Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 46: “Vận mệnh quốc gia.”




“Hồ ly tinh hu hu hu, tôi cứ tưởng chị chết mất xác rồi.”

“Chị cũng tưởng chị tèo đời rồi hu hu hu…”

Cậu nhóc quỷ sai Vô Tích còn nhỏ tuổi, nên chiều cao khá hạn chế. Cậu nhóc và hồ ly tinh cùng ôm đầu khóc rống, trong phút chốc khiến người ta không thể phân biệt được rốt cuộc ai trong hai người mới là trẻ con. Nhưng chẳng mấy chốc Hồ Tiểu Ly đã kịp phản ứng lại, tức giận nói: “Cưng nguyền rủa ai chết thế, chẳng phải chị đang sống phơi phới đây sao?!”

Đường Tử bẹp miệng, nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ dựa vào chút pháp thuật mèo ba chân của chị á, chẳng phải tôi đang sợ chị xảy ra chuyện sao?”

Hồ ly tinh nghĩ lại. Cũng đúng thật, nếu không có Liên Hề và Liệt Thần, chỉ sợ cả đời này cô sẽ bị nhốt chết dí ở cái nơi đáng sợ đó rồi. Hồ ly tinh cũng phải ăn cơm uống nước chứ, mười ngày nửa tháng thì không sao, nhưng nửa năm một năm không có gì bỏ bụng, thế nào cô cũng sẽ biến thành quỷ hồ ly chết đói cho xem.

Hồ Tiểu Ly cảm động, nước mắt nóng hổi đảo quanh hốc mắt: “Vẫn là cưng tốt với chị.”

Hai người lại ôm nhau gào khóc một trận.

Liên Hề đứng bên cạnh nhìn, nghĩ thầm hai quỷ sai Vô Tích đều là trẻ con như nhau, bảo sao điểm công trạng hạng chót.

“Được rồi, trước hết giải quyết vấn đề này cho xong đã.” Liên Hề lên tiếng cắt ngang cuộc đoàn tụ của hai người.

Quỷ sai Vô Tích buông đồng nghiệp ra, dù sao Hồ Tiểu Ly cũng hiểu biết nhiều thứ, mặc dù đạo hạnh của cô không cao nhưng kiến thức về đồ vật thì ở đây cô là nhất. Cô xoa xoa lỗ tai hơi đau của mình, bảo: “Người phụ nữ kia đã có thể tạo ra ảo cảnh như thế, thì chắc chắn quỷ hồn của cô ấy còn đang ở xung quanh đây.”

Liệt Thần nhíu mày: “Tìm hết gian phòng này rồi, không có.”

Lúc vừa vào đây, cả ba người đã dùng đôi mắt Âm Dương để lục soát cả phòng, không có bất kỳ phát hiện nào.

Hồ Tiểu Ly suy tư chốc lát: “Có thể vầng kim quang thần bí kia đã bảo vệ hồn phách của cô ấy, cho nên chúng ta không dễ dàng phát hiện ra được. Nhưng cẩn thận tìm lại xem, cô ấy có thể gây ảnh hưởng đến Kỳ Kỳ cỡ này, thì chắc chắn còn đang ở xung quanh chứ không đi xa được.”

Cả nhóm lại tiếp tục tìm kiếm.

Phòng ngủ của Lâm Tư Kỳ ở gian phòng tổng thống chỉ rộng tầm 50 mét vuông, đi tìm chốc lát là đã hết rồi. Nhưng vì đến trường quay để quay phim, nên Lâm Tư Kỳ mang theo rất nhiều hành lý cá nhân. Khắp phòng toàn là đồ đạc của Lâm Tư Kỳ, muốn tìm được món đồ mà nữ quỷ ám vào hơi khó, bởi có quá nhiều lựa chọn ở đây.

Cả nhóm tìm kiếm suốt nửa tiếng, đến mức giũ từng cái áo cái quần của Lâm Tư Kỳ, vẫn không tìm được manh mối nào.

