Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 29: Đá Bắc Đẩu (11)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Hoàng đế Đại Kinh tin Phật, cho nên hương khói Phật môn cực kỳ sung túc, một trấn nhỏ trung bình trong thành cũng có thể thấy tăng lữ thiết đàn giảng kinh thuyết pháp.

Hoàng đế ngồi ở trong xe vuốt ve hộp gấm trên tay, nhớ tới lời trụ trì đại sư nói, mỉm cười hài lòng.

Nếu có thể phù hộ cho Đại Kinh thái bình thịnh trị, hắn tức sẽ trở thành minh quân, lưu danh sử sách, rạng rỡ thiên cổ.

Không có một sử sách nào lại đi ghi chép về những việc giết chóc nặng nề không thể lộ ra ngoài mà một minh quân đã làm trước khi hắn trở thành minh quân, bởi vì không cần hắn che đậy, thiên hạ cũng sẽ quên. Những bá tánh đơn thuần tầm thường đó, những sử quan dùng ngòi bút làm vũ khí đó, sẽ thay hắn minh oan, thay hắn che đậy.

Chỉ có tay nắm hoàng quyền, chí cao vô thượng mới có thể chiếm được đãi ngộ đó, cho nên vô số người tranh đoạt đến phá đầu cũng muốn có vị trí này, hắn cũng thế, huống hồ, hắn còn được như mong muốn ngồi lên vị trí này.

Trong lòng hoàng đế hoàn toàn là tự phụ, từ rèm cửa xe ngựa nhìn tăng nhân thiết đàn dưới gốc liễu cao to tươi tốt đầu phố, chờ hắn vì Phật Tổ thêm tiền dầu đèn rồi, chắc chắn Phật Tổ cũng sẽ quên đi hết thảy hắn làm trong quá khứ.

Nghĩ đến đây, hoàng đế gõ gõ vách thành xe.

"Bệ hạ?" Phùng Kính cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe.

Hoàng đế: "Nếu Tuệ Quang thiền sư sư đệ của trụ trì đại sư muốn vì trẫm giảng kinh, trẫm tự nhiên không thể phật ý tốt của người ta, ngươi đi an bài một chút, trẫm tắm gội thay quần áo xong liền đi gặp hắn."

Cả người Phùng Kính cứng đờ, ghìm chặt dây cương quấn trong tay, hầu kết lăn lộn, cắn răng tận lực làm cho ngữ khí mình như bình thường: "Bệ hạ, bên ngoài nhiều người hỗn tạp, ra ngoài đã lâu, còn thỉnh mau chóng hồi triều."

Hoàng đế nói: "Trẫm biết. Phùng thống lĩnh, ngươi đều mau dong dài giống An Hỉ công công rồi, nếu đồ trẫm đã tự tay lấy được, ngày mai liền khởi hành hồi cung, dừng lại thêm nửa ngày một ngày cũng không tính chậm trễ, đi truyền ý chỉ của trẫm đi."

Bên ngoài xe ngựa, Phùng Kính gian nan đáp lại, lồng ngực hắn có một phong thư Ân Thành Lan tự tay viết, lúc này lại như hàn băng, lôi kéo hắn rơi xuống dưới vực sâu, Phùng Kính há miệng hít thở, mới dường như từ trong kẽ động băng chui lên.

Hắn nắm chặt roi ngựa, đau đớn nói dưới đáy lòng: "Một lần cuối cùng... Một lần cuối cùng..." Tựa như lặp lại những lời này, hắn mới có thể tiếp tục đi tiếp.

Tắm rửa thay y phục, đốt hương rửa tay, hoàng đế đổi một bộ tăng bào của đệ tử tục gia đi gặp thiền sư.

Ngoài phòng có trọng binh trông coi, Phùng Kính cầm đao đứng ở một bên, gân xanh giữa cổ banh ra, cúi thấp đầu, vận hết toàn lực mới kìm cho mình không lên tiếng.

