Chuông điện thoại báo thức reo inh ỏi ở đầu giường,
Cam Lộ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Thượng Tu Văn, đầu gối
lên ngực anh, cằm anh tì vào trán cô, hai tay ôm chặt lấy cô.
Cô hoàn toàn không biết họ đã ngủ thành tư thế này từ
lúc nào.
Tối hôm qua, Cam Lộ về đến nhà vẫn không yên tâm về
Tiền Giai Tây, bèn gọi điện thoại cho cô, chuông đổ rất lâu Tiền Giai Tây mới
nghe máy, cười vô cùng phấn khích, giọng lè nhè: “Không sao, tớ không sao, ha
ha, Lộ Lộ, đừng lo. Dzô dzô, chúng ta dzô cái nữa nào.”
Trong điện thoại là một mớ âm thanh hỗn tạp, tiếng la
hét, cười nói, tiếng nhạc chát chúa hòa lẫn với nhau. Cam Lộ dĩ nhiên không tin
bạn mình không sao, nhưng nghĩ đến ở nơi náo nhiệt như thế, nỗi đau có lớn thể
nào có lẽ cũng có thể để sang một bên, huống hồ gì chỉ là một mối tình chưa lấy
gì làm sâu sắc.
Cô vào phòng làm việc mở laptop lên, tiếp tục tìm vài
tài liệu để hoàn thành luận văn của mình. Một lát sau, thấy thời gian cũng
không còn sớm, theo thói quen thường ngày, cô thay đồ thể dục ra ban công nhảy
dây. Một thời gian dài không vận động, cô nhảy một hồi đã thở không ra hơi, mồ
hôi nhễ nhại. Cô đi tắm rồi lên giường như thường lệ, cầm lấy một quyển tiểu
thuyết, nhưng lòng vẫn chưa yên, cô không xem vào lấy một chữ.
Nghĩ đến việc cùng nằm với Thượng Tu Văn trên một
chiếc giường, cô thật sự không thể làm ra vẻ như không có chuyện gì. Phòng dành
cho khách ở dưới lầu, nếu cô lên tiếng bảo anh xuống đó ngủ, anh có lẽ cũng sẽ
không phản đối. Nhưng đã đồng ý dọn về nhà, lại làm chuyện như thế, vừa kinh
động đến mẹ chồng vừa cảm thấy mình quá quắt.
Cô nghĩ không ra cách nào khả dĩ, bèn đặt tiểu thuyết
xuống, tắt đèn, ngủ hơi sớm hơn thường ngày một chút. Trằn trọc một hồi, cô
chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, cô trở mình thì chạm phải một cánh tay, giật mình
tỉnh giấc, lúc này mới nhận ra, Thượng Tu Văn không biết đã về và lên giường từ
lúc nào.
Nằm bên cạnh nhau lúc đã ngủ say như thế này cũng
tránh được sự ngượng ngùng khi đối diện nhau, cô chỉ có thể nghĩ như thế.
Cô không dám động đậy, cơ thể co rúm lại đến mức mỏi
nhừ. Hơi thở đều đều và hơi ấm tỏa ra từ cơ thể trong chăn nhắc cô nhớ rằng, có
một người đang nằm cạnh cô trên cùng một chiếc giường.
Họ đã nằm cùng nhau như thế mấy trăm đêm rồi, yên lặng
cũng có, nồng nhiệt cũng có, phóng túng cũng có, dịu dàng cũng có… nhưng đây là
lần đầu tiên cô phải gồng mình nằm yên không nhúc nhích, chỉ sợ một cử động nhỏ
của mình sẽ phá vỡ sự cân bằng đang được duy trì một cách thận trọng này. Không
biết là bao lâu, cô mới mơ màng thiếp đi.
Bây giờ họ lại ôm nhau thân mật như trước, hoàn toàn
không còn cái khoảng cách mà cô cố tình tạo ra khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
Cô không hiểu là do mình vô thức chui vào lòng anh hay anh nhân lúc cô đang say
giấc đã ôm lấy cô, cô chỉ có thể nghĩ, cô không thể phản kháng như mình dự
định, cũng không thể giữ khoảng cách với anh thêm nữa.
Cô cử động nhè nhẹ, thoát ra khỏi một cánh tay anh bấm
tắt di động, anh tỉnh giấc, ôm cô chặt hơn.
“Em đi chuẩn bị bữa sáng cho mẹ.”
“Hôm qua lúc anh về, mẹ có dặn anh nói với em, sau này
ngày nghỉ không cần phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mẹ nữa. Mẹ ghi danh học
lớp yoga ở công viên, hai ngày cuối tuần sẽ đến đó học yoga. Em ngủ rồi nên anh
không kịp nói cho em biết.” Anh thì thầm.
Cô “ồ” lên một tiếng, cảm thấy thư thái. Nhưng tỉnh
rồi vẫn bị anh ôm chặt thế này cô không khỏi có cảm giác kỳ lạ: cơ thể hình như
có hệ thống ghi nhớ độc lập, chỉ vừa tiếp xúc đã dậy lên cảm giác quen thuộc,
cảm nhận được sự ấm áp, nhẹ nhõm, thân mật tỏa ra từ nhau. Nhưng trái tim thì
lại không thể theo kịp cơ thể, cảm nhận được ham muốn đang kìm nén trong lòng
anh nhưng lại không thể tận hưởng niềm đam mê mà hôn nhân đem lại như trước.
Thượng Tu Văn thay đổi tư thế, vùi mặt vào cổ cô,
không nhúc nhích, hình như là lại ngủ thiếp đi. Hơi thở từ mũi anh phả vào da
cô nóng bỏng, cô cũng dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ màng, cô trở về lúc hai người mới cưới, lúc
đó cô vẫn chưa chuyển công tác, vẫn ở căn hộ thuê bên hồ gần trường trung học
văn hóa. Ngoài lúc rảnh rỗi thường ngày ra, Thượng Tu Văn mỗi thứ sáu đều đến
đó, anh không phải là người thích ngủ nưởng, nhưng lại thích nằm lười nhác trên
giường với cô vào mỗi sáng thứ bảy.
