Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 14: Cây Ngư Diễn (14)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Nhìn bóng lưng biến mất thực nhanh của y, Tề Anh hơi nhíu mày, nhưng cũng không có ý tức giận, giơ tay sờ sờ cằm, đối với người bên cạnh nói: "Không tra được thân phận hắn?"

"Vâng."

Tề Anh nói: "Trên giang hồ lại có người Ngự Phượng các không tra ra được, thật thú vị, dựa theo tình hình thực tế bẩm báo Các chủ đi, người chúng ta tiếp tục theo."

Chờ Linh Giang trở lại, Bùi Giang Nam đã không thấy bóng dáng, Quý Ngọc Sơn ôm Hướng Tô Ảnh đang khóc nức nở ngồi một bên, nhìn thấy y, cười khổ, "Làm phiền rồi."

Linh Giang thản nhiên gật đầu một cái, hỏi, "Khi nào đi?"

Quý Ngọc Sơn đem ngoại y(*) phủ lên bả vai của nữ tử, "Ngày mai."

((*) Ngoại y: áo khoác ngoài)

Linh Giang bèn nói: "Vậy ngủ đi." Rồi xách theo lồng chim đi vào trong rừng tối.

Gió âm u thổi quét từ rừng cây hoang dã tới, vù vù khiếu khiếu, thê thảm réo rắt, giống như một khắc sau sẽ có quỷ quái nhào ra, trong rừng cây là một màu đen nhánh người bình thường sẽ không bao giờ chui vào, Quý Ngọc Sơn biết chim nhỏ Linh Giang đoán chừng lại đi tìm tổ chim để tá túc, còn có chút ghen tị, dù sao ở tổ chim không chỉ không mất tiền, mà còn có rơm khô ủ ấm.

Hắn cứ như vậy bồi Hướng Tô Ảnh ngồi ở ngoài trời hoang dã một đêm.

Ngày hôm sau, Quý Ngọc Sơn tìm một cỗ xe ngựa cùng người đánh xe ở trong thành, để lại địa chỉ, cho người đánh xe dẫn người trở về.

Hướng Tô Ảnh ngồi ở trong xe ngựa, lôi kéo tay áo hắn, vẻ mặt yếu ớt, trông thấy mà thương: "Ngọc Sơn ca ca không theo ta cùng về sao?"

Khi nàng nói chuyện, giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào như muốn tràn ra ngoài, làm lông mao trên cả người Linh Giang đều dựng lên, mặt banh nặng nề, ánh mắt cũng càng thêm lạnh.

Quý Ngọc Sơn nhìn ra y sắp mất kiên nhẫn, cũng không có công sức đi dỗ dành Hướng Tô Ảnh thêm nữa, qua loa gật đầu, "Đi thôi."

Đang muốn gọi người đánh xe, lại bị Hướng Tô Ảnh bỗng nhiên nhào vào trong lồng ngực, nước mắt như mưa khóc ròng: "Cho đến bây giờ ta mới biết ngươi là người đối tốt với ta nhất, ta biết ta không còn thân trong sạch, nhưng xưa nay ta chưa từng quên mất Ngọc Sơn ca ca."

Đám người đi đường xung quanh tò mò nhìn sang, Quý Ngọc Sơn mím môi, rũ mắt nhìn nàng.

Hướng Tô Ảnh rưng rưng muốn khóc, đôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, "Ngọc Sơn ca ca, ngươi còn nguyện ý cưới ta chứ?"

Linh Giang ôm quả búa lớn của mình đứng ở một bên, cảm giác tam quan của mình đã bị tổn thương rồi, y thậm chí còn nghĩ nếu như Quý Ngọc Sơn mà đáp ứng, vậy từ đây về sau y sẽ sửa tên của hắn là chày gỗ, một cái chày gỗ to đùng xanh mượt.

Quý Ngọc Sơn nói: "Ta không muốn."

Hiển nhiên hắn còn chưa tới nông nỗi làm chày gỗ.

