôi phục ý thức, mặt tái nhợt, ai nhìn thấy cũng cảm thấy trong lòng xót xa.
Hi Hi thấy mẹ tỉnh lại, nhanh đi ra ngoài gọi Bác sĩ đến.
Bác sĩ nhanh chóng tiến vào, sau đó theo thường lệ cho Tử Lam kiểm tra một phen.
“ Lâm tiểu thư, ngoại trừ vết thương trên lưng, cô còn cảm thấy nơi nào đó không thoải mái nữa không? ”.Bác sĩ ân cần hỏi.
Tử Lam lắc đầu, cặp kia sáng rỡ, nhìn vào tựa như đáy hồ trong suốt, “ Không có! ”
“ Cô có cảm thấy nhức đầu không? ” Bác sĩ lại hỏi tiếp.
Tử Lam thành thực lắc đầu, “ Không đau! ”
“Ân, vậy thì tốt, Lâm tiểu thư, cô đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là kế tiếp vẫn còn cần hảo hảo điều dưỡng, vết thương không phải một lát là có thể tốt, nên ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng!” Bác sĩ dặn dò lần cuối cùng.
Nghe được mẹ không còn nguy hiểm, Hi Hi rốt cuộc yên lòng, nhìn bác sĩ, lộ ra ưu nhã cười, “ Cám ơn Bác sĩ! ”
Bác sỉ nhìn Hi Hi, đứa bé này thật đáng yêu, hiện tại cả tầng lầu Bác sỉ cùng y tá cũng bị hi Hi ưu nhã mê hoặc, vì vậy cũng cười lắc đầu, “ Không khách khí! ” Sau khi nói xong liền mang theo y tá rời phòng bệnh.
Lúc này, Tử Lam cũng tỉnh táo rất nhiều.
Bác sỉ mới vừa đi ra, Tử Lam nhìn Hi Hi, “ Bảo bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ”
Hi Hi nhìn mẹ, sau đó hỏi, “ Mẹ, người quên đã xảy ra chuyện gì sao? ”
Hi hi hỏi ngược lại như vậy.
Tử Lam lặp tức nhíu lông mày, suy nghĩ thật kỹ về một màn gặp chuyện không may kia.
Có người lái xe đụng cô, nhưng chưa thành công, sau đó lại có người chỉa súng về hướng cô......
“ Có người muốn giết mẹ? ” Tử Lam đột nhiên nói ra.
Mới vừa nói xong, Tử Lam liền hối hận, nhìn sang Hi Hi, cô chỉ sợ dọa Hi Hi sợ hãi.
Hi Hi vẽ mặt bình tỉnh, nhìn Tử Lam, sắc mặt trầm trầm.
Là ai?
Là ai muốn giết cô?
Tử Lam tự nhận là chưa cùng người nào kết thù kết oán, ai sẽ hận cô, hận đến mức muốn giết cô?
Trừ Trọng Nhược Tình ra, cô thật không có cùng bất luận kẻ nào kết thù kết oán.
Nhưng Trọng Nhược Tình cũng không có khả năng hận cô tới mức như thế a!
Tử Lam có chút không hiểu.
Nhưng cô không muốn hù dọa Hi Hi, liền vừa cười nói xấu trong lòng, “ Mẹ đoán chừng gặp phải cướp bóc rồi, thật là xui xẻo! ”
Cô nói này lời nói, hoàn toàn vì muốn để cho Hi Hi yên tâm.
Hi Hi lại nhìn Tử Lam, khuôn mặt nhỏ xíu bắt đầu nhăn nhó.
“ Bảo bối, con làm sao vậy? ” Tử Lam lo lắng hỏi.
Một giây kế tiếp, Hi Hi nhào vào trong ngực Tử Lam, ôm chặt lấy cô, sau đó buồn buồn mở miệng, “ Mẹ, ta lo lắng cho người! ”
Tử Lam sững sờ, Hi Hi hiếm khi bộ dạng như thế này, có thể thấy được chuyện xảy ra lần này thật sự dọa bé sợ!
Tử Lam vuốt tóc của bé, “ Mẹ không sao rồi, chỉ là có chút xui xẻo gặp phải cướp, mẹ sẽ không luôn xui xẻo như vậy, an tâm......”
Lời của Tử Lam..
Chỉ đơn thuần an ủi.
Hi Hi lại ôm Tử Lam, thân thể nhỏ bé có chút run rẫy.
Tử Lam cảm nhận được, đáy lòng cô cũng run lên.
Nghĩ đến mình xảy ra chuyện lớn như vậy, Hi Hi nhất định sẽ rất sợ hãi!
