Edit + Beta: Jojo Nguyen
"Bên ngoài núi phía sau chùa Trường An có một cánh rừng hoa đón xuân, lúc này đang chính mùa, chờ dàn xếp cho Duệ Tư xong xuôi, ta dẫn ngươi đi dạo, phụ cận chỗ kia còn có bánh hoa lập xuân, vị chua ngọt, ngươi hẳn sẽ thích."
Ân Thành Lan nhấc bình dấm lên đổ cho y một muỗng: "Từ từ ăn, tối nay chúng ta lại lên đường."
Linh Giang ngồi bên mép bát, suy tư mổ canh chua, y cần phải tìm một cái cớ về Thần y cốc một mình để Nghiêm Sở lấy xương của y ra giải độc cho Thập Cửu.
Nhưng lấy cớ gì mình mới có thể bứt ra, đây là một vấn đề. Linh Giang vểnh vểnh túm lông ngốc, liếc người ân cần bưng trà rót nước cho mình, Ân Thập Cửu – trông dáng vẻ tiểu tức phụ hiền lương thục đức này của hắn, phỏng chừng hiện giờ rất yêu thích mình, rất muốn kề cận mình, một khắc cũng không thể tách rời.
Y rốt cuộc ý thức được Ân Thành Lan với Bàn Khải không giống nhau, người trước mắt đối đãi y như vậy, y làm sao mà bỏ mặc cho đời này của bọn họ cứ kết thúc như vậy được.
Linh Giang ung dung thong thả mổ một ngụm canh, nói: "Ta phải về Thần y cốc."
Ân Thành Lan nhíu mày, nắm cánh nhỏ của y: "Ngươi không thoải mái? Vậy chúng ta về Thần y cốc trước, để Nghiêm Sở xem giúp ngươi."
Linh Giang há mỏ, cái cớ giả bệnh thật vất vả mới nghĩ ra được không còn nữa. Y rút cánh của mình ra, buồn bực chọc ngón tay Ân Thành Lan, ngửa đầu liếc hắn một cái, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một cơ linh.
Tuy nhiên cái cơ linh này trước hết bị Linh Giang ở trong lòng xem thường một phen, lúc này mới chậm rãi nói: "Ta không phải không thoải mái, chỉ là nhớ tới một chút liên quan tới Bàn Khải..."
Trong mắt Ân Thành Lan buồn bã.
Linh Giang đầu lưỡi cũng không đánh cong trôi chảy nói: "... Là Hàn Hương kỳ xà trong cung điện, không biết óc nó ăn có ngon hay không, ta đột nhiên rất muốn ăn."
Vốn chỉ là cái cớ, tuy nhiên vừa nhắc tới ăn, trong miệng Linh Giang lập tức có nước miếng, thèm đến đôi mắt đều sáng lên.
Ân Thành Lan: "..."
Khẩu vị của tiểu lông vàng từ khi nào lại nặng như vậy.
"Ta gọi người tới phố chỗ người nuôi rắn mua mấy bộ được không?"
Cánh nhỏ của Linh Giang chắp ra đằng sau, tiểu mắt đen u buồn: "Chỉ muốn ăn óc Hàn Hương kỳ xà."
Liên Ấn Ca bĩu môi sách một tiếng, muốn phàn nàn, bị Ân Thành Lan dùng ánh mắt ngăn lại, hắn vuốt ve tiểu vuốt vuốt của Linh Giang: "Được, ăn, ngươi muốn ăn cái gì cũng được, vậy chúng ta về Thần y cốc trước, những chuyện khác về sau lại nói."
Liên Ấn Ca rốt cuộc biết phong hỏa hí chư hầu(*) là cái thao tác phá hoại thế nào.
((*)Phong hỏa hí chư hầu: Xuất phát từ một điển tích liên quan đến Bao Tự, vương hậu thứ hai của Chu U vương, thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây)
Linh Giang thỏa mãn vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Ngươi đi đón bọn họ, ta về Thần y cốc tìm Nghiêm Sở đòi đầu của Hàn Hương kỳ xà, ta nhớ sau khi hắn lấy máu ra xong vẫn chưa vứt đi."
Nói xong, Linh Giang biến hóa thành người, lung lay nắm tay, đầy mắt đều là nóng lòng muốn thử, thậm chí không khống chế được hỏi: "Thịt rắn làm thế nào ăn ngon? Ướp muối tiêu chiên giòn với dấm cay chua?"
