Phần 8/
Tôi đã gửi những bản chụp ảnh cuộc trò chuyện với vợ cũ của Trâu Toại vào nhóm gia đình. Mẹ tôi tức giận đến mức lập tức gọi điện cho người đã mai mối cho tôi - bà cô Tam.
Bà cô Tam vốn đã không vui vì chuyện tôi hủy hôn nên khi nhận cuộc gọi của mẹ tôi đã nhanh miệng chế nhạo: “Cũng không biết con bé Duyệt Duyệt nhà các người là vàng mười hay thế nào mà được cưng chiều đến mức đánh chồng ngay trong đám cưới!”
“Con bé Duyệt Duyệt nhà chúng tôi chính là vàng mười đấy thì sao? Bà có khả năng thì cứ để cháu gái bà cưới vào nhà họ Trâu xem nào! Bà già, tôi tôn trọng bà là người lớn tuổi, nhưng bà lại đối xử với con gái nhà tôi như thế à?”
“Tần Dung đã sinh cho Trâu Toại một đứa con gái, nhà họ loạn luân à! Bà còn giới thiệu người như vậy cho Duyệt Duyệt, bà định làm cái gì chứ?" Mẹ tôi tức giận đến mức bật khóc.
Bà cô Tam ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy lời này thì giật mình: "Cái này... mẹ của Duyệt Duyệt, cô nói thật à?"
"Thì có gì mà không thật? Vợ cũ của Trâu Toại đã nói ra hết rồi, bà có biết hắn ta có vợ cũ không?"
"Ôi chao, mẹ Duyệt Duyệt, tôi... tôi cũng chỉ là người bị lừa mà thôi. Cô yên tâm, nhà họ nếu dám làm như vậy với Duyệt Duyệt, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho họ đâu."
Sau khi cúp điện thoại, mẹ tôi cũng lau khô nước mắt và nhắn tin cho tôi: "Duyệt Duyệt yên tâm, nhà họ Trâu từ trên xuống dưới ba đời đừng hòng tìm được đối tượng ở đất này nữa."
Khi bố tôi kể lại cho tôi nghe chuyện này, tôi không thể không ngưỡng mộ mẹ mình, thực sự là cao tay quá mà!
Dù sao... chuyện này... một khi đã đến tai bà cô Tam thì cũng như đã lan truyền khắp nơi ở địa phương nhỏ bé này rồi!
Ba ngày sau, Trâu Toại cùng bố mẹ và Tần Dung chặn ngay trước cửa nhà tôi.
"Duyệt Duyệt, mày có phải là người đã bịa đặt cháu gái là con của tao không? Mày kiện em trai của Tần Dung về tội bịa đặt, chính mày cũng thế. Mày nghĩ rằng nhà tao không thể kiện mày à?" Trâu Toại chỉ vào mũi tôi mắng chửi.
Hôm nay em trai tôi không ở nhà, mẹ tôi bị họ làm cho sợ đến nỗi chân run rẩy.
Tôi vội vàng tiến lên đứng chắn trước mặt bố mẹ: "Kiện đi, anh nhất định phải kiện, đừng có mà không kiện, lúc đó hãy để cho quan toà cùng toàn thành phố này xem xét những chuyện ghê tởm của nhà anh. Việc tôi có bịa đặt hay không, chính anh biết rõ, nếu cảm thấy chuyện chưa được lan truyền rộng rãi thì xin mời cứ việc đưa ra tòa."
Có lẽ vì tôi tỏ ra quyết liệt, khiến cả nhà họ lúc đó có phần sợ hãi, thế nên khí thế của họ cũng giảm bớt đi.
"Dù sao thì việc lan truyền chuyện nhà tao ra ngoài như vậy cũng là phạm tội." Trâu Toại vẫn cố chấp và cãi lại tôi.
Tôi lạnh lùng cười một tiếng: "Vậy anh cứ đi báo cảnh sát đi, nếu báo được tôi sẽ xin lỗi bạn, tôi sẽ trước mặt toàn bộ người dân trong thành phố xin lỗi anh."
Có lẽ cách xin lỗi của tôi đã khiến họ cảm thấy bị đe dọa, chỉ thấy gia đình Trâu Toại đều im lặng
Tôi thậm chí còn nhìn thấy Tần Dung vì không có cách đối phó với tôi nên cắn chặt hàm răng tức giận, thái dương cũng nổi gân xanh.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận: "Nếu không cưới, thì số tiền sính lễ phải trả lại cho chúng tôi không?"
