Gia Cát Linh Ẩn

Chương 310: Thích được nàng gọi ta là đồ vô lại




Gia Cát Linh Ẩn cũng không hỏi nữa, “Đi ra ngoài nói với mọi người rằng ngươi nói dối! Còn việc ai sai ngươi làm vậy thì bản Vương phi không truy cứu ngươi nữa. Nếu ngươi muốn sống thì lập tức rời khỏi thành, muốn chết thì cứ việc ở lại!”

“Nô tì biết.”

Phù Dung mặc lại quần áo, chậm rãi đi tới quỳ gối trước mặt Sở Kim Triêu.

“Hoàng Thượng, những điều vừa rồi dân nữ nói đều là giả, dân nữ là vì muốn gây xích mích quan hệ giữa Thất điện hạ và Thất vương phi nên mới nói như vậy, xin Hoàng Thượng thứ tội!”

Chu Tuyết Tranh và Sở Lăng Hiên liếc nhau với tốc độ rất nhanh, lại thất bại! Chu Tuyết Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Phù Dung một cái, đồ vô dụng, giữ lại ngươi cũng không có chỗ để dùng.

Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ông đang đợi lời nói của nàng.

“Phụ hoàng, thả nàng ta ra đi. Nhi thần cũng không thể đem những nữ tử có ham muốn với được phu quân mình giết hết được.

“Thất vương phi tha cho ngươi một mạng, ngươi đi đi!” Sở Kim Triêu trầm giọng nói, “Sau này nhớ phải làm người cho tốt! Tam nha đầu, Thiên nhi, mang trẫm đi nhìn Tĩnh nhi.”

“Vâng, phụ hoàng.”

Căn phòng bí mật lại một lần nữa kích thích ánh mắt của Sở Kim Triêu, ông có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ tới trong tay Chu Tuyết Viện lại nắm nhiều mạng người như vậy. Thấy bộ xương trắng ở cuối cùng, trên tay bị xích lại, thân thể của ông run rẩy.

Ông ngồi xổm xuống, vuốt ve từng chút một lên trên bộ xương kia, trước mặt hiện ra dáng dấp của rực rỡ của nữ tử kia.

“Tĩnh nhi, trẫm đã tới chậm, trẫm xin lỗi nàng! Nàng chịu khổ rồi!”

“Phụ hoàng, mong người nén bi thương. Mẫu phi ở trên trời có linh thiếng thấy người như thế này sẽ không an tâm.” Sở Lăng Thiên bình tĩnh khuyên nhủ, “Đưa mẫu phi đi an táng thôi.”

“Các con đi trước đi, trẫm ở lại với nàng thêm chút nữa.”

Hai người đi qua một bên, không dám rời đi. Trong lòng bọn họ đều đau như nhau, chỉ là từ lúc biết chân tướng đến bây giờ cũng có chút thời gian để tiếp nhận nên suy nghĩ có chỗ thông suốt hơn. Bây giờ Chu quý phi cũng đã mất, coi như là an ủi linh hồn của Tĩnh phi ở trên trời.

Một lúc lâu sau, Sở Kim Triêu đứng dậy, bảo Sở Lăng Thiên lo việc an táng.

Ba ngày sau, hạ táng cho Tĩnh phi, linh hồn rốt cuộc cũng được yên nghỉ. Dâng lên những khóm hoa cuối cùng xong, Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hàn, Gia Cát Linh Ẩn và Mộc Tê cùng nhau ở lại sau cùng.

“Mẫu phi, người hãy yên nghỉ, những người trước đây hại người, ngoại trừ một người còn lại đều đã trả giá rồi.” Người của Chu gia chỉ còn lại Chu Tuyết Tranh, nàng sẽ không bỏ qua.

“Mẫu phi, lần này có thể tìm được người là nhờ vào Linh nhi, nữ tử nhi thần yêu không khiến người thất vọng chứ? Nàng giống như người vậy, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khó quên được.” Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy hông của Gia Cát Linh Ẩn, vừa cười vừa nói.

Mẫu phi rời đi đã nhiều năm như vậy, trong lòng y từ lâu đã sớm chấp nhận sống chết có số, có thể tìm được hài cốt để hạ táng, Chu gia phải trả giá, cũng coi như là viên mãn.