Hướng Tô Ảnh sững sờ, trợn to mắt, không nghĩ tới hắn sẽ từ chối, lẩm bẩm: "Ta biết là ta đã phụ ngươi, ta chỉ là bị lừa, ta ——"

Quý Ngọc Sơn cau mày, "Không phải, là ngươi quá ngu."

Buông tay ra, bước một bước đứng sang bên cạnh, "Ta không để ý ngươi phụ ta, cũng chẳng ngại ngươi không còn trong sạch, nhưng ta để ý ngươi quá ngu xuẩn, không biết phân biệt phải trái, không biết phân biệt tốt xấu. Ngươi không chỉ có ngu xuẩn, ngươi còn vong ân bội nghĩa, ta đối đãi với ngươi tốt, cũng không thắng nổi một nụ cười của hắn. Vì tư tình của mình, ngươi uổng phí công ơn dưỡng dục của cha nương, nói đi là đi, ngay cả cha nương cũng mặc kệ."

Hướng Tô Ảnh chưa từng thấy Quý Ngọc Sơn nói chuyện như vậy với nàng, còn nói chút lời làm cho nàng mất mặt, đang muốn nổi giận, lại nghĩ đến tình cảnh của mình, đành phải đè xuống, cắn môi dưới, rưng rưng nhìn hắn: "Nếu không phải ngươi vẫn luôn đối tốt với ta như vậy, ta cũng sẽ không cảm thấy..."

Quý Ngọc Sơn thở dài, "Ảnh nhi à, ngươi không chỉ có ngu xuẩn, còn ——"

Hắn không nói tiếp, Linh Giang cũng lười nghe, đem cây búa lớn tiêu sái vác lên vai, quay người đi, thay hắn đỡ lấy lời chưa nói hết, "Tiện(*) đến điên rồi."

((*) Tiện: ti tiện, hèn mọn, rẻ mạt)

Hướng Tô Ảnh bị đả kích nặng nề, thân thể nhu nhược cơ hồ khó có thể đứng vững, "Nhưng ngươi đi tìm ta..."

Quý Ngọc Sơn đưa ngân lượng cho người đánh xe, lui về sau một bước tránh đường, lắc đầu nói: "Ta chỉ là không nhìn nổi cha ngươi đã một bó tuổi còn phải khổ sở cầu xin, chỉ thiếu bước quỳ trước ta."

Nói xong, giơ tay ra hiệu cho người đánh xe, không nhìn nàng nữa, đuổi theo Linh Giang.

Linh Giang chờ hắn ở ngoài thành, nằm ngửa trên lưng ngựa, trong miệng cắn một cọng cỏ, một tay gối sau gáy, một cái tay khác xách lồng chim của mình tung tẩy, thấy hắn đến gần, mặt không biểu cảm thúc giục: "Đi."

Quý Ngọc Sơn trèo lên ngựa, nghiêng đầu qua chỗ khác, muốn nói cái gì, lại không nói, bả vai suy sụp gục xuống, cay đắng ha ha giơ hai vò rượu trong tay lên, "Cùng ta uống chứ?"

Con ngươi Linh Giang lập tức sáng ngời, ngoại trừ "Ân Thành Lan" có thể thắp sáng lên, rượu cũng sẽ.

Bởi vì rượu giống như Ân Thành Lan, có thể làm y say.

Một người một chim một đường uống đến dưới chân Vạn Hải phong, đứng ở bên bờ đón gió biển từ đại dương mênh mông thổi tới, chút hẹp hòi nhi nữ tình trường ở trong lòng liền tan thành mây khói, Quý Ngọc Sơn nằm nhoài trên lưng ngựa, ôm cổ ngựa, choáng váng, đỏ mặt tía tai nói: "Chờ ta đưa đồ cho Ân các chủ rồi, ta sẽ đi, có thể đỡ được một phần khó khăn cho hắn, cũng coi như, coi như chuyện tốt, ta cũng nên đi tìm vị bằng hữu kia của ra rồi."

