Gia Cát Linh Ẩn

Chương 146: Đánh tàn nhẫn




Đại phu nhân mặt mày ủ dột nhìn Gia Cát Hồng Nhan, tưởng tượng đến Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt bà phát ra sát ý nồng đậm. Chuyện này, xem như giữa họ đã hoàn toàn tháo mặt nạ xuống, không còn hư tình giả ý như trước kia nữa! Gia Cát Linh Ẩn, để xem ngươi giảo hoạt hay là ta thông minh!

Một lát sau, Lục di nương ngoáy mông đi vào phòng của Đại phu nhân, nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan đang khóc, tuy rằng nàng không biết nguyên nhân là gì, nhưng trong lòng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nha đầu này, từ trước đến giờ chưa từng nhìn nàng bằng ánh mắt hòa nhã!

“Đại tỷ tìm muội có chuyện gì?”

“Muội ngồi xuống đi!” Đại phu nhân tự mình châm một chén trà cho nàng, “Mấy ngày nay Lục muội hầu hạ lão gia vất vả rồi.”

“Không vất vả, không vất vả!” Lục di nương cười nói, “Lão gia còn bảo muội hầu hạ lão gia cả đời đấy chứ.”

Đại phu nhân cười cười: “Lão gia cũng hay khen Lục muội thiện lương hiểu lòng người, là nữ nhân tốt. Chúng ta là nữ nhân, chính là muốn giờ giờ khắc khắc phân ưu giải nạn cho phu quân mình. Lục muội, hôm nay lão gia ở trong cung có chút phiền não, có thể tâm trạng không được tốt, đêm nay muội phải cố gắng an ủi ông ấy.”

“Hả? Lão gia gặp phải chuyện gì?”

“Chuyện triều đình, ta làm sao mà biết. Chỉ cần muội trổ hết sự dịu dàng của nữ nhân, để ông ấy bớt giận là được. Ta đặc biệt dặn dò muội, chính là lo lắng muội không biết, nhỡ chạm vào chỗ đau của ông ấy, lúc đó muội lại phải gánh chịu.”

“Đa tạ Đại tỷ nhắc nhở.” Trong lòng Lục di nương có chút xíu cảm động, “Muội biết nên làm thế nào rồi.”

Lúc này, Lưu quản gia vội vàng chạy đến: “Phu nhân, lão gia về rồi.”

“Ừ, lão gia ở đâu?”

“Vào thư phòng cùng Tam tiểu thư và Thất điện hạ!”

“Có nói cái gì không?”

Lưu quản gia lắc đầu: “Không nói gì cả, nhưng mà sắc mặt hơi khó coi.”

“Choang!” Có tiếng ném đồ đạc từ thư phòng của Gia Cát Chiêm truyền đến, cơ thể Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan không khỏi run rẩy một hồi. Tiếp theo, lại là tiếng bể nát truyền đến, mỗi một tiếng động, trong lòng Đại phu nhân lại khẩn trương thêm một chút.

“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư!” Thanh La vẻ mặt kích động chạy vào, “Lão gia mời người qua đó!”

Gia Cát Hồng Nhan ngẩn ra, như bị hóa đá tại chỗ.

“Đi thôi, có mẹ đây.” Đại phu nhân vỗ tay nàng, an ủi nói.

Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, trong mắt không che giấu được sợ hãi, nàng còn nhớ hồi bé, phụ thân là như thế nào đánh Gia Cát Linh Ẩn. Nghĩ đến bộ dạng tróc da tróc thịt của Gia Cát Linh Ẩn, nàng không khỏi run rẩy.

Gia Cát Chiêm thấy Gia Cát Hồng Nhan xuất hiện ở cửa, lập tức quát lớn: “Quỳ xuống cho ta!”

Gia Cát Hồng Nhan cầm nước mắt, đi đến trước mặt ông, nơm nớp lo sợ quỳ xuống.

