Gia Cát Linh Ẩn

Chương 112: Nhận định nàng dâu




Liên Thương Hải cảm thông nhìn Sở Kim Triêu, tựa như đang nói với người nào đó rằng đã không quản kỹ nhi tử của mình, hiện giờ đã đâm lao thì phải theo lao. Ánh mắt Sở Kim Triêu làn lượt quét qua Trần Cẩm Phàm, Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Hồng Nhan, Tiêu U Lam, mấy người nọ đều cúi đầu. Thực lực của Hồ Cơ các nàng đã chứng kiến, ai bước ra chính là để cho người khác chế giễu. Cuối cùng, ánh mắt Sở Kim Triêu dừng lại ở Gia Cát Linh Ẩn, hy vọng còn sót lại cuối cùng của ông, chính là Gia Cát Linh Ẩn có thể tạo nên kỳ tích, dù sao mấy lần trước, nàng cũng mang đến cho họ rất nhiều ngạc nhiên thích thú.

“Tam nha đầu, ngươi lên đi!” Sở Kim Triêu nói.

Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, khi đi ngang qua bên người Sở Lăng Thiên, y cười nói với nàng: “Linh nhi cố lên! Toàn bộ của cải của chúng ta đều đặt vào đó!”

“Linh nhi, lệnh bài của ta phải nhờ ngươi cầm về đây đó!” Thương Y cười hì hì nói, “Ta chính là đặt cược vào ngươi!”

Gia Cát Linh Ẩn liếc nhìn hai người họ, trách cứ: “Thua cho hai người khóc luôn đi!”

“Sao lại là nàng ta?”

“Không biết nàng ta có thể thắng Hồ Cơ hay không?”

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đi ra, mọi người lập tức nhận ra chính là nữ tử ngày đó suýt bị tế thiên.

“Sở lão nhân, đây là trận tỉ thí ca hát, không phải thi tuyển sắc đẹp!” Thẩm Vân Bác hét lên, “Ngươi dứt khoát nhận thua đi, tiếng hát của Hồ Cơ là đứng đầu thiên hạ, không ai có thể sánh bằng đâu!”

Sở Kim Triêu không để ý đến Thẩm Vân Bác, mong chờ nhìn Gia Cát Linh Ẩn, không vì cái gì khác, ông thực sự rất tiếc rẻ tiền trang của Sở Lăng Thiên và Thanh Ngọc Môn của Thương Y.

Gia Cát Linh Ẩn thong thả đi ra, hành lễ xong, liền cất giọng:

Tiếng đao kiếm vang dội hòa với tiếng trầm đục của đàn sáo

Là ai đưa nàng ra ngoài thành xem chém giết

Bảy lớp sa y, máu tươi tràn lụa trắng

Giặc vây bốn phía, lục quân không cứu

Ai ngờ gặp lại trong cảnh sinh tử không lời

Đương thời từng buộc tơ hồng trăm mối

Một bước sa chân đã cùng ai kết tình

Vết sẹo kia đến từ vết thương cũ nào đây

Sao còn có thể ung dung thưởng trà

Mà đạp đổ trận đồ thịnh thế yên hoa.

Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn

Sao sánh nổi vết chu sa điểm trên trán nàng

Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được

Thủy chung chẳng qua khỏi một kiếp phồn hoa

Máu đào nhuộm thắm cánh đào hoa

Thầm nghĩ ngày gặp lại nàng lệ đổ như mưa

Nghe chừng đao kiếm lịm tiếng

Lầu cao hấp hối ngả nghiêng.

Nói cả đời này mệnh phạm đào hoa

Ai đã tính cho nàng quẻ ấy?

Đệ nhất vô khuyết, phong lưu không thể giả

Bên Họa lâu ai khẩy tỳ bà

Gió ấm nơi nơi ai sớm lòng thay đổi

Sắc trao hồn cùng dung hoa điên đảo

Vẫn chưa thể cùng đối chuyện dưới đèn

Nói thích hái hoa không thích thanh mai trúc mã

Kết quả một quẻ kia đã phán

Cuối cùng vì nàng mà khuynh đảo thiên hạ.

