Edit + Beta: Jojo Nguyen
Ân Thành Lan mặc trung y(*) thuần trắng dựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách cổ bìa xanh, tóc hắn quá đen, sắc mặt lại quá trắng, hiện ra mặt mày cực kỳ sạch sẽ bắt mắt, lông mi dài tạo thành một dấu ấn đặc biệt, ngũ quan rõ ràng, sườn mặt yên bình, thời điểm tĩnh tọa tựa như một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng mà thanh lịch.
((*) Trung y: người xưa khi ra ngoài thường mặc 3 lớp áo: áo lót, áo sơ mi và áo khoác ngoài. Trung y là lớp áo sơ mi ở giữa)
Một tay hắn cầm sách, lẳng lặng nhìn.
Linh Giang thầm nghĩ: "Cái tay này không có vấn đề gì." Sau đó đưa tầm mắt đóng đinh trên một cái tay khác.
Bàn tay thon dài mà Linh Giang rất yêu thích kia đang vuốt ve đầu một con chim.
Lửa giận từ dưới bụng lập tức thiêu rụi lên đôi mắt, làm nóng mắt y, chua cổ họng y.
"Hắn còn chưa từng sờ ta như vậy đâu."
Linh Giang lạnh lùng nhìn Thần ưng mười vạn ưng mới có một Hải Đông Thanh, cứ như vậy dùng đầu cọ vào ngón tay Ân Thành Lan nịnh nọt, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ, trông dáng vẻ thoải mái vô cùng.
Hóa ra đây chính là Thần ưng, cũng chỉ được như thế, trong lòng Linh Giang phẫn nộ nghĩ, y còn chưa cọ Ân Thành Lan như vậy đâu.
Hải Đông Thanh nằm nhoài trên đùi Ân Thành Lan, lật mình, hai cái móng vuốt chổng lên trời, tin tưởng lộ ra cái bụng phủ đầy lông tuyết trắng, Ân Thành Lan lại đưa tay chuyển qua bụng nó, xoa nhẹ hai lần.
Linh Giang xem đến đỏ cả mắt, cũng không biết là tức hay đố kỵ, nói chung con ngươi tròn nhỏ trong nháy mắt phủ lên một tầng đỏ như máu, thâm trầm nghĩ: "Giống một con chó ngu xuẩn, thật buồn nôn."
Sau đó, cúi đầu nhìn xuống cái bụng dày đặc lông nhung mềm mại, một cỗ ủy khuất dâng lên trên cuống họng, hắn cũng chưa từng xoa tiểu bụng bụng của y!
Y cứ như vậy đứng trên bệ cửa sổ ghen ghét phẫn nộ, vào lúc sắp sửa cháy thành món chim nướng, Ân Thành Lan rốt cuộc nhìn thấy y.
Nam nhân vẫn trêu đùa Hải Đông Thanh ở trong tay như trước, giọng điệu bình thản nói: "Đã về." Giống như đã sớm biết.
Linh Giang thấp giọng đáp một tiếng, chẳng hề đi tới, chỉ là lạnh lùng dùng con mắt tròn nhỏ nhìn một người một chim trên giường.
Ân Thành Lan cũng không hỏi nó cái gì, một tay vuốt chim, một tay lật trang sách.
Trong phòng ngoại trừ tiếng rên thoải mái của Hải Đông Thanh thì không còn gì khác, một hồi lâu sau, Linh Giang rốt cuộc không nén được tức giận, hỏi: "Ngươi đấu chim không?"
Ân Thành Lan kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt băn khoăn một vòng giữa Hải Đông Thanh và con tiểu lông vàng này, hỏi một cách không chắc chắn lắm: "Ý ngươi là gì?"
Linh Giang liền ưỡn ngực, đem cánh nhỏ chắp ra đằng sau, hất cằm về phía hắn, nói đơn giản ngắn gọn: "Ta có thể đánh nó không?"
Y nói xong, nhìn thấy Ân Thành Lan nở nụ cười, mặc dù chỉ là cong cong khóe môi, nhưng phản chiếu trên gương mặt trắng đen rõ ràng, trông đẹp đẽ vô cùng.