Đường Tử đưa ra ý kiến: “Có khi nào thứ đó không ở trong căn phòng này không? Cả tầng được anh ta bao trọn mà, rất có thể nó đang ở gian phòng khác cũng nên?”

Hồ Tiểu Ly: “Cũng có khả năng, nhưng nếu vậy thì sức mạnh của quỷ hồn phải rất lớn mạnh, mới có thể tạo ảnh hưởng từ khoảng cách xa như thế.”

Đường Tử: “Vậy chúng ta đến các phòng khác lục soát thử đi.”

Hồ Tiểu Ly: “Ok.”

Nhóm người đang định mở cửa để sang phòng khác tìm kiếm manh mối, đột nhiên có giọng nam vang lên: “Khoan đã.”

Cả nhóm quay đầu lại.

Chỉ thấy Hắc Vô Thường Tô Thành diện cả cây đen đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất bằng kính, cúi đầu nhìn xuống một bể cá đặt trên kệ cao.

Đây là bể cá nhỏ được khách sạn trang trí trong phòng, đặt trên một bệ cao bằng đá cẩm thạch trắng, những con cá trắng đỏ đan xen cùng với vài cá vàng đang lượn lờ trong bể nước, tuy bể cá hơi nhỏ nhưng các thiết bị và đồ trang trí đều đủ cả, trong bể còn có sóng nước dập dìu lùa vạt cỏ non dưới đáy, đá cuội nhiều màu điểm tô cho đáy bể thêm sinh động hơn.

Liệt Thần ngoảnh lại nhìn Liên Hề: “Cục đá kia thì sao?”

Liên Hề nhìn theo hướng ngón tay của đồng nghiệp, phát hiện đó là một khối đá đỏ tươi như ngọc, cậu nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên đôi mắt mở to giống như hiểu ra điều gì, cậu lại gần cục đá kia.

Đường Tử: “Hả, đó là cái gì? Cục đá gì cơ?”

Hồ Tiểu Ly cũng nghi hoặc: “Không đúng, cục đá nào cơ, chẳng lẽ nữ quỷ nhập vào đá sao? Mà tại sao lại là đá chứ?”

Lúc này Liên Hề đã đến trước bể cá. Cậu đưa tay định trực tiếp mò cục đá lên, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào mặt nước thì cậu dừng động tác. Xoay người vào phòng vệ sinh, cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ ra, Liên Hề cẩn thận dùng khăn mặt bọc tay rồi luồn vào bể cá, nhặt lấy cục đá màu đỏ tươi sáng long lanh như ngọc.

Cục đá hồng ngọc vừa ra khỏi mặt nước, chỉ mới tiếp xúc với không khí đã bùm một cái! Đột nhiên ánh sáng trong phòng tắt hết, luồng âm khí mạnh mẽ kinh khủng đang ào lên từ gan bàn chân mỗi người!

“Không được lên tiếng!”

Giọng nữ gấp gáp chói tai vang lên từng hồi, chấn động đến mức tường vách trong phòng cũng bị rung chấn lắc lư sắp đổ, Đường Tử suýt té dập mặt, may có Hồ Tiểu Ly tóm lấy đỡ được nhóc quỷ sai nhà mình, lúc này cậu nhóc mới không bị luồng âm khí mãnh liệt đánh ngã.

Cửa phòng cũng bị chấn động ầm ầm. Ngoài cửa có tiếng gọi của Từ Lãng và nhóm vệ sĩ.

“Liên tiên sinh, không sao chứ?”

Liên Hề dùng khăn lông bao lấy cục đá hồng ngọc, cao giọng hét vói ra: “Không sao, không cần vào đâu.”

Từ Lãng hơi do dự: “Được rồi, có việc gì thì cậu nhớ kêu nha.”

Âm khí vẫn đang lan tràn không ngừng, Liên Hề dùng khăn quấn kín cục đá lại. Sợi tóc trên trán bị âm khí quét qua, xiên xiên vẹo vẹo vẫy ra sau. Liên Hề cắn chặt răng, chuẩn bị nếu thật sự áp chế không nổi, thì cậu sẽ lắc chuông đồng. Đúng lúc này, một con dấu bạch ngọc lấp lánh giáng xuống từ trên trời, trùm lên chiếc khăn trong tay Liên Hề.