Sở Lăng Hàn và Mộc Tê bèn nhìn nhau cười, “Mẫu phi, dao nhi mang thai con của chúng con, người được làm Hoàng nãi nãi rồi. Chờ tiểu tư kia được sinh ra, nhi thần sẽ dẫn nó tới thăm người. Cũng cầu xin mẫu phi phù hộ cho Thất ca và Thất tẩu sớm ngày có hài nhi.”

Bọn họ cùng ra khỏi Hoàng lăng, trước mặt thổi tới một trận gió lạnh khiến họ không nhịn được mà kéo quần áo che kín người.

“Thất ca, Thất tẩu, Dao nhi đang mang thai, đệ đưa nàng ấy về phủ trước.” Sở Lăng Hàn dừng một chút, “Nghe nói trước đó hai người có chuyện gì đó ầm ĩ không thông suốt được, bây giờ đã xong hết chưa? Thất tẩu, nếu như huynh ấy khi đẽ tẩu thì tẩu cứ nói với mẫu phi, để mẫu phi trừng trị huynh ấy.”

Sở Lăng Thiên liếc mắt nhìn y một cái, huynh đệ nói chuyện thâm tình sao? “Quản ngươi cho tốt đi! Chiếu cố thật tốt cho cháu của ta.”

“Đương nhiên, đương nhiên, Dao nhi, chúng ta đi thôi.”

“Thất ca, Thất tẩu, chúng ta cáo từ trước.”

“Trên đường cẩn thận.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu.

Cuối cùng lại qua một hồi mưa giớ, chỉ là mưa gió đi qua cũng không có cầu vồng, trời dường như càng âm u thêm.

“Về nhà thôi.” Sở Lăng Thiên dắt tay nữ tử bên cạnh.

“Thất gia, ta… xin lỗi.” Gia Cát Linh Ẩn xin lỗi trước. Nếu không phải là nàng không tin y thì cũng sẽ không có chuyện không vui như thế, càng áy náy hơn là nàng làm nhiều chuyện tổn thương đến y, nói nhiều câu đả thương đến y như vậy.

“Ta biết là nàng quan tâm ta.” Giơ tay ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu đặt môi lên làn môi mềm mại của nàng.

Oanh một tiếng, hai thân thể như bị đốt, Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy hơi thở đều bị y hút khô, yêu kiều thở hổn hẻn, còn thấy chưa đủ mà vòng tay lên cổ y, học dáng vẻ của y, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của y.

Vạn vật trong đất trời đều như hóa thành hư vô.

Một lúc lâu sau hai người mới tách nhau ra. Lúc Gia Cát Linh Ẩn nhịn không được mà liếm liếm bờ môi vì tê cứng mà mất đi tri giác, ai ngờ được đầu lưỡi cũng sưng phồng lên rồi.

“Nương tử, vi phu muốn nàng, ngay tại đây.” Động tác của nàng khiến mạch máu trong người y đều sôi trào cả lên.

“Sở Lăng Thiên, chàng điên rồi sao?” Gia Cát Linh Ẩn lui về phía sau một bước, thật lo lắng cái người điên này sẽ làm chuyện từ trong miệng y nói ra, “Cẩn thận ta thiến chàng.”

“Nương tử thật xấu, vậy chúng ta lên xe ngựa nhé!” Nói xong, không nói lời nào nữa liền ôm nàng lên xe ngựa.

“Sở Lăng Thiên, Lưu đại thúc còn ở đây, chàng buông ta ra!”

“Vậy thì sao?”

Lưu đại thúc đánh xe nhìn thấy hai người hòa hảo liền cảm thấy hài lòng đến cỡ nào, ông cười hắc hắc, nhỏ giọng nói, “Vương phi nương nương không cần lo lắng, lỗ tai của tiểu nhân bị đau rồi, cái gì cũng không nghe thấy được. Giá!”

Buông rèm xe ngựa xuống, Sở Lăng Thiên khẩn cấp đè nữ tử trong ngực xuống dưới thân, cuốn lấy cái lưỡi mang theo mùi hương thơm mát, cảm giác đã lâu không gặp khiến cho thân thể của y nhanh chóng cứng lên.

