Cũng không thể phụ lòng hậu ái của thị trưởng...Lô Hải Sinh chỉ dùng nửa bờ mông ngồi ở trên ghế sa lon.
Cái eo thẳng tắp, mặt mày mỉm cười, thái độ cung kính.
"Hợp tác cùng Mao cục trưởng không có vấn đề gì chứ?" Dương Tử Hiên nhếch hai chân lên, ánh mắt xẹt qua mặt Lô Hải Sinh.
Vấn đề này cũng không dễ trả lời, Mao Tây Khê là một trong những cột cờ của phái bản địa, có thể tránh thoát địa chấn chính trị, đã chứng minh năng lực bản thân hắn rất phi phàm.
Dương Tử Hiên và phái bản địa xuất hiện mâu thuẫn, Lô Hải Sinh cũng biết một hai, thư ký trưởng chính phủ thành phố bị bắt ở kinh thành, sau đó lại được phóng thích, hướng gió cả thị ủy liền thay đổi hoàn toàn.
Lô Hải Sinh ở trong đó, đương nhiên biết rõ xấu xa bên trong, chính bởi vì như vậy, Lô Hải Sinh cảm thấy càng vấn đề của Dương Tử Hiên không dễ trả lời.
Trầm ngâm nửa ngày, hắn mới đáp: "Mao cục trưởng có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, rất được tôn kính trong cục, ngoại trừ hơi chuyên chế ra, các tật xấu khác không nhiều lắm, lúc làm việc với anh ta, mặc dù có ma sát, nhưng vẫn có thể tìm ra cái chung, gác lại cái bất đồng."
"Ừm!" Dương Tử Hiên ý vị thâm trường gật gật đầu.
Lô Hải Sinh có thể tỏ thái độ như vậy, hơn nữa còn nói quan hệ thực sự giữa mình và cục trưởng cục công an Mao Tây Khê, chẳng khác nào là đưa ra thành ý.
Phần thành ý này chính là nước cờ đầu hắn bày ra cho Dương Tử Hiên xem.
"Trọng tâm công tác phải thích hợp thiên về hướng công tác kinh tế, chỉ là, công tác hệ thống chính pháp cũng không thể để đấy, phải nắm giữ lại." Dương Tử Hiên vẫn cần một người có tiếng nói ở hệ thống chính pháp.
Trực tiếp lôi kéo Mao Tây Khê không thực tế, hơn nữa cũng rất dễ làm cho Chu Lập Xương cảnh giác và đánh trả, chẳng bằng cứ sử dụng Lô Hải Sinh.
Mặc kệ người đứng đầu hay người đứng thứ hai, Ban Kỷ Luật Thanh tra, chính pháp ủy, cục công an, những nghành này đều có được lớn lượng giám sát điều tra cường đại, đa đa thiểu thiểu (nhiều nhiều ít ít) cũng phải nắm giữ một cái.
Mâu thuẫn với Võ Đình Pháp đã thành kết cục nhất định, mặc dù trong thời gian này, Dương Tử Hiên nằm cũng trúng đạn, trong lúc vô tình mà đắc tội với bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra, làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy rất phiền muộn, nhưng có vài người phải đắc tội, tránh thế nào cũng không tránh khỏi.
Có những lời này của Dương Tử Hiên, Lô Hải Sinh liền biết giá trị sử dụng của mình đối với Dương Tử Hiên là ở nơi nào, liền gật gật đầu, hai người hàn huyên trong chốc lát, Dương Tử Hiên mới đưa hắn ra cửa.
"Tình huống thế nào?" Bà vợ vẫn chưa đổi giày cho Lô Hải Sinh, liền xông lên hỏi thăm.
Lô Hải Sinh lắc đầu, nói: "Vị Dương thị trưởng này của chúng ta làm người rất cẩn thận."
"Tại sao lại nói những lời này?"
Bà vợ Lô Hải Sinh là người trong ủy ban mậu dịch, Dương Tử Hiên đùa một kế phản gián ở ủy ban mậu dịch, có thể nói là rất xinh đẹp, dễ dàng đổi hai chủ nhiệm ủy ban mậu dịch đi, trong lòng đã sớm xuất hiện cảm giác sùng bái tới cực điểm đối với vị Dương thị trưởng trẻ tuổi anh tuấn trên TV kia.