"Ta có nên nói ngươi là nghé con mới sinh không sợ cọp không?" Ân Thành Lan dù bận vẫn ung dung hỏi.
Linh Giang: "Không ngại có thể nói là giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha."
Ân Thành Lan cười lắc đầu một cái, đối với cách dùng từ của nó không tỏ ý kiến, vốn dĩ chỉ là một con chim, không cần thiết phải xăm soi.
Nhưng chỉ có Linh Giang mới biết "Đường" này là cái gì, mà chuyện y bất bình thì là chuyện gì.
Ân Thành Lan làm ra một động tác mời, còn mở miệng nhắc nhở: "Nó không nhất định hiểu chạm đến là thôi đâu."
Có được lời đáp ứng của hắn, Linh Giang tung người bay lên, mặt không chút thay đổi nói: "Vừa lúc, ta cũng không hiểu."
Sau đó sát khí trong nháy mắt dồn đến phía sau Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh không hổ là Thần ưng, trong khoảnh khắc liền phản ứng lại, làm Linh Giang vồ hụt, quay đầu kiệt ngạo gào một tiếng, xòe đôi cánh trắng như tuyết ra, phong thái dũng mãnh khinh nhờn đột nhiên lấp kín toàn bộ căn phòng.
So với thân hình hùng vĩ của nó, Linh Giang thật giống như chuột gặp voi, vừa tròn vừa cục mịch, nhỏ bé không đáng kể, nhưng cả người y tản mát ra hơi thở uy hiếp khiến Thần ưng nhận thấy được nguy hiểm, xoay quanh trên nóc nhà, phát ra tiếng gào nặng nề.
Linh Giang cũng xòe đôi cánh nhỏ hẹp hẹp ngắn ngủi, lao đầu vọt tới.
Ân Thành Lan cũng không phải chưa từng xem đấu chim bao giờ, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên trông thấy hai con chim với thân hình khác nhau một trời một vực, sức mạnh cũng cách xa lại có thể đánh đến kinh tâm động phách(*), lông chim bay loạn xà ngầu như vậy.
((*) Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía)
Hai thân ảnh một vàng một trắng quấn quýt lấy nhau, gió từ cánh chim quạt ra làm những đồ vật trang trí trên đầu giường Ân Thành Lan rung lắc kêu vang lên, hắn thế nhưng nhất thời khó có thể phân biệt ra con chim nào là hơn một bậc.
Cái bóng quấn quýt va vào vách tường, vệt sáng như tuyết chợt lóe lên, một móng vuốt Hải Đông Thanh cào lên vách tường, sau tiếng "Roẹt" chói tai để lại ba đường khắc thật sâu, một cú này nếu như là táp lên thân người, tim gan phèo phổi gì cũng đều có thể bị móc ra rồi.
Linh Giang dán lên tường lăn sang một bên, hồn nhiên không thèm để ý hai, ba sợi lông vàng bị rơi rụng, đáy mắt nổi lên một vệt sáng hắc hồng. Hung cầm thú dữ đánh nhau, so với những người điên cuồng nhất còn dữ hội kịch liệt hơn nhiều, cuống họng Linh Giang phát ra tiếng kêu to trầm thấp, sau khi nhìn lướt qua khuôn mặt Ân Thành Lan, dũng mãnh nhào tới bụng Hải Đông Thanh.
Khóe môi Ân Thành Lan căng ra, ánh mắt nặng nề, tựa hồ cũng bị cảnh tượng chém giết này lây nhiễm, trong đôi mắt thế nhưng mơ hồ ẩn chứa tia điên cuồng.
Hải Đông Thanh xòe ra đôi cánh như trăng tròn, cao giọng thét vang, tiếng thét truyền tới dãy núi trống trải, âm thanh vang vọng cùng sóng dữ liên tiếp tát lên mặt vách đá. Sau tiếng thét vang cao vút, nó lấy đà vung lên, dùng đôi cánh hung hãn to lớn vỗ thật mạnh đối phương lên vách tường.
"Bang".