“Ngô, Sở Lăng Thiên, chàng buông ra!” Nghĩ đến Lưu đại thúc cách bọn họ chỉ một chút, Gia Cát Linh Ẩn không thể nào tập trung tinh thần được. “Quay về Vương phủ đã!”

“Lưu đại thúc lãng tai!” Nụ hôn càng thêm thâm nhập, tay cũng bắt đầu không yên phận, bắt được nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp.

Tay kia thô bạo kéo ra quần áo của nàng, con thỏ nhỏ trắng như tuyết hiện ra ở trước mắt, cúi đầu hôn xuống khiến nữ tử dưới thân run rẩy một hồi, hoàn toàn rơi vào thế công của y.

“Ừm, aha… Không được…”

“Bây giờ mới nói không được thì muộn rồi.”

Tay dò xét vào trong đế khố, chạm đến dịch thể ấm áo, Sở Lăng Thiên cười một cách tà mị, cúi đầu ghé vào bên tai nàng, khẽ cắn vào vành tai nàng, “Nương tử so với vi phu còn muốn hơn.”

“Không có!” Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn ửng đỏ, nghiêng mặt qua một bên, không dám nhìn y.

“Còn nói không có?” Đem ngón tay dính chất dịch trong suốt đưa tới trước mặt nàng. “Nương tử, đây là cái gì?”

“Chàng! Đồ vô lại!”

“Ta thích nàng gọi ta là đồ vô lại!”

Không kịp cởi quần áo của mình liền tách hai chân nàng ra, sự chịu đựng khiến y càng căng cứng hơn. Đã lâu không làm cũng khiến cho nàng nhịn không được kêu ra thanh âm mê người.

“Linh nhi, thật chặt.” Sở Lăng Thiên thở hổn hển , thử động mình.

“Đau! A, vô lại! Chậm một chút!” Hai chân không tự chủ quấn vào bên hông y, tiếp nhận luật động của y.

“Được, vi phu chậm một chút.” Hôm trước ngực nàng, không nhúc nhích, nhìn tiểu nương tử hận không thể giết chết ánh mắt của y, Sở Lăng Thiên cúi đầu cười yếu ớt.

“Sở Lăng Thiên, chàng cố ý, có đúng không?”

“Cố ý cái gì? Linh nhi đang nói cái gì vậy?”

“Cho chàng hai lựa chọn, hoặc là di chuyển, hoặc là đi xuống cho ta!” Đã bị y làm cho khó chịu rồi, bây giờ y lại trêu cợt chính mình.

“Ta chọn cái thứ nhất!”

Xe ngựa bị lay động keu ken két. Gia Cát Linh Ẩn đè nén âm thanh, rồi lại kìm lòng không được mà kêu ra. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Sở Lăng Thiên cười cười, “Không sao đâu, muốn kêu thì cứ kêu ra đi. Lỗ tai Lưu đại thúc không nghe được!”

“Lẽ nào tất cả mọi người trên đường cùng đều lãng tai sao?”

“Chúng là là phu thê được phụ hoàng tứ hôn, làm việc này là lẽ đương nhiê, không nên nghĩ nhiều.”

“Hừ!”

Động tác Sở Lăng Thiên càng lúc càng nhanh, căn bản không cho phép nàng suy nghĩ. Thanh âm êm tai không kìm nổi mà phát ra. Dần dần, hai người đều quên hết tất cả mọi chuyện, đắm chìm trong hạnh phúc mà đối phương đem đến cho mình.

“Linh nhi, mấy lần?”

“Chẳng phải là một lần trước rồi một lần mới đây sao, tóm lại ta muốn dừng lại!”

“Ừ?” Sở Lăng Thiên kéo dài âm thanh, đỉnh đầu nặng nề.

“Hai lần…”

“Ừ? Còn nói dối?” Lại là một cuộc thâm nhập sâu.

“Ba lần!”

“Cũng không sai biệt lắm.” Nhìn thấy dáng vẻ nàng xụi lơ, y không đành lòng lại lăn qua lăn lại nàng nữa. Luật động rất nhanh, đem tất cả của mình giao cho nàng.

