Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 67: Xương Phượng Hoàng Phật Hỏa (8)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Linh Giang nhíu mày, Nghiêm Sở tiếp tục nói: "Một thứ là một đoạn thần cốt, khảm vào trong xương sống của ngươi, trợ ngươi biến hóa thành người. Một thứ khác là một giọt máu giữa chân mày của hắn, đặt ở trong bụng của ngươi, nhưng lý do không thấy trình bày."

Nghiêm Sở: "Bằng vào hiểu biết của ngươi đối với hắn, có biết ý hắn là gì không?"

Tính tình Bàn Khải âm trầm quái gở, cũng không thân cận với Linh Giang, nói hiểu biết thật sự là lời vô căn cứ, y nhìn xe ngựa dừng nơi xa, đối với vấn đề của Nghiêm Sở ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lạnh nhạt nói: "Lấy đoạn xương sống kia ra là có thể giải được độc cho Thập Cửu?"

Nghiêm Sở nói: "Theo lý mà nói thì đúng thế."

Ánh mắt Linh Giang thực xa xăm, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn lúc này mới dịu lại, y không có gì do dự, liền nói: "Lấy đi."

Nghiêm Sở: "Đoạn xương sống ấy là thần cốt trợ ngươi biến hoá thành người, nếu như cưỡng chế lấy ra, có khả năng, khả năng rất lớn, là cuối cùng ngươi sẽ không bao giờ hóa thành người được nữa."

Linh Giang dùng thời gian rất ngắn suy nghĩ một chút, y vốn là chim, có hóa thành người được hay không lại có can hệ gì, chỉ cần có thể lưu lại bên người Thập Cửu, bất luận là chim hay là người, y đều tiếp nhận.

Thấy y không để bụng, Nghiêm Sở hơi hơi nhướn mày, đánh giá y căn bản không hiểu khác nhau giữa chim và người, Linh Giang mặc dù có thể hóa thân, nhưng cái đầu lớn cỡ quả mơ vàng của y kia thật sự có thể tìm hiểu kĩ càng lạc thú khi làm người sao.

Nghiêm Sở nhìn thấy trong cổ áo khép hờ của Linh Giang như ẩn như hiện một vết tím đỏ, xuất phát từ chút tình ý bé nhỏ lộ ra từ mấy ngày bôn ba gần đây, không thể không chân thành nhắc nhở: "Ta tuy rằng đã từng đáp ứng Ân Thành Lan không đụng tới ngươi, nhưng ngươi cũng phải biết, con người của ta ngoại trừ đồ ngốc kia nhà ta ra, là ai cũng đều không để ý, đừng nói là chỉ lấy một đoạn xương sống ra giúp ngươi, chính là muốn ta mổ bụng giúp ngươi, chỉ cần có thể giải đáp được một nghi hoặc của ta, ta cũng sẽ làm được, cho nên loại chuyện như lấy xương của ngươi, cho vào thuốc của ta, ta cũng rất vui lòng."

Hắn nói: "Nhưng là xem ở trên phân nhượng đồ ngốc nhà ta, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không thể hóa thành người, rất nhiều việc cực lạc ngươi rốt cuộc không thể biết đến được."

Hắn dùng cằm chỉ chỉ vào cái cổ Linh Giang, đưa tay ra sau lưng, nói: "Chỉ cần ngươi quyết định, là có thể đến Thần y cốc tìm ta... Ân Thành Lan còn có ba tháng thời gian."

Linh Giang ừ một tiếng: "Việc này không cần nói cho hắn."

Nghiêm Sở hư tình giả ý(*) cong khóe môi: "Đương nhiên."

((*)Hư tình giả ý: không có ý tốt)

Rìa bánh xe ngựa đang đỗ ven đường mọc lên một đóa hoa nhỏ đầu xuân, Linh Giang khom lưng hái xuống, vén mành tiến vào trong xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi lăn, nghiền áp một đường hương thơm.

Trong xe trải một tấm thảm thoải mái, Ân Thành Lan ngồi ở bên trong, Linh Giang vắt chân dựa vào cạnh cửa, trong tay nắm đóa hoa kia, bên chân là tiểu tỷ muội họa mi nằm ngây thơ mờ mịt.

Từ khi biết được Linh Giang là phần thuốc giải cuối cùng, Ân Thành Lan kỳ thật vẫn luôn âm thầm phòng bị Nghiêm Sở, hắn biết rất rõ vị thần y lừng lẫy giang hồ này năm đó cứu hắn cũng chẳng phải vì cái mỹ danh hành y tế thế gì, chỉ là Ân Thành Lan không cam lòng cứ như vậy ôm hận mà chết, mới dùng một chút thủ đoạn, kích Nghiêm Sở rời núi giải độc cho mình.

Dù sao thiên tài dị bảo truyền lại hậu thế đối với người say mê độc thuật mà nói đều có sức hấp dẫn rất lớn.