Tiểu lông vàng giống như một con muỗi bị đập chết, chậm rãi dán vách tường trượt xuống dưới chân tường, kẻ thắng cuộc bay lên bả vai Ân Thành Lan, kiêu ngạo bức người vỗ cánh một chút.
Ân Thành Lan dựa vào đầu giường, nhìn con vật nhỏ từ trên vách tường lướt xuống kia nằm úp sấp một đống không nhúc nhích, hắn nhíu mày lại, sẽ không phải bị đập chết rồi chứ, trong lòng còn rất là tiếc nuối.
Đúng lúc này, đống lông vàng kia rốt cuộc động đậy, xòe cánh nhỏ chống xuống mặt đất chậm rãi đứng lên, sau đó run một cái, bấy giờ mới chầm chậm quay người sang.
Đôi mắt tròn nhỏ của tiểu lông vàng nửa hí, trong mỏ ngậm một cái lông dài trắng như tuyết vốn không thuộc về nó. Thời điểm nhìn rõ thứ trong mỏ con chim lông vàng của mình, Ân Thành Lan nở nụ cười, không chút keo kiệt tán thưởng: "Có chút bản lĩnh."
Mà trên ngực kẻ thắng cuộc kiêu căng trên bả vai Ân Thành Lan lại thiếu mất đi một cọng lông chim đầy đặn đẹp đẽ. Trận đấu chim này xem như khó phân thắng bại.
Xương cốt cả người Linh Giang đều sắp bị đập mềm, nhổ lông Hải Đông Thanh cùng một búng máu ra, ngồi bịch trên mặt đất, co móng vuốt vào trong bụng, êm dịu vê thành một cục, tạm thời không đứng lên nổi, sợ là phải nghỉ ngơi một hồi.
Nhìn con vật nhỏ bên trong góc, Ân Thành Lan nhịn không được cong cong khóe môi, thật là có thể hung ác lại có thể bán manh, cũng không biết là chủng loại nào, sinh ra được bộ dạng kỳ quái như thế.
Cửa phòng bị gõ vang, Liên Ấn Ca đi vào, bưng cái mâm sơn đỏ, phía trên đặt một bát thuốc bốc khói trắng, chợt trông thấy đồ vật rơi ngổn ngang đầy đất, trong mớ hỗn độn còn chen lẫn lông chim gãy rụng, lại thấy mấy đường cào sắc bén trên vách tường, hắn lắp bắp kinh hãi: "Chuyện gì vậy?"
Ân Thành Lan nói: "Rảnh rỗi không có việc gì, đấu chim chơi."
Liên Ấn Ca: "..."
Hắn đem thuốc đưa cho Ân Thành Lan, kinh ngạc nhìn thấy trên bộ ngực đẹp đẽ của Thần ưng thiếu đi một cọng lông chim, trông như hói đầu, lộ ra ít da thịt phấn hồng, vừa đáng thương vừa buồn cười, đang định hỏi đấu thế nào, lại thoáng nhìn tiểu lông vàng như con gà con trong góc tường.
Ánh mắt hắn lập tức trừng lớn, nhận ra một chuyện kinh hãi vô vùng, khiếp sợ nói: "Sẽ không phải A Thanh đấu với thứ đồ chơi kia chứ?"
Ân Thành Lan không tỏ ý kiến, lấy thuốc uống một hơi cạn sạch, bỏ sang bên cạnh.
Liên Ấn Ca ngồi xổm ở trước mặt Linh Giang, vuốt cằm nhìn một hồi lâu, quay đầu nói: "Thật ra cũng không tính là gì, ta nghe những người huấn luyện khác trong tổ chữ Hoàng nói tiểu lông vàng từ nhỏ đã rất hiếu chiến rồi, lúc còn là nhãi con đều đánh nhau ẩu đả mỗi ngày, nó có thể đấu với A Thanh một lát, cũng không nhất định chứng tỏ nó thần kỳ thế nào, nhiều lắm là khả năng chịu đòn hơi tốt chút."
Ân Thành Lan thả Hải Đông Thanh lên cầu đứng cho chim bên cạnh giường, mang ý cười ừ một tiếng.
