Giả Cán Bộ

Chương 674: Lại đến




Trong trí nhớ của Dương Tử Hiên, đối với biến hóa quy hoạch hành chính của Quảng Lăng, không phải quá rõ ràng.

Nhưng bởi vì vị trí địa lý Quảng Lăng rất mẫn cảm, cùng với kinh tế trường kỳ thấp tè tè, quy hoạch hành chính luôn ở vào hoàn cảnh xấu, không ngừng bị mấy thành phố cạnh đó cắn nuốt không ít khu huyện bên dưới.

Quy hoạch hành chính thay đổi sửa chữa, thật sự không có cách nào so sánh với Quảng Lăng trong lịch sử.

Hiện tại bên dưới Quảng Lăng có rất nhiều huyện khu, khu huyện có tâm tư độc lập hoặc là hướng dựa vào những thành thị khác thật không ít.

Rất nhiều của chính sách thị ủy chính phủ thành phố Quảng Lăng đều bị một ít khu huyện không đếm xỉa đến, ví dụ như huyện Đô Giang rất gần Kim Kinh, một mực phối hợp với công tác của Kim Kinh, thị ủy chính phủ thành phố Kim Kinh một mực làm văn ở quốc vụ viện, hàng năm đều trình xin điều chỉnh quy hoạch hành chính.

Kim Kinh hy vọng có thể được quốc vụ viện phúc đáp, để huyện Đô Giang cho Kim Kinh quản lý, như vậy Kim Kinh có thể mở rộng kinh tế nội địa.

Hết lần này tới lần khác, huyện Đô Giang lại cực kỳ phối hợp với công tác của Kim Kinh.

Quy hoạch điều chỉnh hành chính, tại mười năm sau cũng không hiếm thấy, đứng ở góc độ của Dương Tử Hiên, hắn không hi vọng chứng kiến Quảng Lăng bị phân cắt bốn phía, tan đàn xẻ nghé, đứng ở góc độ quy hoạch phát triển kinh tế để xem xét, mỗi lần điều chỉnh quy hoạch diện tích hành chính, đều mang theo từng cơn đau kinh tế.

Bàng Quang nói cho hắn biết chuyện này, có thể nói là rất có giá trị, Huyện cấp thành phố Khương Châu đã vụng trộm lên trung ương, đề nghị muốn phân ra trở thành thành phố độc lập, như vậy Dương Tử Hiên đã biết, kế tiếp nên tỏ thái độ thế nào đối với cái huyện cấp thành phố này.

"Cậu đã từng là cộng sự cùng phòng với hắn, hắn có tiết lộ một điểm gì đó cho cậu không? Ví dụ như phương diện trung ương, phương diện bộ kế hoạch, thấy thế nào đối với chuyện Khương Châu muốn thành lập thành phố này? Hiện tại trung ương đã phê duyệt đến trình độ nào?" Những điều này đều là thứ Dương Tử Hiên nhất định phải nắm giữ.

Nếu như Khương Châu đã tranh thủ được sự đồng ý bộ kế hoạch, đã nói lên cơ hội của bọn hắn rất lớn, Dương Tử Hiên cũng phải điều thái độ chỉnh của mình với Khương Châu.

"Cuối năm trước, Hạ Phòng lại tới kinh thành lần nữa, đặt chân ngay ở văn phòng trú đóng ở kinh thành, tình hình thực tế, chúng tôi cũng biết một chút, lúc hắn cao hứng lên, đã nói là bộ kế hoạch bên kia sẽ đưa ra kết luận vào giữa năm." Bàng Quang nhìn thấy Dương Tử Hiên cảm thấy hứng thú đối với đề tài này, liền dùng hết vốn liếng, nói tất cả những thứ mình biết ra.

Khương Châu lên cấp thành phố mà nói, bí thư thị ủy huyện cấp thành phố Hạ Phòng này, từ cán bộ cấp phó sở, sẽ nhảy lên trở thành bí thư thị ủy cấp chính sảnh, có thể nói là khoảng cách rất lớn.

Mặc dù chỉ kém có nửa cấp, nhưng người nào cũng biết, từ một phó sở không phải thường ủy thị ủy đến bí thư thị ủy chính sảnh, có bao nhiêu chênh lệch.

Đây cũng là nguyên nhân Hạ Phòng dùng hết sức lực thôi động Khương Châu thành lập thành phố, thậm chí bên trong thể chế Khương Châu cũng vặn thành một cỗ dây thừng, muốn cùng nhau lên cấp, những thứ khác không nói, một khi lên cấp thành công, cấp bậc nhân viên cả thị ủy ủy ban thành phố Khương Châu sẽ thăng lên một cấp.

"Tình huống này, vì cái gì trước đây cậu chậm trễ báo cáo với thị ủy ủy ban thành phố, đến hiện tại mới đưa ra?" Ánh mắt Dương Tử Hiên như điện, khẽ quét trên thân thể mập mạp của Bàng Quang.

Bàng Quang không ngờ Dương Tử Hiên vẫn bắt được lỗ thủng trong lời nói của hắn, miệng há to, yết hầu nhấp nhô, hắn một mực không báo cáo chuyện này với thị ủy ủy ban thành phố, kỳ thật chính là sợ thị ủy ủy ban thành phố lại nhớ đến văn phòng trú đóng ở kinh thành còn có nhân vật là hắn.

Văn phòng trú đóng ở kinh thành là cơ cấu tương đối đặc thù, rời xa chính trị địa phương, lại không phải là vị trí thực quyền gì lớn.