“Càn khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn!”

Vầng kim quang thình lình lóe lên, trong khoảnh khắc vầng kim quang thần bí bảo vệ nữ quỷ xuất hiện lần nữa, nó đối đầu với kim quang trên con dấu bạch ngọc của Liệt Thần, cứ như không cho phép hắn tổn thương nữ quỷ.

Nhưng lần này, Liệt Thần cũng không định đánh nữ quỷ hồn phi phách tán, thậm chí cũng không nghĩ đến việc đưa cô đi đầu thai. Thế là sau vài giây, vầng kim quang thần bí cũng từ từ dừng lại rồi tan biến đi, mặc cho Liệt Thần phong ấn âm khí đang phát tán loạn xạ từ cục đá hồng ngọc kia.

Sáu chữ Triện màu vàng to đùng bay lơ lửng giữa không trung, phong ấn tất cả âm khí tán loạn từ cục đá hồng ngọc mất khống chế. Chờ sau khi âm khí được áp chế hoàn toàn, sáu chữ Triện màu vàng to lớn cũng chậm rãi tan biến.

Liên Hề siết chặt cục đá trong tay, thở phào một hơi.

Năm phút sau, Hồ Tiểu Ly biến thành hình dáng hồ ly nhỏ rồi chui vào ba lô Đường Tử, nằm co quắp chờ thoát thân. Ba người đẩy cửa phòng ngủ ra ngoài.

Nhóm Từ Lãng nghe thấy tiếng động, thì đứng dậy ngay lập tức. Từ Lãng bước nhanh lại gần: “Liên tiên sinh, không sao chứ, tình huống bây giờ sao rồi?”

Liên Hề hơi gật đầu: “Không sao, cậu ta cũng khá hơn rồi.”

Nghe được câu này, trợ lý của Từ Lãng vội vàng đưa vệ sĩ cùng bác sĩ y tá vào phòng, kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Lâm Tư Kỳ. Chỉ thấy Lâm Tư Kỳ đang nằm yên lặng trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Vì tác dụng của thuốc giãn cơ và thuốc an thần, cho nên tạm thời không thể phán đoán chính xác tình trạng cậu ta đã ổn chưa. Bác sĩ đo thân nhiệt, mừng rỡ nói: “Hạ sốt rồi!”

Trợ lý ra khỏi phòng ngủ, báo cáo lại tình huống bên trong cho Từ Lãng.

Đôi mắt Từ Lãng sáng lên, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng. Hắn rất tin tưởng Liên Hề, nếu cậu đã nói ổn, hiện tại Lâm Tư Kỳ cũng hạ sốt, vậy tám chín phần mười là không sao thật rồi.

Từ Lãng luôn miệng nói: “Thật sự rất cảm ơn cậu, Liên tiên sinh, cậu đã giúp tôi một mối ân nghĩa to lớn. Nhất định tôi phải cảm ơn cậu thật đàng hoàng. Cậu cần gì cứ nói thẳng với tôi, tôi làm được hết, cho dù xông pha khói lửa tôi cũng không chối từ.”

Liên Hề: “…Ừm, không cần đâu.”

Từ Lãng mỉm cười nói: “Lần này cậu thật sự đã giúp tôi một chuyện lớn đó, bộ phim mà Lâm Tư Kỳ đang quay cũng là dự án mà công ty chúng tôi đầu tư. Nếu cậu ta có chuyện gì không may thì phải quay lại từ đầu, tốn rất nhiều tiền. Cậu không cần khách khí, có gì cần cứ nói thẳng là được.”

Có chuyện mà Từ Lãng chưa nói, đó là hắn rất vui lòng tiêu tiền để tạo mối quan hệ tốt với những đại sư tầm cỡ như Liên Hề.

