Gia Cát Linh Ẩn

Chương 125: Ngày ấy chính là ngày chết của ả




“Đúng là đáng tiếc.” Tiêu Kiếm tiếc hận nói, “Bằng không, ta nhất định sẽ cưới biểu muội làm thê tử của ta.”

Gia Cát Linh Ẩn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đối với hai anh em này vốn chẳng có hảo cảm, nếu không phải nể mặt Như Phong, nàng cũng sẽ không qua đây. Tiêu Kiếm nói chuyện lỗ mãng như thế, nàng cũng chẳng muốn trả lời.

“Tứ ca, ca không nên bị ả mê hoặc.” Tiêu U Nhược nhìn Gia Cát Linh Ẩn, liền nhớ đến Bách Hoa Yến, bản thân bị Hoàng hậu trục xuất khỏi hoàng cung, còn bị hạ lệnh vĩnh viễn không được vào cung nữa, nhất thời lòng sinh lửa giận, “Chỉ là một thứ nữ của di nương sinh ra mà thôi, ca dám cưới ả, phụ thân sẽ đánh gãy chân ca!”

“Thứ nữ thì sao?” Tiêu Kiếm không đồng tình, nói.

“Thứ nữ đều là kẻ đi quyến rũ người khác, hệt như con tiện nhân Tiêu U Lam kia.” Tiêu U Nhược thở phì phò nói.

“Biểu muội, Linh nhi tuy là do di nương sinh ra, nhưng tài văn chương cùng dung mạo của muội ấy, ngay cả Hồng Nhan cũng kém hơn.” Như Phong thấp giọng nói, “Đừng ở trước mặt ta mà vũ nhục muội muội ta! Nếu không đừng trách ta không nể nang!”

“Biểu ca…” Tiêu U Nhược không ngờ Như Phong lại che chở cho Gia Cát Linh Ẩn, càng không ngờ Như Phong sẽ vì ả mà trách cứ mình.

“Đại ca, còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì muội về Trục Nguyệt Hiên trước đây.” Đây là câu nói duy nhất của Gia Cát Linh Ẩn.

“Muội về trước đi.” Như Phong thấy nàng bị Tiêu U Nhược châm chọc, đau lòng không thôi, “Linh nhi không cần để ý đến cách nhìn của kẻ khác, muội vĩnh viễn là muội muội tốt của ta.”

“Linh nhi biết.”

Gia Cát Linh Ẩn đi rồi, mấy người còn lại miễn cưỡng xã giao trong chốc lát mới giải tán. Tiêu U Nhược kéo Gia Cát Hồng Nhan, nói là có chuyện riêng muốn nói, Gia Cát Hồng Nhan đành phải dẫn nàng về phòng mình.

“Biểu tỷ, chẳng lẽ tỷ để mặc ả nha đầu thối Gia Cát Linh Ẩn kia cưỡi trên đầu tỷ hay sao? Ngay cả biểu ca cũng bảo vệ nó như vậy!” Tiêu U Nhược thở hổn hển nói, “Có Thất điện hạ che chở, còn là quận quân được Hoàng thượng sắc phong. Thật sự không thể tưởng tượng nổi, một thứ nữ lại có thể được vinh quang ân sủng như thế! Biểu tỷ, tỷ thân là đích nữ, không cảm thấy quá mức thất bại sao?”

Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh, nói: “Chẳng phải Tiêu U Lam cũng là thứ nữ, còn được phong huyền quân à? Trong lòng biểu muội chắc hẳn phải tức giận lắm nhỉ?”

Tiêu U Nhược bị câu nói của Gia Cát Hồng Nhan đâm trúng chỗ đau, nàng chu miệng, nói: “Biểu tỷ đừng nói mát làm gì, hôm nay muội đến, một là để gặp biểu ca, hai là muốn thương lượng với tỷ làm sao loại bỏ mấy ả đó, bằng không, mặt mũi của đích nữ chúng ta phải giấu đi đâu? Hiện giờ phụ thân càng ngày càng thương nó, chẳng thèm để ý đến muội! Muội hận nó lắm, biểu tỷ chẳng lẽ không hận sao?”

