Gia Cát Linh Ẩn

Chương 224: Âm thầm tráo đổi




“Mẫu hậu, đừng nhắc lại chuyện đó nữa!” Liên Mộ Vân tức giận nói, “Dù sao không thể gả cho biểu ca, con cũng không định gả cho bất cứ ai.”

“Nữ nhân kia hại con thảm như vậy, bản cung nhất định không bỏ qua cho nó. Con chờ xem, mẫu hậu sẽ trút giận cho con! Ba ngày sau, là lễ hội đốt đuốc, bản cung sẽ cho nó táng thân nơi biển lửa!”

“Mẫu hậu có kế sách?”

Trương hoàng hậu cười cười, “Yên tâm đi, một ả nha đầu, bản cung muốn trị nó, dễ như trở bàn tay. Cũng do con từng trải qua ít, nên mới thua nó. Mộ Vân, mẫu hậu cảm thấy con thay đổi rồi, từ khi trở về từ nước Lăng Nguyệt, con không còn như trước kia nữa.”

“Thay đổi thế nào?”

Trương hoàng hậu thở dài: “Con trước kia, ngây thơ rạng rỡ, luôn thường xuyên làm nũng với bản cung, như cái áo bông nhỏ, làm cho mẫu hậu cảm thấy rất thân thiết, vui buồn giận dữ để thể hiện ra mặt. Con bây giờ, có cảm giác như quá xa cách với mẫu hậu, cũng không nhìn ra được trong lòng con đang suy nghĩ điều gì.”

“Vậy ư? Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi.”

“Mẫu hậu biết con đã chịu vũ nhục to lớn ở nước Lăng Nguyệt. Lần này, mẫu hậu giúp con trút giận, để nha đầu thối kia vùi thây ở nước Đông Lan, chính là hy vọng con có thể trở về giống như trước kia.”

“Đa tạ mẫu hậu.”

Lễ hội đốt đuốc ba ngày sau, Gia Cát Linh Ẩn thức dậy từ sáng sớm, nàng gọi Sở Lăng Thiên: “Thất gia, dậy đi, hôm nay phải tham gia lễ hội đốt đuốc, đừng đến trễ.”

“Ngủ thêm chút nữa đi.” Sở Lăng Thiên ôm Gia Cát Linh Ẩn vào lòng, tay y mò mẫm vào trong áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, “Tối qua vi phu mệt mỏi.”

“Mau lên, không thì lát nữa ngoại tổ phụ sẽ đích thân đến gọi chàng đó!” Gia Cát Linh Ẩn lấy tay bấu vào hông y.

Sở Lăng Thiên rùng mình một cái, tay đặt ở nơi đẫy đà của nàng cũng nắm chặt hơn: “Linh nhi, đây là nàng chọc vào vi phu đấy nhé, xem ra, tối qua nàng ăn chưa no rồi.” Y xoay người, đè nàng xuống dưới thân, một chân chèn vào giữa hai chân nàng.

“Sở Lăng Thiên, đừng mà! Mau ngồi dậy!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy người phía trên ra, y lại không chút nhúc nhích.

“Đừng hả?” Tay Sở Lăng Thiên thâm nhập vào nơi thầm kín kia, “Cơ thể nàng bán đứng nàng rồi.”

Gia Cát Linh Ẩn e thẹn quay mặt đi’: “Mau ra ngoài thôi! Trễ nữa sẽ không kịp.”

“Vi phu đã nói, nàng khiêu khích trước, nên nhất định phải nhận trừng phạt!” Y cúi đầu hôn lên nơi đẫy đà của nàng, cơ thể nàng thoáng nhũn ra.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa đồng thời vang lên, bên ngoài có tiếng cung nữ truyền vào, “Thất điện hạ, Thất vương phi, nô tỳ phụng mệnh đưa y phục rước lễ đến cho hai người.”

Sở Lăng Thiên ủ rũ rời khỏi thân thể của Gia Cát Linh Ẩn, ngồi dậy mặc xiêm y, lại mặc xiêm y cho Gia Cát Linh Ẩn, hai người cùng ra mở cửa.

