Gia Cát Linh Ẩn

Chương 155: Đứa nhỏ đã mất rồi




“Thật sao?” Chân mày Gia Cát Chiêm hiện lên nét vui mừng, “Mau vào nhà nghỉ ngơi đừng để mệt. Phu nhân biết không?”

“Vẫn chưa nói cho phu nhân, thiếp lo lại xảy ra chuyện như lần trước, không dám nói cho người khác.”

“Lần trước nha đầu kia chẳng phải đã bị ném xuống sông rồi sao, nàng yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy nữa. Chuyện lớn như vậy nên nói cho phu nhân phái mấy a hoàn nữa qua hầu hạ nàng.”

Nhắc tới a hòan, Lục di nương lập tức nghĩ đến Tiểu Đào, cả người nàng bắt đầu không được tự nhiên: “Lão gia, không cần đâu, thiếp chưa đến mức phải được chiều chuộng như vậy. Thiếp chỉ hy vọng đứa con này có thể bình an sinh ra.”

“Đương nhiên có thể, nàng đừng suy nghĩ nhiều.”

Dưới sự kiên trì của Gia Cát Chiêm, cho nên rất nhanh trong phủ Thừa tướng từ trên xuống dưới đều biết tin Lục di nương mang thai. Vì để tỏ sự quan tâm của mình, Đại phu nhân ba ngày hai bữa sai người sắc thuốc bổ, mời thầy thuốc tới, chăm sóc thực rất chu đáo. Gia Cát Chiêm thỉnh thoảng khen ngợi bà hiền lành, độ lượng, ngay cả Lục di nương cũng cũng từng cảm thấy rằng hẳn là mình và Đại phu nhân có thể sống chung thật tốt.

Chẳng qua là hồ ly dù sao vẫn lộ ra cái đuôi hồ ly. Biết được Lục di nương mang thai, Đại phu nhân liền gửi một bức thư cho Tiêu lão thái quân, nhận được tin tức, Tiêu lão thái quân không màng thời tiết giá lạnh tự mình đến phủ Thừa tướng một chuyến.

“Mẹ, trời lạnh như vậy kêu hạ nhân trong phủ tới là được rồi sao mẹ phải tự mình tới, nếu như bị ốm do giá rét, con gái sẽ đau lòng!” Đại phu nhân nói.

“Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, chuyện của con mẹ không quan tâm thì quan tâm đến chuyện của ai nữa.”

“Trong phủ vẫn tốt chứ ạ?”

“Ừ.” Tiêu lão thái quân gật gật đầu, “Ngoại trừ chuyện Triệu Lăng ba ngày hai bữa nổi điên, những chuyện khác đều tốt.”

“Tẩu tẩu cũng thật là, U Nhược đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thông suốt chứ? Gây loạn làm trong phủ không yên như vậy sẽ chọc giận đến đại ca, người chịu thiệt cũng là tẩu ấy.”

“Haiz…” Tiêu lão thái quân thở dài: “Nó như vậy cũng không có gì là lạ, Tứ nha đầu đi lâu như vậy rồi, nhưng mà cứ nghĩ đến nó mẹ lại đau lòng không ngủ yên được.”

“Mẹ, Tứ muội đã đi rồi, mẹ hãy nghĩ thông suốt một chút, chẳng phải còn có con cùng với đại ca sao.”

“May mắn có các con.” Tâm tình Tiêu lão thái quân dịu đi một chút, “Lục di nương lại mang thai? Sao lại mắng đẻ đến thế, mới đó mà đã có lại rồi.”

“Ai bảo người ta tuổi trẻ cơ chứ. Điểm ấy con vĩnh viễn cũng không so được với ả. Mẹ, con nhờ mẹ tìm thuốc giúp con, đã tìm được chưa?” Đại phu nhân vội vàng hỏi.