Trăng sáng chiếu rọi khắp chân trời

Sau cùng ai chiếm được kiêm gia

Giang sơn hí vang trời chiến mã

Ôm ấp tiếng binh hùng trong tĩnh lặng

Gió thổi ngày sau lại xơ xác tiêu điều

Dung hoa héo tàn sau khi quân lâm thiên hạ

Bước lên chín tầng bảo tháp

Thưởng thức một đêm sao băng hạ trần.

Trở về một thưở xưa kia

Năm tháng tĩnh lặng cũng làm người sợ hãi

Những đoạn mây khô dài ra mấy nhánh

Hóa ra thời gian đã chóng vánh qua đi

Giữa mộng vàng dưới trăng cao lầu ấy

Đứng trước nàng mi mục không đổi thay

Phủi đi hoa tuyết rơi trên áo

Sóng vai nhìn trời đất bao la.[1]

Gia Cát Linh Ẩn xướng xong, cả sân chầu lặng phắt như tờ. Tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong câu chuyện mà nàng dùng lời ca để kể, hơn nữa nàng lúc ẩn lúc hiện như khúc nhạc thiên tiên, giọng hát như âm thanh của tự nhiên, làm cho người ta trầm luân mê lạc trong đó, thật lâu sau vẫn còn đang chìm trong dư vị. Bài ca không không phải là tình cảm lai láng, mà là nhẹ nhàng lan tràn ra. Trong giọng ca trầm lắng lộ ra cuộc chiến hào hùng, khí thế vang dội ngất trời, làm cho người khác cảm thấy không buông bỏ được, muốn thoát ra cũng không được mà tiến sâu vào cũng không xong.

“Sóng vai nhìn trời đất bao la! Đúng là quá hay!” Hà Tần là người đầu tiên lấy lại tinh thần, không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Ý cảnh của ca khúc này, cộng thêm tiếng ca của Tam tiểu thư, thật hay hơn cả Hồ Cơ!”

“Ai nói chỉ có nữ tử của nước Đại Mạc am hiểu ca vũ, nữ tử của nước Lăng Nguyệt không chút nào kém cỏi, hơn nữa biểu hiện còn xuất sắc hơn!” Liên Thương Hải cao giọng nói.

“Nữ tử này không chỉ có dung mạo xinh đẹp, tiếng ca cũng như tiếng trời, đúng là hiếm có!”

“Không biết người nào có may mắn được cưới nàng.”

Sở Lăng Thiên một tay chống cằm, say sưa ngắm nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nếu không phải đang ở trước mặt bàn dân thiên hạ, y chắc chắn sẽ không kiềm được mà xông đến hôn lên môi nàng.

“Ha ha ha!” Sở Kim Triêu cười vang, vẻ mặt vui sướng, “Bệ hạ nước Đại Mạc, Tam nha đầu so với Hồ Cơ, ai hơn ai kém nào?”

“Hừm!” Thẩm Vân Bác thở hổn hển hừ một tiếng, “Sở lão nhân, ngươi làm càn!”

Sở Kim Triêu vui vẻ, không thèm để ý đến Thẩm Vân Bác.

“Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn, sao sánh nổi vết chu sa điểm trên trán nàng! Nếu có thể có được nữ trử như Tam tiểu thư bầu bạn, vứt bỏ cả giang sơn thì có làm sao!” Khương Diệp thốt lên.

“Lăng hoàng bệ hạ, không biết Tam tiểu thư có hôn ước chưa?” Bạch Vân Phàm đứng dậy, cười nói, “Không biết tiểu vương có thể có được may mắn ôm mỹ nhân về không?”

Sắc mặt Sở Kim Triêu thoáng chốc sa sầm, không vui nói: “Thái tử Vân Phàm, Tam nha đầu đã là nàng dâu mà trẫm nhận định, thái tử đừng mơ tưởng nữa. Nghe nói nữ tử Tinh Long xinh đẹp dịu dàng, thái tử cần gì phải đi tìm nhân duyên ở ngàn dặm xa xôi chứ?”

“Vậy là tiểu vương mạo phạm rồi, bệ hạ có thể nói với tiểu vương là vị vương gia nào có may mắn như vậy không, cũng để cho tiểu vương được thua tâm phục khẩu phục.”

“Đây là trẫm tôn trọng ý nguyện của Tam nha đầu, tạm thời không thể nói, tóm lại đến lúc đó nhất định mời các vị đại giá quang lâm, uống chén rượu mừng!”