Trong phòng truyền đến tiếng mõ gỗ "Đốc đốc" ôn hòa, hoàng đế cố ý để người bên trong đợi một hồi, ung dung thong thả phất thẳng mép áo bào, lúc này mới đem một tay dựng trước ngực, làm thành hình kính Phật, đẩy cửa phòng ra.

Cánh cửa khắc hoa văn từ từ mở ra, có thể thấy trong phòng một tấm màn lụa mỏng rủ xuống, tung bay theo gió như sóng biển màu xanh, trong trướng mơ hồ có thể thấy một người ngồi ngay ngắn sau bức màn.

Cửa phòng phía sau khép lại, một tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng không hiểu sao đánh vào lòng hoàng đế.

Ngực hắn trống rỗng, một thứ cảm giác khó có thể hình dung dâng trào khắp người hắn, siết lại cổ họng hắn.

Người sau màn lụa mỏng không phát ra chút âm thanh nào, lại làm cho hoàng đế theo bản năng sinh ra một kích động muốn lập tức xoay người rời đi.

Nhưng hắn không đi, kiêu hãnh và tự phụ của ngôi vị cao không cho phép hắn lùi đi một bước.

Hoàng đế nắm chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn trong tay thật chặt, cuối cùng nâng bước đi vào trong phòng, vén từng lớp từng lớp màn rủ trên mặt đất, miệng nói: "Để đại sư chờ lâu, trẫm..."

Yết hầu bỗng nhiên như bị bóp lấy, lời nói còn dang dở biến mất trong đôi mắt trừng lớn vì kinh hoàng.

Hắn nhìn thấy Thái tử đã chết nhiều năm đang ngồi trên chiếc ghế ngọc thạch màu bích lục, huyền bào uốn lượn chấm đất, cách tầm tay bày một cái bàn nhỏ, pha một bình trà đắng thanh trong, mùi hương lượn lờ bay khắp phòng.

Như quanh năm trước đó, trong Đông Cung đại điện.

Ân Thành Lan kéo tay áo pha trà, mí mắt cũng chưa từng nâng một chút: "Hoàng huynh đến rồi, ngồi đi."

Trong nháy mắt đó, hoàng đế cửu ngũ chí tôn đột nhiên phát hiện, hóa ra đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn chỉ là một hoàng tử bình thường không đáng chú ý, mà người này vẫn như trước là tay giữ trăm vạn hùng binh điêu luyện thành thạo, không người nào có thể lấy tài lấy đức địch nổi: Thái tử Đại Kinh.

Trong phút chốc con mắt hoàng đế nổi lên tơ máu đỏ tươi, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy Phật châu, biểu tình dữ tợn thở phì phò: "Ngươi cư nhiên... Không chết!"

Ân Thành Lan không nhanh không chậm nâng mí mắt lên, nhìn sắc mặt sợ hãi cả người run rẩy của hoàng đế, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Hoàng huynh còn ở trên nhân thế, bổn cung nào dám xuống địa ngục một mình."

Hoàng đế cả kinh, trong lòng bốc lên sóng to gió lớn, cơ hồ thở không nổi, lồng ngực chập chùng kịch liệt, bộ dạng như một kẻ hấp hối sắp chết, hắn theo bản năng muốn bắt lấy thứ gì, nắm lấy màn lụa mỏng bên cạnh.

Màn trướng không chịu được lực, từng lớp từng lớp rơi xuống, tung bay chập chờn, như làn sóng liên tục cuồn cuộn, ngăn giữa hoàng đế cùng Ân Thành Lan.

Trong làn sóng lụa mỏng manh, hoàng đế nhìn thấy Ân Thành Lan chậm rãi cong khóe môi, nở nụ cười, như linh hồn ma quỷ từ vực sâu biển máu bò ra, mang theo mối hận sâu sắc trở về với nhân gian.

Hoàng đế hoảng sợ đến cực hạn.

Ngoài phòng truyền đến âm thanh dò hỏi nho nhỏ của hạ nhân, lúc này hoàng đế mới phản ứng lại được, vừa bước lùi về phía cửa, vừa giận dữ gầm lên: "Người đâu! Bắt... Bắt nghịch tặc!!!"