Linh Giang nắm dây cương, thản nhiên ngồi, một cái tay khác cầm bầu rượu, uống một hớp ngậm một lát, chậm rãi phẩm rượu, ngửa đầu nhìn ngọn núi giữa đại dương bao la sóng dữ, muốn nhìn nơi ẩn giấu trong những ngọn núi đá, muốn gặp người sống sau những đám mây, đứng trên bờ vách đá cái gì muốn thấy đều không thấy.

Quay đầu cau mày nói: "Có tiện nói không, là vật gì?"

Quý Ngọc Sơn líu đầu lưỡi: "Một loại thuốc, thuốc bột, nghe nói có thể thúc giục cây Ngư Diễn nở hoa, hoa mọc trên cây đó, hình như là một trong những thuốc giải, có thể giải độc ở trên người Ân các chủ, chữa khỏi chân cho hắn."

Linh Giang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trong con ngươi sâu thẳm lộ ra chút cảm xúc bí ẩn, "Chân của hắn... Là bởi vì trúng độc?"

Quý Ngọc Sơn thật sự là có chút say rồi, vừa rồi nói cái gì bản thân cũng không nhớ rõ ràng, cau mày trầm tư suy nghĩ, "Đúng thế, a, cái gì nhỉ."

Linh Giang không lên tiếng, hơi hơi rũ con ngươi, từ đôi mắt Quý Ngọc Sơn nhìn sang, là một sự bình tĩnh cái gì cũng không thấy.

Nhưng chỉ có bản thân Linh Giang là tự biết, câu nói kia đã vén lên sóng to gió lớn gào thét thế nào trong lòng y, nếu như chân của Ân Thành Lan không phải do trời sinh không thể đi, vậy thì hiện giờ y đã hiểu rõ vì sao người này lại muốn ở trên một đỉnh núi cô độc.

Giống như một con chim bị bẻ cánh, cho dù không thể tiếp tục bay lên trời, cũng muốn liều mạng đến gần bầu trời hơn một chút.

Linh Giang ngửa đầu trút ngụm rượu cuối cùng xuống, rượu đục rơi vào trong cuống họng, nếm vị đắng trước nay chưa từng trải.

Quý Ngọc Sơn thấy y trầm mặc không nói, chớp chớp mắt, từ trên lưng ngựa ngồi thẳng lên, chậm chạp hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa rồi, lúc này mới phản ứng được mình đã nói cái gì, ảo não vỗ vỗ trán: "Tuy rằng không nghe nói nguyên nhân, nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu cái cảm giác đó, về chuyện này ngươi và ta tốt nhất là chớ có nhắc lại."

Hầu kết Linh Giang lăn lộn, nắm chặt dây cương ở trong tay, thầm nghĩ, "Ân Thành Lan, ngươi đến tột cùng là người như thế nào."

Biết đến chuyện này, nhìn Vạn Hải phong cô lập trong đại dương bao la, Linh Giang chợt sinh ra một luồng ý niệm cấp thiết muốn được nhìn thấy hắn, đang muốn tung người xuống ngựa, tìm một chỗ không người biến thân, lại nghe một tiếng gọi ở cách đó không xa vang lên.

Tiếng gọi kia là gọi tên của Quý Ngọc Sơn.

Người được réo tên sau khi nghe, bất thình lình run lập cập, mê man phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo xanh đang nổi giận đùng đùng sải bước chân đến.

Thiếu niên có khuôn mặt như con nít, da thịt trắng noãn như sứ, đôi môi đỏ sẫm, ánh mắt sáng ngời, nếu như không phải trên mặt là biểu tình muốn ăn thịt người, thì thoạt nhìn vẫn rất là ngây thơ dễ thương.

Quý Ngọc Sơn ngơ ngác nhìn hắn đi tới, nhíu mày ngửi mùi vị trên người mình, sau đó quay người u ám nhìn Linh Giang.

