Gia Cát Linh Ẩn

Chương 349: Bảy ngày bảy đêm




Bụng truyền đến một loại ấm áp, tựa vào trước ngực y, “Thất gia, chúng ta có con.”

“Linh nhi, cảm ơn nàng mang thai đứa con của chúng ta. Nó nhất định phải giống nàng.”

Gia Cát Linh Ẩn thẹn thùng cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Thất gia, Đại ca của ta đâu? Ta muốn gặp Đại ca.” Nàng nhớ rõ lúc ấy Như Phong cũng đi nhưng mà bây giờ chỉ thấy Sở Lăng Thiên cùng Thương Y, trong lòng cảm thấy có một tảng đá đang đè nặng.

“Đại ca…. Huynh ấy mang binh xuất chiến, rất nhanh sẽ trở về. Nàng ngoan ngoãn dưỡng thân thể thật tốt, Đại ca trở về nhìn thấy nàng gầy thành như vậy nhất định sẽ trách ta không chăm sóc tốt cho nàng.” Sở Lăng Thiên hôn lên mí mắt nàng, muốn làm cho biểu hiện của mình thật thoải mái, nhưng mà vẻ lo lắng nhanh chóng lướt qua vẫn không thể tránh được ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn.

“Mang ta đi gặp Đại ca.”

“Linh nhi, Đại ca xuất chinh rồi.”

Gia Cát Linh Ẩn đẩy y ra, cố ý xuống giường, “Có phải Đại ca xảy ra chuyện gì rồi không? Đại ca vì cứu ta mà xảy ra chuyện?” Nàng vội vã xuống giường, ngày cả giày cũng không mang.

Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ, đành phải bước qua nàng, nhặt giày của nàng lên, ôm lấy thắt lưng của nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, ngồi ở cửa mang giày vào cho nàng. Các tướng sĩ đi ngang qua nhìn thấy, nhịn không được đều ghé đầu nói khẽ với nhau, không thể tưởng tượng được Thất điện hạ lại có một mặt nhu tình như thế này. Y biết không thể gạt được nàng, chỉ là nghĩ rằng cứ chậm rãi như vậy thì biết đâu Như Phong lại tỉnh lại.

Mang giày vào cho Gia Cát Linh ẩn xong mới nắm tay nàng đến doanh trướng của Như Phong.

Như Phong nằm ở trên giường, mặt không có một chút máu, Gia Cát Linh Ẩn nhào vào trên người y, nước mắt nhanh chóng chảy xuống. Chợt, lại nhanh chóng lau khô nước mắt, đứng lên, nhìn Sở Lăng Thiên.

“Tình trạng thương tích của Đại ca thế nào? Vì sao còn chưa tỉnh lại.”

“Huynh ấy trúng tên, trên mũi tên có độc.”

“Đại ca….” Đây là người thân duy nhất của nàng, vì nàng mà nguyện ý đánh đổi chính sinh mạng của mình. Nghĩ đến Trần Cẩm Phàm cùng đứa nhỏ chưa chào đời, nàng nhịn không được hai mắt lại mờ mịt đẫm lệ, “Đại ca, huynh nhất định phải khỏe lại.”

“Linh nhi, nàng đi nghỉ ngơi đi, thương thế của Đại ca cứ giao cho ta. Ta biết có một loại thuốc có thể giải được loại độc này.”

“Thuốc giải ở đâu?” Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên một tia sáng.

“Trấn điện chi bảo của Thánh Điện, linh đan.” Sở Lăng Thiên thở dài. “Ta đã sai Kinh Phong cùng Ngụy Thành đi dò thăm tin tức, đến lúc đó ta sẽ đi lấy.”

“Thánh điện? Diệp Thần? Nơi đó rất nguy hiểm.”

“Yên tâm, ta chắc chắn lấy được.” Sở Lăng Thiên nhéo nhéo tay nàng, “Nghe lời ta, dưỡng thân thể cho tốt, chiến trận rất nhanh sẽ kết thúc.”

“Chàng không được lừa ta.” Gia Cát Linh Ẩn cười khổ, “Trận chiến chân chính còn chưa tới, Diệp Thần sẽ không bỏ qua như vậy, đúng không?”