“Điện hạ, vương phi, đây là lễ phục cho hội đốt đuốc hôm nay. Hoàng hậu nương nương đặc biệt lệnh cho ti y cục (phòng may y phục) may gấp.”

“Thay bản vương và vương phi đa tạ Hoàng hậu nương nương.” Sở Lăng Thiên nhận lấy xiêm y, đợi cung nữ đi rồi, y cầm đồ lên nghiêm túc kiểm tra một lượt, ánh mắt dừng ở lễ phục của Gia Cát Linh Ẩn.

“Có vấn đề?’ Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

Sở Lăng Thiên lắc đầu: “Ta luôn cảm thấy mấy ngày nay ánh mắt của Trương hoàng hậu nhìn nàng có hơi là lạ. Thứ bà ta đưa đến vẫn nên cẩn thận tốt hơn, chi bằng đừng mặc?”

“Không sao.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Nếu bà ấy đã dày công chuẩn bị, sao ta có thể không biết xấu hổ làm bà ấy thất vọng chứ. Hôm nay chắc tất cả nữ tử đều mặc y phục như nhau, ta không mặc, chẳng phải quái lạ lắm sao? Đến lúc đó ta sẽ chú ý.”

“Vậy nàng phải luôn luôn cẩn trọng, đi theo bên cạnh ta.”

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn ung dung mặc vào, nếu Trương hoàng hậu thật sự dám làm gì với nàng, bà làm mùng một thì ta sẽ làm ngày rằm, để bà nhìn xem chọc vào Gia Cát Linh Ẩn ta, sẽ có kết cục gì.

Dùng bữa sáng xong, Sở Lăng Thiên bị Thái thượng hoàng triệu kiến, một mình Gia Cát Linh Ẩn sửa soạng đến cung của Trương hoàng hậu. Trên đường, đúng lúc đụng phải một cung nữ đi đưa lễ phục, Gia Cát Linh Ẩn chặn đường nàng ta lại.

“Lễ phục này là đưa cho ai?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Dạ là cho Hoàng hậu nương nương.” Cung nữ bẩm báo chi tiết.

“Vậy à? Cho ta thử xem!”

“Vương phi nương nương, đây là lễ phục của Hoàng hậu, không thể mặc thử.” Cung nữ lo lắng nói.

“Chỉ thử thôi mà, có làm gì đâu!” Gia Cát Linh Ẩn ra vẻ ngang ngược, “Phu quân của bản vương phi là cháu ngoại trai mà Thái thượng hoàng yêu nhất, nếu ngươi dám nghịch ý bản vương phi, bản vương phi sẽ đến trước mặt Thái thượng hoàng cáo trạng ngươi!”

“Vương phi nương nương, van xin nương nương đừng cáo trạng nô tỳ.”

“Vậy đưa xiêm y này cho ta mặc thử.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng nhị cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn có chút mất kiên nhẫn, “Chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, Hoàng hậu sao mà biết được. Mau lên đi!” Nói xong, nàng mặc kệ cung nữ, giật lấy xiêm y, chui vào gian phòng bên cạnh.

Một lát sau, nàng cầm bộ lễ phục đi ra, đưa cho cung nữ: “Xiêm y của Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có vậy, bản vương phi còn tưởng có gì khác biệt.”

“Vương phi nương nương, hôm nay tất cả các y phục lễ hội đều có màu sắc và hình dáng giống hệt nhau.” Cung nữ lẩm bẩm, “Biết giống nhau còn đòi thử, đúng là có bệnh.”

Gia Cát Linh Ẩn và cung nữ đưa lễ phục cùng nhau đi vào cung của Trương hoàng hậu, Liên Mộ Vân đã ở đó.

“Linh nhi, xiêm y vừa vặn không?” Trương hoàng hậu hỏi.

“Rất vừa người, đa tạ cữu mẫu, cữu mẫu hao tâm tổn trí rồi.”