Trong xe rốt cuộc yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng thở dốc của hai người.

Sở Lăng Thiên lau sạch người cho mình và nàng, mặc quần áo chỉnh tề, lại phát hiện vừa rồi mình dùng sức quá mạnh nên đã đem quần áo nàng xé rách.

Thất bộ dạng quẫn bách của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên lập tức dỗ dành nàng, “Đợi lát nữa ta ôm nàng về phòng, sẽ không bị ai thấy.”

“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên hỏi.

“Ừm… Ta nghĩ là đã dừng ở trước cửa Thất vương phủ được một lúc rồi.”

“A?” Nàng cúi đầu kinh hô một tiếng, “Chàng nói chúng ta đang ở ngoài cừa Vương phủ?” Vậy chẳng phải là đều bị thủ vệ nhìn thấy được, còn có âm thanh mới vừa rồi, thật là xấu hổ chết người.

“Đi ra ngoài thôi, lẽ nào nàng muốn ngồi ở trong xe cho đến lúc trời sáng sao?” Sở Lăng Thiên cười cười, kéo nàng vào trong lồng ngực mình, ôm lấy nàng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.

“Các ngươi…”

Cửa Vương phủ vây đầy a hoàn và nô tài, dùng một loại ánh mắt vô cùng quái dị nhìn hai người vừa trên xe ngựa xuống. Lần này, ngay cả Sở Lăng Thiên cũng phải đỏ mặt.

“Tiểu thư, người đã trở về.” Nguyệt Lan đỏ mặt tiến lên.

Cái đầu của Gia Cát Linh Ẩn chôn sâu ở trước ngực Sở Lăng Thiên, hai mắt nhắm nghiền, nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh quỷ dị trước mắt, buồn bực ừ một tiếng, tay đặt ngang hông Sở Lăng Thiên bấm vào một cái.

“Nguyệt Lan tỷ tỷ, cái xe ngựa này có phải bị hỏng hay không? Vừa rồi cứ kêu kẽo kẹt.” Tiểu Điệp khó hiểu hỏi, “May là không làm Điện hạ và Tiểu thư té xuống.”

“Khụ!” Kinh Phong tằng hắng một cái.

“Buổi trưa ăn cái gì?” Sở Lăng Thiên bất ngờ đến mức không kịp đề phòng mà tìm đề tài khác, “Đều đứng ở chỗ này làm cái gì? Làm xong mọi việc rồi sao? Đi đến hậu viện dọn hết sạch lá rụng cho bản vương!”

“Vâng, Điện hạ!”

Đoàn người ầm một tiếng tản ra, Nguyệt Lan cũng nhanh chóng kéo Tiểu Điệp rời đi. Tiểu Điệp vừa đi vừa nghi ngờ nhìn chiếc xe ngựa, “Nguyệt Lan, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Ngươi còn nhỏ, sau này sẽ hiểu, đi thôi, chúng ta đi nấu một chén cnah bổ huyết ích khí cho tiểu thư.”

Đến phòng ngủ, nghe được âm thanh cửa đóng vang lên, Gia Cát Linh Ẩn lập tức ngẩng đầu, từ tỏng lòng Sở Lăng Thiên nhảy xuống, im lặng không lên tiếng ngồi một bên, không nói một lời nào.

“Linh nhi, không nên tức giận, nhìn thấy chúng ta hòa hảo như thế này bọn họ nhất định rất vui vẻ.”

“Sở Lăng Thiên, chàng chính là một tên vô lại!”

“Ta vô lại, ta vô lại!” Ngực đau đớn một chút, “Khụ, khụ!”

“Ngực lại đau?” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, hai tay đặt trước ngực y không ngừng vỗ về, “Có phải là do vừa vận động hay không? Sở Lăng Thiên, chàng cấm dục một tháng cho ta!”

“Linh nhi, nàng thật là độc ác! Vi phu không làm được! Cùng lắm thì ta chậm lại một chút?”

Gia Cát Linh Ẩn bất đắc dĩ thở mạnh một hơi, rót cho mình một chén trà, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh một chút.