"Hắn cùng ngươi nói chuyện gì?" Ân Thành Lan ngồi tám phong bất động, nhưng tâm hắn đã sớm bay theo gió đậu ở trên người Linh Giang, cũng không có cách nào bình tĩnh vững vàng, thản nhiên ứng xử.

Linh Giang liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: "Không nói gì."

Ân Thành Lan không tin, còn muốn truy hỏi, chỉ thấy Linh Giang hơi nhướn mày, trên dưới nhìn hắn một lần, ánh mắt kia cực kỳ giống lão gia bị tức phụ rề rà bức phiền, trong lòng Ân Thành Lan nghẹn khuất, giống như tiểu tức phụ bị khinh bỉ, ngồi không hé răng.

Linh Giang ngắt hoa nhỏ, hỏi: "Đẹp không?"

Ân Thành Lan rầu rĩ gật gật đầu, dù sao bây giờ hoa gì cũng đều đẹp hơn hắn, nào có khó coi như kẻ sắp chết là hắn đây.

Linh Giang cầm cành hoa cắn trong miệng, bò tới gần hắn, y đưa lưng về phía ánh sáng, trong mắt có sắc tối sâu thẳm, gương mặt tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng trong khung cảnh tranh tối tranh sáng có loại cảm giác lãnh tình lãnh tính, tràn ngập hơi thở cấm dục khó ngăn cản.

Ân Thành Lan nheo mắt nhìn, tim tức khắc đập lỡ một nhịp, yết hầu hắn không kìm được lên xuống, thân thể hơi ngả về đằng sau, gian nan nuốt xuống, hạ thấp giọng nói: "Bên ngoài xe có người."

Linh Giang nhẹ nhàng câu khóe môi, thân thể Ân Thành Lan đột nhiên banh lên, lúc này mới ý thức được đã rất lâu rồi hắn chưa từng thấy y nở nụ cười.

Linh Giang vốn dĩ chính là người như vậy, lạnh nhạt lại xa cách, chỉ có khi đối với người mình yêu thích cực kỳ Ân Thành Lan, mới bằng lòng cười hì hì nói châm chọc cười đùa thêm vài câu, hiện giờ đã rất lâu rồi không thấy cười.

Linh Giang tiến sát Ân Thành Lan, rũ mắt thấy đôi môi hơi mỏng của hắn, nghiêng đầu hôn lên, đẩy hoa nhỏ vào trong môi Ân Thành Lan, thấp giọng nói: "Ta muốn ngươi."

Ân Thành Lan thực tủy biết vị, cả người lập tức bốc hỏa lên, hắn đỡ lấy eo Linh Giang, gian nan chống đỡ tia thanh tỉnh cuối cùng: "Có người."

Linh Giang trở tay kéo chăn qua bọc hai người lại, bốn phía tối sầm xuống, khí tức ám muội nháy mắt tràn ngập khắp ổ chăn ấm áp chật hẹp: "Ngươi đừng la to quá là được."

"..."

Ân Thành Lan cảm giác thấy cái tay của y tự tung tự tác sờ soạng, Linh Giang nắm chặt chân của hắn, muốn đặt hắn nằm ngang, học hành động đêm đó của Ân Thành Lan, nỗ lực sờ tới giữa chân hắn.

"Chờ đã!" Ân Thanh Lan vội vàng nhỏ giọng kêu lên, "Trong xe thật sự không thích hợp."

Tay Linh Giang khựng lại, yên lặng nhìn đối phương trong bóng tối, Ân Thành Lan cảm nhận được sự thất vọng của y, vuốt ve dọc sống lưng Linh Giang, kề sát bên tai y nhả hơi: "Trong xe không thích hợp làm vậy, nếu ngươi thật sự muốn..."

Ân Thành Lan nuốt nuốt nước miếng, cảm giác mình có chút đáng khinh: "... Ta dạy cho ngươi... Tư thế khác..."

Nói xong bàn tay to từ bên hông Linh Giang dời đến bờ mông căng mịn mượt mà, Ân Thành Lan nâng thân y lên, để Linh Giang ngồi lên trên người.

Sau đó nhặt một kiện xiêm y lên, giơ tay hướng tiểu tỷ muội họa mi ném tới.

Không cho phép nhìn.

Xe ngựa lắc lư chạy băng băng trên đường nhỏ trong núi, phong cảnh lùi lại cùng với tiếng vó ngựa lộc cộc vang mãi một đường xa.

Những tia nắng mặt trời lướt qua tấm mành xe tung bay chui vào, chiếu sáng một bả vai trắng nõn trần trụi, mồ hôi lấm tấm ướt đẫm.

Nhưng mà chút cảnh tượng kiều diễm nhỏ bé ấy rất nhanh lại bị Ân Thành Lan dùng chăn che mất, nửa phần cũng chẳng lộ ra nữa.