Hắn xoay người mở cửa, thời điểm quay đầu lại, người vốn ngồi trong màn lụa mỏng xanh đã biến mất vô tung.

Phùng Kính cùng cấm quân xông vào, thấy tình cảnh này, cũng không nhiều lời, lưu lại một đội thủ hoàng đế, tự mình dẫn người xông ra ngoài.

Hoàng đế được một cấm quân đỡ, khom lưng như cánh cung thở hổn hển kịch liệt, cả người bị mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm, thanh đao bản rộng của cấm quân chiết xạ ra một dáng vẻ chật vật, nghĩ đến vừa rồi, trong lòng hắn phát lạnh, Thái tử không chết, cư nhiên không chết!

Mồ hôi lạnh lăn vào trong mắt hoàng đế, nhiễm đỏ tròng mắt hắn, hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, đẩy người ra, rút một thanh bội đao của cấm quân nắm trên tay, hét lớn: "Hắn không thể không chết, hắn nhất định phải chết!"

Hoàng đế như thể bị điên rồi giơ đao cười rộ lên: "Ta có thể giết hắn một lần, cũng có thể giết hắn ngàn lần vạn lần!"

Phùng Kính vội vã chạy ra đường, chỉ thấy bốn phía dường như vẫn náo nhiệt yên ổn như bình thường, người bán hàng rong đi lại, lũ nhỏ nô đùa ầm ĩ, thị vệ bên cạnh bối rối nhìn Đông nhìn Tây, không nhịn được nói: "Phùng thống lĩnh, nghịch tặc bệ hạ nói là người phương nào? Ta cái gì cũng chưa thấy, cũng không có nghe động tĩnh gì, ban ngày ban mặt từ đâu ra nghịch tặc?"

Phùng Kính lạnh lùng nói: "Bệ hạ nói có là có."

Thị vệ vội vàng: "Vâng vâng, nhưng ta truy hướng nào?"

Bàn tay cầm đao của Phùng Kính nắm thật chặt, ánh mắt trông về phía xa, phố lớn ngõ nhỏ thỉnh thoảng vẫn có xe ngựa qua lại, hắn thực mau đưa tầm mắt nhắm vào một cỗ xe ngựa trông rất đỗi bình thường, xe ngựa chạy về hướng cửa thành, chỉ lát nữa thôi là sẽ rời khỏi Tây Nam thành.

Phùng Kính bước một bước, dừng lại, mạch máu trên mu bàn tay nắm đao nổi lên, hắn do dự, xé rách lý trí.

Một đứa bé cầm kẹo hồ lô té nhào bên chân hắn, Phùng Kính cúi đầu nâng dậy, đứa bé dùng tay áo quệt quệt mũi, cười hì hì chạy vào trong lồng ngực của mẫu thân.

Trời yên biển lặng – đây mới là thứ mà thân làm bề tôi như hắn trông mong, ngay cả... Người ở ngôi vị kia là hạng người gì, đã làm chuyện gì, chỉ cần có thể mang đến thái bình cho Đại Kinh, còn lại thì có quan hệ gì.

Phùng Kính thì thào nói câu "Xin lỗi", rồi giương giọng: "Theo ta, truy cản chiếc xe ngựa kia!"

Giữa trưa, rừng Mi Tà, Linh Giang đứng ở rìa cánh rừng, nhìn lướt qua Tề Anh chờ bên ngoài rừng phía sau, nhanh gọn dứt khoát chui vào trong rừng.

Tề Anh vỗ vỗ con chim đưa tin đang bực bội trong lồng tre bên cạnh, nhìn bóng râm xanh u phía trước: "Chim thần ấy à, lớn lên tròn vo một cục, vẫn cứ là chim thần, các ngươi không so được đâu."

Vừa vào cánh rừng, ánh sáng bốn phía lập tức ảm đạm xuống.

Ngay cả gió cũng yên tĩnh chết lặng.

Cây rừng chết cứng trên một đầm lầy mọc đầy bèo xanh biếc, bề ngoài phủ đầy rễ cây mục nát cùng lá rụng, bên trong chìm nổi những xác chết thối rữa tanh tưởi, cũng không biết là dã thú hay là người, chỉ còn lại xương trắng treo ít thịt.