“Muội hận là chuyện của muội, có liên quan gì đến ta?” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng nói, cho dù phải diệt trừ Gia Cát Linh Ẩn, nàng cũng sẽ không liên minh với Tiêu U Nhược.

“Biểu tỷ tuy không thừa nhận, nhưng muội biết, trong lòng tỷ còn hận hơn cả muội! Bởi vì so với sự uy hiếp của Tiêu U Lam với muội, sự uy hiếp của Gia Cát Linh Ẩn còn lớn hơn nữa! Mấy chuyện râu ria còn chưa tính, chỉ là nam nhân nào từng nhìn thấy ả đều bị ả thu hút, đâu còn để ý đến tỷ!”

“Câm miệng!” Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan căng thẳng, nghĩ đến trái tim của Sở Lăng Hiên chỉ dành cho Gia Cát Linh Ẩn, tựa như có hàng vạn cây kim đâm vào trái tim nàng, “Muội có cách gì?”

Tiêu U Nhược mỉm cười thần bí, từ trong ngực lấy ra một bình sử nhỏ, nhìn thấy bên trong có mấy con bướm thiêu thân toàn thân đỏ rực đang vỗ cánh, Tiêu U Nhược nhỏ giọng nói: “Tỷ nhìn xem! Đây là huyết bướm mà Tiêu Kiếm mang về, khát máu, nước bọt có độc, thích mùi hoa hải đường. Nước bọt của chúng một khi xâm nhập vào máu, người đó sẽ trúng độc bỏ mình. Không ít người trên cơ thể dính mùi hoa hải đường bị chết dưới miệng của nó. Chỗ bị nó đốt ngay cả một chấm nhỏ cũng không có, căn bản chẳng tra ra được gì!”

Gia Cát Hồng Nhan cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nói: “Nếu như vậy, muội trực tiếp động thủ là được, sao phải nói cho ta chuyện này?”

“Hiện tại phụ thân không cho muội tiếp cận nó, không có thời cơ để ra tay. Nếu tỷ đến thăm nó, phụ thân nhất định sẽ không ngăn cản.” Tiêu U Nhược dừng một chút, nói tiếp, “Chỉ cần biểu tỷ đồng ý giúp muội loại bỏ Tiêu U Lam, muội sẽ tặng cho tỷ vài con huyết bướm này, có thể diệt trừ Gia Cát Linh Ẩn bất cứ lúc nào.”

Gia Cát Hồng Nhan có chút động lòng, nàng cũng chẳng ngốc, Tiêu U Nhược muốn lợi dụng nàng không công loại bỏ Tiêu U Lam, nàng đâu có ngu. Nàng cười nói: “Chi bằng vậy đi, muội cho ta vài con huyết bướm, ta sẽ giúp muội loại trừ Tiêu U Lam, còn muội giúp ta khử Gia Cát Linh Ẩn, được không?”

“Biểu tỷ…” Tiêu U Nhược có chút do dự.

“Vậy thì thôi.” Gia Cát Hồng Nhan thờ ơ nói, “Tuy rằng Gia Cát Linh Ẩn có chút đáng ghét, nhưng rốt cuộc cũng là em gái ta, sau này nó có tiền đồ cẩm tú, nhất định cũng chia cho ta một chút. Biểu muội vẫn nên tự suy nghĩ biện pháp đối phó với Tiêu U Lam đi.”

“Được!” Tiêu U Nhược lập tức đồng ý, “Muội đồng ý với tỷ, chỉ cần tỷ giúp muội loại trừ Tiêu U Lam, muội nhất định cho Gia Cát Linh Ẩn đi gặp lão diêm vương!”

“Được! Vậy một lời đã định!” Gia Cát Hồng Nhan nói, “Mười ngày sau là sinh thần của phụ thân, phủ Thừa tướng mở tiệc lớn đãi khách, chắc chắn sẽ mời Tiêu gia, muội dẫn Tiêu U Lam đến đây, ngày ấy chính là ngày chết của ả.”

Tiêu U Nhược đảo mắt, nói: “Chi bằng chúng ta giăng lưới tóm gọn.” Nàng cúi người xuống, nhỏ giọng nói một kế sách vào tai Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan liên tục gật đầu.

