"Ngọc Khanh, tối nay cô tăng ca làm hết đống tài liệu này, nghĩ thêm cách để xử lí đống quần áo tồn kho hộ tôi nhé!"
Kim Liên ưỡn ẹo cầm sấp tài liệu đập bộp xuống bàn cô. Nhìn là cô cũng đủ biết cô ta đang chơi cô rồi, nó dày phải chục phân.
"Tôi có thể mang về nhà không?"
"Không, cô phải ở đây làm, xong đem về phòng đặt lên bàn làm việc cho tôi!"
"Ok"
Cô bắt đầu công việc được giao, dù biết rằng muốn làm xong nó cũng phải hết đêm nay.
Mỗi lúc một ít, từng người trong công ti thay nhau đứng lên đi về, cô vẫn chăm chú làm việc đến khi chỉ còn một mình cô.
Cơn đói liên tục đến với cô, bụng cô cồn cào âm ỉ. Cô nhắn tin cho Thiên Vũ đón Thiên Khánh hộ mình, đứng dậy đi ra ngoài mua chút đồ ăn.
Cô vừa ra, một bóng người bước vào, lục lọi ngăn tủ và túi sách của cô làm gì đó.
Liên Thành kết thúc công việc cũng đã 10h, lấy điện thoại gọi cho cô. Cô không bắt máy, anh vội vàng chạy xe đến nhà tìm.
Người mở cửa cho anh là Thiên Khánh.
"Mẹ cháu đâu? Sao lại không nghe máy?"
"Mẹ cháu nói là tăng ca, nên hôm nay sẽ không về"
Anh lại quag đầu xe hướng về phía công ti.
Cô vừa làm xong, đứng dậy cầm tập tài liệu nặng trĩu đặt vào bàn Kim Liên.
Mệt, cô dựa lưng vào ghế, thiếp đi lúc nào không hay.
Anh thở hồng hộc chạy vào,nhìn thấy cô đang ngủ mới yên tâm. Anh bế cô ra ngoài, đặt lên xe, cởi áo khoác lên người cho cô. Anh nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn
"Ngủ ngon"
Anh đưa cô về biệt thự riêng của mình, đặt cô lên giường. Cô ngủ say đến mức không biết trời đâu đất đâu.
Anh đi tắm, lên giường nằm cùng cô. Cô vẫn như thế, dáng ngủ không bao giờ thay đổi, không ngoan ngoãn bao giờ, đạp chăn linh tinh, tay vòng qua người ôm lấy anh.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, phát hiện ra mình không ở công ti mà ở trong một căn phòng rất đẹp.
"Em dậy rồi à?"
Anh từ ngoài cửa đi vào, tay bê khay thức ăn đặt lên bàn.
"Sao tôi lại ở đây? Anh đưa tôi về?"
"Không sai, tối qua em làm việc mệt quá, nên đưa em về. Rửa mặt rồi vào ăn sáng, anh đưa em đến công ti"
Cô ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, rửa sạch mặt mũi, làm vệ sinh cá nhân, ra ngồi ăn sáng.
"Đây là nhà anh hả?"
"Ừm, đẹp không?"
"Đẹp, anh cũng có mắt chọn ra phết đấy. Anh mua lâu chưa?"
"Bốn năm trước."
Cô giật mình, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe anh nói
"Từ cái ngày em đi, anh biết cô ta lừa anh, anh đã mua nó đợi ngày tìm ra em thì nó sẽ là nhà của chúng ta"
Cô vẫn cúi gằm mặt xuống ăn
Ăn xong, anh đưa cô đi làm. Còn vài phút nữa là bắt đầu làn việc, anh đứng đằng trước vén lại mái tóc cho cô.
Tạch tạch tạch.