“Lão gia…” Nhìn thấy vẻ mặt nổi giận của Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân cũng luống cuống, lập tức tiến lên cùng quỳ xuống với Gia Cát Hồng Nhan: “Đều là lỗi của thiếp, lão gia có giận thì trút hết lên người thiếp, tha cho Hồng Nhan đi!”

“Cút!” Gia Cát Chiêm trừng mắt với Đại phu nhân, “Xử lý nó xong sẽ tìm bà tính sổ!” Ông cảm thấy thể diện cả đời này của ông đều bị mất sạch, vinh quang cả đời làm Thừa tướng của ông, dưới tổn thất hôm nay hầu như không còn, “Kéo Đại phu nhân ra!”

“Dạ, lão gia.” Mấy nha hoàn khó xử đỡ Đại phu nhân dậy, đi sang một bên.

Gia Cát Chiêm lại hung tợn liếc qua Gia Cát Hồng Nhan, lấy cái roi da trên giá ra, quất mạnh lên người Gia Cát Hồng Nhan.

“Á!” Gia Cát Hồng Nhan kêu lên thảm thiết, cơ thể không chịu nổi té trên mặt đất.

“Quỳ lên!” Gia Cát Chiêm quát.

Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Hồng Nhan một lần nữa quỳ lên.

“Vút!” Gia Cát Chiêm lại quất một roi xuống, sau đó, roi như mưa rơi xuống trên người Gia Cát Hồng Nhan, nàng muốn khóc nhưng ngay cả sức lực để khóc cũng không có.

Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan quằn quại trên mắt đất, ánh mắt có chút mơ hồ. Người ở trên mặt đất không biết khi nào đã biến thành là chính bản thân nàng khi còn bé. Lúc nàng còn bé, ở trên mặt đất vừa quằn quại vừa cầu xin tha thứ! Gia Cát Hồng Nhan cùng Đại phu nhân ở bên cạnh không kiêng nể gì mà cười, tiếng cười rất chói tai, bây giờ dường như vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng. Roi ở trong tay Gia Cát Chiêm tàn nhẫn mà rơi ở trên người của nàng, miệng ông mắng, mắng nàng làm hư xiêm áo của Hồng Nhan, tuổi còn nhỏ mà không học điều tốt! Tam di nương vừa khóc vừa kéo giữ cánh tay ông, ông đẩy mạnh Tam di nương ra, tiếp tục dùng roi quất lên mình cô gái nhỏ trên mặt đất.

Cơ thể nàng không khỏi run lên nhè nhẹ, giống như từng roi trên tay Gia Cát Chiêm đều rơi vào người nàng. Sở Lăng Thiên thấy vẻ mặt khác lạ của nàng, đau lòng ôm lấy nàng, để nàng tựa vào lòng mình.

“Lão gia, dừng lại!” Đại phu nhân khóc hô, “Còn đánh nữa nó sẽ chết mất!”

“Chết rồi càng tốt!” Cơn giận của Gia Cát Chiêm không hề tiêu tan, “Còn sống cũng chỉ làm mất mặt!”

“Cha!” Như Phong rốt cục không nhìn được nữa, đi qua giật lấy cái roi trong tay ông, “Hồng Nhan đã ngất rồi!”

Roi đánh vào mu bàn tay của Như Phong, tay y lập tức sưng đỏ lên, Gia Cát Chiêm thấy thế lúc này mới dừng tay. Gia Cát Hồng Nhan sớm đã bất tỉnh, da thịt bong tróc.

“Hồng Nhan!” Đại phu nhân kêu to một tiếng, bổ nhào qua đó, “Lão gia sao nỡ nhẫn tâm vậy, nó là con gái ruột của ông! Nếu Hồng Nhan có việc gì ta cũng không sống nổi nữa.”

“Vậy thì đừng sống nữa!” Gia Cát Chiêm liếc mắt nhìn bà một cái.