“ Bảo bối, ngoan, con trước trước hết buông mẹ ra, mẹ bị con ôm có chút không thở nổi rồi!” Tử Lam hài hước nói.
Hi Hi nghe nói như thế, lưu luyến không rời, buông Tử Lam ra.
Tử Lam nhìn Hi Hi khẽ nói, “ Bảo bối,, đỡ mẹ ngồi dậy một chút! ” Tử Lam cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, Hi Hi vội vàng tiến tới, sau đó cầm một đệm gối đầu đặt ở phía sau của cô, đem giường ngủ từ từ nâng cao một chút.
“ Bảo bối, chớ mặt mày nhăn nhó, nhìn vào giống như ông cụ non, cười cho mẹ một cái! ” Tử Lam đùa với Hi Hi, cô vẫn thích thấy bộ dạng Hi Hi cười vui vẽ, phúc hắc lại giảo hoạt, nhìn Hi Hi như vậy, mới đúng thật là đáng yêu nhất.
“ Mẹ, người đừng đi làm nữa, bảo bối thật sự rất lo lắng mẹ! ” Hi hi nói.
“ Bảo bối, mẹ chỉ là ngoài ý muốn, xui xẻo một chút gặp được cướp, không đến nỗi như thế chứ, huống chi, chúng ta không thể uống gió tây bắc mà sống a!” Tử Lam cô nương giải thích.
“ Con sẽ nuôi mẹ! ” Hi Hi nói, ánh mắt nghiêm túc mà kiên định.
“ Bảo bối, con nuôi mẹ, có phần tâm tình này mẹ thật vui mừng, nhưng mà mẹ lại muốn sống thực tế một chút, huống chi, mẹ cũng không thể vì tránh né những chuyện ngoài ý muốn, mà cả đời không bước ra khỏi cửa!” Tử Lam than thở.
Cơ hồ Hi Hi thiếu chút nữa bật thốt lên, tiền con kiếm được thật sự mấy đời mẹ xài cũng đều không hết á!
Nhưng Hi Hi hết sức nhịn được, “ Nhưng con lo lắng cho an toàn của mẹ! ”
“ Mẹ bảo đảm, sẽ không tái xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa!” Tử Lam bảo đảm nói.
Có phải hay không ngoài ý muốn, Hi Hi rất rõ ràng, cũng rất hiểu!
Thật ra mẹ nói cũng rất có đạo lý, là do Hi Hi có chút khẩn trương quá độ.
“ Được rồi! ” Hi hi thỏa hiệp.
Chuyện của Trọng Chính được giải quyết, mẹ sẽ không có chuyện đi! Nghĩ như vậy, Hi Hi cũng buông lỏng một chút.
Lúc này, Tử Lam cau mày, chợt nhớ tới cái gì, cô nhớ trước khi bị bắn, cô đã nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng hiện giờ, cô lại đang ở trong bệnh viện.......
Cho nên.........
Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi, “ Bảo bối, mẹ thế nào đến bệnh viện, con có hay không nhìn thấy người nào? ” Tử Lam suy nghĩ một chút, tìm một loại không nhất rõ ràng phương thức hỏi.
“ Cái này...... ” Hi Hi biết, mẹ ám chỉ có hay không nhìn thấy người nào chính là cha.
Hi Hi do dự một chút, sau đó mở miệng, “ Mẹ, có chuyện này, con muốn nói cho người biết......”
“ Chuyện gì? ” Tử Lam hỏi.
“ Mẹ, thật ra thì......”
Hi Hi vừa muốn mở miệng, lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên rất tự nhiên đi vào, vóc người thon dài, ngũ quan yêu nghiệt, vừa đi vào, một đôi mắt bén nhọn liền khóa chặt ở trên người Tử Lam.
Tử Lam nhìn lướt qua người đang mở cửa vào, nhìn thoáng qua, song khi thấy rõ ràng người trước mặt thì cô cho là mình sinh ra ảo giác, đôi mắt cô phóng đại, cô cảm thất thật khó có thể tin vào mắt mình.
Sặc! Nam nhân chết tiệt kia sao lại ở chổ này?
Tử Lam nhìn Hi Hi, lại quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút, hai mắt nhất thời trợn trắng.
Bây giờ là tình huống thế nào, có ai có thể nói cho cô biết không?
Tử Lam chợt đưa tay véo chính mình một cái thật sự rất đau nha, cô không phải là đang nằm mơ?
Một giây sau, Tử lam có loại cảm giác kích động muốn đem Hi Hi giấu đi.