Ân Thành Lan: "..."
Đã thèm tới mức độ này sao.
Lúc đầu hắn còn có chút hoài nghi, bây giờ đã triệt để không suy nghĩ gì.
Linh Giang gấp không chờ nổi vuốt mặt của hắn: "Ngươi đi tiếp bọn họ đi, ta tự mình trở về là được, ta ở Thần y cốc chờ ngươi."
Y đứng lên, bưng nửa bát canh chua sủi cảo ăn đến ngấu nghiến sạch sẽ, nói đi, là quay người muốn đi.
Ân Thành Lan vội vàng bắt lấy tay y, "Muốn ăn đến vậy? Mấy ngày đều không chờ được?"
Linh Giang giương mắt trông mong nhìn hắn, đưa tay hắn ấn lên bụng mình một cái: "Muốn ăn, không đợi kịp, không biết vì sao gần đây vẫn luôn rất thèm, nếu là không ăn được thứ muốn ăn, ban đêm ta đều không ngủ được, Thập Cửu, ngươi đi nhanh về nhanh, ta ở trong cốc chờ ngươi."
Ân Thành Lan cảm thấy y thèm tới mắt phải lóe lục quang, đành phải nói: "Ta cho người hộ tống ngươi trở về, sáng mai ta đi Lê Châu, ngươi về Thần y cốc."
Linh Giang gật gật đầu, ngồi trở lại bên người hắn, đem bát không trên bàn ném cho Liên Ấn Ca: "Cho ta thêm một bát canh chua nữa."
Liên Ấn Ca: "..."
Sớm muộn cũng mập thành trái cầu.
Ban đêm, Linh Giang toàn tâm toàn ý nhớ thương hương vị Hàn Hương kỳ xà, ngay cả bị Ân Thành Lan ấn lên giường lột sạch xiêm y cũng không chú ý, Ân Thành Lan u oán hôn lồng ngực trắng nõn của y, bất mãn nặng nề kêu: "Linh Giang."
Linh Giang bấy giờ mới hoàn hồn, đẩy hắn ra ngồi dậy: "Để ta, ngươi nằm xuống."
Ân Thành Lan: "..."
Không bằng tiếp tục du hồn lên mây đi.
Linh Giang hôn một cái lên gò má hắn, cẩn thận tỉ mỉ dựa theo bước đi Ân Thành Lan ngủ y lúc trước, đem gối lót dưới eo hắn.
Ân Thành Lan dở khóc dở cười, lôi kéo y mặt đối mặt nằm nghiêng xuống, nghiêm trang nói: "Ngày mai chúng ta đều phải gấp rút lên đường, dằn vặt quá ta không có cách nào ngồi xe được, như vậy đi, ta dạy cho ngươi tư thế mới, vừa có thể làm ngươi sảng khoái, cũng sẽ không mệt mỏi ngươi."
Linh Giang suy nghĩ một chút cảm thấy có lý, liền đáp ứng.
Thấy y dễ nói chuyện như vậy, Ân Thành Lan vừa kích động vừa áy náy, vừa vui mừng lại tự trách, trong lòng thiên nhân giao chiến, cuối cùng dục hỏa dưới bụng thiêu đốt đầu óc, nháy mắt đều đem toàn bộ hổ thẹn thiêu sạch sẽ.
Hắn kéo chân Linh Giang qua, để y nghiêng người câu lấy thắt lưng mình, sau đó mặt đối mặt đỉnh tiến vào.
Khỏi nghĩ, ngủ trước lại nói.
"Ưm, nhẹ chút."
"Đau?"
"Ăn nhiều, bụng căng."
"..."
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng lên, tiểu hoàng điểu bò dậy rất sớm, đứng ở trên gối duỗi cánh duỗi vuốt, lắc lư cái mông nhỏ mới nhô ra mấy cọng lông chim, đem Ân Thành Lan mổ dậy.
"Ta nghĩ là..." Linh Giang ngồi xổm bên mặt Ân Thành Lan, mỏ chim màu vàng nhạt mổ hắn.
Ân Thành Lan ngưng thần nhìn y.
Linh Giang nói: "... Ta quyết định ăn một con rắn hương cá."
Ân Thành Lan: "..."
Y thật sự là vì ăn thịt rắn mà về, một chút cũng không cần hoài nghi.
