Gia Có Khờ Phu

Chương 3: Mỹ nhân




Nghĩ Sở Hi quần áo còn ướt, đem hắn đặt ở trên ghế. Quay đầu lại liền thấy được bộ đồ mới thực chỉnh tề bày biện ở trên giường, mới vừa áp xuống tức giận lại tức tối hoàn toàn. “Quần áo kia là đồ mới, chỉ cho ngươi mặc mấy ngày, như vậy làm khó dễ ngươi?” TN tính tình bực bội, khẩu khí tự nhiên không tốt. Sở Hi kinh ngạc đôi mắt lại trừng lớn hơn, nhìn TN đầy kinh hãi, nếu tiếp tục trừng, tròng mắt thế nào cũng từ hốc mắt có thể rớt ra! “Đừng trừng mắt!” Nguyên bản là lo lắng, nhưng vì tức giận nói ra lời nói liền khác. Sở Hi méo miệng, ủy khuất mắt rũ xuống, biến về bộ dáng ngày đầu tiên gặp mặt, không nói một lời.

TN không biết mình tức giận cái gì, nhưng nhìn Sở Hi lại bày ra bộ dáng nửa sống nửa chết liền tức tối. Đôi tay Sở Hi nắm chặt đặt ở trên đùi, trên mặt từng giọt nước mắt trượt xuống. TN ý thức được đó là cái gì, lập tức hoảng sợ, nâng cằm Sở Hi lên, quả nhiên thấy hắn hai mắt đẫm lệ mông lung, đem hàm răng cắn môi trở đến trắng bệch, không chịu kêu ra tiếng.

Lần đầu tiên TN làm cho một người khóc, tay chân luống cuống không biết để đâu, chỉ có thể một bên lau nước mắt hắn một bên nhẹ giọng dỗ hắn. Nàng thật ra hoàn toàn không phát hiện, Hồng Lăng cũng từng khóc sướt mướt oán trách nàng, khi đó không thấy nàng như vậy dỗ dành người ta. “Như thế nào còn khóc? Ta sai rồi, ta sai rồi, không nên cùng ngươi phát hỏa…… Đừng khóc……” Thấy càng dỗ hắn khóc càng thương tâm, thút tha thút thít không thở nổi, TN quýnh lên, đem hắn ôm vào trong ngực vỗ phía sau lưng hắn, chậm rãi dỗ. Bị ấm áp hơi thở vờn quanh, Sở Hi dừng khóc, vẫn như cũ còn khụt khịt, cảm xúc ổn định rất nhiều.

Đem người bế lên trên giường, nàng ngồi ở bên cạnh vây quanh hắn, tức giận bị nước mắt của tắn tưới, hoàn toàn không có tung tích. “Như thế nào khóc vậy? Không muốn mặc thì thôi, ngày mai ta liền mua quần áo mới cho ngươi.” TN cũng không biết vì cái gì hắn khóc, chính mình cũng hoảng loạn, chỉ cần hắn có thể khôi phục, chỉ là một bộ quần áo mà thôi. Sở Hi thấy hắn nói như vậy, mới vừa hết ủy khuất lại tới lần nữa, miệng bẹp bẹp, mắt thấy lại muốn khóc nữa. “Ai, ai, không mua không mua, ngươi muốn mặc cái này liền mặc, đừng khóc.” TN thầm mắng chính mình thiếu tâm nhãn, hắn chính là bởi vì bộ quần áo này mới khóc, hiện tại chính mình còn nhắc tới.

Lại dỗ dành thời gian hơn một chén trà, Sở Hi thút thít nói. “Ta, ta không phải…… Ngại, …… Là…… Ngô, là sợ mặc hư……” Sở Hi khóc đứt quãng giải thích cùng TN, không rảnh lo cảm thấy thẹn, hắn nắm chặt ống tay áo TN, “Thê Chủ…… Ngươi, ngươi đừng tức giận……”  Tao nhã nghe hắn giải thích xong chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, người này rốt cuộc sinh hoạt như thế nào làm  hắn như thế cẩn thận, đưa cho hắn quần áo cũng không dám mặc sợ hư.