Tiêu lão thái quân gật gật đầu: “Cháu con, Tiêu Kiếm, có trong tay một loại thuốc lạ.” Nói xong bà lấy ra một bình thuốc nho nhỏ, đưa cho Đại phu nhân, “Đây là thuốc làm sảy thai bị thất truyền đã lâu, trên đời này không còn mấy người biết đến. Con nghĩ cách đem thứ này đặt vào bên cạnh Lục di nương, không đến năm ngày cô ta sẽ sinh non, tuyệt đối sẽ không ai nghi ngờ có liên quan đến con.”

“Cảm ơn mẹ!” Đại phu nhân mừng rõ mà cẩn thật bỏ bình thuốc thật vào trong ngực.

“Không cần uống, con chỉ cần nghĩ cách đặt ở trong phòng của ả.”

“Con biết rồi.” Con mắt Đại phu nhân chuyển còng vòng, đã nghĩ ra một mưu kế.

Hằng năm, sau khi mùa đông bắt đầu, trong phủ sẽ sai hạ nhân cấp thêm cho các nữ nhân quần áo mùa đông. Thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, Đại phu nhân nắm chặt thời gian đã chuẩn bị. Thừa dịp trời đông giá rét đang đến, cấp thêm cho các nữ nhân vài bộ quần áo mùa đông. Ngoại trừ quần áo mùa đông ra, bà cấp cho Lục di nương thêm mấy đôi hài cho trẻ con, nói là chờ đứa nhỏ sinh ra là có thể dùng, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống.

Lục di nương hiển nhiên lại là cảm ơn một hồi, trong lòng Đại phu nhân cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Không ngờ, một buổi tối của năm ngày sau, Lục di nương cảm thấy đau bụng không chịu nổi, loại cảm giác này rất đáng sợ, nháy mắt nàng ý thức được nhất định là đứa nhỏ xảy ra chuyện, vội vã bảo nha hoàn gọi Gia Cát Chiêm đến.

Gia Cát Chiêm nhìn thấy bộ dạng của nàng, ngoại trừ để cho Lưu quản gia nhanh đi tìm thấy thuốc, cũng bó tay không làm được gì. Đại phu nhân cũng vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Lục di nương, trên mặt thoạt nhìn cũng nóng lòng như lửa đốt.

Lúc đại phu đi vào trong phủ, Lục di nương đã đau đến mức ngất đi.

“Đại phu, ông mau xem giúp Lục muội đi, rốt cuộc là làm sao vậy?” Đại phu nhân thân thiết nói.

Đại phu xem bệnh một chút, lắc lắc đầu: “Đứa nhỏ đã không còn nữa. Phu nhân có từng ăn qua những đồ ăn không nên ăn hay không, hoặc là tiếp xúc quá nhiều với xạ hương làm cho sảy thai?” Xuất phát từ sự tôn kính với Lục di nương, đại phu liền xưng phu nhân với nàng.

Nghe thấy đứa nhỏ không còn, Lục di nương nhất thời kêu thảm thiết một tiếng, gắt gao bắt lấy cánh tay đại phu: “Đại phu, van cầu ông, nhất định phải giữ được con của ta, ông còn có biện pháp khác không.”

“Phu nhân, đứa nhỏ đã không còn nữa, tiểu nhân cũng không có năng lực xoay chuyển trời đất được.”

“Thanh Thanh, nàng nghĩ lại lời đại phu vừa nói xem, có ăn qua thức ăn không nên ăn gì đó không?” Gia Cát Chiêm cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ, đang yên đang lành sao lại sảy thai.

Lục di nương lắc đầu: “Thiếp ăn thứ gì cũng đều là do phu nhân chuẩn bị, vẫn rất tốt. Cũng không có tiếp xúc qua xạ hương gì đó lần nào cả.”

Đại phu nhìn khắp nơi trong phòng: “Trong phòng cũng không có mùi xạ hương. Có thể để cho ta xem đồ ăn của phu nhân không?”