Đó có lẽ là quãng thời gian tự do nhất, nhẹ nhàng nhất
trong cuộc sống hôn nhân của họ. Cô tất nhiên là biết lúc đó mình sống không
thực tế cho lắm, không muốn đề cập đến rất nhiều vấn đề thực tế phải đối diện
sau khi kết hôn, nhưng Thượng Tu Văn và cô đều thấy vui với cuộc sống như thế.
Cô lúc đó thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng một
người đàn ông đối mặt với tất cả các vấn đề trong cuộc sống chưa? Cô tự hỏi
mình. Dĩ nhiên, cô chưa. Cô chỉ biết, mình đã chọn một người đàn ông có khả
năng xử lý trong mọi tình huống, lần đầu tiên cô thoát khỏi trạng thái suốt
ngày phải lo lắng cho người khác.
Cô không thể không nói với mình, để cuộc hôn nhân này
nảy sinh vấn đề có lẽ cô cũng có một phần trách nhiệm.
Cô nghiêng đầu, cố cúi nhìn khuôn mặt hao gầy đang áp
vào cổ cô, khoảng cách càng lúc càng gần cô lại càng cảm nhận được chút gì đó
lạ lẫm toát ra từ gương mặt thân quen này. Nhìn từ góc độ này, chân mày của anh
có vẻ hơi nhướng lên, sống mũi cao, bờ môi mỏng mím chặt, có gì đó khác với vẻ
mặt thư thái khi ngủ lúc trước.
Cô biết anh không hề ngủ, chỉ là nhắm mắt mà thôi, cô
bỗng lặng lẽ thở dài, anh dường như cảm nhận được tiếng thở dài không thành
tiếng đó, đầu hơi ngước lên, môi anh dán chặt vào tai cô thì thầm: “Anh yêu em,
Lộ Lộ.”
Đây gần như không phải là một lời tỏ tình mà là một
lời hứa trịnh trọng, cô không trả lời, chỉ nép sát mình vào lòng anh.
Thượng Tu Văn ăn cơm trưa xong, vội trở lại thành phố
J. Những ngày tiếp theo, cuộc sống hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình
thường, ít ra là trên bề mặt. Cam Lộ vẫn hằng ngày đi làm, dọn dẹp nhà cửa. Ngô
Lệ Quân sau hôm hơi ngà ngà say, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị ít nói thường thấy, cả
cô và bà đã quen sống chung một nhà như thế rồi.
Thượng Tu Văn mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, nói
dăm ba câu. Dù có bận rộn đến cỡ nào, anh vẫn cố gắng cuối tuần lái xe về nhà.
Anh giữ đúng lời hứa với cô, không đòi hỏi cô về thể xác, gần như thỏa mãn với
cuộc sống hòa bình này.
Thế nhưng sau khi cơ thể dần dần xích lại gần nhau,
muốn để tim mình vẫ giữ một khoảng cách khách quan gần như là một điều không
tưởng. Cam Lộ không chút ngạc nhiên phát hiện ra, lúc anh đụng chạm cô, cô đã
không còn tránh né theo bản năng nữa, lúc anh ôm lấy cô, cô thậm chí còn chủ
động điều chỉnh tư thế cho phù hợp.
Cam Lộ nghĩ, cứ tiếp tục như thế này, có lẽ cuối cùng
rồi họ cũng trở về con đường kéo dài cuộc hôn nhân này, tương lai đã có thể
chạm tay vào, nhưng cô lại không thể xác định mình thật sự muốn gì. Cô có chút
an ủi nhưng lại có chút hoang mang.
Hôm nay Cam Lộ mang trái cây trường phát đến cho cha,
dì Vương đang làm cơm dưới bếp, ông Cam ấp a ấp úng hỏi Thượng Tu Văn sau này
có phải ở thành phố J làm việc một thời gian dài hay không.
“Tuần trước không phải Tu Văn đã nói chuyện với cha cả
ngày rồi hay sao?” Cam Lộ đau đầu khi nói đến vấn đề này, nên đổ hết cho Thượng
Tu Văn, “Anh ấy đã nói rõ với cha rồi mà.”
“Nó cũng nói không chắc chắn.”
“Trước mắt anh ấy sẽ ở đó nhiều hơn một chút.”
“Hai con sống mỗi đứa một nơi như vậy không tốt chút
nào.”
“Con biết, con biết, chỉ là tạm thời thôi.”
“Lộ Lộ, có một chuyện cha không biết phải nói thế nào
mới phải.”
“Chuyện gì ạ,” Cam Lộ cảnh giác theo bản năng, “Cha cứ
nói thẳng ra đi, đừng dọa con.”
“Vốn dĩ cha muốn để Tu Văn nói với con, nhưng nó nói
cha nói thì tốt hơn.”
Cam Lộ chóng cả mặt với kiểu nói vòng vo của cha mình:
“Cha, nói chuyện chính đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải cha lại khó chịu
chỗ nào không?”
“Cha… định đăng ký kết hôn với dì Vương con.”
Cam Lộ lúc này mới cất được cục đá tảng đang đè trước
ngực, dở khóc dở cười: “Con cứ tưởng là chuyện gì, chuyện này đáng lẽ phải làm
từ lâu rồi, có cần phải vòng vo để Tu Văn nói với con không? Cha đúng là thân
thiết với con rể hơn cả con gái đấy.”
Ông Cam hình như cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cha thấy Tu
Văn nói có lý, dì Vương chăm sóc cha rất tận tình, cha không thể không suy nghĩ
cho dì ấy.”