Sở Kim Triêu vừa nói những lời này ra, những người có mặt ở đây nhất thời biến sắc, hai nắm tay của Sở Lăng Hiên siết chặt, khớp xương kêu lên răng rắc, ý tứ của hoàng thượng nhất định là đã đồng ý với chuyện của Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn.

Sắc mặt Chu Tuyết Tranh phân vân, không biết người hoàng thượng ám chỉ rốt cuộc là Sở Lăng Hiên hay là Sở Lăng Thiên.

Trên mặt Gia Cát Hồng Nhan tràn đầy ganh tị, khăn tay bị vò thành một cục, hoàng thượng đã nói như vậy, thì chuyện nha đầu thối đó tiến vào nhà đế vương chỉ là chuyện sớm muộn.

Liên Mộ Vân ngẩn người, trái tim lại co thắt, hóa ra biểu ca và nàng ta đã nhận được sự đồng ý của Lăng hoàng, chỉ cần trong lòng biểu ca có thể chừa lại một chút không gian cho ta, như vậy đã đủ rồi. Tam tiểu thư, vì sao ngươi lại tồn tại trên đời này chứ? Ngộ nhỡ có một ngày ta không khống chế được lòng ganh tị với ngươi, thì ta phải làm sao đây?

Người vui vẻ nhất chính là Gia Cát Chiêm, có lời này của hoàng thượng, không lâu nữa ông sẽ trở thành hoàng thân quốc thích, nhất thời trên mặt rạng rỡ.

“Hoàng thượng, người sẽ không để cho Tam tiểu thư làm chính phi đúng không?” Sắc mặt hoàng hậu có chút không vui, thì thầm với Sở Kim Triêu.

“Để bàn sau.” Sở Kim Triêu xua tay nói, “Tiêu Ôn, Tam nha đầu có điểm chưa vậy?”

“Bẩm, có rồi!” Tiêu Ôn vẻ mặt hân hoan, “Tam tiểu thư được tròn điểm, là một trăm điểm!”

“Hả?” Sở Kim Triêu khó tin, khẽ hỏi, “Tên Thẩm lão nhân kia không giở trò gì à?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, nước Đại Mạc cho không điểm, nhưng nước Đông Lan cho hai trăm điểm. Cộng lại chia ra không phải là tròn điểm hay sao?” Tiêu Ôn cười nói.

“Sao lại có thể như thế?” Thẩm Vân Bác đứng bật dậy, nhưng tự biết chột dạ, liền nuốt lời định nói xuống, ông quay đầu lại trừng mắt liếc Hồ Cơ, tức giận nói, “Mất mặt xấu hổ!”

“Các vị, còn nhớ vụ đánh cược lúc nãy không? Bây giờ nên thực hiện rồi.” Sở Kim Triêu cười ha hả nói.

Các nước lấy ra vật đã cược, Liên Thương Hải thì chỉ viết giấy làm bằng chứng. Cung nữ lần lượt dâng lên cho Sở Kim Triêu, ông vung tay lên, nói: “Tam nha đầu, có thích vật gì không? Ngươi cứ chọn đi!”

Gia Cát Linh Ẩn không nói lời nào, ánh mắt nhìn vào bộ giáp nhẹ bằng tơ vàng kia, Sở Kim Triêu lập tức hiểu ý: “Bộ giáp tơ vàng, ngươi mang đi đi.”

“Thần nữ khấu tạ ân điển của hoàng thượng.”

“Được rồi, trận tỉ thí vào buổi sáng chấm dứt, trẫm đã lệnh ngự thiện phòng chuẩn bị ngọ thiện rồi, xin mời mọi người dời gót đến điện Thanh Lương nghỉ ngơi, dùng thiện.” Sở Kim Triêu nói.

Khi dùng thiện, Sở Lăng Thiên rất tự nhiên ngồi bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, cộng thêm lời nói ban nãy của Sở Kim Triêu, vì thế trong lòng mọi người đều ngầm hiểu. Dùng xong ngọ thiện, Liên Thương Hải gọi Sở Lăng Thiên đến một chỗ yên tĩnh trong ngự hoa viên.

“Cữu cữu, người tìm con có chuyện gì?”