Tựa như bí thư thị ủy Chu Lập Xương, những người cao cấp này đều thường xuyên quên mất vị trí của hắn, Bàng Quang cũng có điểm gian xảo, muốn ít lộ mặt ở trước mặt những người cầm thực quyền trpmg thành phố Quảng Lăng, làm cho bọn họ triệt để quên còn có nhân vật số má ở kinh thành là hắn.

Như vậy, hắn có thể làm thêm vài năm tại vị trí chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở kinh thành, thừa dịp mấy năm này, tích lũy thêm chút tài sản, sau đó xuống biển, nếu nói cái này ra, chắc chắn sẽ kinh động nhiều người.

Chứng kiến biểu lộ ấp úng của Bàng Quang, Dương Tử Hiên liền hiểu điểm tính toán nhỏ nhặt kia, phất phất tay, để cho hắn đi ra ngoài, nhen nhóm một điếu thuốc, mày nhăn lại, khó trách Trần Chí Ôn một mực nói Quảng Lăng không dễ làm.

Bên trong có một đám quan liêu bảo thủ, còn có mấy huyện muốn độc lập phân cách, bên ngoài lại bị Kim Kinh, Cô Tô, Lương Khê, những thành phố lớn kinh tế này kỳ thị và cô lập.

Tài chính thiếu thốn vô lực, không có ưu thế hoàn cảnh đầu tư, muốn làm chút việc, còn phải dẹp yên đám quan liêu tư duy bảo thủ, Dương Tử Hiên muốn làm chút chuyện tại Quảng Lăng, thật sự là không dễ dàng.

Trên tay có cục diện rối rắm như vậy, dù thế nào cũng phải kiên trì làm tiếp, Dương Tử Hiên thầm thở dài một hơi.

Ngoài cửa lại vang lên thùng thùng, Dương Tử Hiên hô một tiếng mời vào, vẫn chưa ngẩng đầu, liền ngửi được một mùi thơm ngát, gò má cô gái nổi lên tầng một đỏ ửng hơi mỏng, bưng một bàn nước ấm, giọng nói mềm nhũn: "Ban đêm kinh thành rét lạnh, Bàng chủ nhiệm bảo tôi đưa chút nước ấm tới cho thị trưởng ngài rửa tay rửa chân."

"Để xuống đi." Dương Tử Hiên tĩnh tọa hồi lâu, tay chân quả thật hơi lạnh.

Mấy ngày nay kinh thành đang trong rét tháng ba, không thể so với Quảng Lăng, một mảnh khí tượng mùa xuân, kinh thành còn có hương vị trời đông giá rét, mấy đêm trước còn có tuyết rơi xuống sân, khí trời rất quỷ dị.

Đặt nước ở bên chân Dương Tử Hiên, Viên Nghi câu nệ đứng lặng ở bên cạnh, không dám ngẩng đầu nhìn Dương Tử Hiên, quần áo rất mới, đối với quần áo của Viên Nghi, Bàng Quang chưa bao giờ tiếc rẻ, tuy văn phòng Quảng Lăng ở kinh thành không nhiều tiền lắm, nhưng vẫn có mấy mỹ nữ chống đỡ giữ thể diện.

Con ngươi sáng trong rất có linh khí, mũi vểnh lên, dáng người không phải quá cao gầy, nhưng có lồi có lõm, thân thể cô gái Giang Nam thật sự là rất đẹp.

Thời điểm Dương Tử Hiên tháo ống tay áo xuống, đang muốn cởi bít tất, Viên Nghi liền đưa cánh tay tới, muốn hỗ trợ, Dương Tử Hiên chặn lại, nói: "Tôi tự mình làm là được rồi, không cần phải làm như là thời đại phong kiến, bắt nha hoàn phục vụ thay quần áo."

Trong lòng hắn thì mắng từ đầu đến chân Bàng Quang một lượt, cái tên Bàng Quang này, công việc có tác dụng không thấy làm, làm những việc phục vụ người này, lại rất có kinh nghiệm, văn phòng trú đóng ở kinh thành thực sự không thích hợp với hắn, tiếp đãi xử lý lại rất thích hợp.

Hiện tại Dương Tử Hiên đã chắc chắn chủ ý thay đổi Bàng Quang, tuy Bàng Quang vừa mới cho hắn một tin tức quan trọng, nhưng hắn cũng không có ấn tượng gì tốt về Bàng Quang.

Bị giọng điệu như đang phê bình của Dương Tử Hiên dọa cho sợ, Viên Nghi giống như là bị chạm vào điện, vội rụt tay về, rất xấu hổ ngồi chồm hổm xuống, thăm dò nhìn vào trong chậu, muốn giúp Dương Tử Hiên rửa chân.

"Đã nói không cần, tôi làm được." Dương Tử Hiên nghiêm nghị nói vài tiếng.

Thân thể Viên Nghi cứng đờ lại, vậy mà rồi lại tuôn rơi vài giọt nước mắt, chuyện này lại làm Dương Tử Hiên sợ hãi, vội vàng nói: "Cô đừng khóc, không phải tôi phê bình cô, tôi đã lớn như vậy rồi, không có thói quen để người khác rửa chân cho tôi."

Viên Nghi vẫn âm thầm rơi nước mắt, không hề nói chuyện với Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cảm thấy kỳ quái rồi, bảo nàng chuyển một cái ghế tới, ngồi xuống rồi hỏi: "Có phải là Bàng Quang phân phó cô, nhất định phải phục vụ thật tốt cho tôi? Phục vụ không chu đáo, hắn sẽ xử phạt cô?"