Trong lòng Cam Lộ nghĩ, câu nói này mình không nói 100
lần thì cũng đã đủ 99 lần rồi nhưng cha cứ nhất quyết không nghe, phải đến
Thượng Tu Văn nói mới có sức thuyết phục, cô không khỏi thán phục anh. Cô không
ngờ lời nói của Thượng Tu Văn lại có sức nặng với cha đến vậy, bỗng cảm thấy
xúc động, ông Cam thấy cô không nói gì lại sốt ruột: “Lộ Lộ, nếu con không vui,
cha chắc chắn không đi đăng ký đâu, cha nói rồi, căn nhà này cho muốn để cho
con…”
“Đừng đừng, xin cha đấy, con có nhà để ở rồi. Sức khỏe
của cha không tốt lại chẳng có bao nhiêu tiền, tài sản chỉ có căn nhà này thôi.
Dì Vương chịu lấy cha là phúc của cha đấy, cha đừng bao giờ nói những lời làm
đau lòng dì ấy nữa nhé.”
“Tu Văn cũng nói như vậy, nó nói chỉ cần con thích, nó
sẽ kiếm tiền mua nhà cho con.”
Cam Lộ phì cười trước sự vui mừng có chút ngây ngô
trong lời nói của ông Cam, dì Vương bê thức ăn ra có vẻ ngại ngùng, Cam Lộ giữ
bà lại, cười khúc khích: “Đúng rồi, cho nên không cần phải lo cho con đâu. Hai
người định ngày lành đi đăng ký kết hôn, con sẽ dẫn hai người đi ăn chúc mừng
nhé.”
Về đến nhà, Cam Lộ vẫn làm việc nhà như thường ngày,
mãi đến khi Ngô Lệ Quân đột ngột hỏi cô: “Hôm nay có chuyện gì vui à?”
Cam Lộ sững người, lúc đó mới nhận ra miệng mình đúng
thật là đang cười. Việc trao đổi giữa mẹ chồng và nàng dâu trước nay chỉ dừng
lại ở những chuyện nhất thiết phải trao đổi chứ chưa bao giờ đạt đến mức hỏi
han tâm trạng nhau như thế. Nhưng căn phòng rộng lớn thế này, chỉ có hai người
họ, mẹ chồng tuy tính cách mạnh mẽ, dù vẫn chưa có dấu hiệu tuổi già nhưng cũng
có chút gì đó cô đơn. Cô cười: “Cha con định kết hôn với dì Vương, là cái dì
chăm sóc cha con lúc ở bệnh viện đấy ạ.”
Ngô Lệ Quân hơi ngạc nhiên, sau đó gật gù: “Về già có
bạn như thế rất tốt.”
Nếu là những cặp mẹ chồng nàng dâu khác có lẽ đã có
thể nhân cơ hội này trò chuyện một chút về vấn đề riêng tư nhưng Cam Lộ không
nghĩ rằng Ngô Lệ Quân cần cô phải an ủi, cũng không định khinh suất.
Nhưng sau một sự khởi động như thế, họ bắt đầu trò
chuyện với nhau nhiều hơn, gần như tiếp cận với trạng thái trao đổi thường
thấy.
Thượng Tu Văn về nhà lập tức nhận ra điều này, nhưng
không đưa ra bất cứ bình luận gì. Anh chỉ dặn cô mua quà cho dì Vương, “Cha
chắc chắn không nghĩ đến chuyện này đâu, cho dù là hôn nhân cao tuổi, có nhẫn
cưới cũng là một sự tôn trọng.”
“Đúng đó, ngày mai em sẽ đi mua. Đúng rồi, sao anh
thuyết phục được cha vậy? Chỉ nói dì Vương tốt, tận tình chăn sóc cha sao? Mấy
lời đó em đã nói hết rồi mà chẳng có hiệu quả.”
Thượng Tu Văn mỉm cười: “Người cha quan tâm nhất là
em, em càng khuyên cha cha càng nghĩ đến cảm nhận của em. Anh nói chắc chắn là
khác rồi.”
Cam Lộ không thể không một lần nữa thừa nhận, sự tinh
tế của người đàn ông này cô chẳng tài nào theo kịp. Làm được những điều như vậy
đối với cô và gia đình cô, ít ra cũng đã đủ chứng tỏ thành ý của anh rồi.
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Thượng Tu Văn vuốt tóc
cô, cười nói: “Lộ Lộ, anh không phải là cố ý quan tâm đến cha đâu, anh luôn
ngưỡng mộ tình cảm giữa em và cha.”
Cô không thể bỏ qua nét buồn trong đáy mắt anh, đồng
thời nhớ đến những ký ức đau thương của anh về cha, đó là nỗi đau mà cô không
thể an ủi, cô chỉ có thể cầm lấy bàn tay đang vuốt tóc cô, siết chặt.
Một tuần sau, Tiền Giai Tây gọi điện đến, hẹn Cam Lộ
cùng đi xem nhà, Cam Lộ hơi ngạc nhiên, dạo này cô cũng đang nghiên cứu các
quảng cáo về địa ốc trên báo.
“Cậu không phải là người làm được đồng nào xài đồng đó
hay sao mà lại có nhã hứng đầu tư bất động sản thế?”
“Chủ nhà đuổi tớ đi rồi, tuy là đã tìm được chỗ ở mới,
nhưng tớ bỗng nhiên có chút khủng hoảng, cảm thấy một căn nhà đáng tin hơn một
người đàn ông nhiều.”
“Cậu cũng biết khủng hoảng cơ đấy?” Cam Lộ buồn cười:
“Cả thế giới này đều đang khủng hoảng, không đến lượt cậu đâu.”
Tiền Giai Tây cười lớn: “Tớ không phải là khủng hoảng
về mình, mà là cảm thấy khủng hoảng về đàn ông.”
Tiền Giai Tây có thể nói đùa thoải mái như vậy, Cam Lộ
cũng mừng cho cô, “Được rồi, tớ cũng đang muốn đi xem nhà đây.”