Khắp cánh rừng dường như chỉ nghe thấy tiếng đập cánh của riêng mình, Linh Giang nín hơi, tìm kiếm nơi có lượng lớn đỉa trùng tụ tập mà Tề Anh nói.

Y bay trong chốc lát, không có thu hoạch gì, dự định tìm một cái cây cho cánh nhỏ nghỉ ngơi, y cực kỳ cẩn thận, trước tiên dùng cánh nhỏ vỗ xuống một cành cây to bằng cổ tay ở ngay gần trước mặt, ra tay không nặng, cành cây kia lại phát ra tiếng vang kẽo kẹt, ào ào gãy xuống, lộ ra lõi cây sớm đã bị rỗng không.

Linh Giang cúi đầu, thấy thân cây rơi vào trong đầm lầy, rồi từ từ chìm vào đám bèo xanh yên tĩnh trên mặt đầm, đầm lầy ùng ục sủi lên bong bóng màu xanh lục, rất mau nuốt chửng cành cây khô.

Sau đó, đầm lầy lại lần nữa bị bèo xanh kéo đến che kín, hệt như mặt nước hồ.

Linh Giang ngước mắt đảo qua cánh rừng Mi Tà tối tăm nặng nề, nhận ra một điều, e rằng bọn họ đã đánh giá thấp khu rừng này, cũng đã đánh giá cao Bùi Giang Nam, nếu Bùi Giang Nam không có chỗ đặt chân trong rừng Mi Tà, bất kỳ một gốc cây khô nào cũng không chịu nổi trọng lượng hắn, đi nhầm vào là sẽ như cành cây gãy vừa rồi chìm xuống dưới đầm lầy, mà thi cốt hắn bây giờ hẳn cũng sẽ rất khó tìm.

Hắn có chết hay không, Linh Giang không quan tâm, y chỉ quan tâm đá Bắc Đẩu trên người Bùi Giang Nam có chìm theo xuống đầm lầy hay không thôi.

Đó là thuốc giải của Ân Thành Lan, y không thể không cần.

Linh Giang lơ lửng giữa không trung, mặt không cảm xúc híp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Y bỗng nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm vòng chân màu bạc trên vuốt mình, trong bóng tối mịt mờ vẫn có thể nhìn thấy một ánh bạc lóe qua, sau đó y không biết từ nơi nào lấy ra cái bát gỗ của mình, dùng một cái cánh nhỏ bưng lên, đặt ở trước mắt xem kỹ càng.

Lát sau Linh Giang lưu luyến thu bát gỗ nhỏ về, nhắm chặt mắt lại.

Đầm lầy rậm rạp tối tăm, nước bùn ẩm ướt hôi tanh, rễ cây chết héo cùng lá rụng, bèo xanh miên man vô bờ vô tận, toàn bộ rừng Mi Tà đều hiện lên trong óc sau khi Linh Giang nhắm mắt lại.

Y thấp giọng phát ra tiếng thì thầm tối nghĩa khó hiểu, như là thần chú, lại mơ mơ hồ hồ, chữ không thành từ, từ không thành câu, câu không thành văn, càng giống như một thứ ngôn ngữ bí ẩn quỷ dị.

Cánh rừng ảm đạm ngay cả ánh mặt trời dường như cũng không muốn chiếu vào theo tiếng thì thầm của Linh Giang bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, nếu có người trông thấy, sẽ phát hiện kim quang(*) đó là từ lửa thiêu ở trên người Linh Giang phát ra.

((*)Kim quang: ánh sáng vàng)

Đúng là thiêu – thân thể nhỏ bé tròn vo một nắm kia dường như đang đắm chìm trong đoàn lửa rực cháy nóng bỏng, y là trung tâm của ngọn lửa ánh vàng, bao bọc lớp ngoài cùng là ngọn lửa xanh u yên tĩnh, Linh Giang thấp giọng chậm rãi nói: "Tản ra."