Linh Giang liền mở mắt ra, giọng hơi khàn khàn, ngồi tựa lên bờ tường, lười biếng nói: "Đại tổng quản đêm nay ăn cá đi."
Liên Ấn Ca phát hiện nó cư nhiên không mắng mình, tò mò hỏi: "Vì sao?"
Linh Giang nở nụ cười không rõ lắm: "Ta thấy ngươi thật biết trêu chọc."
Liên Ấn Ca: "..."
Liên đại tổng quản bỗng nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đống vàng mềm mại trong góc tường, hàm răng ngứa ngáy, đầu cũng không quay lại nói: "Thập Cửu gia, ta có thể thừa dịp con chim này gặp nạn một cước giẫm chết nó không?"
Ân Thành Lan khá là bất đắc dĩ: "Đừng làm rộn, đi lấy đồ ra đi, ta có việc hỏi nó."
Liên Ấn Ca vẫn rất tức giận trong lòng, lão đại như hắn sẽ náo loạn với một con chim sao, mà hắn cứ náo loạn với nó đấy, thứ đồ chơi này cũng có thể coi là chim à.
Linh Giang thì lại vì câu xưng hô với Ân Thành Lan kia của hắn mà nhấc nhấc mí mắt, nhưng cả người đều đau đớn nhức mỏi, không nghĩ quá nhiều.
Liên Ấn Ca cầm một bức tranh đưa cho Ân Thành Lan, sau khi trải ra thì là một bức chân dung vẽ bằng mực.
"Gặp qua chứ?"
Linh Giang chậm rì rì đứng lên, vỗ cánh nhỏ lảo đảo bay lên kỷ gỗ đỏ dùng để bày biện bình hoa, nhìn sang, rồi ngây ngẩn cả người.
Vài nét bút ít ỏi phác họa ra một cái dáng người thon dài, cho dù là vẽ đơn giản, song vẫn có thể nhìn ra người trên tranh phong thần tuấn lãng, trầm tĩnh lỗi lạc.
Vẽ đúng là bổn điểu(*) y.
((*)Bổn điểu: từ "bổn/bản" vốn là một từ được dùng để tự xưng của những người địa vị ở thời xưa, ví dụ như: bản tiểu thư, bản thái tử, bản(bổn) cung,... "Bổn điểu" là bản chim)
Linh Giang cũng không có ý định phơi bày hình dạng con người của mình với Ân Thành Lan, thậm chí là chưa từng nghĩ tới, nhưng Ân Thành Lan tại sao có thể có... Trong đầu y chỉ hoang mang trong nháy mắt, sau đó thực mau phản ứng trở lại, là chuyện tốt đám ảnh vệ Tề Anh theo chân bọn y làm ra đây mà.
Linh Giang xoay chuyển ý nghĩ mấy lần, rũ mắt ung dung thong thả mổ cánh nhỏ của mình: "Gặp qua."
Nếu hắn đã có bức họa của mình, vậy cũng có thể biết hình dạng người của mình từng cùng Quý Ngọc Sơn đi xuống núi một lần, y thông nhân tính, bên người Quý Ngọc Sơn xuất hiện một người, nếu y không thừa nhận, là không thể nào nói nổi.
Nhưng điểm mấu chốt bây giờ là, Ân Thành Lan có thể biết mình vừa là người vừa là chim hay không.
Ân Thành Lan đánh giá người trên bức họa: "Hắn tên họ là gì, sư thừa là ai, từ nơi nào đến, sau đó lại đi nơi nào?"
Tuy rằng lúc ở dạng chim này Linh Giang không hề có lông mày, nhưng vẫn cứ nhăn lại, đúng lý hợp tình nói: "Hoàn toàn không biết." Nói xong, cảm giác được ánh mắt đánh giá dừng ở trên người, Linh Giang bèn dứt khoát nằm úp sấp nửa sống nửa chết trên kỷ gỗ bày bình hoa, mặc hắn nhìn, có thể nhìn ra được ta gọi ngươi là cha luôn.
"Ngươi điều tra y làm gì?" Suy nghĩ một chút, Linh Giang vẫn là hỏi.