“Không cần bận tâm, có ta ở đây.”

Gia Cát Linh Ẩn khẽ vuốt bụng, khoảng khắc tỉnh lại kia, nàng hy vọng năm tháng được yên bình, chưa bao giờ khát vọng có một cuộc sống yên bình như thế, cho đứa một thế giới bình an.

Sở Lăng Thiên ôm nàng lên trên giường, dựa vào thân thể mềm mại của nàng. Ba ngày không ngủ khiến y giờ phút này bỏ qua hết tất cả hỗn loạn mà ngủ say.

Gia Cát Linh ẩn nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn mỹ của y, nhẹ nhàng di chuyển. Đột nhiên y trở mình một cía, tay đặt ở trên bụng của nàng, bày ra tư thế bảo vệ. Trong lòng nàng ấm áp, tiến vào trong ngực y, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một trận âm thanh ồn ào, nhìn Sở Lăng Thiên thấy y còn đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng lấy tay đang đặt trên bụng mình ra, lặng yên không một tiếng động rời giường, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Vì để không làm ầm ĩ đến Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn đóng cửa lại, gọi một người đang vội vàng chạy ra phía ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Vương phi nương nương, nghe nói Thánh Điện đánh tới đây, Thương Y môn chủ dẫn người của Thanh Ngọc Môn đi nghênh địch. Nhưng mà Thánh Điện quá mức hùng mạnh cho nên chúng thuộc hạ cũng đi nghênh địch.” Người nọ nói xong liền vội vàng chạy đi.

Gia Cát Linh ẩn vừa mới xoay người liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.

“Sở Lăng Thiên…. Đại chiến đến rồi.”

“Nàng không cẩn phải ra ngoài, có ta ở đây!”

Lúc này, một thân ảnh đỏ như lửa từ trên trời bay xuống, Thương Y cả người đầy máu, “Không chỉ có Thánh Điện, Diệp Thần còn cấu kết Thánh Cung của Tây Vực, Thanh Ngọc Môn chống đỡ không nổi. Con mẹ nó Diệp Thần, lại có thể cấu kết với Thánh Cung! Nước Đại Mạc, nước Tinh Long, nước Đông Lan cũng ồ ạt kéo đến, đầy là một hồi chiến sinh tử!”

“Ta đi thông báo cho người của Cửu Thiên Cung.” Sở Lăng Thiên trầm giọng nói, xoay người lại ôm nữ tử phía sau, “Chờ ta trở lại.”

Buông nàng ra, sắc mặt Sở Lăng Thiên nháy mắt lạnh xuống, vừa đi vừa hỏi, “Quân của nước Ngạo Nguyệt cùng nước Nam chiếu tới chưa?”

“Tướng quân, tới rồi, nhưng mà chỉ có hai mươi vạn. Quân địch liên quân tám nước, có một trăm năm mươi vạn nhân, hơn nữa Thánh Điện cùng Thánh Cung nữa là hơn hai trăm vạn.”

Sở Lăng Thiên trầm mặc, vội vàng đi ra.

Người của Cửu Thiên Cung đã sớm chờ ở bên ngoài, Sở Lăng Thiên thống lĩnh năm mươi vạn quân của nước Lăng Nguyệt cùng với mười vạn người của Cửu Thiên Cung xuất phát ra chiến trường. Phía trước, Thanh Ngọc Môn vẫn gắt gao chống cự.

“Ô, là Thất điện hạ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Diệp Thần thúc ngựa đi lên phía trước, nhìn thấy Sở Lăng Thiên liền cười âm hiểm, “Thất điện hạ bỏ lại nữ nhân của ngươi để xuất chiến, thật đúng là không biết chăm sóc nữ nhân, bằng không để bản điện chủ thay ngươi chăm sóc, thế nào? Đúng rồi, nàng còn đang mang thai con của ngươi, bản điện chủ sẽ không để ý đâu, sau khi ngươi chết ta sẽ là cha ruột nuôi dưỡng nó.”

“Uy, ngậm cái miệng chó của ngươi lại chút đi!” Thương Y lớn tiếng nói, “Bộ dạng ngươi xấu xí như vậy Linh nhi sẽ không thích ngươi đâu.”