"Sính lễ?" Tôi bị tức cười: "Chỉ bấy nhiêu tiền sính lễ của nhà các người ấy à?"
Vẻ mặt Trâu Toại có chút ngượng ngùng, bởi vì ban đầu hắn nói gia đình gần đây có chút khó khăn, hỏi tôi số tiền sính lễ có thể ít một chút không.
Nhà tôi vốn không quan tâm đ ến chuyện sính lễ nên cũng chẳng để ý, chỉ cần họ đưa một ít tiền biểu tượng là được. Hơn nữa, số hồi môn mà tôi chuẩn bị còn không hề ít.
Căn nhà hiện tại họ đang ở nói là mua cho tôi và Trâu Toại làm nhà mới, nhưng sổ đỏ chỉ viết tên Trâu Toại.
Tôi không thèm khát tiền sính lễ của họ, tự nhiên càng không thèm khát cái nhà, thậm chí chủ động mua toàn bộ đồ nội thất làm hồi môn.
Sau khi nhà cửa được trang hoàng xong xuôi, mẹ của Trâu Toại lại nói không muốn rời xa con trai, muốn sống chung với nhau trong nhà mới.
Lúc đó, gia đình Trâu Toại đối xử với tôi rất tốt, khiến tôi cảm thấy mình đã hòa hợp với họ nên cũng không từ chối.
Nhà tân hôn của tôi nhưng cuối cùng họ là người đến ở trước một tháng. Nhưng mà đồ đạc và thiết bị điện tử đều là tôi mua, số tiền tôi chi ra chắc chắn không chỉ 3 vạn 6.
Trâu Toại với vẻ mặt lạnh lùng: "Dù là 3 vạn 6 thì cũng là tiền sính lễ mà nhà chúng tôi đã cho, cô không chịu cưới thì tất nhiên là phải trả lại cho chúng tôi."
"Được, 3 vạn 6 tôi trả, nhưng những đồ nội thất và thiết bị điện tử là nhà tôi mua, các người không nghĩ là cũng nên hoàn lại tiền cho tôi sao?"
Nghe nói tôi còn đòi tiền, mẹ của Trâu Toại vội vàng lên tiếng. Bà ta lùi lại một bước và chuẩn bị thế phòng thủ: "Làm sao có thể được, là cô không chịu cưới chứ không phải chúng tôi không muốn cưới, tại sao chúng tôi phải trả tiền cơ chứ."
"Tại sao tôi không cưới, trong lòng các người chắc cũng rõ ràng. Ban đầu tôi cũng đã nghĩ định coi như bị chó cắn, số tiền đó không cần nữa. Nhưng bây giờ các người lại chủ động đòi tiền sính lễ, tôi thực sự phải nói rõ ràng. Khi đó tôi mua những món đồ nội thất đó tốn không chỉ là 3 vạn 6. Tôi khuyên các người nên nhanh chóng trả lại cho tôi. Nếu không tôi sẽ kiện lên cùng." Tôi phủi hai bàn tay, lạnh lùng nhìn nhóm người này.
Vừa nghe thấy từ kiện, Tần Dung đã hoàn toàn bị k1ch thích. "Cô là một con đàn bà hèn hạ, chính cô ghen tị với tôi nên không chịu cưới. Tại sao cô phải hại chúng tôi, em trai tôi đã bị cô hủy hoại, cô biết không, con đàn bà hèn hạ này."
Cô ta như điên dại lao về phía tôi. Ba mẹ tôi thấy vậy, hết sức sợ hãi, vội vàng bảo vệ tôi đứng sau lưng họ. Còn nhà họ Trâu thấy Tần Dung động thủ tất cả lại cùng hợp sức giúp cô ta. Tôi vừa gọi điện cho bảo vệ tòa nhà, vừa cố gắng kiểm soát Tần Dung.
Còn mẹ của Trâu Toại thì thẳng tay nắm lấy tóc của mẹ tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ điển hình của vùng Giang Nam, lúc nào cũng dịu dàng, hiền lành, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như thế này. Một mặt bà cố gắng giải thoát mẹ Trâu Toại, một mặt cố gắng bảo vệ tôi.
Nhưng cuối cùng lại bị mẹ của Trâu Toại đẩy ngã xuống đất, ngã từ trên cầu thang xuống.