Gia Cát Linh Ẩn

Chương 348: Chọc giận ta sẽ là kết quả gì




Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh vài tiếng khiến Liên Mộ Vân theo bản năng ngừng công kinh nàng, “Ngươi cười cái gì?”

“Ta không sợ nói cho ngươi biết, đứa nhỏ không phải của Sở Lăng Thiên. Ngươi ngẫm lại xem, hắn xuất chinh đã nửa năm, con của ta mới được ba tháng.” Rơi vào đường cùng, Gia Cát Linh Ẩn đành phải ra hạ sách này, “Nếu ngươi khiến con ta không còn nữa, thì ta có nói đứa nhỏ là của Sở Lăng Thiên hắn cũng sẽ tin là vậy. Nếu ta là ngươi, sẽ để cho đứa nhỏ được sinh ra, đến lúc đó xác định được đứa nhỏ không phải là của hắn thì hắn tự nhiên sẽ đuổi ta đi.”

“Ha!” Liên Mộ Vân cười lớn một tiếng, “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những gì ngươi nói sao? Ngươi cố ý nói như vậy là để ta bỏ qua cho tạp chủng này sao? Ngươi nằm mơ đi, cho dù không phải là con cuae biểu ca ta cũng sẽ giết chết nó!”

“Tin hay không thì tùy ngươi, chỉ cần ngươi tính thời gian thì biết là không phải. Hơn nữa, ngươi hoàn toàn có thể nói cho Sở Lăng Thiên biết ta có thai, hắn có thể không để ý đến ta nhưng nhất định sẽ rất quan tâm đến đứa nhỏ này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi không nên nói cho hắn biết đứa nhỏ này không phải của hắn.”

Liên Mộ Vân tự hỏi một lát, nghi hoặc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Vì sao ngươi lại nói cho ta điều này? Nói, ngươi có âm mưu gì?”

“Ngươi vì dao thớt, ta vì thịt bò, ta chỉ là muốn giúp ngươi vẹn toàn cả đôi bên mà thôi. Thất gia phát hiện đứa nhỏ này không phải của hắn nói không chừng sẽ nản lòng thoái chí mà cưới ngươi ấy chứ.”

“Bản Công chúa sẽ không tin ngươi.” Liên Mộ Vân lạnh lùng nói. Nhưng mà ánh mắt của nàng đã có biến hóa, “Trước hết bản Công chúa sẽ giam giữ ngươi vài ngày, cuối cùng rồi ngươi cũng sẽ chết trong tay ta.” Nói xong, Liên Mộ Vân đi ra ngoài, đóng cửa lại, lập tức gửi cho Sở Lăng Thiên một bức thư.

Bên phía Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Hiên đã bị thương nặng, liền nhanh chóng rút chạy về lãnh thổ nước Đông Lan, không hề dám chạy ra rêu rao nữa. Rất nhanh thôi sẽ thắng lợi, mục tiêu kế tiếp chính là giành được tử thành ở biên giới nước Đông Lan, bức nước Đông Lan đầu hàng, ký vào hiệp nghị ngưng chiến.

“Tướng quân, người có thư.” Như Phong cầm một phong thư tiến vào, đưa cho Sở Lăng Thiên.

Sở Lăng Thiên nhíu mi. Nết chữ trên phong thư không phải của Gia Cát Linh Ẩn. Nét chữ rất đẹp, dễ nhận thấy là một nữ tử viết. Y nghi hoặc mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt biến đổi, vo bức thư thành một cục.

“Tướng quân, sao vậy? Là thư của ai?”

Sở Lăng Thiên đưa thư cho Như Phong, Như Phong mở ra, chỉ thấy trên đó viết: Gia Cát Linh Ẩn ở trong tay ta, muốn cứu ả thì nhanh rời khỏi quân doanh ra ngoài thành, quân của nước Lăng Nguyệt hải lui binhtrong vòng ba mươi dặm, ký kết thoả thuận không can dự vào chuyện xuất binh của nước Đông Lan. Ngoài ra, biểu ca, tâm ý của ta đối với huynh huynh vẫn luôn biết. Ta muốn huynh phải hưu Gia Cát Linh Ẩn, thành thân với ta. Biểu ca có thể không đồng ý, ta có thể cam đoan sẽ khiến huynh cả đời cũng không được nhìn thấy ả nữa. Còn có, trong bụng ả còn đang có một đứa nhỏ. Liên Mộ Vân.