Dường như lại trở về thời thiếu nữ còn là học sinh năm đó, thời đại suốt ngày theo đuổi minh tinh.
"Không có hứa với tôi cái gì, chỉ bảo tôi cố gắng chuẩn bị hai tay, đều phải chiếu cố tốt hệ thống chính pháp và công tác kinh tế."
Lô Hải Sinh thay đổi quần áo, rút một điếu thuốc ra, nói: "Khả năng bởi vì tôi có tiểu sử thân cận với phái bản địa lúc trước, cho nên hắn không dám dùng tôi."
"Không thể nào, chẳng phải vị thị trưởng mới này của chúng ta rất lớn mật sao? Tại sao ở trên mặt dùng người lại bó tay bó chân? Ngoài ra, anh không nói anh đã sớm xích mích với tên Mao Tây Khê khốn kiếp kia sao?"
"Nếu hắn thực sự có ý định dùng tôi, sẽ không thể không đề cập tới một điểm yêu cầu nào đối với công tác quản lý kinh tế tôi được phân công." Lô Hải Sinh có chút buồn bực, lần này xem như dán mặt nóng lên trên mông đít lạnh rồi, một mình buồn bực hút thuốc trên ghế sa lon.
"Anh đem tình huống bái phỏng nói cho em nghe một chút đi, để em làm tham mưu phân tích cho anh, xem xem quỹ tích tâm tư Dương thị trưởng thế nào."
Lô Hải Sinh liền tình huống lúc đó ra, giới thiệu sơ lược một chút, bà vợ Phan Miên Miên chậm rãi đứng lên, lông mày cau lại "Lão Lô à, tôi thấy không phải Dương thị trưởng này không muốn dùng anh, mà là đang chuẩn bị khảo nghiệm anh..."
"Em có là ý gì?"
"Anh ngẫm lại xem, anh là một cán bộ thân cận phái bản địa lúc trước, hắn làm sao có thể dựa vào lời nói một bên của anh để dùng anh ngay lập tức? Khẳng định phải có một quá trình.”
“Anh ngẫm lại xem, sau lưng Dương thị trưởng người ta là ai? Toàn bộ tỉnh đều biết, sau lưng hắn là Trần Chí Ôn chủ tịch tỉnh, là chủ tịch tỉnh còn trẻ trung khoẻ mạnh!”
“Ngoại trừ những người muốn đứng thành hàng kia ra, không biết có bao nhiêu người trốn trong bóng đêm đầu cơ muốn đến nhà cầu hắn thu làm cấp dưới, hắn khẳng định đã coi anh trở thành người đầu cơ trong bóng tối!"
"Vậy thì anh phải làm gì?"
"Chưa xem truyện Thủy Hử hả, anh đi bái sơn, cũng nên cầm tý công trạng đi, nếu anh ngay cả cái rắm cũng không cầm đi, Dương thị trưởng người ta làm sao lại dám lập tức dùng anh."
"Mình à, chiếu theo ý của em là, anh phải làm một hai bản án trong thời gian ngắn, hơn nữa nhất định phải vạch mặt với phái bản địa, mới có thể có được tín nhiệm của hắn?"
"Đúng là ý tứ này, anh nhất định phải có hành động, triệt để quyết liệt với phái bản địa, hơn nữa còn dâng một hai bản án có lợi đối với Dương thị trưởng, có năng lực, đủ trung thành, như vậy có thể lấy được lòng của hắn.”
...
Đầu tháng tư, thời điểm còn chưa tới mùa mưa, bên ngoài khu nhà thường ủy đã là một mảnh xanh miết.
"Hứa Tinh có tin tức gì không?" Dương Tử Hiên lẳng lặng uống trà hỏi.
Tiểu Thiến ở bên cạnh ôm cái gối thêu hình hoa xem truyền hình, lắc đầu nói: "Một mực không có tin tức, có phải là không tìm thấy chúng ta không?"
"Lúc trước không phải em đã lưu lại số điện thoại cho cô ta sao? Không có điện thoại, còn có máy nhắn tin mà!" Thời gian dài không gặp đại minh tinh thường xuyên hờn dỗi kia, Dương Tử Hiên lại bắt đầu hoài niệm nàng.
Thời gian ở chung với đại minh tinh này, mỗi ngày chọc nàng tức giận đến mức phải chết, dậm chân nhíu mày chửi bới, cũng có một kiểu thú vị của cuộc sống, đột nhiên thiếu đi cô gái này, thật đúng là không quen.