“Đâu có.” Trương hoàng hậu cười cười, “Chỉ tiện tay mà thôi. Mộ Vân, lễ phục của con ở đâu?”

“Ở trong phòng, lát nữa con về phòng thay.”

“Con mặc thử của ta đi.” Trương hoàng hậu vẫy tay với Liên Mộ Vân, “Để xem công chúa bảo bối của ta, mặc lễ phục vào có xinh đẹp hay không.”

“Dạ, mẫu hậu.” Liên Mộ Vân cùng với cung nữ đang cầm lễ phục, đi vào buồng trong thay đổi.

Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn âm thầm hiện lên vẻ âm u, mới vừa rồi, nàng đã tráo đổi y phục trên người với Trương hoàng hậu, cái nàng mặc bây giờ mới là của Hoàng hậu.

Liên Mộ Vân thay xong lễ phục đi ra, Trương hoàng hậu liên tục trầm trồ khen ngợi: “Đẹp, đẹp thật! Lễ phục này, Mộ Vân con mặc đi.” Bà xoay qua cung nữ đứng bên cạnh, “Mang thêm một bộ khác đến cho bản cung.”

“Dạ, nương nương.” Cung nữ phụng lệnh đi làm.

Trương hoàng hậu nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn mặc lễ phục, trong lòng cười lạnh, tiện nhân, làm hại nữ nhi của ta mất đi tấm thân trong trắng, khiến cho người trong thiên hạ cười nhạo, hôm nay, bản cung sẽ cho người trả một cái giá vô cùng nặng nề!

Lễ phục vốn chuẩn bị cho Gia Cát Linh Ẩn bây giờ đang mặc trên người Liên Mộ Vân. Nàng không biết trong bộ xiêm áo kia có thứ gì hay không, nhưng cách xa nó là tốt nhất.

“Linh nhi, bản cung gọi con đến, chỉ muốn trò chuyện với con, dù sao Thiên nhi cũng là cháu ngoại của Thái thượng hoàng, con cũng hiểu được, nội ngoại có khác, Mộ Dương vẫn luôn là cháu nội đích tôn của ông. Dù ông có thương Thiên nhi cách mấy, thì nước xa cũng không cứu được lửa gần, có rất nhiều chuyện, phải dựa vào chính bản thân Thiên nhi.”

“Cữu mẫu lo lắng nhiều rồi, Thất gia được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, thứ chàng có được đã rất nhiều rồi, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đạt được thứ gì từ nước Đông Lan.”

“Bản cung không phải có ý đó.” Trương hoàng hậu xấu hổ cười cười, quả nhiên là nha đầu lợi hại, ở trước mặt bản cung cũng dám làm càn như thế, “Nếu Thiên nhi cần, nước Đông Lan giúp được gì thì nhất định sẽ giúp.”

“Có những lời này của cữu mẫu, ta cùng Thất gia vô cùng cảm kích.”

“Được rồi, con lui xuống trước đi, nghỉ ngơi một lát, chút nữa cùng mọi người tham gia nghi thức tế thiên.”

“Dạ, cữu mẫu, con xin phép cáo lui.”

Sau khi Gia Cát Linh Ẩn lui ra, sắc mặt Trương hoàng hậu lập tức sa sầm: “Nha đầu này, toàn thân đầy gai, cũng khó trách con lại bại trong tay nó. Nhưng mà muốn đấu với bản cung, còn kém quá xa.”

“Mẫu hậu, rốt cục người muốn đối phó với nàng ta thế nào?” Liên Mộ Vân hỏi.

Trương hoàng hậu cười đắc ý: “Con có thấy bộ lễ phục nó mặc trên người không? Tuy rằng thoạt nhìn không có khác biệt gì với những cái khác, kỳ thực mỗi một đường chỉ trên lễ phục kia, đều có dính bột nhôm, e là chỉ một đốm lửa nhỏ, cũng có thể đốt cháy nó. Lúc tế thiên, cố gắng để nó đến gần mồi lửa, bản cung sẽ khiến nó bị thiêu cháy!”

