Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 107: “Năm ấy nếu ta là Thanh Đế…”




Mây đen như muốn hủy diệt, luồng sức mạnh đục ngầu cuồn cuộn như dòng chảy hỗn loạn đánh vào điện của mười vị Diêm vương và mười tám tầng Địa ngục.

Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ Địa phủ liên tục chấn động rồi lập tức ổn định trở lại. Giờ phút này, hàng trăm triệu quỷ hồn đang xếp hàng bên đường Hoàng Tuyền, nghe tiếng nổ vang dội thì ngơ ngác ngẩng đầu; vô số quỷ sai đang làm việc đều hoảng sợ trợn mắt, lo lắng nhìn đồng nghiệp đứng gần mình nhất.

Không biết kẻ nào ngó về phía Vong Xuyên trước.

Bỗng nhiên, một quỷ sai khàn giọng hét lên đầy kinh hãi: “Ngăn nước! Vong Xuyên lại ngăn dòng rồi!” 

Dòng sông Vong Xuyên chảy quanh Âm tào Địa phủ, lúc này như bị vật thể vô hình nào đó mạnh mẽ cắt đôi! Bắt đầu từ điện Chuyển Luân của Chuyển Luân Vương cho đến điện Quỷ Phán của Tần Quảng Vương, một đường thẳng được vạch ra. Có bàn tay vô hình hoàn toàn cắt đứt Hoàng Tuyền trên giới tuyến này, dải phân cách chật hẹp xuất hiện trên mặt sông như Moses rẽ biển.

Nó vô cùng nhỏ hẹp, nhưng không thể xem thường được.

Dọc theo dải phân cách mỏng manh, từng tia sáng rực rỡ đầy màu sắc lờ mờ hiện ra, lóe lên vầng sáng từ đáy dòng Vong Xuyên!

Trước điện Bình Đẳng, đầu trâu* hoảng hốt nhanh chân chạy vào cửa điện, nói: “Bình Đẳng Vương điện hạ, chuyện gì đang xảy ra thế ạ? Vong Xuyên ngăn nước nữa rồi, chẳng lẽ Địa Phủ lại có chuyện?”

(*Đầu trâu mặt ngựa là tay sai cấp thấp nhất dưới Địa phủ.)

Trong đại điện hùng vĩ uy nghiêm, đầu trâu chỉ lo vội vàng bẩm báo tình huống khác thường của Hoàng Tuyền với Bình Đẳng Vương, mà không hề để ý tới hồn phách người phàm duy nhất bị phạt đang đứng trong điện.

Bình Đẳng Vương – Diêm Vương thứ chín đang ngồi ngay ngắn trên đài cao, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Nghe đầu trâu báo cáo, ngón tay to lớn của gã nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không nói năng gì.

Đầu trâu cuống lên: “Điện hạ?”

Rốt cuộc Diêm Vương cũng lên tiếng, chất giọng khản đặc: “Vong Xuyên ngăn nước, lần trước… hình như cũng không lâu lắm.”

Đầu trâu đảo đôi mắt tròn xoe: “Điện hạ, có giống lần trước không ạ? Tiểu nhân nhớ lần trước, lâu lắm Vong Xuyên mới trở lại bình thường.” Nếu lần này y vậy thì không cần lo lắng.

“Giống nhau à?” Nửa khuôn mặt còn lại ẩn trong bóng tối lộ ra, đó là một khuôn mặt trang nghiêm mà nhân từ, Bình Đẳng Vương khẽ rũ mắt nhìn đầu trâu dưới điện, lúc lâu sau, gã nở nụ cười sâu xa. Sau đó, gã liếc mắt nhìn hồn phách người phàm duy nhất trong điện.

“Bạch Đế, mi nên xếp hàng đi.”

Đầu trâu sửng sốt: “Điện hạ?”

Bình Đẳng Vương phất tay áo dài rộng, đầu trâu ngốc nghếch lập tức bị đánh bay ra khỏi đại điện, đâm vào cột trụ rồi ngất xỉu.