Đến thứ Sáu, Cam Lộ lái xe đến gặp Tiền Giai Tây. Tiền
Giai Tây hình như đã chuẩn bị sẵn từ lâu, cầm một xấp giấy quảng cáo, chỉ đạo
cô đi khắp thành phố, từ tòa nhà này đến tòa nhà khác. Họ lúc đó mới phát hiện,
sau một mùa đông đóng băng, thị trường bất động sản lại sôi nổi trở lại. Thành
phố này được quy hoạch với nhiều công trình kiến trúc cực lớn, chung cư cao
tầng mọc lên như nấm, các chiêu trò quảng cáo mê hoặc lòng người, nhân viên tiếp
thị địa ốc miệng mồm trơn như bôi mỡ, ra sức lôi kéo khách hàng tiềm năng.
Tiền Giai Tây bảo Cam Lộ chở đến một nơi: “Nghe nói sẽ
xây dựng trạm tàu điện ngầm ở đó đấy.”
“Mỗi tòa nhà đều có mánh khóe để thu hút người mua
mà.”
Tiền Giai Tây cảm thán, “Quả nhiên con chim biết bay
sớm mới có sâu mà ăn. Trước giờ tớ luôn cười nhạo người khác, bây giờ sâu đầy
đường mà chẳng con nào là của mình, thế mới biết không thể phí hoài thời gian.”
“Than thở gì thế hả? Đầy đường đều là nhà mới đúng.”
“Cậu xem giá cả này – một từ thôi – đắt đỏ. Một đồng
nghiệp của tớ biết lo xa, ăn xài tiết kiệm, gần như là đi làm kiếm tiền chỉ để
mua nhà, tớ lúc trước khinh thường cô ta, bây giờ tớ vừa nói là muốn đi xem
nhà, người ta đã thủng thẳng nói người ta đã đầu tư hai căn hộ cho thuê rồi
đấy.”
“Cậu đã tận hưởng tuổi thanh xuân không phải lo nghĩ
gì thì đừng ghen tị với người ta nữa.”
“Hứ, vậy tớ ghen tị với cậu được rồi. Đàn ông giống
như ngôi nhà vậy, đều là những con sâu mà tớ đã bỏ lỡ. Cậu cũng đã tận hưởng
tuổi thanh xuân, bây giờ muốn mua nhà, lại có chồng mua cho cậu.”
“Người đã sớm an phận như tớ có gì để cậu ghen tị đâu
chứ.” Cam Lộ cười.
“Hôn nhân rốt cuộc đã tốt lên chưa?” Tiền Giai Tây đột
ngột hỏi.
Cam Lộ bất chợt im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Tình
yêu là một sự kiên nhẫn lâu dài, không thể trả lời “tốt” hay “không tốt” đơn
giản thế được.”
“Ầy, thật cao thâm quá đấy.” Tiền Giai Tây ngạc nhiên;
“La Âm trong một bài viết có nói, hôn nhân có ma lực biến một người bình thường
thành nhà triết học, cô ấy quả nhiên có lý.”
Cam Lộ ngẩn ra rồi cười ngay: “Hôm nào tớ sẽ tìm bài
đó đọc xem thế nào.”
Đến trước một tòa chung cư, Cam Lộ tìm chỗ đậu xe,
bỗng nhìn thấy Tần Trạm đang xuống xe bên cạnh, cô sững người, vội vàng kéo
Tiền Giai Tây lại, Tần Trạm cũng nhìn thấy hai người họ, mặt lộ vẻ sượng sùng.
Cam Lộ liếc nhìn Tiền Giai Tây một cái, phát hiện vẻ
mặt cô vẫn bình thản, mới thấy hơi yên tâm, lên tiếng chào Tần Trạm: “Sao khéo
thế, Tây Môn đại nhân.”
“Chào Lộ Lộ. Dạo này em vẫn tốt chứ Giai Tây?”
Tiền Giai Tây lơ đễnh trả lời: “Nhờ phúc anh, vẫn rất
tốt.”
“Hai người đến xem nhà sao?”
“Bọn tôi dĩ nhiên không phải đến tìm anh rồi,” Cam Lộ
nói không chút khách sáo, đột nhiên bỗng dậy lên một nỗi nghi ngờ, lập tức đi
thẳng vào vấn đề, “Ấy, tòa nhà này là do nhà anh xây đúng không?”
Tần Trạm cười gật đầu: “Tôi phụ trách marketing ở đây,
vẫn chưa chính thức mở bán nhưng phản hồi rất tốt. Tôi đưa hai người vào trong
xem nhé.”
Cam Lộ không khỏi do dự, cô xem quảng cáo chỉ chú ý
đến thông tin căn hộ và môi trường xung quanh chứ không để ý đến nhà đầu tư. Cô
quay sang nhìn Tiền Giai Tây, Tiền Giai Tây lại điềm nhiên nói: “Đã đến rồi,
vào trong xem đi.”
Dù chỉ là căn hộ diện tích nhỏ ở tầng cao, nhưng bố
cục rất tinh tế, cách bài trí cũng vô cùng sang trọng, sạch sẽ. Tần Trạm tự hào
giới thiệu: “Cách bài trí ở đây được thiết kế theo một căn hộ mẫu được đánh giá
cao ở hoa viên Tân Giang, mang phong cách nông thôn ở Anh.”
Cam Lộ và Tiền Giai Tây bị câu nói này làm cho phì
cười, Tiền Giai Tây nói móc: “Anh thôi đi, hoa viên Tân Giang là khu nhà ở cao
cấp, sang trọng, gắn mác phong cách Anh còn nghe được. Ở đây rộng hơn chuồng bồ
câu có một chút, cái gì mà mang phong cách nông thôn, anh đúng là sỉ nhục trí
tuệ của người xem nhà đấy.”
Tần Trạm không hề lấy làm khó chịu, chỉ cười nói:
“Những người khác xem nhà không kén chọn như các cô được chưa, đặc biệt là tiểu
tư sản, vừa xem xong đã đặt cọc liền.”