Xong việc, Linh Giang thoát lực nằm úp sấp trong xe ngựa, trên tấm lưng trắng như tuyết ngổn ngang sợi tóc đen ẩm ướt, y hôn hôn trầm trầm cảm giác thấy Ân Thành Lan cúi người hôn lưng y, nhớ tới "Việc cực lạc" Nghiêm Sở nói, y vươn mình kéo Ân Thành Lan ôm chặt.

Ban đêm, Liên Ấn Ca đưa xe ngựa dừng trong một cánh rừng nhỏ, đốt lửa trại, ngồi bên bếp nướng thỏ rừng ăn, hắn trông thấy Linh Giang hóa thành tiểu hoàng điểu, biệt nữu ngồi ở trong tay Ân Thành Lan, hai tiểu móng vuốt vàng vàng mảnh khảnh gắt gao khép lại, duỗi thẳng tắp, nương ánh lửa nhìn, cái đầu nhỏ đang lập bập mổ gì đó lên một mẩu vỏ cây mới lột ra.

"Ai, làm gì đây." Liên Ấn Ca duỗi cái cổ dài muốn ngó xem, bị Ân Thành Lan dùng ánh mắt nghiêm khắc chặn lại.

Linh Giang đầu cũng không ngừng, cằn nhằn tiếp tục mổ, Ân Thành Lan nhìn thấy trên vỏ cây bóng loáng kia từ từ xuất hiện hai hình người nhỏ, một trên một dưới gắt gao dựa gần, đường nét đơn giản lưu sướng, vừa nhìn là biết đang làm gì.

Ân Thành Lan: "..."

Không biết có nên khen y khắc khổ một phen hay không.

Mổ xong, Linh Giang đem vỏ cây thu đi, ngã vào trong lòng bàn tay Ân Thành Lan, tinh thần uể oải suy sụp nói: "Choáng váng đầu, muốn nôn."

Ân Thành Lan đút cho y một ít hạt cỏ, Linh Giang vê lại thành một nắm ngủ rồi.

Ngày hôm sau, một tiếng ưng rúc to rõ lơ lửng trên không trung, Linh Giang bị tiếng run lẩy bẩy của tiểu tỷ muội họa mi đánh thức, y đứng lên giãn cánh một chút, mang theo tiểu tỷ muội bay đi, thấy trên bả vai Ân Thành Lan là Hải Đông Thanh tiêu dật vô song.

Ân Thành Lan biết Linh Giang không thích A Thanh, thấy y bay đến, đang muốn ra hiệu cho Liên Ấn Ca mang Hải Đông Thanh đi, lại thấy Linh Giang ôm chim nhỏ hạ xuống một đầu bả vai khác của hắn, sau đó đem tiểu chim họa mi bên phải giao cho Hải Đông Thanh, lười biếng hất cánh về phía nó, ra hiệu Hải Đông Thanh cầm chơi.

Chim trống thần ưng cùng một con tiểu họa mi trốn dưới bụng nó phát run đối mặt nhìn nhau, tiểu họa mi nhút nhát pi một tiếng, Hải Đông Thanh bỗng chốc bay lên, gắp một con sâu nhỏ chặn miệng nàng.

Tiểu họa mi ăn luôn con sâu, không kêu nữa, dùng đôi mắt tròn nhỏ tha thiết trông chờ nhìn nó, hé miệng, còn muốn ăn.

Linh Giang nói: "Có chuyện gì vậy?"

Ân Thành Lan ôm Linh Giang lấy xuống, tiện tay cầm con tiểu họa mi còn lại cũng giao cho Hải Đông Thanh, gã to con bỗng nhiên có được hai con chim nhỏ non mềm, móng vuốt luống cuống lại đi mổ sâu.

Ân Thành Lan nói: "Biên giới Đại Kinh không yên ổn, nước láng giềng cử một mỹ nhân tới hoàng đế cầu hòa."

Trong tay Liên Ấn Ca nắm roi ngựa, nghe vậy ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Giúp hắn thống nhất sơn hà, không thể để cho Duệ Tư công tử vừa tiếp nhận lại là một mớ hỗn độn được."

Linh Giang không có ý kiến gì gật gật đầu, Ân Thành Lan sờ soạng da lông mượt mà của y một phen, mang theo ý cười nhẹ nhàng, nói: "Chờ gặp Sơn Nguyệt xong, chúng ta đi Lê Châu đi, nên dẫn Duệ Tư cùng mẫu thân hắn về rồi, Tề Anh đã cùng người của chúng ta phục ở hoàng cung, chỉ chờ một bước cuối cùng, thời gian của ta không còn nhiều, không thể chậm trễ nữa."

Linh Giang nghe xong câu này, trong mắt tối sầm lại, trầm mặc.