Vương Việt Thanh thấy vậy bèn lùi lại nửa bước, cảnh giác nhìn chằm chằm quỷ thần mạnh bạo trước mặt.

… Khoan đã, tình huống gì đây?

Bình Đẳng Vương không hề lay động, gã đứng dậy, thân hình như ngọn núi khổng lồ dốc xuống, nói xong một câu, đại điện chấn động.

“Bạch Đế…”

“Mi nên xếp hàng!”

Vương Việt Thanh: “…”

Xuống địa ngục rồi mà vẫn mệt mỏi vl! Giờ về Dương gian còn kịp khum? Online chờ gấp!

Tình huống tương tự cũng xảy ra trong bốn điện Diêm Vương khác.

Nhóm quỷ thần Địa phủ đang bối rối mê mang, mười vị Diêm Vương của Địa Phủ, ngoài Chuyển Luân Vương đã chạy lên Dương gian từ lâu, giờ phút này đã có năm vị Diêm Vương nghe tiếng nổ, sau khi nhìn thấy Vong Xuyên ngăn nước thì đều nở nụ cười quỷ dị khó lường.

Bọn họ không hẹn mà cùng bay lên, lao về phía khe nứt sâu thẳm đó.

Ai cũng biết Địa Phủ có Hắc Bạch Vô Thường chín tỉnh, Bát đại Âm Luật Sử, Tứ đại Phán Quan và Thập điện Diêm Vương.

Mà trên bọn họ, thật sự không có quỷ thần mạnh hơn sao?

Không, đương nhiên là có, đó chính là Bắc Âm Phong Đô Đại Đế!

Nhưng chỉ có Thập điện Diêm Vương và Thôi Phán Quan đứng đầu Tứ đại Phán Quan biết chuyện này. Thôi Phán Quan chưa từng thấy Liệt Thần, hắn ta nhận ra Liệt Thần là vì thấy sáu chữ to “Bắc Âm Phong Đô Đại Đế” khắc trên con dấu bạch ngọc. Chuyển Luân Vương từng gặp Liệt Thần, vì lúc tất cả Diêm Vương tiền nhiệm nhậm chức, ai cũng muốn đến đình Quảng Hàn Mạc Bắc gặp Phong Đô Đại Đế cả.

Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng nơi thần thánh đó, đình Quảng Hàn Mạc Bắc nơi ở của Quỷ Đế lại nằm ngay đáy sông Vong Xuyên!

Đây là một khu vực được bao phủ trong sự tĩnh mịch.

Cây ngọc cung ngọc, rường cột chạm trổ, một tòa cung điện lưu ly vô cùng tráng lệ, sáng rực lấp lánh đứng sừng sững trên mặt đất khô cằn!

Đây là đáy sông Vong Xuyên, nhưng không hề thấy chút nước Hoàng Tuyền nào. Bởi vì một vùng trời lộng lẫy lấp lánh đang chặn dòng nước chảy xiết cuồn cuộn của Vong Xuyên.

Rất nhiều năm về trước, từng có quỷ thần thường đứng ở đây giằng co tranh luận với vùng trời lộng lẫy. Nhưng giờ vị thần ấy không còn ở đây nữa, vùng trời lộng lẫy cũng dần mất màu sắc vốn có. Dường như anh ta đã bị một sức mạnh dữ dội nào đó đánh thẳng vào, càng ngày càng ảm đạm, càng ngày càng mờ nhạt…

Cho đến khi một vết nứt nhỏ đột ngột vắt ngang trên đó!

Bùm!!!

Bên sông Vong Xuyên, chúng quỷ thần Lục phán quan, Ngụy phán quan đang tụ tập cạnh Hoàng Tuyền, dòm cái khe hở ngăn nước kia. Sau một tiếng nổ đinh tai, nhóm quỷ thần hoảng sợ nhìn nhau.

Tống Đế Vương là vị Thập điện Diêm Vương đầu tiên chạy tới: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, vị kia còn có thể chết lần nữa sao?”

Chẳng bao lâu, Sở Giang Vương cũng chạy đến: “Rốt cuộc vị kia chết rồi hay là chưa chết?”