Cam Lộ thừa nhận, cho dù nói mang phong cách Anh có
chút khoe khoang nhưng căn hộ này đừng nói đến cách bài trí rất đẹp, cách ngăn
phòng vuông vức thực dụng, nhà bếp, nhà vệ sinh đâu ra đó, không làm cho người
ta cảm thấy chật chội, lại thêm ban công rộng, đứng ở đó có thể đón gió xuân
lồng lộng, có thể nhìn toàn cảnh thành phố, thật sự rất mê hoặc lòng người.
Từng đợt từng đợt người dưới sự hướng dẫn của nhân
viên Marketing ra ra vào vào xem nhà, Cam Lộ bỗng cảm thán: “Không phải đang
khủng hoảng kinh tế sao? Thị trường địa ốc sao nóng thể nhỉ?”
“Mua nhà là một nhu cầu rất thiết yếu mà, đây có là gì
so với lúc nóng nhất. Đúng rồi Lộ Lộ, em có nghe gì chưa, bạn học của em, cái
tay Nhiếp Khiêm ấy, đã từ chức ở Tín Hòa rồi.”
Từ khi nói chuyện với Nhiếp Khiêm ở quán cà phê hôm
nọ, họ không liên lạc với nhau nữa. Cô có hơi ngạc nhiên, lắc đầu, “Không phải
đến làm việc ở công ty Vạn Phong nhà anh chứ?”
“Ấy, chú anh luôn hy vọng anh ta đến, tiếc là, anh ta
có lựa chọn tốt hơn rồi, là tổng giám đốc công ty chi nhánh của Tỷ Tân ở đây.”
Cam Lộ kinh ngạc, chỉ nghe Tần Trạm cười nói: “Ông Thẩm có lẽ mờ mắt rồi, khó
khăn lắm mới dựa được hơi Tỷ Tân, bây giờ còn đem vị CEO trả lương hậu hĩnh mời
về dâng cho họ.”
Cam Lộ nghĩ, với tính cách và tài năng của Nhiếp
Khiêm, Vạn Phong chỉ là một nơi bình thường, Tín Hòa dĩ nhiên càng không thể
giữ chân anh, cũng không có gì là lạ, cô chợt nghĩ đến ý định của Tần Nghiên
Chi, bây giờ cái ý định đó không thể làm Nhiếp Khiêm rung động rồi. Cô không
muốn tiếp tục đề tài này, tự đi vòng quanh xem xét căn hộ. Tiền Giai Tây vẫn
đứng ở phòng khách, nói gì đó với Tần Trạm. Lúc cô từ nhà bếp bước ra, ngẩng
mặt lên thấy Tiền Giai Tây vẫn đang cười, nụ cười có gì đó lạnh lùng, cô không
khỏi lấy làm lạ: “Sao thế?”
Thần sắc Tần Trạm vẫn không thay đổi: “Nếu hai người
muốn mua, tôi có thể giảm giá đặc biệt.”
Nụ cười trên môi Tiền Giai Tây bỗng tắt ngấm, cô lạnh
nhạt nói: “Tôi thật sự không dám nhận sự chiếu cô đặc biệt đó, đi thôi Lộ Lộ.”
Cam Lộ biết một khi cơn giận đã bốc lên thì Tiền Giai
Tây không dễ gì chịu nhịn, đành nhún vai với Tần Trạm, hai người cùng đi ra.
“Đi đâu tiếp đây, Giai Tây?”
Tiền Giai Tây lắc đầu: “Thôi, hôm nay chẳng còn hứng
thú xem nhà nữa, về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Tâm trạng đột ngột thay đổi của Tiền Giai Tây khiến
Cam Lộ lo lắng. Lên xe, cô hỏi Tiền Giai Tây: “Tần Trạm nói gì chọc giận cậu
à?”
Hồi lâu sau Tiền Giai Tây mới nói: “Anh ta chẳng nói
gì cả, làm như không có chuyện gì giới thiệu căn hộ với tớ. Lộ Lộ, tớ phát hiện
ra tớ luôn nhận mình là người dứt khoát dễ dàng nhưng thật ra so với anh ta,
đúng là chơi không lại cũng thua không lại.”
“Hôm nay cậu lôi tớ đi xem nhà, không phải là có ý
muốn tìm anh ta đúng không?”
Tiền Giai Tây cười khan một tiếng: “Cậu đừng cười tớ,
tớ thật có chút suy nghĩ ấy đấy. Tớ chỉ là không cam tâm…”
“Dám làm dám chịu đi Giai Tây ạ, dù là chơi hay là
thật, tớ chỉ có lời chân thành này tặng cậu.”
Tiền Giai Tây im lặng rất lâu. Cam Lộ lập tức thấy hối
hận, cô chưa từng dùng những lời cứng rắn như vậy để nói với bạn mình, nhưng
muốn cứu vãn cũng chẳng biết nói gì mới phải. Hai người im lặng suốt dọc đường,
mãi đến khi xe dừng lại trước nhà Tiền Giai Tây.
“Giai Tây, đừng nghĩ về anh ta nữa.”
Tiền Giai Tây tháo dây an toàn: “Cho nên cậu hiểu thứ
khủng hoảng mà tớ muốn nói rồi chứ. Về mặt lý trí, tớ hoàn toàn đồng ý với cậu,
nhưng tớ không thể ngăn mình nghĩ đến anh ta. Có lúc tớ nghĩ, tội tình gì tớ
phải sống lý trí như thế, chi bằng nhân lúc còn trẻ điên cuồng một chút, ít
nhất sau này cũng lưu lại chút ký ức.”
“Nếu cậu thật sự yêu anh ta, tớ cũng không biết nói
gì, nhưng cậu hy vọng ký ức của cậu sẽ toàn những oán hận do không cam tâm ư?”
Tiền Giai Tây lại im lặng, Cam Lộ mệt mỏi nghĩ, dạy
đời người khác giống như một loại nghiện, đã bắt đầu rồi là không thể dừng lại
được, “Xin lỗi, Giai Tây, tớ không phải muốn dạy khôn cậu…”
“Tớ biết, cậu là vì muốn tốt cho tớ, tớ bình tĩnh một
chút là được rồi, có lẽ vài ngày nữa, tớ sẽ tỉnh táo lại không biết chừng, tạm
biệt.”