Ân Thành Lan vừa mới nói ra miệng liền hối hận rồi, những lời này là tối kỵ giữa hai người bọn họ, mỗi lần nhắc đến, đều có thể gây nên hỏa hoạn, đốt thành tranh luận không ngớt lưỡng bại câu thương.

Nhưng lần này Linh Giang lại chưa nói gì, y chỉ là bình tĩnh một lát, hất lông ngốc ra sau đầu, không nặng không nhẹ ừ một tiếng, ngay cả tiểu tỷ muội chưa về kịp, đã bay trở lại xe ngựa.

Ân Thành Lan nhìn bóng lưng lặng lẽ của y, thở dài, nghiêng đầu qua chỗ khác, trông thấy Liên Ấn Ca rũ đầu, thất hồn lạc phách túm cỏ trên đất.

"Làm sao, dỗ y xong, cũng phải cẩn thận dỗ dành ngươi? Tốt thôi, Đại tổng quản, đứng lên đi, nên lên đường rồi."

Liên Ấn Ca miễn cưỡng nở nụ cười: "Ta chỉ là nghĩ sau này gia không còn nữa, ta không biết nên đi nơi nào."

Ân Thành Lan vỗ vỗ bờ vai hắn: "Đi thú một cô nương tốt, mở gian cửa hàng, sau đó rời xa ân oán thị phi, nửa đời sau sống thật yên lặng, chính là ngày lành mà người khác ước ao cũng không có được."

Liên Ấn Ca cúi đầu, vỗ rơi mớ cỏ trong tay: "Gia, vậy Linh Giang thì sao, ngài có nghĩ tới y biết phải làm sao bây giờ không."

Bàn tay đặt trên đùi của Ân Thành Lan nắm chặt, trong lòng hắn cắm một cây đao, mỗi khi nghĩ đến ngày sau, lại găm vào lòng hắn một phân, nơi cắm đao không ngừng chảy máu, khiến cả người hắn lạnh run.

Hắn có nghĩ, ngày ngày đêm đêm trở qua trở lại đều nghĩ. Nhưng có nghĩ cũng vô dụng, thứ Linh Giang muốn hắn không cho được, thứ bọn họ đều muốn, trời xanh lại chẳng cho, Ân Thành Lan không có lựa chọn nào khác, chứ không phải không có cách nào khác, bây giờ chỉ có thể được chăng hay chớ, trong thời gian còn lại ở bên y, tận lực đem những gì kiếp trước kiếp này còn thiếu y mà hắn có khả năng làm được đều trả cho y.

Thứ gọi là động tình, cùng lắm chỉ là trận gió thoảng trong ráng chiều ngày hạ, một trận nhưng lại chính là đời đời kiếp kiếp.

Nhân sinh như phù du, hắn thực xin lỗi.

Trong xe ngựa, Linh Giang nằm ở trên gối đầu, nhấc một cái cánh nhỏ giơ lên trước mắt, nhìn lông nhung tinh tế phía trên, coi như về sau chỉ có thể dùng dáng vẻ ấy ở bên hắn, cũng tốt hơn là làm một con chim lẻ loi đến chết lắm.

Khói mù ứ đọng vài ngày trước nhất thời bị gió thổi mây tan, Linh Giang bật ra tiếng cười thật nhẹ thật nhẹ, sau đó hơi nhướn mày, che kín bụng nhỏ.

Trong ổ bụng lông nhung mềm mại mơ hồ có chút phát cứng, không biết mọc thêm cái gì, từ sau khi Linh Giang biết được trong bụng mình có một giọt máu trên ấn đường Bàn Khải, liền cảm thấy không thoải mái cho lắm, người nọ không thích mình như thế, lại đi hướng bụng mình nhét cái gì?

Y thờ ơ lạnh nhạt nhìn Ân Thành Lan lên xe ngựa, sau đó vào lúc đối phương ý đồ tiếp cận y, cho hắn một cánh, Bàn Khải đã không đánh được, đành phải trút hết lên trên người Ân Thập Cửu.

Linh Giang một khi tâm tình tốt chút, toàn bộ đau lòng khó chịu ủy khuất trước đó thiếu y đều có tâm tư cân nhắc làm thế nào báo đáp trở lại.

Y xoay người chui vào trong chăn đệm, vùi toàn bộ thân mình, không để ý người nữa.

Trong lòng Ân Thành Lan buồn khổ, cảm thấy mình không còn mấy ngày sống, chỉ muốn đối chim nhỏ thật tốt, quý trọng thời gian cuối cùng, nhưng Linh Giang ngoại trừ lúc trên giường liền không phối hợp, dù cho hắn muốn keo sơn gắn bó, sắt cầm hòa hợp, nề hà nước chảy cố ý, giai nhân vô tình, đành phải buồn bã ảm đạm, tim như bị đao cắt.