“Linh nhi…. Linh nhi mang thai?” Tay Như Phong run rẩy, “Liên Mộ Vân cũng biết chuyện muội ấy mang thai, muội ấy nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”

Ngẩng đầu, con mắt Sở Lăng Thiên đã giăng đầy tơ máu, thân thể y run rẩy. Nàng ở trong tay Liên Mộ Vân, còn đang mang thai, không thể để nàng gặp nguy hiểm được. Y đứng lên, phân phó Như Phong lập tức truyền lệnh, cho quân lui ra ngoài một dặm, chuẩn bị thật tốt, tuỳ thời có thể tấn công, y một mình đến tử thành.

Ai dám làm tổn thương nàng, y nhất định sẽ san bằng nước Đông Lan! Liên Mộ Vân, nắm tay của y run lên, dám tổn thương nàng nửa phân thì y nhất định sẽ khiến nàng ta trả gấp bội!

“Ta cũng đi!” Như Phong tiến lên.

“Đại ca, nguy hiểm lắm.”

“Muội ấy là muội muội của ta, ta và người giống nhau đều yêu thương muội ấy. Nếu muội ấy có chuyện gì ngoài ý muốn thì cả đời ta sẽ không tha thứ cho mình được.”

“Vậy… Đi thôi.”

Sở Lăng Thiên không hề dừng lại, cùng với Như Phong đi vào tử thành. Liên Mộ Vân đã đứng ở trên thành đợi y đến, Liên Mộ Vân đẩy cái cột đã cột Gia Cát Linh Ẩn vào, “Ngươi nhìn xem, huynh ấy đến đây, còn cs đại ca của ngươi nữa, ngươi nói xem hôm nay ta chơi đùa với các ngươi một chút được chứ?”

Gia Cát Linh Ẩn âm thầm nắm chặt con dao găm ở trong tay, chờ đợi thời cơ.

Nàng cũng nhìn thấy được một nam nhân mặc đồ đen dưới thành, không nghĩ tới lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. trên thành dưới thành, khoảng cách xa xôi nàng đã cảm giác được ánh mắt sáng quắc của y. Thân thể vốn lạnh băng nháy mắt lại ấm áp, tay không tự giác mà xoa bụng. Cục cưng, nhìn thấy không, đó là phụ thân con, lúc con trưởng thành cũng sẽ giống chàng. Không biết nàng lần này có thuận lợi rời đi hay không, nàng yên lặng nhìn y, muốn giờ khắc này dừng lại mãi mãi.

Trong mắt Sở Lăng Thiên chỉ có nữ tử ở trên thành kia, tóc đen của nàng tung bay, tay đặt ở trên bụng, nàng đang mang đứa nhỏ của y. Hôm nay, y nhất định phải mang nàng đi, chẳng sợ phairtrar giá bằng tính mạng. Giờ khắc này, y có cảm giác nam nhân có thể bảo vệ được thê nhi mới là anh hùng chân chính.

Ánh mắt chuyển về hướng Liên Mộ Vân, nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

“Biểu ca, huynh rốt cục cũng đến.” Liên Mộ Vân mang theo mặt nạ. Nghe giọng nói của nàng như đang cười. Đúng là nàng nên cười, uy hiếp được Sở Lăng Thiên thì chuyện nàng muốn làm sẽ dễ dàng hơn.

“Binh đã lui, ngươi còn muốn thế nào?” Sở Lăng Thiên trầm giọng hỏi.

“Biểu ca quên rồi sao? Đây chỉ là điều kiện thứ nhất, điều thứ hai là huynh hưu ả sau đó thành thân với ta, cả đời cũng không được lui tới với ả. Điều thứ ba, ký kết thoả thuận ngưng chiến, vĩnh viễn không được tấn công nước Đông Lan.”

“Vậy ngươi thả nàng ra trước đã.” Sở Lăng Thiên nói.