“Tốt, đừng khóc, ta không tức giận ngươi cái này.” TN hạ hỏa, cảm thấy hiện tại nói với  hắn cũng không hiểu, dứt khoát liền chuyển tới chuyện khác, “Này quần áo ướt đẫm như như thế này sao có thể mặc, hàn khí nhập thể lưu lại bệnh căn, về sau  điều dưỡng lại phải tốn chút sức lực. Ngươi trước tiên mặc quần áo của ta được không?” Nói xong liền đem áo cởi ra để ở trên giường, hơi chút do dự, không ra cửa, chỉ là quay người đi.

“Ngươi trước tiên đem quần áo thay ra đi.” Nghe Thê Chủ ôn ôn nhu nhu dồ dành chính mình, còn đem áo của nàng cho mình mặc, Sở Hi trên mặt lộ ra tươi cười nho nhỏ.Ở phía sau âm thanh nho nhỏ không được tự nhiên chuyển động thân mình. “Thê Chủ, tốt……” Mặt sau thanh âm càng nhỏ, không cẩn thận nghe liền nghe không ra. TN trong đám nữ nhân xem như gầy yếu nhưng TN so với hắn còn cao hơn, thân mình cũng cương tráng hơn rất nhiều. Quần áo nữ nhân vốn thoải mái, chỉ mặc một cái áo ngoài hiển nhiên che không được cái gì, trách không được hắn vừa rồi thanh âm nhỏ như vậy, lỗ tai đều hồng hồng. Lại đi phòng bếp nấu cho hắn chén canh gừng, nhìn hắn uống xong, lúc này mới yên tâm.

Khả năng ngày hôm qua nỗi lòng phập phồng quá lớn, TN khi lên phòng ngủ chính vẫn một mảnh an tĩnh, cũng không có cơm sáng để ở trên bàn. Ở cửa do dự một hồi, niệm nam nữ thụ thụ bất thân, tránh cho xấu hổ, TN vẫn chưa tiến vào. Chỉ nghĩ hôm nay sớm một chút trở về, hắn thân mình gầy như vậy, cũng không biết ngày hôm quan lăn lộn một phiên, có thể bệnh hay không. Lại chưa từng nghĩ, ngày hôm qua ôm cũng ôm, xem cũng xem, còn cái gì mà thụ thụ bất thân.

“U, nghe nói ngươi đem Hồng Lăng tặng cho người khác?” Mới vừa bước vào ngạch cửa nha môn, đã bị người ôm cổ ngăn chặn.TN ném tay Ngô Phương ra, ánh mắt khó hiểu. Ngô Tuệ từ phía sau lại đây, vừa vặn nhìn đến biểu tình của TN, tiến lên giải thích, “Việc này đều truyền thành cái gì rồi?. Tên kia cùng ác ôn hầu thị có tư tình, cư nhiên bình an không có việc gì rời đi nhà ngươi, còn gióng trống khua chiêng làm hỉ yến, liền sợ ngươi lại trở về cùng nàng đoạt người!”

Tỷ muội Ngô gia vui sướng khi người gặp họa nhìn trên đầu nàng. “Mọi người hiện tại đều nói, tiểu ác bá hoàn lương. Nhưng thật ra ngươi chó ngáp phải ruồi đem sự việc phiền lòng giải quyết, lại đem ác danh cũng rửa sạch vài phần.” Ở chung một tháng này, ngẫu nhiên sẽ biết được nàng cư nhiên sợ Hồng Lăng kia, mà mỗi đêm đều ngủ ở thư phòng, mỗi khi nhớ tới, đều làm nàng dở khóc dở cười.

Ngô Phương hào khí vung tay lên, có chút bất mãn, “Nếu ngươi  không thích, sao không cho ta, làm cho tên thợ mộc mặt trắng kia được tiện nghi.” Hiển nhiên tên này để bụng sắc đẹp của Hồng Lăng. Ngô Tuệ một cái tát chụp qua, đánh tỉnh cái đầu não phát ngôn ngu xuẩn. “Hồng Lăng kia là thứ gì! Nếu ngươi dám đem về nhà, xem nương có đánh chết ngươi không!” Ngữ khí rất hung hãn, nhưng trong đó tràn đầy đều là quan tâm.