Đoàn người ở ngoài đế đô phân ra làm hai đường, giữ nguyên kế hoạch, Ân Thành Lan tiến đến Lê Châu tiếp Duệ Tư cùng nương hắn, Linh Giang về Thần y cốc ăn thịt rắn.
Ân Thành Lan đem Liên Ấn Ca để lại cho Linh Giang, làm người chăm sóc bên đường, còn mình mang Hải Đông Thanh cùng ảnh vệ lên đường.
Trước khi đi, nhìn biểu tình không thể chờ đợi được nữa của Linh Giang, trong lòng Ân Thành Lan buồn khổ một trận, cảm xúc vừa chua vừa chát chặn ở cổ họng hắn, làm cho hắn câu khóe môi cũng cực kỳ miễn cưỡng.
Rõ ràng hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dính chung một chỗ, rồi lại không đành lòng nhìn bộ dạng chim nhỏ thèm thuồng đáng thương của y.
Hắn dùng sinh mệnh có hạn của mình bồi y tùy hứng, để y lãng phí, cùng y phân ngả. Trong một khắc biết rõ vận mệnh của mình kia, Ân Thành Lan mới phát hiện, hắn là yêu thích Linh Giang cỡ nào, thứ cảm giác đó phảng phất như trải qua vô số năm tháng gian nan đằng đẵng, là vò rượu đục ủ trong vô số lần phân chia lại gặp gỡ — đắng ngắt làm đau lòng người, rồi lại không muốn buông tay, uống một chén, lại rốt cuộc không quên được.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của Ân Thành Lan, Linh Giang đi đến bên xe ngựa, khom lưng hôn nam nhân trong xe.
Linh Giang nói: "Ta chờ ngươi."
Ân Thành Lan nói: "Ta yêu ngươi."
Linh Giang: "Ta cũng yêu ngươi, nhớ mang bánh hoa xuân vị chua ngọt cho ta."
Ân Thành Lan: "..."
Liên Ấn Ca theo Linh Giang lên đường, vốn tưởng rằng Tiểu Thúy này sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, ai ngờ Linh Giang nhìn theo xe ngựa Ân Thành Lan càng lúc càng xa, sau đó hóa về nguyên hình, đập cánh nhỏ, nói: "Ta không chờ được nữa, bay trước một bước, ngươi lên đường đuổi theo đi."
Nói xong, hư ảnh nhoáng lên, liền bay lên chân trời.
Đem lộ trình nửa tháng ghìm xuống ngắn nhất, Linh Giang cơ hồ không nghỉ ngơi thế nào bay liên tục sáu, bảy ngày, tại một ngày sau giờ ngọ ánh mặt trời chính liệt đã tới Thần y cốc.
Trước núi đá vào cốc, Linh Giang vừa mới biến thành hình người rơi xuống đất, liền đỡ lên tảng đá nôn đến tối tăm trời đất, dạ dày đau thót co rút lại, hình ảnh trước mắt chập chùng một trận, y liền đứng yên, bước chân mềm nhũn dựa vào tảng đá trượt xuống mặt đất.
Linh Giang nằm cuộn tròn trên đất, gắt gao đè bụng, cái trán trơn bóng tức khắc phủ kín mồ hôi lạnh, ánh mặt tròi chói lọi chiếu đỉnh đầu, y mơ mơ màng màng nghĩ thầm, mình đây là bị bệnh gì.
"Công tử? Công tử!" Linh Giang nghe thấy có người gọi y, là người giữ cửa Thần y cốc.
May mắn có người phát hiện ra y.
Linh Giang được thủ vệ Thần y cốc vội vàng đưa đến trước mặt Nghiêm Sở, Quý Ngọc Sơn vừa nhìn thấy y, kinh hoảng a một tiếng, vội vã hỗ trợ nâng người tiến vào trong phòng ngủ, sau đó đi gọi Nghiêm Sở.
Nửa chung trà sau, Nghiêm Sở sắc mặt quỷ dị từ trên mạch của Linh Giang thu tay về.
"A Sở y đến cùng làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Nghiêm Sở phất tay, lấy chén nước ấm cho Linh Giang uống vào.
Uống nước xong, Linh Giang thanh tỉnh một ít, thấp giọng nói: "Lấy xương cho ta."
Nghiêm Sở rũ mắt nhìn y, nửa ngày, mới nói: "Không lấy được, ngươi có tin vui."