Đại phu nhân lập tức ngậm chặt miệng lại, khóc sướt mướt rồi bảo Lưu quản gia đi mời đại phu đến.

“Linh nhi, chúng ta đi thôi.” Thấy Gia Cát Linh Ẩn khó chịu, Sở Lăng Thiên nhỏ giọng nói.

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, một màn này khiến nàng nhớ lại rất nhiều thống khổ, đánh tàn nhẫn như thế này, khi nàng còn bé đã nếm qua không ít lần.

“Tiểu thư, nghe nói Đại tiểu thư bị đánh?” Mấy a hoàn ở Trục Nguyệt Hiên thu được tin tức, cũng không ra ngoài tránh gặp phải chuyện rắc rối, nhìn thấy chủ tử trở về, Nguyện Lan lập tức tiến lên hỏi.

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, không nói nhiều lời.

“Đáng đời!” Nguyệt Lan cười lạnh nói, “Không ngờ tiểu thư ấy cũng có ngày hôm nay, khi tiểu thư còn bé không biết vì ai mà đã chịu đánh không ít, mỗi lần đánh dã man, nằm ở trên giường mười ngày còn không xuống được.”

Trong lòng Sở Lăng Thiên căng thẳng, liền hiểu được vì sao nàng không khỏe, trường hợp vừa rồi nhất định khiến nàng nhớ lại. Trước đây nàng chịu bao nhiêu khổ cực cũng chưa từng nhắc đến với y. Qua lời nói của Nguyệt Lan khiến y lâm vào tự trách, vì sao y không gặp nàng sớm một chút, không xuất hiện trong cuộc sống của nàng sớm một chút. Y ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài của nàng, cưng chiều mà dỗ dành nói: “Không có việc gì, đều đã là quá khứ! Hết thảy đều có ta đây.”

Gia Cát Linh Ẩn lặng lẽ rơi nước mắt, nước mắt thấm ướt xiêm y trước ngực Sở Lăng Thiên, ngày ấy không còn xa.

Trong lòng Sở Lăng Thiên nhanh chóng nghĩ ra một việc, đêm đó, đợi cho người ở trong lòng ngủ say, y rón ra rón rén đi ra ngoài, gọi Kinh Phong vào trong sân, nhẹ giọng giao cho hắn làm một việc.

Ngày hôm sau, cả phủ Thừa tướng đều có thể nghe được tiếng Gia Cát Hồng Nhan kêu la oai oái. Bọn hạ nhân nghe được đều ở bên dưới cười không ngừng, Đại tiểu thư bình thường làm mưa làm gió căn bản không để bọn họ vào mắt, muốn mắng liền mắng, muốn đánh cứ đánh, coi bọn họ giống với chó, không ngờ nàng ta cũng có ngày hôm nay.

Khi lên triều, Sở Lăng Thiên nhìn đến cái trán sưng đỏ của Gia Cát Chiêm, tự nhiên mà cười, Gia Cát Chiên ngượng ngùng nói với người khác là mình không cẩn thẩn đụng vào khung cửa, chỉ có trời biết đó là kiệt tác tối hôm qua của Kinh Phong.

Đại phu nhân không quên lời dặn dò của Tiêu lão thái quân, mặc dù trong lòng vẫn vướng bận chuyện của Gia Cát Hồng Nhan, nhưng bà cũng vì chính mình mà lên kế hoạch. Sau khi Gia Cát Chiêm hạ triều, bà đưa một bát súp qua cho Lục di nương hầu hạ.

Gia Cát Chiêm ngẩng đầu, lạnh lùng mà nhìn bà một cái, lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

“Lão gia, bát súp này là thiếp tự mình hầm, thừa lúc còn nóng lão gia uống luôn đi.”

“Có thời gian như vậy thì dạy dỗ con gái tốt một chút.” Gia Cát Chiêm thản nhiên nói, mí mắt cũng không nâng.