Đã từng có người nói thế này: người sống trong xã hội thì nhất định phải làm bạn với ba người: Một giáo viên, một luật sư và một bác sĩ.

Lúc này đây Từ Lãng cảm thấy phải bổ sung thêm một người nữa, mà người này còn quan trọng hơn cả ba người kia, đó chính là kiểu đại sư tài giỏi như Liên Hề.

“Anh từng thấy cục đá này bao giờ chưa?” Đột nhiên Liệt Thần lên tiếng.

Nghe vậy, Liên Hề phối hợp ăn ý mở khăn lông trắng ra, để lộ cục đá hồng ngọc được bọc bên trong.

Từ Lãng ngạc nhiên, hắn nhìn cục đá rồi lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo đen đứng cạnh Liên Hề. Đôi mắt Từ Lãng đảo một vòng, người này là bạn của Liên Hề thì chắc hẳn cũng là một vị đại sư. Nghĩ vậy, hắn cười nhã nhặn: “Tôi chưa thấy bao giờ, nhưng mà tôi có thể hỏi thử trợ lý của Lâm Tư Kỳ.” Hắn gọi trợ lý của Lâm Tư Kỳ vào phòng: “Cậu thấy thứ này bao giờ chưa?”

Chàng trai trẻ đầu húi cua dáng người cao lớn, đến gần quan sát kỹ càng cục đá màu đỏ trong tay Liên Hề, cậu ta hốt hoảng: “A, tôi thấy nó rồi. Ba ngày trước tôi có đi theo anh Tư Kỳ từ đoàn làm phim về đây, anh ấy ngại trong phòng buồn chán nên muốn ra vườn hoa khách sạn tản bộ. Đây là cục đá mà anh Tư Kỳ tiện tay nhặt được trong vườn hoa, thấy đẹp nên mang về, hình như còn đặt trong bể cá cảnh.”

Liên Hề nghe đến đây là hiểu ra mọi chuyện. Lần này thì nguyên cớ đã rõ ràng rồi.

Lâm Tư Kỳ vô tình nhặt được cục đá bị nữ quỷ ám vào, còn mang về khách sạn của mình. Nữ quỷ bừng tỉnh khỏi giấc ngủ sâu, vì đã chết nhiều năm nên cô đã quên tất cả mọi chuyện, thậm chí bản thân là ai cô cũng không nhớ, duy chỉ có một điều cô vẫn nhớ rõ..

Không được lên tiếng!

Bé trai dưới căn hầm đã sớm không thể nói được nữa, nó cũng bị lính Nhật giết hại dã man như mẹ mình. Vậy thì cô ấy muốn nói câu này với ai?

Chỉ có thể là người thứ ba đang trốn ở phòng trong, từ đầu đến cuối không bị kẻ địch phát hiện.

Cho đến lúc này, trong lòng Liên Hề đã có đáp án.

Cậu nhìn sang Từ Lãng: “Nếu muốn tham khảo tư liệu lịch sử của địa phương này trong thời kỳ kháng chiến, có thể tìm được ở đâu?”

Tư liệu lịch sử thời kỳ kháng chiến? Ánh mắt Từ Lãng lóe lên rồi lại không nghĩ ra manh mối. Hắn cười trả lời: “Chắc là trong “Lịch sử địa phương chí” có ghi lại. Mỗi huyện thành trong cả nước chúng ta đều có lịch sử địa phương riêng của từng vùng, được ghi chép và sưu tầm. Nhưng mà thời kỳ chiến tranh thì có thể có vài phần không đầy đủ nữa, chưa chắc tất cả thông tin sẽ được ghi chép rõ ràng.”

Liên Hề: “Có thể nhờ anh sắp xếp giúp được không, chúng tôi muốn tham khảo lịch sử địa phương chí được chứ?”

Từ Lãng: “Tất nhiên là được. Nhưng mà hôm nay muộn quá rồi, văn phòng lịch sử địa phương cũng đóng cửa rồi, Liên Hề, ngày mai được không?”

“Được.”

***

Huyện Bàn An, tọa lạc ở phía đông thành phố Kim Hoa tỉnh Chiết Giang.