"Có thể bị cha mẹ giam lỏng không."
"Cô bé ngốc, có phải em xem truyền hình quá nhiều rồi không, đã là xã hội hiện đại rồi, còn làm cái đó làm gì?" Dương Tử Hiên tức giận nói, tiểu Thiến bắt đầu theo hắn từ Nam Hồ, luôn tựa như đứa bé gái, chưa trưởng thành.
Dương Tử Hiên muốn lười biếng nghỉ một buổi chiều, nhưng Lí Nghĩa Đông lại vội vàng chạy chậm tiến đến, nói Chu bí thư mời đến mở hội bí thư.
Đi kinh thành công tác vài ngày, không khí thị ủy liền lặng yên biến hóa, không hề ao tù nước đọng giống như lúc Dương Tử Hiên mới đến.
Đây là một tín hiệu tốt.
Dương Tử Hiên tin tưởng, mặc kệ mình làm tốt hay không tốt, sau lưng đều có người ưa thích, cũng sẽ có người không thích.
Trong thể chế, bất luận là làm một sự kiện gì, động bất cứ người nào, đều liên lụy đến lợi ích của một nhóm người, nhưng không thể bởi vì liên lụy tới lợi ích người khác, liền giấu bệnh sợ thầy, giẫm chân tại chỗ.
Thị ủy Quảng Lăng cũng giống như vậy, sẽ có người thưởng thức hắn, cũng sẽ có người bắt đầu chán ghét hắn, mặc kệ thưởng thức cũng tốt, chán ghét cũng tốt, ít nhất thì khi hắn đến, đã phá vỡ cân đối sinh thái chính trị vốn có trong thị ủy chính phủ thành phố Quảng Lăng, cung cấp kỳ ngộ và cơ hội cho rất nhiều cán bộ trẻ tuổi dưới cơ sở.
"Hôm nay chúng ta họp bí thư, sẽ có ba vấn đề, một là vấn đề chuẩn bị
thành phố vệ sinh, hai là vấn đề bộ máy huyện Đô Giang, thị trưởng, cậu
có ý kiến gì khác muốn bổ sung không?" Thái độ của Chu Lập Xương tương đối hòa hoãn.
Loại hội bí thư này, Chu Lập Xương là người chủ trì, cũng là người làm
trọng tài, căn bản không cần nói chuyện với Dương Tử Hiên, hiện tại hạ
thấp tư thế nói chuyện với hắn, Dương Tử Hiên cũng biết vấn đề ở chỗ
nào.
Tống Tịnh Thông bị bắt ở kinh thành, thiếu chút nữa bị thị ủy Quảng Lăng níu lấy không tha, tiến hành xử phạt, tuy về sau bị Dương Tử Hiên kịp
thời ngăn lại, nhưng Chu Lập Xương biết rõ, chuyện này khẳng định sẽ để lại vướng mắc trong lòng Dương Tử Hiên.
Cho nên, Chu Lập Xương mới hi vọng tranh thủ thời gian chữa trị quan
hệ với Dương Tử Hiên, mà chữa trị và phương pháp chữa trị, chính là để
cho Dương Tử Hiên một lần làm nhân vật chủ yếu ở trên hội bí thư, cho
Dương Tử Hiên cơ hội lập uy lần thứ nhất.
Tin tức chính phủ thành phố Quảng Lăng và Trung dầu mỏ ký kết hai hạng mục to lớn, bây giờ vẫn ở vào giai đoạn phong tỏa.
Ngoại trừ Chu Lập Xương và người nằm trong tiểu tổ đàm phán Quảng Lăng
bên ngoài, đại bộ phận người trong thị ủy chính phủ thành phố Quảng Lăng vẫn chưa biết chuyện.
Công trình này, tổng đầu tư thời kỳ đầu lên đến bốn trăm triệu, nếu để cho Dương Tử Hiên tuyên bố trên hội bí thư, tất nhiên có thể tăng
cường uy tín và lực uy hiếp của Dương Tử Hiên.
Dù sao, đầu năm nay, cán bộ có quyền trông coi nhân sự và có thể
kiếm tiền cho thị ủy chính phủ thành phố, đều tương đối làm cho người
ta kiêng kị.