Cam Lộ quay đầu xe chuẩn bị về nhà thì Tần Trạm gọi
đến, cô đành dừng xe bên đường nghe điện thoại.
“Lộ Lộ, em có thích căn hộ đó không?”
Cam Lộ bực bội nói: “Anh thật yêu nghề đó, truy đuổi
khách hàng tiềm năng rất nhanh.”
Tần Trạm cười hi hi: “Được rồi, anh chỉ là tìm chuyện
để nói thôi. Giai Tây không sao chứ?”
“Anh đừng lên mặt vội, cô ấy vẫn tốt.”
Tần Trạm cười gượng gạo: “Vậy thì tốt. Em nói với cô
ấy, nếu cô ấy muốn đến mua nhà, anh chắc chắn sẽ chăm sóc chu đáo, em cũng
vậy.”
“Tôi không chắc hưởng ưu đãi của anh có gây nên phiền
phức gì không, cô ấy bây giờ không dính líu đến anh nữa thật tốt.”
“Nói gì vậy?”
“Nói sự thật thôi.”
“Lộ Lô, anh thật không phải là người lừa tiền cũng như
lừa tình người khác.” Tần Trạm cầu tài, “Có lẽ tội duy nhất là đã tỏ ra không
nhiệt tình cho lắm, nhưng nếu anh không có tình cảm mà cố tỏ ra cho có thì mới
thật là thằng khốn nạn.”
Cam Lộ bật cười, không thể không thừa nhận, những lời
Tần Trạm nói không phải là giả dối, anh ta luôn sống vô tư vô lo, gia cảnh sung
túc đã tạo nên tính cách vô tâm như thế, khiến người ta chẳng thể giận anh lâu:
“Sau này anh đừng mồi chài con gái nữa là được rồi.”
“Được được được, đúng rồi Lộ Lộ, nếu em thích căn hộ
đó, anh sẽ kêu người giữ lại căn đẹp nhất cho em.”
“Để tôi suy nghĩ đã.”
Buổi tối Thượng Tu Văn mới về nhà, sắc mặt vô cùng mệt
mỏi. Ăn cơm xong, anh trực tiếp nói trên bàn ăn: “Mẹ, đại hội công nhân viên ở
xưởng luyện thép đã thông qua nghị quyết, quyết định chấp nhận điều kiện sáp
nhập của Tỷ Tân.”
Ngô Lệ Quân vô cùng kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại như
vậy, trước đây đại diện ở đó không phải luôn nghiêng về phương án sáp nhập của
Húc Thăng hay sao?”
“E rằng lần này Tỷ Tân quyết tâm giành cho bằng được
rồi, vốn bỏ ra cũng không ít. Ủy ban thành phố cũng rất ngạc nhiên với quyết
định này, còn có nhiều lời đồn thổi nữa, nhưng e rằng đã không thể cứu vãn nữa
rồi.”
Ngô Lệ Quân sắc mặt u ám: “Nói như vậy, Tỷ Tân sẽ vẫn
tiếp tục ra tay với Húc Thăng.”
“Hiện giờ mấy cổ đông nhỏ đều đang dè chừng, Ủy ban
kinh tế cũng đang lưỡng lự, chúng ta chỉ còn cách đẩy mạnh mảng tiêu thụ, tạm
thời ngừng kế hoạch mở rộng dây chuyền sản xuất.”
Ngô Lệ Quân thở dài: “Thời gian này con vẫn phải vất
vả rồi.”
Về phòng mình, Cam Lộ hỏi Thượng Tu Văn: “Nếu Húc
Thăng thật sự bị Tỷ Tân mua lại, hậu quả sẽ thế nào?”
“Chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là cậu, Húc Thăng là do
một tay cậu gây dựng nên, là tâm huyết và niềm kiêu hãnh của cậu, nếu bị người
khác thôn tính, ít nhiều cũng có liên quan đến sự ngu ngốc của Ngô Úy, cậu chắc
chắn sẽ khó mà chấp nhận nổi, sẽ luôn đau đáu về nó. Với tính cách của cậu, cậu
chắc sẽ lựa chọn tiếp tục giữ cổ phần, nhưng,” Thượng Tu Văn nhớ lại mối hận
thù của Hạ Tĩnh Nghi đối với Ngô Xương Trí, chỉ lắc đầu: “Đến lúc đó có bị đá
ra khỏi hội đồng quản trị không thì không nói trước được.”
Dù không có thâm tình với Ngô Xương Trí nhưng Cam Lộ
cũng hiểu được nỗi thất vọng to lớn mà ông có thể phải đối mặt, cô do dự một
lát: “Vậy còn anh thì sao?”
“Một khi việc sáp nhập thành hiện thực, anh sẽ chọn
cách rút lui, không thiệt hại bao nhiêu về mặt kinh tế.”
Cam Lộ nắm tay anh: “Tu Văn, anh hãy lựa chọn điều mà
anh cho là thích hợp sáp nhập, đừng vì lo em hiểu lầm mà nhất định chọn từ bỏ
Húc Thăng.”
Thượng Tu Văn hơi sững người, liền sau đó hiểu ra ý
cô: “Không, Lộ Lộ, ở bất kỳ phương diện nào, anh cũng không thể ở hội đồng quản
trị mà Tỷ Tân nắm quyền chủ đạo, đây không phải là việc phải đắn đo, do dự. Chỉ
là, nếu thật sự có ngày đó, thì dù là điều hành Húc Thăng hay thúc đẩy Viễn
Vọng rót vốn đầu tư anh đều đã thất bại thảm hại, khó mà chối bỏ trách nhiệm.”
Cam Lộ có thể nghe rõ sự mệt mỏi trong lời nói của
Thượng Tu Văn, cô siết chặt tay anh: “Có lúc chỉ có thể nghe theo ý trời thôi,
lực bất tòng tâm, cũng không phải là trách nhiệm của riêng anh mà.”