Ngọn lửa xanh u liền tản ra toàn bộ rừng Mi Tà, bám vào cỏ, vào lá, vào đất, vào cây, những thứ không liên quan đều tránh ra, đầm lầy thối nát giống như bị người dùng đao bổ xuống thật mạnh, phát ra tiếng sủi bọt ùng ục nặng nề, nước bùn sền sệt cũng chậm rãi tách ra.

Bên trong nước bùn lầy lội tối tăm, vô số đồ vật lần lượt bị bóc ra, Linh Giang nhắm hai mắt, phe phẩy cánh nhỏ, cách không đem thứ không phải vật y muốn đẩy sang bên cạnh.

"Không phải cái này, vừa mới chết, sẽ không rữa nhanh như vậy."

Trong khu rừng rậm rạp yên tĩnh, một con tiểu hoàng điểu đắm chìm trong kim quang, miệng lẩm nhẩm thì thầm.

Dưới chân nó, nước bùn toác ra làm hai nửa, không ngừng xuất hiện những thứ đồ bẩn thỉu, cách đó không xa là một bộ xương khô bị nâng giữa không trung, tiểu hoàng điểu lạnh lùng đem bộ xương khô ném sang một bên, lầu bầu: "Quá xấu."

Bằng không đâu, chết rồi cũng phải xinh đẹp à.

Không biết qua bao lâu, một khối thi thể vẫn còn mặc xiêm y, cả người bọc đầy nước bùn, lúc nhúc sâu rụng bị cách không lôi dậy.

"Tìm được rồi."

Mặc dù là trăm đắng ngàn cay mới tìm thấy vật muốn tìm, tiểu hoàng điểu lại chẳng hề kích động lấy nửa phần, bình tĩnh tuấn mỹ cực kỳ, vừa nhìn liền biết là chim đã từng trải.

Y bẻ mặt thi thể qua nhìn một lát, xác định đây là Bùi Giang Nam không sai, bèn thay Quý Ngọc Sơn phỉ nhổ chút: "Cặn bã... Dâm tặc!"

Sau đó thi pháp siết chặt vai thi thể, lắc thật mạnh, phốc phốc bịch bịch, rũ rơi bùn thối, sâu, cùng với cánh tay cánh chân linh tinh, chợt một tiếng giòn giã vang lên khác với những tiếng rơi khác, Linh Giang cúi đầu, thấy một cái túi nhỏ dơ bẩn.

Tuỳ nay ném thi thể đi, y đem cái túi nhỏ mở bung, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp gấm vuông vức to bằng lòng bàn tay cùng với một phong thư dính đầy bùn.

Giấy viết thư ướt đẫm, Linh Giang vuốt phẳng gắng nhìn xuống, lại chỉ có thể nhìn ra mấy chữ "Mi Tà... Quỷ Cô..." trên trang giấy nhòe mờ, vẫn là nhờ vào những nét chữ dày đặc, mà mực chưa hoàn toàn tan đi.

Y thực mau vứt bỏ lá thư, ánh mắt rơi lên hộp gấm nhỏ.

Bề ngoài hộp gấm đen kịt, làm bằng sắt đen, phía trên treo một cái khóa đồng phức tạp, Linh Giang ngẫm nghĩ, nhấc móng vuốt lên hư không sờ một cái, khóa đồng liền tan thành bột phấn.

...

Có đôi khi vũ lực dễ sử dụng hơn trí lực nhiều lắm.

Linh Giang thu hồi pháp thuật, biến ảo thành người, mở chiếc hộp ra.

Bên trong hộp gỗ vách đỏ đặt một hòn đá màu đen góc cạnh không đều, lớn chừng đồng tiền nhỏ, tầm thường vô cùng, Linh Giang tin chắc y chỉ cần tùy vuốt nhặt một viên dưới ven đường, đều so với thứ đồ chơi này đẹp hơn nhiều.

Bùi Giang Nam đã sớm đánh tráo? Cái ý niệm này hiện lên ở trong đầu Linh Giang, lại hoàn toàn bị đánh tan sau khi y bốc hòn đá lên.