Dương Tử Hiên trầm ngâm nửa ngày, cân nhắc tất cả khả năng được
mất một lần, sau đó mới nói: "Đợi đến hội thường ủy, tôi sẽ bổ sung
tiếp."
Bình thường bí thư sẽ thông qua mọi việc trên hội bí thư, sau đó còn có
thể thông báo tổ chức hội thường ủy, lấy ý kiến thông qua, Dương Tử Hiên áp tin tức đến hội thường ủy mới tuyên bố, chính là không muốn lưu lại
cho Chu Lập Xương một hình tượng giọng khách át giọng chủ trên hội bí
thư.
Tuy cơ hội này, là bản thân Chu Lập Xương cho hắn, nhưng vẫn khó bảo
đẩm ngày hôm nay đi qua, trong lòng Chu Lập Xương không có vướng mắc.
Giai đoạn hiện nay, Dương Tử Hiên vẫn cần làm tốt quan hệ với Chu Lập
Xương, nếu quan hệ hai người xuất hiện vết rách, sẽ bất lợi đối với song phương, cân nhắc lợi hại, Dương Tử Hiên mới nói ra những lời này.
Các phó bí thư khác, trưởng ban tổ chức Mục Anh, trưởng phòng tuyên truyền Lý Hoán, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Võ Đình Pháp, phó bí thư
chuyên trách Vệ Chính Phong đều có chút giật mình về cử động của Chu
Lập Xương.
Ở trong mắt bọn hắn, hội bí thư, cho tới bây giờ đều là Chu Lập
Xương một tay che trời, cho dù thời điểm đấu cùng thị trưởng trước, chủ
đạo hướng gió và chủ trì trên hội bí thư, Chu Lập Xương cũng chưa từng
buông tay.
Vệ Chính Phong nhìn về phía Dương Tử Hiên, ánh mắt nhiều thêm vài phần thâm ý.
Đây là lần đầu tiên Dương Tử Hiên nhìn bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Võ
Đình Pháp này trong khoảng cách gần, dáng người không cao, nhưng bắt đầu nhìn rất có lực lượng và năng lượng, có chứa vẻ đặc biệt lạnh lùng của
cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra.
"Điều chỉnh bộ máy huyện Đô Giang, đại khái chính là mấy điểm này,
chủ yếu là điều chỉnh thường ủy huyện ủy, người phụ trách chủ yếu huyện
ủy, giao trách nhiệm làm kiểm tra cho huyện ủy.” Chu Lập Xương chậm rãi nói.
"Kế tiếp chính là nội dung chúng ta tranh giành chức danh thành thị vệ sinh, đây chính là viện liên quan đến hình tượng thành phố chúng
ta."
"Tôi cảm thấy rất khó!" Võ Đình Pháp một mực trầm mặc đột nhiên phát biểu.
"Võ bí thư có cao kiến gì, cứ việc nói ra." Chu Lập Xương làm ra tư thế rất dân chủ.
"Tôi chỉ cảm thấy trong thành phố có mấy xí nghiệp ô nhiễm không
thể giải quyết, tranh giành danh hiệu thành phố vệ sinh thật sự không
khả thi." Võ Đình Pháp trực tiếp nhắm đầu mâu ngay vào các xí nghiệp
trong thành phố, ý tứ ý của Tuý Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác)
đã rất đậm rồi, ánh mắt liếc xéo đại ca chính phủ Dương Tử Hiên.
Bị Võ Đình Pháp đánh một quân như vậy, sắc mặt Dương Tử Hiên có chút khó coi.
Trong thành phố có mấy cái xí nghiệp ô nhiễm, chuyện này một mực không
có người nào báo cáo cho hắn, hắn không khác gì người bị bưng tai bịt
mắt.
Tống Tịnh Thông đảm nhiệm thư ký trưởng không lâu, không có khả
năng quan tâm đến mọi chuyện, báo cáo mọi chuyện, tăng thêm trong khoảng thời gian này thường xuyên đi theo Dương Tử Hiên đến kinh thành chạy
hạng mục, không thể biết vấn đề xí nghiệp ô nhiễm.
Nói như vậy, phó thị trưởng phân công quản lý công nghiệp, nên nhắc nhở hắn từ trước, muốn lấy danh hiệu thành phố vệ sinh, mà lại nhiều
xí nghiệp ô nhiễm, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trước kia phó thị trưởng phân công quản lý công nghiệp là Lý Diễm
Thanh, sau khi điều chỉnh phân công phó thị trưởng, khối công nghiệp này được điều đến trên đầu thường vụ phó thị trưởng Phiền Khang.
