Thư Lập Quốc mang tâm tính nhìn nhiều nói ít, theo sau một đoàn người Dương Tử Hiên vào kinh thành.
Trên đường, Dương Tử Hiên cũng không biểu hiện ra thái độ cao ngạo, âm
thầm quan sát biểu hiện của Thư Lập Quốc, phát hiện biểu hiện chủ nhiệm
kế hoạch này trầm ổn dị thường, có thể bảo trì bình thản, người như vậy, nếu dùng tốt, là một thanh bảo kiếm, nhưng cũng không dễ khống chế.
Đến kinh thành, về sau, bọn người Dương Tử Hiên không đi văn phòng
Quảng Lăng ở kinh, văn phòng Quảng Lăng ở kinh hiện tại đang ở vào thời
buổi rối loạn, chủ nhiệm văn phòng ở kinh Bàng Quang bị triệu hồi về
phòng tiếp đãi xử lý chính phủ thành phố.
Chủ nhiệm văn phòng mới đã được xác định, do bí thư thị ủy Chu Lập Xương chọn phái thân tín đến văn phòng ở kinh.
Một đoàn người Dương Tử Hiên đến chính phủ thành phố kinh thành, cố ý
lách qua văn phòng ở kinh, chính là lo lắng văn phòng ở kinh có người
của Chu Lập Xương, báo cáo mọi cử động ở kinh thành của bọn họ cho Chu
Lập Xương.
Nếu như nói cho Chu Lập Xương, hắn đến kinh
thành là để đàm phán hạng mục với Trung dầu mỏ, rất nhiều kế hoạch của
Dương Tử Hiên sẽ bị làm rối loạn.
Từ lúc vừa mới bắt đầu,
Dương Tử Hiên đã nghĩ đến chuyện cầm hai cái hạng mục lớn này để áp chế
Chu Lập Xương, từ đó, hắn có thể hoàn thành bố cục một số người, thành
lập các thành viên tổ chức nguyên vẹn trong chính phủ thành phố.
Chu Lập Xương bây giờ đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, ngoại
trừ Dương Tử Hiên ra, thì Chu Lập Xương là người chú ý nhất đối với
hai hạng mục này.
Một khi hai hạng mục này có thể thành công
ngụ lại Quảng Lăng, một phần chiến tích cũng sẽ tính toán trên đầu hắn,
Chu Lập Xương đương nhiên phải tập trung chú ý.
Dương Tử
Hiên nắm chắc tâm lý của Chu Lập Xương, mới muốn thông qua tâm lý lo
lắng, áp chế Chu Lập Xương, bắt được vài cái vị trí quan trọng, an bài
người vào.
Kinh thành xe cộ đi lại như nước, rất dễ dàng có
thể chứng kiến quảng trường Thiên Mã, hạng mục bất động sản mang tính
tiêu chí ở kinh thành năm nay.
Dương Tử Hiên nhen nhóm một
điếu thuốc, nhìn biển quảng cáo quảng trường Thiên Mã cực lớn, trong nội tâm thầm cảm thán, năng lực chấp hành và năng lực xã giao của Đái Mộc
Cát thật sự rất tốt, có thể kéo mấy phú hào lớn Hongkong, đầu tư vào
quảng trường Thiên Mã.
Từ đó, quảng trường Thiên Mã thoáng
cái đã hấp dẫn rất nhiều thương nhân Hồng Kông chú ý đến, cung cấp nguồn vốn sung túc cho quảng trường Thiên Mã vận hành buôn bán.
Thiên Mã sản xuất là công ty vừa mới thành lập không lâu, một công ty
không thấy truyền tên ra ngoài, tự nhiên nhảy lên, trở thành công ty
buôn bán bất động sản chạm tay có thể bỏng, tổng giám đốc Thiên Mã sản
xuất thần bí Đái Mộc Cát cũng chầm chậm trồi lên mặt nước, có một vài
người đã biết.
Sau khi Dương Tử Hiên đến kinh thành, lại để
cho Tống Tịnh Thông an bài người chính phủ thành phố ngủ lại ở khách sạn phụ cận, về sau, hắn lập tức liên hệ với Đái Mộc Cát.
"Hừ! Có việc mới nghĩ tới tôi, không có việc gì thì chả bao giờ gọi cho tôi."
Miệng hồng Đái Mộc Cát hơi chu lên, hình thành đường vòng cung đáng yêu dí dỏm, tay nhẹ nhàng quấy trà sữa trong chén, con mắt hữu ý vô ý liếc
qua Dương Tử Hiên, bộ dạng khi thì thành thục, khi thì nghiêm túc.
Trên cổ nàng buộc khăn lụa lịch sự tao nhã, rất có khí chất xinh đẹp
của cô gái đô thị, đầu xuân khá lạnh, ăn mặc quần áo tây, vòng eo mịn
màng lại rất thon liền nổi bật ra.
"Mấy ngày hôm trước thật sự là không đi được, vốn muốn nói chuyện với cô từ lâu rồi..."