“Nói thì nói vậy, nhưng cứ nghĩ đến ba doanh nghiệp
lần lượt đóng cửa trong tay anh, anh thật sự hoài nghi chính mình.”
Giọng anh điềm tĩnh nhưng đây là lần đầu tiên anh bộc
lộ sự thất bại và ưu tư nặng nề như vậy với cô. Trước đây tất cả mọi việc đều
trong tầm kiểm soát của anh, dù có điều gì phiền muộn thì cũng chỉ là thoáng
qua. Nhưng lúc này đây, anh dường như muốn rũ bỏ bức màn che chắn lòng mình bấy
lâu nay, anh nhíu mày lại, hai đầu chân mày như muốn chạm vào nhau.
Cam Lộ nhất thời không biết nói gì để an ủi anh, chỉ
biết siết chặt tay anh hơn nữa.
Thượng Tu Văn thẫn thờ hồi lâu, rồi bỗng cười: “Bây
giờ còn chưa đến đường cùng, cúi đầu nhận thua. Thời gian này anh sẽ rất bận,
phần lớn thời gian đều phải lưu lại thành phố J, cũng không chắc mỗi cuối tuần
có về được hay không. Lộ Lộ, đừng trách anh không có thời gian ở bên cạnh em.”
“Không sao đâu, anh đừng lo lắng ở nhà.”
Thượng Tu Văn nhớ rất rõ cô từng nũng nịu với anh tại
căn phòng này, đòi anh phải hứa không được đến tỉnh ngoài làm việc, cô không
muốn mỗi người sống một nơi. Bây giờ cô lại không có ý kiến gì về việc anh lưu
lại thành phố J, anh vuốt mái tóc đen nhánh của cô: “Trước đây chưa bao giờ
thấy em để tóc dài, để kiểu này cũng rất đẹp.”
Cam Lộ sau hôm cùng mẹ đi cắt tóc, nghe theo lời đề
nghị của người tạo mẫu tóc, bắt đầu để tóc dài, đồng nghiệp đều khen kiểu tóc
này khiến cô đẹp hơn. Cô mỉm cười trước lời khen ngợi của anh nhưng trong lòng
lại thở dài, trong lúc tâm trạng nặng nề thế này mà anh còn để ý đến tất cả các
chi tiết nhỏ nhặt của cô, cô cảm thấy mỏi mệt thay anh.
“Học kỳ này lịch dạy có nhiều lắm không?”
“Vẫn tốt. Ồ, đúng rồi, khoảng 1 tuần nữa, trường phân
em đi công tác, tham gia hoạt động giao lưu về cải cách chương trình.” Nói đến
địa điểm, cô hơi do dự, nhưng vẫn nói, “Ở thành phố W.”
Thượng Tu Văn vẫn nhớ cô từng trải qua chuyện không
vui ở thành phố W, dĩ nhiêu hiểu rõ vì sao cô do dự, mắt anh bỗng u ám: “Phải
đi mấy ngày?”
“Sáng thứ Tư đi, chiều thứ Sáu về. Các trường của hai
thành phố tiến hành giao lưu về chương trình cải cách, lẽ ra không tới lượt em
đi nhưng một giáo viên khác lại đang… mang thai.” Giọng nói của cô càng lúc
càng nhỏ dần. Đồng nghiệp đó đã gần 34 tuổi, là cốt cán của trường, tất nhiên
có tư cách tham dự hơn cô, kết hôn ba năm mới có con, có thể nói lần mang thai
này là con cầu tự. Hôm cô nghe được tin này, một mặt vừa mừng cho đồng nghiệp
nhưng mặt khác lại như bị chạm vào vết thương lòng, lúc này nghĩ lại, cô thật
không thể bình thản như không có chuyện gì.
Đúng lúc đó thì điện thoại của cô reo lên, cô mừng như
người chết đuối vớ được phao, vội vàng đứng lên nghe máy, là mẹ cô Lục Huệ Ninh
gọi tới, bà hỏi phủ đầu: “Con muốn mua nhà sao không nói với mẹ?”
“Miệng Tần Trạm nhanh thật.” Cam Lộ sững người, bất
mãn nói. “Anh ta rốt cuộc có phải đàn ông không vậy.”
“Mẹ hỏi chú Tần con, tòa nhà đó xây cho những người
độc thân, không phù hợp với con đâu. Nếu con muốn mua nhà, chi bằng đến hoa
viên Tân Giang, ở đây đang mở bán đợt ba rồi, có mấy căn hộ nội thất rất đẹp,
chú Tần nói chỉ cần con muốn, chú ấy sẽ bán với giá thấp nhất cho con.”
“Hoa viên Tân Giang trước đây giá cả đợt một còn phù
hợp với túi tiền của dân thường, đến đợt ba, toàn là những căn hộ sang trọng,
con chỉ cần một căn hộ nhỏ, lớn con gánh không nổi.” Cam Lộ lắc đầu, “Thôi
vậy.”
“Tu Văn bây giờ đến căn hộ tốt một chút mà cũng không
mua nổi cho con sao?”
“Con muốn đứng tên của mình nên sẽ tự mình mua.”
“Con với nó sống với nhau thế hả, chơi trò tiền ai nấy
trả mới được à? Con nói cho mẹ biết, nó có phải là có gì mờ ám với cái cô Hạ
Tĩnh Nghi đó không.”
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế, toàn chuyện không có.”
Cam Lộ sợ Thượng Tu Văn ngồi cách đó không xa nghe thấy, đành áp chặt điện
thoại vào tai.
Lục Huệ Ninh dè bỉu: “Tính cách của con mẹ còn không
biết hay sao? Có chuyện gì cũng giữ trong lòng, đời nào nói cho mẹ biết. Còn
nữa, con rốt cuộc là có đầu óc không thế. Tài sản sau hôn nhân là của hai vợ
chồng, để tên ai thì người kia cũng có một nửa. Nếu nó không có tiền, mẹ sẽ trả
giúp con, con đừng nói chuyện này với nó là được rồi.”