Đại phu nhân sai a hoàn bưng đồ ăn còn thừa của Lục di nương đến, đại phu cẩn thận kiểm tra một chút, không có phát hiện gì khác thường, không khỏi nhíu mày, “Xem ra, phu nhân sảy thai là do ngoài ý muốn. Phu nhân nhất đinh phải điều dưỡng cơ thể thật tốt, nếu không sau này cũng khó mang thai tiếp.” Cuối cùng đại phu kết luận. Sau đó, ông lại ra một ít thuốc bổ điều dưỡng thân thể, nhắc nhở Lục di nương uống đúng thời gian.

Lục di nương yếu đến mức một câu cũng không nói nên lời, đang yên đang lành, đứa nhỏ thứ hai lại không còn. Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, lần này rốt cục cũng được như mong muốn, thuốc của Tiêu Kiếm quả nhiên là danh bất hư truyền.

Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn lại quyết định tới thăm Lục di nương thử, như thế nào nàng cũng cảm thấy được chuyện này rất kỳ lạ. Lục di nương coi Gia Cát Linh Ẩn như chỗ dựa duy nhất của mình trong phủ Thừa tướng. Tuy rằng Gia Cát Chiêm sủng nàng, nhưng mà nàng biết rõ, nàng đối với ông cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, nàng vĩnh viễn không thể thay thế được Ngũ di nương, cũng không có cách nào lay động được địa vị của Đại phu nhân trong lòng ông. Giờ phút này nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, nước mắt của nàng tuôn trào mãnh liệt.

“Ngươi hẳn cũng hiểu việc này rất là kỳ quặc chứ?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

Lục di nương gật gật đầu: “Ta cũng thấy kỳ quái, đang yên đang lành, làm sao nói không còn là không còn. Ông trời là đang trừng phạt ta, trừng phạt ta trước kia làm chuyện ác hay sao?”

“Đồ ăn thầy thuốc đã kiểm tra qua?”

“Ừ. Không có vấn đề gì.” Ánh mắt Lục di nương trống rỗng, “Từ lúc mang thai, Đại phu nhân trông nom ta rất đặc biệt, ta nghĩ bà ấy nhất định sẽ không xuống tay với ta lần nữa.”

“Ngươi quá ngây thơ rồi!” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, “Có đôi khi, hồ ly che giấu rất kỹ.” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy đi lại trong phòng, “Phòng của ngươi gần đây có mua thêm thứ gì mới không?”

“Thêm một vài chiếc áo bông.” Lục di nương ngẩng đầu lên, chỉ về phía ngăn tủ, “Đều để ở trong đó.”

Gia Cát Linh Ẩn đi qua, mở ngăn tủ ra, lấy ra vài cái áo bông cẩn thận quan sát một chút, lại ngửi ngửi mùi, quả thật không có mùi gì khác thường.

“Có kéo không?”

“Ở ngăn tủ nhỏ.” Lục di nương nói, “Tam tiểu thư tìm kéo làm gì?”

Gia Cát Linh Ẩn không nói, dùng kéo cắt vào mấy chiếc áo bông, lấy bông ở phía bên trong ra. Từng nắm bông màu trắng đều bị nàng lấy ra.

“Tam tiểu thư, người làm gì vậy?” Lục di nương nghi hoặc hỏi.

Gia Cát Linh Ẩn trầm tư trong chốc lát, đem một chiếc áo bông đã cắt ném qua một bên, đứng lên tiếp tục đi lại trong phòng: “Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, ngoài áo bông ra, còn thứ gì khác nữa không?”

“Thứ khác?” Lục di nướng nghiêng đầu nghĩ, bỗng nìn đến mấy đôi hài bông nhỏ ở trên đầu giường, trong lòng lại một hồi bi thương, “Cũng chỉ còn mấy đôi hài bông nhỏ này, con ta thật đáng thương, còn chưa kịp mang.”