Hiển nhiên hai vị Diêm Vương biết sự tồn tại của Liệt Thần đã nghĩ, Vong Xuyên ngăn nước là Liệt Thần bỏ mạng!

Tống Đế Vương và Sở Giang Vương ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa rõ đầu đuôi đã thấy trong ánh sáng đầy màu sắc tỏa ra từ khe nứt trên Vong Xuyên, có một vệt màu càng lúc càng chói mắt, càng lúc càng chói lọi. Chẳng mấy chốc đã vượt xa những màu sắc còn lại.

Tống Đế Vương ngạc nhiên thốt lên: “Màu xanh?”

Sở Giang Vương: “Màu xanh là có ý gì?” Đến lúc này gã cũng không quan tâm tới việc bí mật của Địa phủ sẽ bị mấy người Lục phán quan biết được, vội vàng trao đổi cách đối phó với đồng nghiệp: “Anh và tôi đều biết, thật ra Sáu Cõi Luân Hồi chính là tuần hoàn thiên đạo chân chính, đó là vùng trời mà năm xưa Nữ Oa vá trời đã tạo nên! Đá ngũ thải đủ loại màu sắc, bao trùm lên vạn vật, sao bây giờ màu xanh lại trội hơn hẳn?”

Nghe xong câu này, nhóm quỷ thần Lục phán quan đều trợn mắt nín thở.

Mà Tống Đế Vương cũng bó tay toàn tập, hắn ta lắc đầu, nghe tiếng va chạm rần rần…

Đây không phải (tiếng) nước, mà là bàn tính của hắn đang liều mạng tính toán!

Thật ra, hồi Tống Đế Vương còn sống là một bàn tính thành thần.

Đừng hỏi một cái bàn tính thì thành thần thế nào, hắn đã làm thần tiên, sau đó miệt mài ở Thần đình sáu nghìn năm mới lên đến chức Tống Đế Vương này.

“Màu xanh, chính đông. Phía đông, bên ngoài ốc thạch U Minh, đối diện với thế giới ngũ trọc. Ồ, là nơi lão hổ tinh quản lý. Tình cờ độ này gã lại lên Dương gian chẳng biết làm chi, không lẽ điện Chuyển Luân của gã có chuyện?”

“Không đúng! Không phải vậy. Tính lại coi nào…”

“Màu xanh, như Thiên đường vô tận. Phía trên Thiên đường… Có liên quan tới Thần đình?!”

(*Chỗ này TĐV dùng “Thương minh” và “Thương thiên”, thương minh tức là thương thiên, thương thiên chính là thiên đường.)

Nghe lão đồng nghiệp nói vậy, Sở Giang Vương vô cùng sửng sốt: “Điên rồi, Thần đình khôi phục ư?”

Tống Đế Vương: “Không phải, nhưng hình như có chút liên quan. Màu xanh này, màu xanh màu xanh…”

“Là Thanh Đế, Linh Uy Ngưỡng.”

Tống Đế Vương trố mắt: “Phải ha, Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng, sao tôi lại quên nhỉ! Người đã từng là chủ nhân Thần đình, Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng!” Tiếng nói đột ngột ngưng bặt, Tống Đế Vương và Sở Giang Vương cùng ngoảnh đầu lại.

Chỉ thấy bên dòng sông Vong Xuyên đang ngừng chảy, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị, mặc áo bào đen chậm rãi đáp xuống từ trên không.

Hai vị Diêm Vương cùng hành lễ: “Tần Quảng Vương.”

Người vừa tới chính là Tần Quảng Vương đứng đầu Thập điện Diêm Vương.

Bàn tính tinh Tống Đế Vương cau mày: “Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng, đúng vậy, tính thời gian thì bây giờ chắc hẳn vẫn đang bị giam dưới Địa phủ, còn khoảng sáu mươi sáu nghìn năm tù giam.” Tuy một ngày nhân gian bằng một năm Địa phủ, nhưng chuyện phạt giam không tính theo thời gian Địa phủ mà lại tính theo thời gian nhân gian. “Vong Xuyên ngăn nước… Vậy liên quan gì tới Thanh Đế?”