Hắn ngay cả mấy từ như "Hình như" "Có vẻ" cũng không dùng, trong giọng nói hết sức tín nhiệm y thuật của mình.
Linh Giang trì độn suy ngẫm ý của hắn, nhăn mi lại, ngồi dậy, trầm giọng nói: "Thả cái chó má gì, nhanh lên lấy xương cho ta, pha chế thuốc giải."
Nghiêm Sở nói: "Tuy rằng nam nhân sinh con ta chưa từng thấy, nhưng là mạch tượng cùng bệnh trạng của ngươi ta sẽ không sờ lầm, ngươi xác thực có tin vui."
"Có, có tin vui? Y?" Quý Ngọc Sơn bên cạnh ngây ra như phỗng.
Linh Giang cau mày, đôi mắt hơi hơi nheo lại, sắc bén như liếp ưng nhìn chằm chằm Nghiêm Sở, y nhìn một hồi, không nhìn ra được một tia vui đùa nào từ trên mặt Nghiêm Sở.
Y vừa mới nôn đến hư thoát, hiện giờ trong đầu kêu gào loạn lên, thần kinh căng chặt bảy ngày, lúc này nhất thời nới lỏng, chỉ cảm thấy uể oải cực kỳ, chuyện gì cũng không ngẫm nghĩ được, khuôn mặt ngơ ngẩn, nói: "Có tin vui thì có tin vui, cứ lấy xương cho ta, làm sao, có ảnh hưởng?"
Nghiêm Sở giữ chặt Quý Ngọc Sơn đang bị dọa hỏng rồi, vuốt tay hắn trấn an: "Có. Người có tin vui thân mình suy yếu, ngay cả dùng thuốc cũng phải cực kỳ thận trọng, nặng một chút đều không được, càng đừng nói là rạch một vết trên người ngươi, sống sờ sờ cắt đứt một đoạn xương, làm như vậy, sẽ rất dễ sinh non."
"Sinh non thì sinh non." Linh Giang nói, ai mà biết lang băm này nói có tin vui là cái thứ gì, huống hồ hiện giờ quan trọng nhất chính là lấy xương giải độc, chuyện còn lại đều về sau lại nói.
Nghiêm Sở liếc nhìn Quý Ngọc Sơn, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc nhìn không thấu, hắn nắm chặt tay Quý Ngọc Sơn, nhìn thiếu niên dửng dưng như không trước mắt, trong lòng dâng lên một cỗ ghen tỵ mãnh liệt.
Nếu như nam nhân thật sự có thể hoài thai, cho dù khiến người nghe kinh hãi, hắn đều thà rằng sẽ phát sinh ở trên người mình.
Nghiêm Sở thả chậm âm thanh, thu liễm thần sắc trào phúng thường ngày, hiếm khi nghiêm túc lên, nghiêm mặt nói: "Ngươi có thể không để ý xương của ngươi, bởi vì nó là của ngươi, ngươi có quyền tự mình ra quyết định, thế nhưng đứa nhỏ trong bụng ngươi, có thể là tiểu điểu, có thể là tiểu hài tử, một nửa huyết mạch của nó đều đến từ Ân các chủ, Ân các chủ hẳn phải được biết tồn tại của đứa nhỏ, có quyền tham dự vào chuyện ngươi làm, vào quyết định ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng."
"..."
Linh Giang hơi giật mình trừng mắt nhìn hắn: "Chờ đã, ngươi nói cái gì?"
Y đè tay lên bụng, thần sắc chần chừ nói: "Trong bụng ta là tiểu điểu của ta với Thập Cửu?"
"Cũng có thể là tiểu hài tử." Nghiêm Sở nói.
Linh Giang giơ tay ngăn hắn, đè đè ấn đường, sắc mặt y tái nhợt, mang theo mệt mỏi thật sâu, cúi đầu suy ngẫm lại.
Quý Ngọc Sơn run run rẩy rẩy đi tới bên giường ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Linh Giang, vẻ mặt từ ái nói: "Sinh ra đi, nếu như ngươi không muốn, về sau ta chính là cha của hài tử."
Linh Giang rất muốn đem hắn đạp sang một bên, cái gì mà không muốn, cho ngươi ngươi biết ấp trứng sao, biết mổ sâu sao, biết dạy bảo chim sao, vấn đề giáo dục của chim nhỏ nhà y tuyệt đối không thể làm lỡ.