“Hừ! Ta sẽ không ngốc như vậy!” Liên Mộ Vân đẩy Gia Cát Linh Ẩn, “Trước hết huynh phải làm những việc này đã rồi ta sẽ thả ả ra!”

Sở Lăng Thiên trầm mặc một lát, “ Ta có thể thành thân với ngươi nhưng sẽ không hưu nàng, đời này ta cũng sẽ không phụ nàng!”

“A? Phải không?” Giọn nói của Liên Mộ Vân mang theo tức giận cùng uy hiếp, “Biểu ca, ngươi nghĩ hay lắm, chỉ cần ta đẩy ả thì ả sẽ tan tành xương cốt, gồm cả đứa nhỏ trong bụng ả nữa. Tam tiểu thư, ngươi xem có được không? Nam nhân này căn bản không hề quan tâm đến sự sống chết của ngươi, ngươi nói với hắn chọc giận ta sẽ nhận lấy hậu quả gì!”

“Ngươi thả nàng trước chúng ta bàn lại điều kiện.” Sở Lăng Thiên kiên trì.

“Vậy thì không có điều gì để nói nữa.” Tay Liên Mộ Vân đẩy, Gi Cá t Linh Ẩn rơi xuống từ trên cao.

“Linh nhi!”

“Linh nhi!”

Sở Lăng Thiên cùng như Phong đều bay tới, dây thừng lại đứng lại giữa không trung.

Liên Mộ Vân cười ha ha, “Biểu ca ,nghĩ xong chưa? Kiên nhẫn của ta có hạn!”

“Ta đồng ý với ngươi!” Một khắc vừa rồi, Sở Lăng Thiên có cảm giác trời đất mù mịt. Nếu nàng có chuyện gì thì sinh mệnh của y cũng sẽ không thể tồn tại nữa, “Đại ca, phiền huynh hỗ trợ rồi.”

“Linh nhi, muội đang làm gì vậy?” Như Phong ngẩng đầu, kinh hô một tiếng. Chỉ thấy không biết khi nào trong tay Gia Cát Linh lại xuất hiện một con dao găm, nàng cầm con dao cắt vào dây thừng trói trên người, thân thể như canh diều bay xuống phía dưới.

“Linh nhi!”

Sở Lăng Thiên hô lên một tiếng, dường như thời gian đều yên lặng. Y và Như Phong đều liều mạng chạy về phái trước. Lúc này, cách đó không xa một anh lửa đỏ lại nhanh chóng vụt tới.

Ngay lúc Gia Cát Linh Ẩn sắp rơi xuống đất thì tay Sở Lăng Thiên tiếp được nàng. Hai đôi tay khác cũng phóng qua, một là của Như Phong, chủ nhân của đôi bàn tay còn lại là Thương Y vừa vội vàng tới.

“Đi mau!” Thương Y nói một tiếng. Liên Mộ Vân như kẻ điên kia không biết sẽ lại làm ra chuyện gì nữa.

Liên Mộ Vân chán nản, nhất thời thẹn quá thành giận. Biểu ca, huynh bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, không chiếm được huynh thì ta sẽ phá huỷ huynh.

“Bắn tên!” Hạ mặt nạ, gương mặt của Liên Mộ Vân méo mó không thôi. Hận thù trong lòng bộc phát, tất cả những người làm tổn thương nàng đều đáng chết!

Như Phong đẩy Sở Lăng Thiên đ trước, “Thất điện hạ, đi mau! Chăm sóc Linh nhi cho thật tốt! Còn cả đứa nhỏ của Cẩm Phàm nữa cũng nhờ ngươi luôn!”

Không kịp nghĩ nhiều, Sở Lăng Thiên ôm Gia Cát Linh Ẩn, trốn tránh màn mưa tên, liều lĩnh rời đi.

Hai người Như Phong và Thương Y điên cuồng ngăn cản tên bay tới,mũi tên nhọn bay vèo vèo qua bên người họ. Cũng may là thân thủ hai người không tồi cho nên rất nhanh đã rời xa được phạm vi tên bắn.

Quần áo sau lưng Như Phogn đã bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng, một mũi tên cắm trên lưng y, sắc mặt thống khổ.