Tần Quảng Vương không nói gì, đột nhiên lạnh mặt, trong đôi mắt kiên nghị hiện lên một tia căm ghét nhìn về phía xa.

Tống Đế Vương và Sở Giang Vương nhìn theo ánh mắt hắn.

Một lúc sau, năm bóng người đồng loại bay từ phía trên xuống.

Sở Giang Vương chẳng thấy có gì dị thường, Tống Đế Vương lại nheo mắt âm thầm gảy bàn tính trong lòng.

Chờ đến khi năm người cùng đáp xuống đất.

Tống Đế Vương cười nói: “Ngũ Quan Vương, Biện Thành Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương… Bình Đẳng Vương. Sao năm vị lại tới cùng nhau vậy?”

Tần Quảng Vương lạnh lùng nói: “Nghe nói Bạch Đế chuyển thế đang muốn đầu thai.”

Bình Đẳng Vương thoáng dừng lại, cười nói: “Cậu ta đã đi đầu thai rồi.”

“Đầu thai kiếp gì.”

“Kiếp súc sinh.”

Sở Giang Vương sửng sốt: “Bạch Đế chính là vị Thần Minh tốt hiếm có trong Thần đình, vậy mà Sổ Sinh Tử lại sắp xếp kiếp sau cho cậu ta như vậy. Sao lại thế, đúng là khó hiểu mà!”

Bình Đẳng Vương bình tĩnh nói: “Vì đại nhân đã nói, trên đời không còn Bạch Chiêu Cự, thì mi hãy làm súc sinh đi.”

Sở Giang Vương: “Đại nhân?”

Bình Đẳng Vương cười lạnh: “Phải, chính là Ngũ phương Thượng Đế, Đông Phương Thanh Đế đại nhân!”

Một giây sau, ánh sáng màu xanh hoàn toàn che phủ toàn bộ khe nứt vắt ngang Vong Xuyên. Vầng sáng màu này đột ngột trồi lên từ dưới đất, át hết tất cả những màu còn lại của Sáu Cõi Luân Hồi. Nó bay vút lên, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp thuận theo ánh sáng này, vang vọng khắp Địa phủ, đồng thời xuyên qua hai giới bay thẳng tới Dương gian!

“Liệt Thần, hôm nay sẽ đổi thành mi bị phạt sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi năm!”

Làn gió lạnh lẽo nổi lên từ dưới mặt đất, khiến hơn chín triệu người dân Tô Thành phải quấn chặt quần áo.

“Sao tự nhiên lạnh quá vậy?”

Nhưng có người nhanh chóng phát hiện ra, theo nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, hoa đào, hoa hạnh, hoa anh đào, hoa lê… bên đường đều nở bung!

Chợt như một đêm gió xuân đến, trăm cây muôn hoa đua nở!

Nhiệt độ không khí hạ xuống bằng tốc độ đáng sợ, các loài hoa lại đồng loạt nở rộ!

Cảnh tượng quỷ dị này khiến người đi hai bên đường không biết phải làm sao, âm khí thấu xương làm bọn họ lạnh phát run. Nhưng sao những bông hoa này lại nở, giờ vẫn chưa tới mùa xuân mà!

Tất cả chỉ vì Thanh Đế phương Đông, quản lý mùa xuân trong bốn mùa, vị thần của các loài hoa.

“Năm tới nếu ta là Thanh Đế,

Sẽ truyền hoa đào cùng nở đây*.”

(*Trích bài thơ Đề Cúc Hoa của Hoàng Sào.)

Sau khi nghe thấy tiếng gầm tràn đầy oán hận vang lên từ Địa phủ, mấy người Liên Hề lập tức ra khỏi nhà, thấy cả vườn hoa đào nở trong khu dân cư. Liên Hề vô thức đọc câu thơ này, chợt nghĩ: “… Sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi năm, đây là vị Thanh Đế kia sao?”