Ngô gia gia giáo nghiêm ngặt, TN cũng từng thấy Ngô Phương bị đánh đầy người thương tích. Cố tình người này thiếu đánh, nhớ ăn không nhớ đánh, Ngô Tuệ luôn đi theo nhọc lòng.

“Ai u uy! Các ngươi mau mau đi, có án mạng!” Cùng một đội tuần tra với nhóm TN, Tiểu Trương nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, thần sắc nôn nóng tiếp đón ba người cùng đi với nàng. Ngô Phương hô một tiếng, đầu tiên lao đi ra, Ngô Tuệ lắc đầu thở dài, thật sự đối với tỷ tỷ này không có cách, đi theo TN cùng nhau đi ra ngoài.

Ngô Phương tới hiện trường rồi, nhìn một vòng, lập tức trợn tròn đôi mắt đánh Tiểu Trương. Ngô Tuệ chạy nhanh tới ngăn lại, cũng trừng mắt nhìn Tiểu Trương.  Chỉ thấy trước một nhà nông tụ tập một vòng người, bên trong nam nhân múa may dao phay đối với nữ nhân nói cái gì, nữ nhân trên mặt đã xấu hổ lại phẫn nộ, lại không làm gì, nghiêm túc nghe nam nhân nói, gật đầu đồng ý.

Đây là lão Vương gia giết heo, người một nhà đều không phải dễ chọc, hai ba ngày đều cãi nhau đánh lộn là chuyện thường, các nàng cũng mặc kệ loại sự tình này. Chỉ là lần này động tới dao nhỏ, vừa vặn làm Tiểu Trương đi ngang qua nhìn đến sợ tới mức tè ra quần lập tức về nha môn tìm giúp đỡ. Vài người đi ở trên đường, Ngô Phương còn vì chuyện vừa rồi tức giận, làm nàng vội vàng chạy tới, cho rằng có cái đại án kinh thiên, không nghĩ tới là chút chuyện nhà râu ria.

“Ai, nếu cưới cái hãn phu về nhà, ngày lành đã hết!” Tiểu Trương nghĩ vừa rồi phu lang Vương gia kia bộ dáng dữ tợn, lập tức run lên ba cái. Đi ngang qua một nhà bán thịt heo, Tn đi vào mua một cân thịt, lần đầu tiên thấy nàng ở thời gian làm việc lại làm chút việc nhà, mọi người đều sửng sốt một hồi. “Ngươi này…… Ngươi không phải không thích ăn thịt sao?” Ngô Tuệ từ ngữ mang do dự hỏi.

Các nàng mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm trưa, tự nhiên ít nhiều biết TN đối với thịt không có ưa thích gì. Không giống Ngô Phương, thiếu thịt một ngày liền không sống được.

“Trong nhà có người thích.” TN trả lời như vậy làm mọi người phải suy nghĩ a. Mọi người chỉ biết Hồng Lăng, lại không biết nhà nàng còn có thêm Sở Hi. Thời điểm đi ngang qua tiệm vải, tao nhã lại đi vào cầm một bộ quần áo mới ra, hình thức bình thường nhưng có thể nhìn ra là quần áo nam tử. “Ngươi, ngươi, ngươi ở nhà dấu mỹ nhân còn tốt hơn so với Hồng Lăng! Ta mới biết ngươi tại sao đem Hồng Lăng tặng cho người khác!” Ngô Phương ngón tay run rẩy chỉ TN, một bộ dáng chịu đả kích lớn. “Mỹ nhân như thế nào đều bị ngươi tóm được, tai sao mệnh ngươi tốt như vậy!”