Nó tựa lưng vào bốn ngọn núi lớn, gồm Thiên Đài, Quát Thương, Tiên Hà, Tứ Minh, lại có bốn dòng sông lớn Tiền Đường, Âu, Linh, Tào Nga chảy qua, sử cũ còn ca ngợi nơi đây chính là “Tổ tiên của núi, Cội nguồn của sông”.

Tòa khách sạn nghỉ dưỡng này được xây dựng ở trung tâm huyện Bàn An. Sáng sớm hôm sau, Từ Lãng sắp xếp trợ lý lái xe đưa ba người Liên Hề và một con hồ ly trốn trong ba lô lên đường, đoàn người tiến về phía văn phòng lịch sử địa phương của huyện, để kiểm tra lịch sử thời kỳ kháng chiến của địa phương này.

Nhân viên công tác dẫn ba người đến trước một kệ sách.

“Cái thời chiến tranh loạn lạc đó, có rất nhiều chuyện không ai còn nhớ nữa, những thông tin này đều được người ta sưu tầm và ghi chép lại, dựa vào ký ức sau khi kết thúc chiến tranh, ghi chú cũng đứt quãng lắm. Cho đến đầu thế kỷ này, bỗng dưng có một vài người cao tuổi nhớ ra chút chuyện, sau đó đọc lại cho người khác biên thành sách. Nhưng mà không chắc có thứ các cậu muốn tìm đâu.”

“Được rồi, xin cảm ơn.”

Từ sáng cho đến trưa, ba người hì hục tìm kiếm trong đống tư liệu được cung cấp.

Nói là ba người chứ thật ra chỉ có hai người: Liên Hề và Đường Tử.

Vừa xem xong một cuốn sách không có manh mối, Liên Hề cất cuốn sách cũ đã ố vàng lên giá sách, ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp nhà mình.

Trong ánh nắng xuyên qua khe hở của giá sách chiếu rọi vào căn phòng, bụi bặm pha tạp đang nhẹ nhàng bay múa, đáp lên cuốn sách trên tay Hắc Vô Thường. 

Liệt Thần không đi tìm manh mối, mà hắn đang đọc đoạn lịch sử kia.

Hắn đọc rất chăm chú, cứ như đây là lần đầu tiên hắn biết đến thời đại này. Mà trên thực tế, có lẽ đúng là lần đầu hắn biết thật.

Liên Hề thôi không nhìn nữa, cậu lại cầm một cuốn sách khác.

Đường Tử chợt la to: “Ấy, có phải cuốn này không?”

Liên Hề nhanh chóng sáp tới: “Đoạn nào thế?”

Cậu nhóc quỷ sai chỉ vào một đoạn văn: “Anh đọc cái này nhanh lên. Chỗ này nói, vào năm 42, một ngôi làng nọ có hơn trăm thôn dân bị tàn sát.”

Thôn dân bị tàn sát?

Rất có khả năng chính là đoạn này!

Liên Hề đón lấy cuốn sách trong tay cậu nhóc quỷ sai, cẩn thận đọc kỹ một lượt.

Thời kỳ chiến tranh, thật ra tỉnh Chiết Giang cũng chưa bị chiếm đóng hoàn toàn, có 12 huyện vẫn may mắn thoát khỏi. Trong 12 huyện này, cũng bao gồm mảnh đất Bàn An mà bọn họ đang đặt chân lên.

Tuy rằng chính phủ tuyên bố như vậy, nhưng thật ra theo như ký ức của rất nhiều cụ cao tuổi, thì hồi đó huyện Bàn An cũng xem như bị chiếm đóng rồi. Chỉ mỗi huyện thành không bị chiếm thôi, chứ các thôn làng trực thuộc đều bị chiếm cả. Mà bây giờ thứ bọn họ muốn tìm, chính là ngôi làng đã từng bị quân Nhật cướp bóc tàn sát, chắc chắn ngôi làng này nằm trong phạm vi huyện Bàn An.