Liên Hề đè chiếc chuông đồng đang liên tục rung lắc trên cổ tay: “Gã muốn làm gì, oán khí lớn như vậy, hơn nữa nhiệt độ Tô Thành hạ xuống quá nhanh sao người bình thường có thể chịu nổi chứ?!”

Liệt Thần nheo mắt, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia lệ khí. Hắn trở tay lấy con dấu bạch ngọc ném lên không trung.

[Bắc Âm Phong Đô Đại Đế!]

Sáu chữ to màu vàng lấp lóe trên bầu trời.

Chỉ trong chốc lát, ánh kim quang tỏa khắp tầng không Tô Thành. Mọi người đang run rẩy quấn chặt quần áo thì ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên người bọn họ, xua tan giá lạnh. Bọn họ sững sờ ngẩng đầu, sau đó dừng động tác.

Chín triệu dân số, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Dường như nghe thấy nghi vấn trong lòng Liên Hề, Liệt Thần nói: “Giới Tử Tu Di, thời gian dừng lại. Người phàm sẽ không bị nhốt trong không gian này, chỉ có Thần Minh, Quỷ thần, huyền tu và yêu tinh, tất cả những ai không phải người mới bị Giới Tử Tu Di kéo vào.”

Vừa dứt lời, ánh sáng màu xanh phá vỡ sáu chữ lớn màu vàng trên không trung.

Liệt Thần khẽ tặc lưỡi, ngước mắt lên.

Trên bầu trời xanh bát ngát, một giọng nói mênh mang mờ mịt cất lên đầy phẫn nộ…

“Liệt Thần, mi đã bao giờ nghĩ đến hôm nay sẽ bị bản đế vây chết ở đây chưa?!”

Trong Tô Thành vắng vẻ không một bóng người. Mấy huyền tu đang ở ẩn trong thành phố nghi ngờ bước ra khỏi cửa phòng, khó hiểu nhìn màu xanh phiêu đãng trên bầu trời.

Trò quỷ gì đây?

Câu này có ý gì?

Với cả… Người Tô Thành đâu rồi, sao chẳng thấy ai vậy?

Liệt Thần cười lạnh, đang định trả lời thì Liên Hề đã giành trước: “Trước tiên, khoan hãy nói đến ân oán giữa hai người các anh. Tôi cần xác định tình huống hiện tại, cái tên Thanh Đế này vì sao khi không lại chạy tới Dương Gian, còn muốn giết anh ở đây? Người bình thường có liên quan gì, mà gã lại khiến nhiệt độ cả nước xuống như thế?”

Chuyển Luân Vương sợ hãi trốn sau lưng Liệt Thần, nghe vậy lập tức giúp boss giải thích: “Đại nhân nhầm rồi, không phải tất cả chín tỉnh Trung Quốc đâu, Thanh Đế chỉ phong tỏa mỗi Tô Thành thôi. Liệt Thần đại nhân cũng chỉ chuyển mỗi Tô Thành đến không gian khác, tạo thành Giới Tử Tu Di.”

Liên Hề ngạc nhiên hỏi: “Chỉ mỗi Tô Thành?”

Liệt Thần bỗng nhận ra điều gì đó, hắn cười nhạo ngẩng đầu nói: “Linh Uy Ngưỡng, sức mi chỉ đủ phong tỏa một thành.”

“À, còn chưa đủ hả?”

Sau khi Liệt Thần xuyên qua hai giới lên Dương gian thì bị thương nặng, sức mạnh vẫn luôn bị áp chế.

“Vây ta ở đây.” Liệt Thần liếc nhìn Thôi phán quan mờ mịt bên cạnh, “À, lại thêm Sổ Sinh Tử nữa. Mi cảm thấy nhiêu đây đã đủ cho mi hoành hành ở Địa phủ sao?” Chủ nhân Địa phủ hơi khép mắt, lạnh lùng hỏi: “Sáu Cõi Luân Hồi đâu?”

Vùng trời màu xanh nhẹ nhàng mỉm cười.

“Vị đó chết rồi!”HẾT CHƯƠNG THỨ MỘT TRĂM LINH BẢY