***

Trong căn phòng tối ở sân sau phủ Thừa tướng, Đại phu nhân đang sầu não, xuyên qua cái lỗ trên cửa mà xuất thần nhìn ra bên ngoài. Bà đã bị nhốt trong này năm ngày, còn năm ngày nữa mới có thể ra ngoài. Vốn nghĩ có thể trừng phạt Gia Cát Linh Ẩn một lần mà chẳng ai biết, Đại phu nhân vẫn là xem nhẹ địa vị của Gia Cát Linh Ẩn trong lòng Sở Lăng Thiên, nếu nàng mất tích, Sở Lăng Thiên không thể không lật tung kinh đô nước Lăng Nguyệt lên để tìm. Nghĩ vậy, Đại phu nhân liền hận đến nghiến răng, thế lực của ả càng ngày càng lớn.

Két một tiếng, cửa phòng mở ra, người đến là Gia Cát Hồng Nhan, nhìn thấy dáng vẻ của Đại phu nhân, trong lòng nàng nhất thời tràn ngập thù hận với Gia Cát Linh Ẩn.

“Mẹ, mẹ sao rồi?” Gia Cát Hồng Nhan lo lắng hỏi.

“Không sao.” Đại phu nhân yếu ớt nói, mặc dù bà bị nhốt, nhưng vẫn là chủ mẫu của phủ Thừa tướng, bọn hạ nhân vẫn lui tới thường xuyên hầu hạ bà, không khác gì mấy, “Con đến đây làm gì? Đừng để lây xui xẻo!”

“Mẹ, mẹ xem này.” Gia Cát Hồng Nhan ngồi xổm xuống, từ trong ngực lấy ra cái bình sứ nhỏ, mấy con bướm màu đỏ đang bay lượn rồi đậu trên vách bình.

“Đây là gì?” Đại phu nhân nghi hoặc hỏi.

“Là của biểu ca Tiêu Kiếm mang về.” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan hiện lên vẻ ngoan độc, “Loại bướm thiêu thân này tên gọi là huyết bướm, giết người vô hình, bị nó chích sẽ trúng độc mà chết, đại phu và khám nghiệm tử thi giỏi đến đâu cũng không tra ra được.”

“Thực sự có đồ tốt thế này sao?” Mắt Đại phu nhân sáng lên, “Con định?”

“Mẹ, mười ngày nữa là sinh thần của phụ thân, con định…” Gia Cát Hồng Nhan kề sát bên tai Đại phu nhân, nói cho bà kế sách của Tiêu U Nhược.

“Cách này của U Nhược không tệ.” Đại phu nhân tán thưởng gật đầu, “Không ngờ nha đầu kia cũng có lúc thông minh.”

“Chính là còn phải đợi mười ngày nữa mới có thể để nha đầu thối kia hoàn toàn biến mất ở nhân gian, con có chút nôn nóng.” Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh nói.

“Lâu như vậy cũng đợi được, còn để tâm chút thời gian ngắn ngủi ấy sao? Con phải sắp đặt cho thật tốt, không được để bại lộ.”

“Dạ, mẹ yên tâm đi, lần này nó chết chắc rồi!” Gia Cát Hồng Nhan đột ngột nhớ đến một chuyện, do dự một lát mới nói: “Mẹ, mẹ định xử lý Hàn Thanh Thanh kia thế nào? Mẹ nhất định không thể để ả lên làm di nương được.”

“Cha con yêu thương ả, mặc kệ họ đi.” Đại phu nhân lạnh lùng nói, “Nhưng nó muốn tiến vào phủ Thừa tướng, đúng là si tâm vọng tưởng!”

“Vậy con an tâm rồi, con đi trước.”

***

Trục Nguyệt Hiên.

Trương Thúy Hoa rãnh rỗi nên ngồi trong sân phơi nắng, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đi ra, nàng vội vàng đến đó, nói: “Tam tiểu thư, lão gia về lâu rồi, sao còn chưa nạp ta vào cửa vậy?”

“Phụ thân đương nhiên muốn nạp ngươi vào phủ, nhưng việc này vẫn cần Đại phu nhân đồng ý mới được.” Gia Cát Linh Ẩn dừng một chút nói, “Chuyện này phải qua ải của Đại phu nhân.”