“Thiếp biết mình sai rồi.” Đại phu nhân vâng lời nói, “Thiếp sẽ để ý tốt chuyện của Hồng Nhan, cho nên chuyện trong phủ, thiếp muốn để Lục muội quản một ít, ý lão gia như thế nào?”

“Hả?” Chuyện này Gia Cát Chiêm thật không ngờ tới, bà luôn luôn nắm chặt quyền hành trong phủ, vậy mà hiện tại lại chủ động nói như vậy, khiến ông có chút bất ngờ, “Nói thử nghe xem.”

“Thiếp dự định giao khố phòng cùng việc mua đồ cho Lục muội.”

“Mua đồ có là gì, nàng ấy không thích ra ngoài, nên sẽ không nhớ ghi lại sổ sách. Bà đưa chìa khóa khố phòng cho nàng ấy giữ đi.”

“Cứ theo ý lão gia.” Đại phu nhân lấy chìa khóa đặt trước mặt Lục di nương, “Lục muội, khố phòng giao cho muội.”

“Đại tỷ yên tâm!” Lục di nương trong lòng vui sướng không thôi, nhanh như vậy có thể quản lý khố phòng, “ Thanh Thanh nhất định cố gắng hết sức.”

Thấy Đại phu nhân không càn quấy, ngược lại tự nguyện phân chia quyền lực trong tay, cơn giận của Gia Cát Chiêm cũng dần tiêu tán: “Chuyện của Hồng Nhan nên để ý thật tốt, cuối cùng thì cũng phải dựa vào Linh nhi. Ngày hôm qua Hoàng Thượng đã ban hôn cho Thất Điện hạ cùng Linh Nhi, sẽ thành hôn trong năm nay, bà chuẩn bị đồ cưới hậu hĩnh một chút! Nữ nhân của phủ Thừa tướng không thể keo kiệt, huống chi là gả vào Thất vương phủ.”

Trong lòng Đại phu nhân chùn xuống, chuyện này đối với bà và Gia Cát Hồng Nhan đều là đả kích quá lớn. Bà miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Linh nhi thực sự là may mắn! Thiếp chúc mừng lão gia, không lâu nữa là có thể làm nhạc phụ của Thất Điện hạ! Lão gia yên tâm, thiếp nhất định chuẩn bị thật tốt, để cho Linh nhi nở mày nở mặt xuất giá.”

“Ừ!” Gia Cát Chiêm gật gật đầu, “Không còn việc gì nữa thì bà đi trước đi, ở đây đã có Thanh Thanh rồi.”

“Vâng, lão gia.”

Từ khi quản lý chìa khóa khố phòng, ý thức chủ nhân của Lục di nương càng ngày càng mãnh liệt, bất cứ lúc nào ở trong phủ cũng là dáng vẻ kiêu ngạo, nghênh mặt lên, lúc không vui còn quở mắng mấy a hoàn.

Nhưng nàng mới quản lý khố phòng được năm ngày đã xảy ra rắc rối. Lưu quản gia nhận mệnh lệnh của Đại phu nhân, kiểm kê lại khố phòng, phát hiện thiếu mất một đôi ngọc như ý. Một đôi ngọc như ý đối với phủ Thừa tướng mà nói thì bình thường không có gì quá đáng giá, nhưng mà đôi ngọc như ý này là do Hoàng Thượng ban thưởng, tìm không thấy không được.

Đại phu nhân nhận được tin, hấp tấp chạy tới đối chiếu danh sách kiểm tra một lần, xác thực đã thiếu mất ngọc như ý được ban thưởng. Trong lòng bà không khỏi mừng thầm, quả nhiên mẹ nói không sai, Hàn Thanh Thanh là người không an phận, mới vài ngày mà dám động tay.

Bà cầm danh sách vội vàng chạy tới thư phòng gặp Gia Cát Chiêm, đi vào liền quỳ phịch xuống, khấu đầu về phía Gia Cát Chiêm.