Ngay khi tia sáng bé nhỏ rơi xuống trên mặt đá, hòn đá vốn đen thùi thế nhưng hiện ra tinh mang màu đen long lanh, theo góc độ biến hóa, góc cạnh không đồng đều phía trên chiết xạ ra tia sáng rực rỡ, sau khi biến hóa đến một góc độ, tia sáng trên góc cạnh vừa vặn hợp với bề mặt óng ánh tinh mang của hòn đá tạo thành hình dạng của thất tinh Bắc Đẩu trong trời đêm.

Vì thế hòn đá này có tên là Bắc Đẩu.

Linh Giang nhìn chằm chằm đá Bắc Đẩu, nhăn mày, lo lắng không biết răng Ân Thành Lan có ổn hay không đây.

Tiến đến ngửi một hơi, ngửi thấy một cỗ vị dược thảo, phỏng chừng lại là dược thảo lớn thành bộ dạng kỳ quái gì đó, nghĩ thông suốt rồi, Linh Giang cũng không do dự nữa, hóa về chim nhỏ, ngậm cục đá bay ra ngoài.

Y đi vào ước chừng hơn một canh giờ, một chút động tĩnh đều không có, thật vất vả mới ra được tới ngoài. Tề Anh nhìn thấy nắm vàng về, thở phào nhẹ nhõm: "Tìm được rồi? Thật sự tốt quá."

Theo bản năng muốn lấy một hạt đậu phộng ra thưởng nó.

Linh Giang ghét bỏ hất đầu, phun đá Bắc Đẩu xuống lòng bàn tay hắn.

Tề Anh đành từ bỏ chuyện bón chim, cẩn thận đem đá Bắc Đẩu thu vào trong lòng, nhớ tới ánh lửa tựa như vừa mới xuất hiện trong rừng, bèn hỏi nguyên do.

Linh Giang banh mặt, đúng lý hợp tình nói: "Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây."

Nói xong, lạnh lùng nghiêng đầu qua.

Không thể chờ đợi được nữa chạy về.

Chờ được tranh công, y muốn lăn lộn làm nũng cầu ôm một cái.

Linh Giang bay lên phía trước một khoảng, xoay đầu thấy Tề Anh cưỡi ngựa mang theo đám chim đưa tin khác chầm chậm theo phía sau, y vừa định nói chút gì, lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên có một con ưng đen bay tới, vội vàng vọt đến đây, quét cánh qua Linh Giang, lăn xuống trên tay của Tề Anh.

Tề Anh thả ưng đen lên trên vai, gỡ vật trong ống trúc liếc mắt nhìn, sau đó một nhát bắt được dây cương, cất giọng nói: "Theo ta!"

Rồi quay đầu ngựa, lao về hướng ngược lại.

Trong lòng Linh Giang căng thẳng, nhanh chóng đuổi đến bên người Tề Anh, đập cánh nhỏ: "Có phải Thập Cửu đã xảy ra chuyện rồi không?"

Tề Anh hàm hồ ừ một tiếng: "Theo ta trước đã." Mã tốc tăng nhanh.

Ngay khi bọn hắn vừa rời đi, từ trong rừng Mi Tà âm u rậm rạp có một người đi ra, tấm lưng lọm khọm gần như uốn cong thành vòng tròn, chính là lão đầu qua đường bị ngăn lại vừa rồi, lão đầu nhìn về hướng bọn họ rời đi, con ngươi âm u vẩn đục khẽ nhúc nhích, ngón tay khô quắt vẫy phe phẩy, giữa ngũ quan nhăn nhúm chợt lộ ra một nụ cười có thể xưng là dữ dội.

Lão đầu lấy từ trong lòng ra một con bọ cạp đỏ biến thành đen, cười nhét vào miệng nhai, cái càng làm cho người ta sợ hãi còn lưu trên khóe môi, hắn thả người nhảy một cái, động tác thế nhưng cực kỳ nhanh nhạy, cho dù sống lưng đã cong thành con tôm bị nấu chín, lại không chút nào trở ngại đến động tác của hắn, thoát cái liền biến mất tại chỗ, mà mặt đất cũng không chấn động tới nửa phần.