“Ngươi bị thương?” Thương Y đỡ lấy y, vội vàng hỏi.

“Không sao đâu, mau trở về xem Linh nhi thế nào rồi!” Như Phogn cắn môi, mồ hôi lạnh đầm đìa, “Thương Y môn chủ, nếu ta có chuyện gì, nhất định không được nói cho Linh nhi biết.”

“Gia Cát Như Phong, ngươi sẽ không sao đâu!” Thương Y cho Như Phong uống một viên thuốc, đỡ y trở về quân doanh.

Gia Cát Linh Ẩn đã hôn mê ba ngày ba đêm, Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng . Không biết tỏng mộng nàng gặp chuyện gì mà vẻ mặt tái nhợt, y đau lòng nhìn nàng, ba ngày ba đếm y không chợp mắt, cũng không rời đi một giây. Buông tay nàng ra, lại xoa bụng nàng, nơi đó có đứa con của bọn họ.

“Linh nhi, tỉnh lại đi. Linh nhi, nàng không sao hết, chiến trận ngoài kia sẽ nhanh chóng kết thúc, ta sẽ mang nàng và con về nhà. Tỉnh lại đi, tax in nàng.”

Nhìn gương mặt vẫn đang ngủ say của nàng, Sở Lăng Thiên cảm thấy thế giới của mình thật hoang vu, một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt nàng.

Thương Y tiến vào, sắc mặt mỏi mệt, nhìn người đang nằm trên giường, nhìn thấy hai mắt nàng nhắm chặt trong lòng liền cảm thấy đau đớn. Nhìn sang Sở Lăng Thiên, “Ngươi đi nghỉ một chút đi, ở đây giao cho ta.”

Sở Lăng Thiên lắc đầu, “Không sao, nàng sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Thương thế đại ca thế nào?”

“Không tốt lắm. Trên mũi tên có độc.”

“Nước,” Bỗng nhiên, đầu của người nằm trên giường hơi cựa quậy, gọi lên một chữ.

Việc này khiến hai nam nhân mừng rõ như điên, Sở Lăng Thiên cúi người xuống, hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng.

“Này, ngươi làm gì vậy?” Vẻ mặt Thương Y khó chịu. Thấy Sở Lăng Thiên không để ý tới mình nên y đành xoay người rót một chén nước, “Ngươi không nghe thấy sao? Nàng muốn uống nước!”

Sở Lăng Thiên nhận lấy tách trà, thật cẩn thận cho nàng uống. Bởi vì kích động mà tay không ngừng run rẩy.

Chậm rãi uống xong một chén nước, Gia Cát Linh Ẩn rốt cục mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt của nàng là hai tuấn nam.

“Thương Y, Thất gia…”

“Linh nhi, nàng tỉnh là tốt rồi.” Người đầu tiên Gia Cát Linh Ẩn gọi là mình nên Thương Y rất vui vẻ mà hoa chân múa tay. Có trời mới biết y chính là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy, bởi vì y đứng ra hơn, ngược lại nhìn thấy sau là Sở Lăng Thiên ở gần nàng hơn.

Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y một cái, Thương Y tức giận, bất bình mà đi ra ngoài. Trước khi đi ra ngoài còn quay đầu lại trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên một cái. Dựa vào cái gì chứ, nghĩ là lão tử không làm như ngươi được sao?

Sở Lăng Thiên kích động ôm Gia Cát Linh Ẩn vào trong ngực, chặt đến mức khiến nàng không thở nổi, không thể không đẩy tay y ra, “Nhẹ chút, nhẹ chút.” Nàng theo bản năng bảo vệ bụng, “Không được làm đứa nhỏ đau.”

Sở Lăng Thiên nhanh chóng buông tay ra, ngượng ngừng cười, cười đến ngốc nghếch, “Nha đầu ngốc, doạ chết vi phu.”

Xoay tay lại ôm lấy y, trong lòng như có từng cơn song rtranf ra, làm khấy đảo một vùng nước. Tỉnh lại nhìn thấy y hoá ra lại hạnh phúc và ấm áp như vậy.