“Theo những gì ta quan sát mấy ngày nay, thì con và Tam tiểu thư phủ Thừa tướng quan hệ thân cận, hôm nay phụ hoàng con còn nói đã nhận định nàng là dâu, có phải con muốn cưới nàng ta không?” Liên Thương Hải hạ giọng hỏi han.

“Không dối gạt cữu cữu, Linh nhi quả thật là nữ tử trong lòng con, nếu có thể nhận được sự đồng thuận của phụ hoàng, vậy thì rất tốt!”

“Vậy con đặt Mộ Vân ở vị trí nào? Giữa hai đứa nó, ai là chính phi, ai là trắc phi, con có từng nghĩ đến chuyện này chưa?”

“Cả đời này của con chỉ cưới một mình Linh nhi, không cần cữu cữu phải hao tâm tổn trí vì chuyện này!”

“Con nói gì?” Sắc mặt Liên Thương Hải sa sầm, “Trong lòng Mộ Vân luôn ngưỡng mộ con, chẳng lẽ con không thấy?”

“Chẳng lẽ cứ nữ tử nào ngưỡng mộ con thì con đều phải cưới hết về phủ sao?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh băng, tuyệt đối không nể mặt Liên Thương Hải.

“Sao con có thể nói chuyện với cữu cữu như thế? Mộ Vân không tốt chỗ nào? Tiểu Tĩnh là muội muội ta yêu thương nhất, sau khi muội ấy mất, ta luôn muốn đưa con về nước Đông Lan, nhưng phụ hoàng con đều sống chết không chịu, ta mới đồng ý từ bỏ! Ông ngoại của con cũng không yên tâm con một mình ở ngoài, nếu con thành thân với Mộ Vân, có nước Đông Lan ở đây, cho dù thế nào thì Sở gia cũng không dám động đến con, huynh đệ con không phải là ngọn đèn cạn dầu.”

“Đa tạ cữu cữu thương yêu, trong lòng con không có Mộ Vân, cưới muội ấy chỉ làm khổ muội ấy thôi.”

“Ôi!” Liên Thương Hải lắc đầu, “Con cứng đầu y hệt như mẹ con! Ta nhìn ra được, Mộ Vân thật lòng thích con. Ta cũng không ép con, con cứ suy nghĩ kỹ càng đi, sau khi Lục Quốc Đại Điển kết thúc, xác định cho ta một câu trả lời thuyết phục. Cho dù thế nào, con cũng mãi là cháu của ta, nước Đông Lan cũng luôn là hậu thuẫn của con.”

“Đa tạ cữu cữu đã yêu thương.”

“Có thời gian thì đi thăm ngoại tổ phụ của con.”

“Dạ, con biết rồi.”

Gia Cát Linh Ẩn trở về phòng, bất ngờ không thấy Tiểu Điệp, nàng tự rót trà cho mình, vừa uống một hớp đặt chén xuống liền thấy Tiểu Điệp cúi đầu đi đến.

“Tiểu Điệp sao vậy?” Nhìn thấy vẻ khác thường của Tiểu Điệp, Gia Cát Linh Ẩn thân thiết hỏi han.

Tiểu Điệp lắc đầu, lau mắt, “Nô tỳ đi đổi bình nước ấm.”

“Từ từ đã!” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, giật lấy cái ấm trong tay Tiểu Điệp, nàng thấy viền mắt Tiểu Điệp đỏ hồng, đúng là vừa mới khóc, nàng dịu dàng hỏi, “Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Hu hu hu…” Có lẽ sự thân thiết của Gia Cát Linh Ẩn làm cho Tiểu Điệp ở lâu trong thâm cung lần đầu tiên cảm thấy ấm áp, nàng ta không nhịn được, bật khóc.

“Đừng khóc.” Gia Cát Linh Ẩn giúp Tiểu Điệp lau nước mắt, “Từ từ nói.”

Không ngờ, Tiểu Điệp quỳ xụp xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, từ trong ngực lấy ra túi bạc vụn, khẩn cầu nói: “Nô tỳ khẩn xin chủ tử giúp đỡ nô tỳ, mẫu thân của nô tỳ bệnh nặng, phụ mẫu chỉ có mình nô tỳ là con, nô tỳ không thể ở bên cạnh báo hiếu mẹ cha. Lúc sáng, nô tỳ cầu xin cô cô cho nô tỳ xuất cung thăm cha mẹ, nhưng cô cô nói tự ý xuất cung là vi phạm cung quy, không cho nô tỳ xuất cung. Hàng tháng nô tỳ chỉ có vài lượng bạc, chủ tử có thể giúp đỡ mang cho mẹ của nô tỳ không?”