“Hừ!” Diệp Thần cười lạnh, “Nữ nhân kia có chút thú vị mới có thể mê hoặc được cả hai người các ngươi, ngay cả bản điện chủ cũng có hứng thú. Sở Lăng Thiên, không bằng chúng ta làm một giao dịch, ngươi tặng nàng cho ta, ta tạm tha chết cho ngươi.”

“Ha ha, Diệp điện chủ, nữ nhân kia thực sự có lực hấp dẫn đến thế sao, bản cung chủ cũng có hứng thú.” Một nam nhân thấp bé bên cạnh Diệp Thần cười một cách dâm tà, hắn chính là cung chủ Thánh Cung.

“Sở Lăng Thiên, sao vậy? Điều này còn cần phải suy nghĩ sao?”

“Đương nhiên.” Sở Lăng Thiên nắm chặt kiếm trong tay, “Ta suy nghĩ xem nên để ngươi chết như thế nào!”

“Sở Lăng Thiên, ngươi nói ta khác biệt, cuộc chiến sinh tử khó tránh khỏi, hôm nay xem thử ai có thể sống đến cuối cùng! Bản Điện chủ nhất định sẽ giúp ngươi chăm sóc nữ nhân cùng đứa con!”

Hắn phi thân ra, Sở lăng Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, ứng chiến.

Bên này, Thương Y cùng cung chủ Thánh cung cũng chiến đấu với nhau.

Trong doanh trướng, Gia Cát Linh Ẩn đi tới đi lui, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được. Mật thám càng không ngừng truyền tin tức về từ trận chiến kia.

“Quân địch nhiều lắm, quân ta tạm thời bị rơi vào tình thế bất lợi.”

“Mỗi người của Cửu Thiên Cung võ công cao cường, đánh cho quân địch thành một bãi nước hồn.”

“Thất điện hạ cùng Điện chủ Thánh Điện không phân biệt được cao thấp, hai người đều bị thương!”

“Thương Y môn chủ thì rat ay chém mất cảnh tay phải của cung chủ Thánh Cung nhưng mà Thương Y môn chủ cũng bị trúng độc.”

“Phần đông quân địch bị người của Cửu Thiên Cung anh dũng đnahs lui, số người chênh lệch rất lớn.”

“Vương phi nương nương, người mau quay về Ngân Đô đi, nơi này không ở lại được.”

Gia Cát Linh Ẩn nắm binh phù trong tay, thứ này nàng tìm được ở dưới gối của Sở Lăng Thiên, binh phù của nước Đông Lan. Có lẽ dựa vào nó có thể kìm lại được người của nước Đông Lan.

Lúc này, Phá Trận cùng Lâm Dạ cùng xuất hiện, đi theo sau bọn họ còn có hai người là Liên Thương Hải và Liên Mộ Dương. Gia Cát Linh Ẩn giao binh phù trong tay mình cho Liên Thương Hải, không thể nghi ngờ là ông có thể truyền lệnh xuống quân đội nước Đông Lan.

Ngay sau đó, nước Đông Lan phản chiến, chiếu mũi nhọn về phía nước Đại Mạc cùng nước Tinh Long.

Gia Cát Linh Ẩn không đích thân tới trận đại chiến này, theo thống kê sau chiến trận này thì số người bỏ mạng phải đến hai trăm vạn người. Là trận chiến có quy mô lớn nhất trong lịch sử cả lục địa đông lăng, số người chết nhiều nhất, trận chiến lần này nhất định sẽ ảnh hưởng rất mạnh đến đời sau.

Đại chiến giằng co đến bày ngày bảy đêm, máu tươi nhiễm đỏ cả những tảng đá lớn trên đất, tuyết trặng đọng lại bị máu tươi hòa tan, cho nên năm thứ hai xuân về hoa nở, tuyết động bị hòa tan toàn bộ, chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi trên đất.

Toàn quân nước Đại Mạc, nước Tinh Long bị diệt, toàn bộ người của Thánh Cung đều tử vong, Thánh Điện chỉ còn lại một người là Diệp Thần. Nước Lăng Nguyệt còn lại hai vạn quân, Thanh Ngọc Môn cùng Cửu Thiên Cung đều bảo vệ được một phần mười thực lực.