Liên Mộ Vân hai mắt sáng lên: “Cách của mẫu hậu quả nhiên tuyệt diệu, nàng ta nhất định không nghĩ tới điểm này.”

“Nó chết rồi, mẫu hậu sẽ nói với phụ hoàng con, làm chủ cho con cùng Sở Lăng Thiên, định ra hôn sự.”

Liên Mộ Vân cười xót xa: “Con đã thành ra thế này, cùng biểu ca là chuyện không thể. Chỉ cần nữ nhân kia chết, con đã thấy mãn nguyện rồi.”

“Ôi, đứa con này!”

Trong tẩm cung của Thái thượng hoàng, Sở Lăng Thiên đang cùng Thái thượng hoàng chơi cờ, y cố tình nương tay để ông thắng vài ván. Nhưng mà, Thái thượng hoàng không chịu: “Thiên nhi, con luôn nhường ta, chẳng vui chút nào! Không chơi không chơi nữa!”

“Là tài đánh cờ của ngoại tổ phụ quá giỏi, con luôn toàn lực ứng phó, người xem, lòng bàn tay con đổ mồ hôi cả rồi này.”

“Trời đang nóng, không đổ mồ hôi mới là lạ đó!” Thái thượng hoàng đứng dậy, vẻ mặt ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với các cung nữ và công công, “Các ngươi lui ra hết đi!”

“Dạ, Thái thượng hoàng.”

Mọi người lui ra, Thái thượng hoàng dẫn Sở Lăng Thiên vào buồng trong, từ trong rương lấy ra một cái lệnh bài, đưa cho Sở Lăng Thiên: “Thiên nhi, con cầm đi, phải bảo quản thật kỹ.”

“Ngoại tổ phụ, đây là?”

“Đây là lệnh bài binh quyền tối cao của nước Đông Lan, có thể điều động quân đội của cả Đông Lan này.”

“Ngoại tổ phụ, không được!” Sở Lăng Thiên thoáng ý thức được tầm quan trọng của lệnh bài này, đây là gốc rễ của cả nước Đông Lan, “Con biết người thương con, nhưng không thể đánh mất nguyên tắc như vậy. Còn nữa, lệnh bài này không phải nên ở chỗ của cữu cữu sao?”

“Ta đã bàn bạc với cữu cữu con rồi!” Thái thượng hoàng híp mắt nói, “Cữu cữu con quả thật là đế vương tài giỏi, nhưng Mộ Dương lại không sánh bằng con. Mấy hoàng tử khác, đứa nào cũng kém cỏi, nước Đông Lan này sớm muộn gì cũng bại trong tay của đời chúng nó. Ta cho con lệnh bài này, khi nước Đông Lan lâm vào nguy nan, là để con có thể ra tay cứu giúp, giữ vững giang sơn này cho ngoại tổ phụ. Nếu không ai trong Liên gia có thể đảm nhiệm, vậy con hãy giành lấy giang sơn này.”

“Ngoại tổ phụ, nhưng con họ Sở mà.”

“Một nửa dòng máu trong người con là họ Liên.” Thái thượng hoàng kiên trì nói, “Nếu con không nhận lấy thì ta có chết cũng chẳng nhắm mắt. Mộ Dương, không có tướng đế vương.”

“Ngoại tổ phụ…”

“Thiên nhi, nhận đi con!”

“Được rồi, con nhận!” Sở Lăng Thiên biết bất luận y nói gì, ông cũng không chịu nghe, chi bằng làm đúng ý ông trước, rồi sau đó tìm cơ hội trả lại.

“Vậy mới là cháu ngoan của ta! Đi thôi, nghi thức tế thiên sắp sửa bắt đầu, lần đầu tiên con tham gia lễ hội đốt đuốc của nước Đông Lan, nhất định phải chơi hết mình.”

“Dạ, ngoại tổ phụ!”