Động tác Gia Cát Linh Ẩn nhanh nhẹn mà lấy đôi hài bông nhỏ xuống, lại tiếp tục cắt, đến đôi cuối cùng, nhìn đến bông ở bên trong so với mấy đôi trước rất khác, bông trở thành màu nâu.

“Chính là cái này.” Nàng lẩm bẩm, sau đó nàng nhét một ít bông, khâu lại hài một lần nữa, rồi đặt về lại chỗ cũ.

“Tam tiểu thư, hài này có vấn đề sao?” Nhìn ra sự khác thường của Gia Cát Linh Ẩn, Lục di nưỡng rướn cổ, lo lắng hỏi.

“Vẫn chưa khẳng định. Ngươi đừng nói với người khác. Đợi ta có kết quả rồi sẽ đến nói cho ngươi biết.” Gia Cát Linh Ẩn vừa nói vừa đi ra ngoài.

Nàng biết có một loại thuốc từ xưa gọi là Vân hương, không màu không vị, đối với người bình thường mà nói thì đó là một loại thuốc tan bầm tiêu sưng, nhưng đối với phụ nữ mang thai thì lại có thể chết người. Tuy rằng bình thường Vân hương không màu không vị, nhưng một khi gặp vải dệt hoặc bông thì sẽ biến thành màu nâu. Ở kiếp trước, có một lần nàng vô duyên vô cớ sảy thai, sau đó biết được là do Gia Cát Hồng Nhan hạ thuốc nàng. Nhưng vì để cho Sở Lăng Hiên chuyên tâm vào việc lớn, nàng uất ức nuốt chuyện này vào bụng, không truy cứu Gia Cát Hồng Nhan mà tha thứ cho nàng ta. Không thể tưởng tượng được kiếp này, Đại phu nhân lại dùng nó để hại người.

Nàng tìm đại phu của Thất Vương phủ, nhờ hắn giám định, kết quả giống với suy nghĩ của nàng, thuốc này đúng là Vân hương thất truyền đã lâu.

Gia Cát Linh Ẩn vội vàng trở lại phủ Thừa tướng, không vạch trần ngay lập tức, nàng dự đoán nếu không có chứng cứ Đại phu nhân nhất quyết sẽ không thừa nhận. Ngẫm nghĩ tìm cách, cuối cùng nàng để Mộc Tê đi mua vị thuốc có ảnh hưởng đến giấc ngủ, lén trộ vào trong thức ăn của Đại phu nhân.

Lại qua mấy ngày, đoán chừng thời cơ đã đến, nàng liền bảo Lục di nương gọi Gia Cát Chiêm cùng Đại phu nhân đến.

“Lục muội, sao đang yên đang lành lại bảo ta với lão gia tới đây?” Đại phu nhân khỏi giận dữ nói, “ Lão gia trăm công nghìn việc, có chuyện gì muội bảo người báo tin, sao lại làm chuyện thừa như thế này?”

“Đại tỷ, bởi vì muội có chuyện quan trọng muốn nói mới gọi mọi người tới đây.” Lục di nương nhỏ giọng nói.

“Thanh Thanh, có chuyện gì nàng nói đi.” Gia Cát Chiêm nói.

“Tam tiểu thư, tiểu thư nói đi.” Lục di nương nhìn Gia Cát Linh Ẩn, mọi chuyện đều giao cho nàng.

Đại phu nhân oán hận liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, trong lòng nghi hoặc nàng ở trong này làm cái gì. Giờ phút này, trong lòng bà không có một chút lo lắng, bởi vì bà tin tưởng không ai có thể tra ra được thuốc kia, hơn nữa bà ra tay rất bí mật, ai cũng không thể tưởng được thuốc được đặt bên trong bông gòn của hài em bé. Bà vô tình liếc sang mấy đôi hài nhỏ, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Cha, mẹ, Lục di nương sảy thai không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố tình gây ra.”