Sáu nước tại tử thành ký kết hiệp nghi ngưng chiến, hoàng đế của năm nước khác đều có mặt, Sở Lăng Thiên đại diện cho nước Lăng Nguyệt cùng Gia Cát Linh Ẩn tham gia hội nghị. Nước Đại Mạc, nước Tinh Long phải bồi thường một số tiền lớn cho các nước khác.

“Hoàng Thượng, không tốt!” Một thị vệ vội vàng tiến vào, hoang mang rối loạn nói, “Sở Lăng Hiên…. Sở Lăng Hiên dẫn mười vạn quân đội vây quanh tử thành, đây là thư hắn đưa cho Hoàng các vị Hoàng Thượng cùng Thất điện hạ.”

Liên Thương Hải mở thư ra, nhìn thấy nội dung sắc mặt liền biến đổi, “Sở Lăng Hiên vậy mà lại muốn….”

“Sao vậy?” Khương Diệp lấy thư qua, nhìn nhìn, sắc mặt cùng trở nên vô cùng khó coi.

Trong thư của Sở Lăng Hiên, hắn ép bọn họ hiao ra ngôi vị Hoàng đế của các nước, nếu không liền công thành. Hắn lại muốn thừa dịp bọn họ ở trong này kí kết hiệp nghị mà đưa bọn họ một lưới bắt hết.

“Hừ, lòng ham muốn của hắn thật là lớn, muốn một ngụm nuốt cả đại lục Đông Lăng, cũng không gợ nghẹn chết!” Hoàng đế nước Đại Mạc, Thẩm Vân Bác thở phì phò nói.

Khương Diệp trừng mắt liếc ông ta một cái, trận chiến này vai diễn của nước Đại Mạc cũng rất là rực rỡ, còn mặt mũi ở trong này nói nữa.

Lúc này, bên ngoài đại điện truyền đến một trần ồn ào, một người mang mặt nạ xông vào. Liên Thương Hải nhìn thấy người vào sắc mặt liền lạnh lùng, quát, “Ngươi tới đây làm gì? Ai dám thả nó ra? Trẫm bắt các ngươi lại hỏi!” Liên Mộ Vân thiếu chút nữa làm cho cả nước Đông Lan lâm vào vạn kiếp bất phục. Liên Thương Hải lập tức nhốt nàng lại, còn chưa kịp xử trí.

Liên Mộ Vân bình tĩnh, không ai thấy rõ biểu cảm dưới mặt nạ của nàng, hai mắt liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, “Phụ hoàng, Sở Lăng Hiên ở ngay bên ngoài, chẳng lẽ mọi người muốn chết ở chỗ này sao? Con có một cách có thể cứu mọi người.”

Không ai tiếp lời của nàng, nàng tự mình tiếp tục nói, “Mọi người đều biết Sở Lăng Hiên thích Thất vương phi, không bằng chúng ta dùng nàng để làm trao đổi với Sở Lăng Hiên? Giao nàng cho Sở Lăng Hiên khiến Sở Lăng Hiên lui binh, như vậy có thể không uổng một người nào. Các vị, thấy cách này của ta thế nào?”

“Cách này được! Trẫm đồng ý!” Thẩm Vân Bác lập tức đồng ý, “Vì đại lục Đông Lăng, Thất vương phi, ngươi hy sinh một chút đi.”

Có người đã thấy sắc mặt âm trầm của Sở Lăng Thiên, thức thời một câu cũng không nói.

“Thế nào? Tất cả mọi người không nói lời nào, có phải sẽ cùng ý….”

“Bịch!” Thẩm Vân Bác còn chưa nói xong liền bị Sở Lăng Thiên đá một cước bay ra ngoài, thân thể to béo rơi xuống trên mặt đất , rung một cái suýt nữa thì làm cho mặt đất nứt ra một cái khe hở.

“A!” Thẩm Vân Bác kêu to một tiếng, đau đến mức gào khóc.

Ngụy Thành đuổi ra theo, đá đá mấy cái vào trên cái mông của ông. Thẩm Vân Bác kêu thảm thiết mấy tiếng, sơ với tiếng heo bị chọc tiết còn thảm thiết hơn.