Liên Hề đọc xong, vẻ mặt còn nặng nề hơn trước, cậu thả cuốn sách trong tay xuống: “Xem ra là tìm đúng chỗ rồi. Tiếp tục tra cứu thêm thông tin tư liệu theo hướng này đi.”

Có phương hướng thì mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn.

Liên Hề nhanh chóng tìm ra một trang ghi chép: “Cuối năm 42, dân làng từ 14 ngôi làng trong khu vực bị chiếm đóng, đã được chuyển đến huyện thành Bàn An… Thời gian giữa kiện này và trận đồ sát hơn trăm người kia, chỉ cách nhau bốn tháng!”

Đường Tử còn chưa kịp nói gì, thì trong ba lô cậu nhóc đã ló ra một đầu hồ ly nhỏ: “Chuyện này có nghĩa, chắc chắn bọn họ đã tìm được một con đường an toàn để di chuyển và sơ tán dân làng, có thể tránh thoát kẻ địch.” Là nhân vật duy nhất từng trải qua thời kỳ đó, hiển nhiên Hồ Tiểu Ly có quyền lên tiếng: “Những lộ tuyến thế này rất khó tìm, sơ ý một chút sẽ bị kẻ địch phát hiện ra ngay, sau đó tìm đường đánh bọc vào đến huyện thành, dẫn đến kết cục chiếm đóng hoàn toàn. Cho nên…”

Hồ ly tinh không nói tiếp nữa, cô dùng đôi mắt hồ ly to tròn nhìn Liên Hề chăm chú.

Mà Liên Hề cũng hiểu ý cô, cậu thả cuốn sách mỏng tang đang cầm trên tay. Cuốn sách này rất mỏng, chỉ dùng mấy chữ đã giới thiệu khái quát xong về cuộc di tản vĩ đại xảy ra cách đây hơn bảy mươi năm. Nhưng Liên Hề lại cảm thấy nó rất nặng nề. Hàng chữ chỉ ngắn ngủi mấy câu, nhưng lại không biết đằng sau chúng đã phải dùng bao nhiêu máu tươi mới có thể vất vả đổi lấy.

Liên Hề lặng lẽ nói: “Cho nên, chính người thứ ba trong phòng đã tìm được lộ tuyến di chuyển an toàn, người này sống tiếp nên đã đưa lộ tuyến trở về hậu phương… Cuối cùng thực hiện thành công chuyến di tản thôn dân.”

Đường Tử mím miệng, khẽ cúi đầu không nói gì nữa.

Hồ Tiểu Ly nhớ lại vị tiên sinh dạy học đã dần phai mờ trong tâm trí, hai lỗ tai trên đỉnh đầu xù lông khẽ giật vài cái, cô nói khẽ: “Thật ra Tiểu Đường, Liên Hề này, tôi đã phát hiện thứ kim quang vây nhốt chúng ta trong ảo cảnh là gì rồi. Trước đó tôi cảm thấy thứ này khá quen thuộc, nhưng nghĩ mãi, tôi vẫn không nhớ nổi đã gặp nó ở đâu. Bởi vì lần trước lúc tôi nhìn thấy nó, nó quá mờ nhạt cứ như sắp tan biến tới nơi, chỉ còn chút đốm sáng cuối cùng.”

Liên Hề: “Là cái gì?”

Không đợi hồ ly tinh mở miệng, Liệt Thần khép cuốn sách trong tay lại: “Tôi cũng nhớ ra rồi.”

Mọi người quay đầu nhìn hắn.

“Đó là vận mệnh quốc gia.” Vẻ mặt Hắc Vô Thường lạnh nhạt, chất giọng bình tĩnh, thốt ra từng câu từng chữ rành rọt: “Vận mệnh quốc gia của người phàm, che chở cho lòng trung thành và sự nhiệt huyết của thiên hạ, những con người hy sinh vì Tổ quốc, sẽ không bị tà ma quấy rầy, cũng không vì những thứ tà ác mà gây hại cho loài người.” 

Chính đất nước đang bảo vệ người phụ nữ này.HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI SÁU