Linh Giang mặc dù là ăn chay, nhưng cũng không phải đồ ăn chay, sương giá dưới đáy mắt vẫn chưa phai, lạnh lùng nhìn vào hắn.

"A... Nghiêm Sở huynh, ngươi như thế nào ở chỗ này?" Quý Ngọc Sơn bỗng nhiên tỉnh ngộ hỏi.

Người tới chính là Nghiêm Sở, vị bằng hữu giận dỗi trong miệng Quý Ngọc Sơn kia.

Nghiêm Sở một nhát bắt lấy cổ tay Quý Ngọc Sơn, mò mạch đập của hắn, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, giọng điệu không tốt nói: "Ta đến xem thuốc bột kia của ta rốt cuộc có hữu dụng hay không, hắn là ai?"

Tuy Nghiêm Sở không biết Linh Giang, nhưng Linh Giang đã biết hắn là ai.

Ngự Phượng các là tổ chức tình báo đệ nhất giang hồ, dùng chim bay để lập thành một mạng lưới vô hình có thể kéo dài tới chân trời góc biển, bao phủ nhân sĩ trên khắp tam sơn lục thuỷ, phàm là kẻ bước chân vào giang hồ, là đã bước chân vào trong tấm mạng lưới tình báo này, bị Ngự Phượng các thu vào trong mật thất(*), chỉ cần muốn điều tra, không có cuộc đời, lịch sử bí ẩn của người nào là không tra ra được.

((*) Mật thất: căn phòng bí mật)

Đương nhiên, ngoại trừ Linh Giang, y không phải là người.

Là một con chim biết nói, hơn nữa còn có chút văn hóa, Linh Giang đã từng lẻn vào trong mật thất Ngự Phượng các, đọc cuộc đời và bí mật không thể nói của những anh hùng hào kiệt xuất hiện trên giang hồ trong gần một trăm năm qua, đối với người trong giang hồ tuy là không thể nhận ra được tất cả, nhưng cũng có thể nhận biết được bảy tám phần, đặc biệt là một kẻ đại danh đỉnh đỉnh vô cùng xuất chúng như Nghiêm Sở này.

Nghiêm Sở chính là một thần y nổi danh trên giang hồ, nhưng thứ nổi tiếng nhất của hắn lại là cái tính khí thất thường cùng với gương mặt kia, thoạt nhìn, dáng vẻ hắn cùng lắm là mười sáu mười bảy tuổi, nhưng kỳ thực hắn đã sớm qua ba mươi, người biết việc này, đều đối với thuật dưỡng nhan của hắn tranh nhau mà giành, biết bao nhiêu phụ nhân(*), tiểu thư con nhà hào môn đã đạp vỡ ngạch cửa muốn cầu cho được bí phương.

((*) Phụ nhân: dùng để gọi vợ của người có địa vị cao trong xã hội, ở hiện đại được sửa thành phu nhân)

Mà cố tình Nghiêm Sở lại hận nhất dáng vẻ này của mình, phàm là có người nhìn nhiều hơn hai con mắt, đều chọc hắn tức giận nổi một trận tanh bành, càng miễn bàn tới đòi thuật dưỡng nhan gì.

Linh Giang đánh giá trên dưới hắn một phen, ngay lúc Nghiêm Sở sắp tức giận hơn, đột nhiên nói: "Ngươi biết giải độc sao?"

Nghiêm Sở còn tưởng là y lại muốn hỏi mình bao nhiêu tuổi, bất ngờ không kịp chuẩn bị nghe thấy câu nói này, lửa giận trong lòng tiêu biến mất một chút, nhưng vẫn cay nghiệt nói: "Kịch độc trong thiên hạ nhiều không kể xiết, chia thành Ngũ độc bảy nhánh chín chín tám mươi mốt loại độc lớn nhỏ, ngươi hỏi ta như vậy, ta biết trả lời ngươi thế nào?"