Liên Ấn Ca nói: "Đây là điều một con chim như ngươi nên hỏi sao."
Linh Giang cũng không thèm nhìn hắn, trào phúng nói: "Vấn đề này ngươi nên hỏi một con chim sao."
Miệng lưỡi sắc bén, làm đại tổng quản cực kỳ muốn bẻ mỏ của nó ra đếm xem rốt cuộc mọc được mấy cái răng.
Ân Thành Lan thả lỏng cơ thể dựa lên thành giường, không biết hắn vừa uống thuốc gì, mặt mày toát ra tia mệt mỏi, có vẻ hơi hiền hòa: "Trên giang hồ xuất hiện một người không rõ thân phận, võ công lại cao cường như thế, Ngự Phượng các thậm chí ngay cả tên với lai lịch của y đều không tra ra được, thân là Các chủ ta chẳng phải sẽ rất hoảng loạn à."
Hắn nói hoảng loạn, nhưng con ngươi dập dờn nửa khép lại lộ ra u quang thâm thầm sắc bén, chiếu trên làn da nhợt nhạt, khiến Linh Giang nhìn, vừa đau lòng lại muốn đánh chết hắn.
Y hiểu rõ điều này, cái gì mà hoảng loạn, phải là nam nhân đã có thói quen hoài nghi tất cả mọi người cùng mọi chuyện, cho dù là đi đứng bất tiện, song lại nắm giữ tấm lưới trải rộng khắp thiên hạ, cài người tới tam sơn lục thuỷ, đưa nhất cử nhất động của bọn họ thu vào dưới mí mắt, như thể chỉ có bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều nắm giữ tình hình ở trong tay, hắn mới có thể yên giấc.
Linh Giang thu hồi ánh mắt, lật mình ngồi dậy, nói như không liên quan gì tới mình: "Ồ."
Sau đó coi như hắn đã nghe thấy, nhảy lên bệ cửa sổ, hờ hững vẫy vẫy cái cánh nhỏ, nói với hắn gặp lại, bay đi.
Liên Ấn Ca bộp một tiếng đóng cửa sổ lại, đem bức họa đặt sang bên cạnh, sắc mặt đặc biệt khó coi: "Cái thái độ gì chứ."
Ân Thành Lan lấy tay xoa bóp trán: "Còn chưa tra được?"
Liên Ấn Ca liền liếc mắt nhìn bức họa cuộn tròn, "Tra không được, ngoại trừ Quý công tử, những thứ liên quan đến người này đều không tra ra được, hay là ta từ trên người Quý công tử thử xem?"
Ân Thành Lan lắc đầu, "Thôi, chỉ là người râu ria, không đến mức vì hắn mà động vào vảy ngược của Nghiêm Sở."
Lại đúng như Linh Giang nghĩ, Ân Thành Lan đã quen thuộc quá độ với việc khống chế tất cả mọi người cùng mọi việc rồi, bất kỳ một động thái gió thổi cỏ lay nào cũng có thể làm cho hắn đề phòng hoài nghi, Ân Thành Lan cảm thấy mình thực giống như một con chim sợ cành cong, bị dọa cho sợ rồi, cho nên chỉ có thể nắm giữ mạch máu của mọi người, mới có thể ngủ ngon.
Thấy tinh thần hắn không ăn thua, Liên Ấn Ca thu dọn qua loa phòng ngủ một chút, đặt Hải Đông Thanh lên bả vai mang đi, bưng chén thuốc cùng cái mâm ra ngoài, "Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải gặp Nghiêm Sở."
Ra ngoài đóng cửa lại.
Mái tóc Ân Thành Lan trải dài ở trên gối, hắn nghiêng đầu nhìn thiếu niên xa lạ trên trang giấy, sự ngờ vực đè nặng ở trong lòng, làm cho hắn uể oải bất kham lại khó đi vào giấc ngủ, hắn nỗ lực nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, cười khổ, sâu kín thở dài, nghĩ thầm: "Tật xấu này bao giờ mới hết được... Có lẽ chỉ sau khi người nọ không còn đi."