Cam Lộ đau đầu nói: “Đừng đừng, không cần đâu. Mẹ, con
không muốn vì một căn hộ mà làm phức tạp vấn đề đâu, chuyện này mẹ đừng quan
tâm.”
Buông điện thoại xuống, cô quay lại thì thấy Thượng Tu
Văn đăm chiêu nhìn cô: “Lộ Lộ, em muốn mua nhà sao?”
Cô đành phải gật đầu: “Ừm, em muốn mua một căn hộ
nhỏ.”
“Nhưng vì sao lại nhấn mạnh nhất định phải đứng tên
em, để tự em lo?”
Cam Lộ cứng họng, những lời này là do vô tình buột
miệng nói ra, lúc này bị Thượng Tu Văn lặp lại, cô cũng cảm thấy có gì đó không
thỏa đáng. Thượng Tu Văn kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi anh, đây là tư thế trò
chuyện mà họ trước đây đều rất thích, cô cố gắng thả lỏng, ngả người vào lòng
anh.
“Anh không có ý chất vấn em, Lộ Lộ, anh cũng từng đề
nghị mua thêm một căn nhà nữa nhưng em bây giờ lại nhấn mạnh là căn hộ nhỏ, tự
mình trả tiền có phải là có suy nghĩ nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, có thể phẩy
tay bỏ đi, hơn nữa có chỗ để đến đúng không?”
Cam Lộ cười gượng, giọng Thượng Tu Văn vẫn ôn tồn
nhưng từng lời anh nói đều như thể nhìn thấu tâm can cô khiến cô ít nhiều cảm
thấy ngượng ngùng: “Xin lỗi Tu Văn, chuyện căn hộ là do em có chút cảm tính. Em
không bận lòng chuyện sống chung với mẹ, cũng không ngang ngược đến mức không nói
lời nào bỏ đi. Nhưng em thật sự muốn có một không gian hoàn toàn thuộc về
mình.”
Thượng Tu Văn ôm chặt cô hơn, một lúc lâu không nói
gì, cô không khỏi cảm thấy bất an: “Lẽ ra em định xem nhà xong sẽ bàn bạc với
anh. Nếu anh không đồng ý, em sẽ không mua nữa, dù gì mượn tiền ngân hàng cũng
phải có chữ ký của hai vợ chồng mà.”
“Em cứ đi xem căn nào thích hợp trước đi, đừng xem
những nơi mười mấy hai mươi hộ chỉ có hai thang máy lên xuống, không được thoải
mái cho lắm. Xem được rồi anh sẽ cùng em đi mua, đứng tên em, nếu điều đó làm
em an tâm.”
“Tu Văn…”
Anh cúi xuống nhìn cô, cười nói: “Anh đã nói rồi, em
có quyền làm theo ý em, anh sẽ chấp nhận vô điều kiện sự bất tín nhiệm của em
đối với anh.”
Khóe mắt Cam Lộ chợt đỏ lên: “Em không hề muốn ép anh
mua nhà cho em, cũng không có ý lấy chuyện này ra để dằn vặt anh, em chỉ là…
chỉ là…”
Cô ngừng lại, thất bại nghĩ, cô còn có gì để biện hộ
chứ. Cô đúng là không tin anh hoàn toàn, càng không thể đặt hết niềm tin vào
cuộc hôn nhân của họ.
Thượng Tu Văn lắc đầu: “Được rồi, anh đều hiểu hết,
không cần phải khó chịu vì chuyện này đâu.”
Cam Lộ thấy lòng cứ thế nào, đành tự cười mình: “Em
luôn cho rằng mình là một người rất hiểu đạo lý, nhưng bây giờ trước mặt anh,
em càng lúc càng ngang ngược, vô lý rồi.”
“Anh tình nguyện chấp nhận mọi sự vô lý đó của em.”
“Anh khiến em hoang mang Tu Văn ạ, em sợ sự chấp nhận
và khoan dung vô điều kiện lắm, đây không phải là cách chung sống mà em mong
muốn. Em không có những ham muốn biến thái, cũng không tìm niềm vui bằng cách
dằn vặt anh, anh khoan dung với em, em càng phải tự xem lại mình.”
Thượng Tu Văn ngoẹo đầu, nụ cười trên gương mặt có gì
đó chua chát: “Ngoài như vậy ra, anh thật sự không biết phải làm thế nào để
chúng ta trở về như trước.”
Nghe một người đàn ông luôn biết cách xử lý tất cả mọi
việc thừa nhận sự bất lực của mình, Cam lộ cảm thấy hoang mang, đành dịu dàng
nói: “Chúng ta cứ từ từ, Tu Văn ạ, em đảm bảo, em sẽ làm một người vợ hợp lý.”
“Anh không cần sự bảo đảm đó, em trước nay luôn hợp lý
Lộ Lộ ạ, xin em hãy cho anh lòng tin của em.”
Cam Lộ do dự một lát rồi gật đầu: “Em sẽ cố gắng, em
hứa em sẽ cố gắng hết sức.”
Thượng Tu Văn ôm chặt cô vào ngực mình, cằm tựa vào
tóc cô, cái ôm và hơi ấm toát ra từ người anh cô vốn đã rất quen thuộc, cô thả
lỏng người, vòng tay ôm lấy anh.
Cô nghĩ, anh đã hứa là yêu cô, cô cũng hứa là sẽ tin
anh. Cuộc sống chung hơn hai năm, còn cần hai người phải hứa với nhau rõ ràng
như vậy dường như vừa đúng để chứng minh rằng, tình yêu và lòng tin đã trở
thành thứ là cuộc sống hôn nhân của họ cần phải tìm lại ngay. Nếu anh nỗ lực
hết mình thì cô cũng không có lý do gì khoanh tay đứng nhìn.