Linh Giang ôm cánh tay, gió biển thổi bay mái tóc y, y chẳng thèm ý có sợi tóc vương trên môi, lộ ra cái trán trơn bóng thực dễ nhìn: "Ngươi có thể giải độc cho Ân Thành Lan sao?"

Nghiêm Sở híp mắt, ánh mắt không tốt xoay chuyển giữa Quý Ngọc Sơn và Linh Giang, Quý Ngọc Sơn bước về phía hắn một bước, cúi đầu giúp hắn cởi bỏ ngọc bội thắt bên hông, quang mang như rắn độc trong đáy mắt hắn liền thu liễm lại, không tình nguyện cho lắm nói: "Độc của hắn trên thế gian này rất hiếm thấy, không phải ta nói có thể giải là có thể giải."

Nghe được câu này, Linh Giang cũng không nói thêm gì, hướng Quý Ngọc Sơn gật đầu một cái, quay người đi vào trong rừng cây nhỏ bên bờ, nghe thấy phía sau có giọng nói chậm rãi của Nghiêm Sở hỏi Quý Ngọc Sơn uống rượu nhiều có đau đầu hay không.

Sau khi trở lại các, Linh Giang không trực tiếp đi lên đỉnh núi, mà trước tiên về tổ của chim non.

Trong thời gian y đi, chim non đã bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyển thư từ qua lại, hiện giờ trong tổ không có chim cũng chẳng có người, Linh Giang đứng ở bên bồn đá xanh đựng nước, dùng mỏ mổ nước chải vuốt lông, vung cánh nhỏ lên một cái, đem lông mao ở dưới bụng cũng sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, phút cuối cùng, còn không quên dùng móng vuốt tạo dáng cho túm lông ngốc, thật là điệu đà.

Bay đến chỗ cửa trận pháp, sáu ưng vai sóng vai ngồi xổm ở trên cây, thấy là tiểu hoàng điểu, chít chít thầm thì kêu hai tiếng trong họng, như là còn nhớ nó, thực sự là nhớ đánh cũng nhớ ăn.

Linh Giang liền một đường thông suốt bay lên đỉnh núi Thính Hải lâu.

Ân Thành Lan không ở Ỷ Vân đình, hẳn là ở thư phòng, Linh Giang giương cánh lướt đi, rơi xuống căn phòng mười sáu cánh cửa sổ, tuy nhiên vẫn chưa thấy được người, mơ hồ nghe thấy có tiếng nói, từ trên mái hiên đỏ thắm lên xuống mấy cái, dọc nóc nhà đi xuống, thuận theo dãy hành lang uốn khúc, bay đến phòng ngủ của chủ nhân Thính Hải lâu.

Phòng ngủ chính có hai mặt núi vây quanh hai mặt nước bao quanh, trước sau trái phải đều không có phòng của tiểu thiếp, chỉ có hai cái cầu treo chạm trổ hoa đỏ thắm từ hai hướng Đông Tây trước phòng dòng ra ngoài, cùng toàn bộ Thính Hải lâu khóa vào với nhau, hợp thành một tòa phủ đệ tự nhiên.

Nơi tọa lạc của phủ đệ bao quanh bởi vách đá cheo leo, phòng ngủ của chủ nhân trong phủ lại càng thêm độc lập riêng biệt, tứ cố vô thân, Linh Giang giật mình, rung động lòng trắc ẩn.

Giữa cầu treo gió núi thổi rất lớn, Linh Giang rụt đầu rụt cổ che chở túm lông ngốc, biệt nữu bay qua cây cầu treo, rơi xuống trước cửa phòng ngủ, do dự một lát, muốn mở miệng gọi người, lại nghe thấy giọng nói của Ân Thanh Lan.

Linh Giang lần theo âm thanh vòng tới một đầu khác, thấy trên vách tường kia mở nửa cánh cửa sổ, y bay đến cửa sổ nhìn vào, liền nhìn thấy một màn làm cho y ghen tuông đến ngu người.