“…… Sợ là không có phúc hưởng.” TN bị nàng bộ dáng quỷ khóc sói gào làm cho phiền lòng, nhớ tới đêm qua Sở Hi vô thanh vô tức khóc, đối lập thật lớn, lập tức cảm thấy Sở Hi khóc nhìn thấy mà thương. Ngô Tuệ cẩn thận hơn so với thần kinh tỷ tỷ của mình,  lấy bàn tay qua đi làm nàng câm miệng, chính mình cũng bát quái chạy đến bên người TN hỏi đông hỏi tây.

“Ngươi ở nhà nghĩ ngơi hai ngày, lại mua ở đâu cái tiểu thị? Nhưng mà đừng có vác đá nện vào chân mình!” Lo lắng cho TN bị truy đuổi tới ngủ thư phòng, nghỉ ngơi không tốt.

“…… Đã sớm ở nhà.” Nói tới việc này, TN cũng buồn bực, nàng ở đây hơn một tháng, cư nhiên không biết trong nhà còn có một người. Còn tốt là nguyên chủ đối Sở Hi cũng không để bụng, bằng không nàng hỏi này hỏi kia thế nào cũng lộ ra sơ hở. Mấy người lại đuổi theo hỏi vài câu, mà TN không hề lắm lời, cái gì cũng hỏi không ra được.

Nói nhiều sai nhiều, TN cũng là ý tưởng này mà thôi, nếu có tiếng gió gì truyền tới Ôn Lương, nàng thế là hết ngày lành. Tan tầm trở về, của phòng ngủ chính vẫn đóng chặt, TN lo lắng cho Sở Hi, cũng không có do dự như buổi sáng, đẩy cửa đi vào.

Sở Hi nằm ở trên giường ngủ, không phát hiện có người tiến vào. Trên mặt mất tự nhiên hồng, nhìn TN nhíu mày. Sờ lên quả nhiên phỏng tay, TN thấp giọng kêu hắn, đút cho Sở Hi đang mơ màng chút nước, liền đi phòng bếp sắc thuốc. Là thuốc thương hàn của nàng còn dư lại, cũng không biết Sở Hi uống lên có hay không khỏi bệnh. Dùng một canh giờ để sắc thuốc, nấu trung dược tốn công.

Nhớ tới hôm qua buổi sáng Sở Hi bưng dược tới, không biết hắn vì ngao dược mất bao lâu thời gian. Vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh hắn, bên cạnh để  bồn nước lạnh, cách thượng một đoạn thời gian liền làm ướt khăn tay lau mồ hôi cho hắn. Lăn lột suốt hai canh giờ, rốt cuộc cũng hạ sốt. Lại bận rộn nấu nước, nấu cháo, một hồi lâu, trời cũng đã sáng. Dò xét độ ấm của Sở Hi xác định không có việc gì, nàng lúc này mới vội vàng ăn điểm tâm, cũng không dọn dẹp, chờ Sở Hi tỉnh lại, tự nhiên sẽ đem đồ vật đều đêm về phòng bếp, có thể phát hiện cháo trong nồi.

Đây là cái phương pháp ngu xuẩn, nhưng TN không biết chữ viết nơi này, Sở Hi nhìn dáng vẻ chắc cũng không biết chữ, liền dùng phương pháp vừa nhà vừa tiện này vậy.

Sở Hi tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao, mơ hồ dựa vào đầu giường, tựa hồ ngày hôm qua có người ở mép giường chăm sóc hắn, bất quá hôm nay tỉnh dậy cũng không phát hiện Thê Chủ, tưởng chừng ảo giác. Nhìn bàn chét bát hỗ độn làm hắn sửng sốt, chờ không còn khó chịu nữa, mới xuống đất dọn dẹp.

Trong bếp lò bẫn còn giữ lửa làm Sở Hi nghi hoặc mở ra nắp nồi, bên trong nhiệt khí lập tức ập vào mặt. Sở Hi hồng mắt thấy cháo gạo kê trong nồi, nghĩ đến tối hôm qua vẫn luôn cảm giác bên người có người chăm sóc, trong miệng vị dược chua xót chảy xuôi tiến vào trái tim, hòa hỗn hợp máu, tựa hồ có chút ngọt. Thê Chủ……

Tác giả có lời muốn nói: Anh anh anh…… Cầu bao dưỡng……