“Nhà của ngươi ở đâu? Nói rõ nơi chốn cho ta biết, còn có tên của cha mẹ ngươi nữa, để ta sai ngươi mang đi.”

“Đa tạ chủ tử!” Tiểu Điệp vui sướng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Nhà nô tỳ ở thôn Hạnh Hoa ngoại thành Ngân Đô mười dặm, nhà họ Diêu ở đầu thôn phía đông chính là nhà của nô tỳ. Chủ tử đúng là bồ tát sống, đại ân đại đức của chủ tử, nô tỳ không thể báo đáp, nô tỳ nhất định ngày ngày cầu xin ông trời phù hộ cho chủ tử.”

“Mau đứng lên đi.” Gia Cát Linh Ẩn đỡ Tiểu Điệp lên, kéo cô đi, “Đi đổi ấm nước đi.”

“Dạ, để nô tỳ đi.” Tiểu Điệp lau nước mắt, cầm theo ấm nước ra ngoài.

Gia Cát Linh Ẩn đi tới cửa, khẽ gọi: “Kinh Phong, ra đây một chút.”

Bóng dáng Kinh Phong đột nhiên từ nóc nhà phi xuống: “Tiểu thư, có chuyện gì?”

Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một thỏi bạc, góp vào gói bạc vụn to của Tiểu Điệp, đưa cho Kinh Phong: “Ngươi đến thôn Hạnh Hoa ở ngoại thành mười dặm, tìm một nhà họ Diêu, đưa số bạc này cho họ. Tiện thể mời một vị đại phu trong thành Ngân Đô đi với ngươi, xem bệnh giúp Diêu đại nương, sau đó trở về thông báo tình hình cụ thể cho ta biết.”

“Dạ, tiểu thư yên tâm, Kinh Phong nhất định làm theo.”

Tiểu Điệp mau chóng thay một ấm nước trở về, nghe Gia Cát Linh Ẩn nói đã sai người đến thôn Hạnh Hoa đưa ngân lượng, Tiểu Điệp lại cám ơn rối rít.

Lúc này, Tiêu Ôn đến viện truyền lời, nói đại điển tạm thời thêm vào một hạng mục thi đấu, là múa đôi, bảo mọi người đi chuẩn bị, sáng sớm mai tỷ thí.

Chú thích:

[1] Bài hát Khuynh tẫn thiên hạ, sáng tác và biểu diễn: Hà Đồ, dịch lời: Hà Hoa Khứ, chỉnh sửa: nhoclubu.

Lời dẫn: Chu Đế Bạch Viêm sau khi xưng đế mười năm thì băng hà giữa một đêm trời tuyết.

Vị hoàng đế xuất thân từ dân gian này vốn không màng đến đời sống xa hoa, sau khi bức vua Kính Đế thoái vị cũng không chọn sống trong tẩm thất lộng lẫy của tiền triều, mà mỗi đêm đến ngụ ở Cửu Long tháp trong cung. Khi chết đi ông ngồi khoanh chân trên bồ đoàn giữa thạch thất trong đỉnh tháp, đối diện một bức họa trên vách đá. Những cung nữ của tiền triều lưu lại hầu hạ đều nhận ra, bức tranh kia họa hình một nữ nhân tuyệt sắc vô song, chính là vị Phi tử cuối cùng được sắc phong bởi tiền triều Kính Đế.

Thì ra, sau khi đoạt được giang sơn mười năm, Bạch Viêm cuối cùng đã ra đi theo người ấy. Người vẫn chưa kịp lưu lại lời nào cho hậu thế. Vì vậy tất cả bí ẩn về vị hoàng đế khai quốc của nhà Chu đều ẩn khuất trong tòa bảo tháp, ẩn khuất đằng sau bức họa được vẽ trên nền vải kia, rồi đồng loạt bị vùi chôn vĩnh viễn trong sách sử đời sau.