Dương Tử Hiên gãi gái cái mũi, biết rõ Đái Mộc Cát vẫn luôn có phong
cách nói chuyện u oán mập mờ với hắn, hắn cũng không thèm để ý, hắn cũng không nhận ra sự u oán và mập mờ trong lời Đái Mộc Cát nói, đây chính
là đã có cảm giác đối với hắn rồi!
Loại tâm tư này của cô
gái, cực kỳ khó đoán, không biết nàng thực sự nghĩ cái gì, cho dù là nội tâm của nàng cũng không nhất định rõ ràng.
"Có phải là có
quan hệ với Trung dầu mỏ?" Đái Mộc Cát chớp chớp lông mi dài nhỏ, lông
mi nhàn nhạt, tu sửa cực kỳ tinh sảo, khóe miệng cong lên một đường
cong tinh tế.
"Cô cũng nghe thấy à?" Dương Tử Hiên cảm thấy
hoảng sợ, hắn và hóa đá Trung Quốc chơi trò đánh trận giả, chỉ là vì
muốn áp bức Trung dầu mỏ, nếu như huyên náo đến mỗi người đều biết, vậy
thì rất dễ dàng làm Trung dầu mỏ quay lưng đi.
"Không cần lo
lắng, người ở kinh thành biết rõ cậu và hóa đá Trung Quốc chơi đùa trò
hay, cũng không nhiều, không phải người trong hệ thống năng lượng, ai
lại đi tìm hiểu về việc xấu xa một thành phố nhỏ như các cậu làm ra,
sở dĩ tôi biết rõ, là vì bác trai tôi nói cho tôi, tôi mới lưu ý là đến Quảng Lăng các cậu."
Đái Mộc Cát nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc
của Dương Tử Hiên, liền bật cười một tiếng, nói: "Không ngờ đại thị
trưởng như cậu cũng có sợ thời điểm hãi."
"Dọa người, suýt hù chết tôi rồi..." Dương Tử Hiên cười cười.
"Cậu đến tìm tôi cũng là vì muốn thông qua tôi, kéo quan hệ với người Trung dầu mỏ à?" Đái Mộc Cát hỏi.
"Người hiểu tôi chính là Mộc Cát!" Dương Tử Hiên lẳng lặng uống trà,
nói: "Tôi làm thị trưởng tại Quảng Lăng, cũng nên kéo mấy cái hạng mục
về đó, mới có thể đứng vững gót chân, đây cũng là việc bất đắc dĩ."
"Thật không rõ cậu nghĩ thế nào, chơi trò cửa hàng rất tốt, thiên phú
buôn bán rất tốt, làm một thương nhân giàu có, cũng không phải là việc
gì khó, hết lần này tới lần khác, cậu lại muốn xông pha đầm nước sâu
quan trường, thật sự là khó có thể giải thích."
Trên mặt Đái
Mộc Cát hiện lên biểu lộ khó có thể giải thích: "Cái hạng mục Trung dầu
mỏ này, cậu tìm bác trai tôi không phải tốt hơn sao, hạng mục này vốn
chính là ông ấy giới thiệu cho cậu, có ông ấy xe chỉ luồn kim, dễ dàng
hơn rất nhiều, đâu cần gian nan như bây giờ? Trung dầu mỏ oai đến mấy,
vẫn phải làm tốt quan hệ với Bộ tài chính, bọn hắn không sợ rất nhiều bộ ủy, nhưng vẫn phải sợ bác trai tôi."
"Tìm bác trai cô quá
nhiều không tốt, sẽ ảnh hưởng không tốt đến ông ấy, tôi cũng không muốn
gây phiền toái cho ông ấy." Dương Tử Hiên lắc đầu.
Loại tài
nguyên nhân mạch này cũng không phải có thể bất tử, lấy không hết, dùng
không cạn, mà là dùng một lần ít đi một lần, Dương Tử Hiên không muốn
thường xuyên đi tìm Đái Tự Lập.
Đái Mộc Cát không nói gì, hồi lâu mới nhổ ra một câu: "Thịnh Đồng Trung dầu mỏ, tôi không bi�hiếp
trên tay, lời Đái Mộc Cát nói, còn quanh quẩn bên tai hắn, tâm huyết
dâng trào, lập tức bấm điện thoại Thịnh Đồng, là thư ký văn phòng Thịnh
Đồng tiếp, Dương Tử Hiên thoáng giới thiệu đơn giản về thân phận của
mình cùng với ý tứ muốn hẹn Thịnh Đồng ăn cơm chiều.
Vốn cho
rằng Thịnh Đồng sẽ ra sức khước từ một phen, ai ngờ Thịnh Đồng trực tiếp đáp ứng, nói sẽ rút thơì gian gặp mặt Dương Tử Hiên vào buổi tối.
Dương Tử Hiên cảm thấy hơi ngoài ý muốn, tranh thủ thời gian nói lời
cảm tạ, trở lại khách sạn cán bộ chính phủ thành phố Quảng Lăng ngủ,
truyền đạt về chuyện buổi tối gặp mặt Thịnh Đồng.