Trong lúc chuyển giao công tác này, sẽ có một thời kỳ trống không.
Dương Tử Hiên thật sự muốn truy cứu trách nhiệm báo cáo chậm trễ
của hai phó thị trưởng này, cũng không cách nào chỉ trích Lý Diễm Thanh, hoặc là Phiền Khang, hai người đều có lý do và cớ đẩy hết trách nhiệm.
Nhưng Dương Tử Hiên lại không thể nói mình không biết rõ tình hình về
chuyện này, rất nhiều chuyện chính là như vậy, cậu đã ngồi trên vị trí
này, xảy ra vấn đề, cậu phải chịu trách nhiệm, không biết rõ tình hình,
không thể trở thành lý do không chịu trách nhiệm.
Bản thân "không biết" đã là một loại không chịu trách nhiệm.
Dương Tử Hiên liếc liếc Võ Đình Pháp.
Võ Đình Pháp, loại người trường kỳ công tác tại Ban Kỷ Luật Thanh
tra này, tư duy kín đáo, không biết ném pháo loạn, đột nhiên phát pháo
về hướng hắn, nhất định là đã mưu đồ từ trước.
"Ô nhiễm tồn tại là sự thật khách quan, hiện tại các cục ủy chính phủ thành phố cũng đang nghiên cứu biện pháp giải quyết..."
Dương Tử Hiên dùng một câu nói, tạm thời áp đặt sự tình lên trên đầu
cục ủy chính phủ thành phố, làm cho Võ Đình Pháp không có biện pháp tiếp tục níu lấy vấn đề này, thâm nhập tấn công.
"Chính phủ trường kỳ không giải quyết mấy xí nghiệp ô nhiễm này là sự
thật tồn tại khách quan, Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng tôi gần đây đã nhận được rất nhiều tin tức tố cáo của quần chúng, đều có quan hệ đến mấy
cái xí nghiệp ô nhiễm này..." Võ Đình Pháp vẫn tiếp tục công kích.
"Tất cả đều ào ào chỉ trích mấy xí nghiệp ô nhiễm này cấu kết với
cán bộ, có cán bộ lãnh đạo làm hậu trường, có cán bộ lãnh đạo làm ô dù ở sau lưng, mới trường kỳ không ngã, chuyển không xong."
"Võ bí thư, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói loạn, anh nói quần
chúng đưa tin tức tố cáo cán bộ nào làm ô dù? Cứ báo danh ra, để cho
đảng uỷ nghiên cứu một chút về vấn đề những đồng chí này, xem xem có nên cần lập án điều tra hay không!" Dương Tử Hiên dùng thủ lamg công, bắt
đầu đảo khách thành chủ.
Cái này….Võ Đình Pháp có chút luống cuống, hắn vốn chỉ là muốn cầm
chuyện này, công kích Dương Tử Hiên "không biết làm việc", nhưng thật sự bắt hắn đưa ra chứng cứ rõ ràng, hắn thật đúng là không có.
Cho dù có, hắn cũng không thể lấy ra ngay, mấy xí nghiệp ô nhiễm
kia có bối cảnh, chẳng những có, hơn nữa còn rất phức tạp, hắn thật sự
muốn ra tay, sẽ đắc tội với người, lại co thể khẳng định là không ít,
hắn không muốn làm như vậy.
"Tài liệu vẫn còn trong quá trình xác minh sơ bộ, không cần phải vơ đũa cả nắm?" Trưởng phòng tuyên truyền Lý Hoán ở một bên không xem nổi
rồi, vội xen vào một câu.
Võ Đình Pháp liếc qua hướng hắn, đối với việc Lý Hoán giải vây cho hắn, hắn cảm thấy rất cao hứng.
Sắc mặt Dương Tử Hiên trầm xuống, Lý Hoán và Võ Đình Pháp có quan hệ gì đây?
"Võ bí thư, anh cũng đã nói rồi, vấn đề ô nhiễm là vấn đề trường kỳ, là vấn đề lịch sử, tôi mới đến, trên mặt xử lý những vấn đề lịch sử này,
đương nhiên nên cẩn thận mới đúng.”