“Bà ấy?” Trương Thúy Hoa nhớ đến bộ dạng hung ác của Đại phu nhân, quả thực lạnh dọc sống lưng, “Bà ta chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Cho nên, ngươi phải nghĩ cách lấy lòng bà ấy đi.”

“Lấy lòng bà ấy?” Trương Thúy Hoa bất mãn nói, “Ta ước gì có thể đánh bà ấy, ngày đó ở trước mặt lão gia, bà ta vũ nhục ta như thế, muốn ta đi lấy lòng bà ấy, ta làm không được!”

“Tùy ngươi, Lục di nương ngươi muốn làm hay không, tùy ngươi quyết định đi ha.”

“Cái đó…” Trương Thúy Hoa do dự, “Phải lấy lòng bà ấy thế nào?”

“Đại phu nhân thích ăn canh, ngươi đi hầm cho bà ấy một ít đi. Nhớ kỹ, chờ sau khi Thừa tướng về mới đem đến cho Đại phu nhân.”

“Ta biết rồi.” Trương Thúy Hoa gật đầu, “Vậy ta đi hầm canh.”

“Còn nữa, trong thời gian này, ngươi nhất định phải nhẫn nhịn. Với Đại phu nhân, đánh không đánh trả, mắng không mắng trả, ngươi chỉ cần khóc lóc kể lể chuyện của Đại phu nhân làm với ngươi trước mặt Thừa tướng là được.”

“Đánh không đánh trả, mắng không mắng trả?” Trương Thúy Hoa nheo mắt đảo vài vòng, “Tam tiểu thư bảo ta dùng khổ nhục kế? Ta hiểu rồi.”

“Hiểu được là tốt!”

Trương Thúy Hoa ở trong phòng bếp chuẩn bị mấy canh giờ, cuối cùng cũng nấu xong canh. Dựa theo lời dặn của Gia Cát Linh Ẩn, sau khi xác định Gia Cát Chiêm đã hồi phủ, nàng liền đưa canh đến căn phòng Đại phu nhân ở sân sau.

“Đại phu nhân, nghe nói phu nhân thích ăn canh, Thanh Thanh cố ý hầm một ít mang đến cho phu nhân, Đại phu nhân mau uống đi.” Trương Thúy Hoa đưa canh đến trước mặt Đại phu nhân, vẻ mặt chân thành nói.

“Ngươi đến làm gì?” Nhìn thấy mặt nữ nhân này, Đại phu nhân liền tức giận, “Ngươi cút đi cho ta! Bản phu nhân không muốn nhìn thấy ngươi!”

“Đại phu nhân, phu nhân uống canh trước đi, mới có lợi cho sức khỏe!” Trương Thúy Hoa tiếp tục nói.

“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Đại phu nhân càng tức tối hơn, “Hiện giờ cút mau cho ta! Ta nói cho ngươi biết, muốn vào phủ Thừa tướng à, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”

“Phu nhân…” Trương Thúy Hoa nén giận, “Thanh Thanh không nghĩ gả vào phủ đâu, chỉ thầm mong sức khỏe phu nhân mau hồi phục thôi. Lão gia còn cần phu nhân mà.”

“Ngươi nói cái gì?” Đại phu nhân thịnh nộ nói, “Ngươi đang khoe khoang với ta sao?”

“Thanh Thanh nào dám, phu nhân, phu nhân vẫn nên uống canh trước đi.” Trương Thúy Hoa múc một chén canh đầy, đưa đến trước mặt Đại phu nhân.

“Không dám phiền ngươi!” Đại phu nhân vung tay lên, toàn bộ chén canh nóng hổi đổ hết lên người Trương Thúy Hoa.

“Phu nhân…” Bất đắc dĩ, Trương Thúy Hoa đành phải dọn dẹp đống chén hỗn độn kia, ấm ức rời khỏi phòng.

Gia Cát Chiêm từ trong thư phòng đi ra, liền nhìn thấy Trương Thúy Hoa vội vội vàng vàng đi về hướng ngược lại, nhịn không được liền đi qua đó, gọi nàng ta lại hỏi: “Thanh Thanh, nàng đi đâu vậy?”