Nước nóng hổi phun lên trên cơ thịt rắn chắc, Dương Tử Hiên tùy ý để nước ấm chảy qua thân thể.
Kinh ngạc nhìn cơ thể của mình, khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười khổ, hiện tại mình đúng là một thân đầy khí lực, nhưng không có nơi nào sử dụng, nhớ tới buổi sáng, Lý Diễm Thanh ngồi tại phòng làm việc của mình, khí thế vô cùng bức người, liền cảm thấy không vui.
Chính mình đúng là thị trưởng một thành phố, bây giờ lại bị một phó thị trưởng chưa vào thường ủy làm cho không có đường quay về, bị một phó thị trưởng chưa vào thường ủy gác ở trên lửa nướng, nói ra chỉ sợ sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng.
Lý Diễm Thanh chọn ngay ngày hôm sau khi hắn nhậm chức, đưa một nan đề cho hắn như vậy, đơn giản là muốn hắn nghĩ ra một cách giải quyết ngu ngốc, ngã một cái xuống đất, cả đời không đứng dậy được.
Cầm khăn tắm qua, lau sạch sẽ thân thể, Dương Tử Hiên mới trở lại thư phòng.
Màn đêm đã hàng lâm, mở đèn bàn lên, Dương Tử Hiên nhen nhóm một điếu thuốc, lẳng lặng tự hỏi nên làm sao để phá cục diện bế tắc trước mắt.
Hiện tại, vấn đề lớn nhất của hắn là, người trong quan trường thành phố Quảng Lăng không hề coi hắn là một sự việc, trên tay không có người nào có thể dùng.
Tuy xin Trần Chí Ôn giúp đỡ, có thể ở trên trình độ nhất định, phá giải khốn cảnh trước mắt này, nhưng Dương Tử Hiên lại không nghĩ đến chuyện gây phiền toái cho Trần Chí Ôn.
Trần Chí Ôn hiện tại cũng rất khó cất bước, cùng lúc phải trấn an thế lực cán bộ bản địa, cùng lúc phải chế tạo ra thành viên tổ chức của mình, muốn rút một tay ra giúp hắn, rất khó.
Xuân đến, không khí se lạnh, cả khu nhà thường ủy toàn một mảnh yên tĩnh, khoảng cách ở giữa mỗi tòa nhà khu nhà thường ủy rất lớn, đây cũng là xuất phát từ mục đích bảo vệ cuộc sống riêng tử của gia đình các thường ủy.
Không thể mở miệng nhờ Trần Chí Ôn, hắn phải tự mình giải quyết cục diện trước mắt này, đầu tiên là giải quyết vấn đề khó khăn Lý Diễm Thanh đưa cho hắn.
Lý Diễm Thanh, bà chị này bây giờ đang trực tiếp đập cái khăn lau bảng lên trên mặt hắn.
Suy tư trong chốc lát, Dương Tử Hiên liền tra xét tra sổ điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại đến máy riêng của cục trưởng cục tài chính Tôn Quản Chính, điện thoại thông, Dương Tử Hiên nói: "Đồng chí Tôn Quản Chính à? Tôi là Dương Tử Hiên..."
Trong nội tâm Tôn Quản Chính thầm cả kinh, không nghĩ đến, thị trưởng mới này muộn như vậy còn gọi điện thoại cho hắn, có ý tứ gì đây?
Chẳng lẽ nhanh như vậy đã muốn buộc hắn đứng thành hàng rồi?
Nghĩ tới đây, Tôn Quản Chính lập tức tập trung hoàn toàn tinh thần, hắn không rõ ràng chi tiết về Dương Tử Hiên, cũng sẽ không lèm nhèm tới gần Dương Tử Hiên, trong nội tâm đã xác định chủ ý, cho dù Dương Tử Hiên buộc hắn đứng thành hàng, hắn cũng sẽ không tỏ thái độ.
"Thị trưởng, muộn như vậy còn chưa ngủ à? Còn bắt ngài gọi điện thoại cho tôi, đúng là làm tôi xấu hổ! Có việc gì, ngài cứ để cho đồng chí thư ký cho tôi biết một tiếng là đủ rồi, tôi sẽ đến." Tôn Quản Chính rất khiêm tốn.
Dương Tử Hiên biết rõ, những điều này đều là biểu hiện giả dối, tuy Tôn Quản Chính cung kính, nhưng những cung kính này đều là tôn trọng mặt ngoài, không có sợ hãi trong lòng.
"Chuyện này rất nghiêm trọng, tôi tự mình gọi đến thì hơn!"
Dương Tử Hiên không khách sáo nhiều với Tôn Quản Chính, liền nói: "Hôm nay đồng chí Lý Diễm Thanh báo cáo công tác cho tôi, nói về vấn đề tài chính, nghe nói đầu năm làm xong dự toán, về sau tài chính của chúng ta đã sắp không có tiền rồi? Có phải là có chuyện như vậy không?"
Trong nội tâm Tôn Quản Chính càng thêm kinh ngạc, Lý Diễm Thanh vậy mà lại tự mình báo cáo công tác cho em bé thị trưởng, lần đầu tiên báo cáo công tác, liền nói về vấn đề tài chính, chẳng lẽ Lý Diễm Thanh nhanh như vậy đã ngả về hướng Dương Tử Hiên rồi?
Trong nội tâm ngờ vực vô căn cứ, sắc mặt Tôn Quản Chính liền nghiêm trang, kính cẩn mà nghiêm túc, nói: " thị trưởng, đây chính là nội dung tôi muốn báo cáo với ngài, kể cả bốn ngân hàng lớn trong thành phố, trước mắt đều không cho vay tiền, tài chính chúng ta rất căng thẳng."
"Ngày mai, cậu đem báo cáo tài chính thu vào năm trước và cùng dự toán tài chính đầu năm nay cho tôi."
Giọng nói Dương Tử Hiên không mang theo một tia tình cảm nào: "Thu vào và chi chênh lệch lớn như vậy à? Không được cho vay sẽ không pháp khai triển, mở rộng công tác? Tài chính chuyên nghiệp tại sao không còn tiền nhanh như vậy?"
Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của Dương Tử Hiên lại nặng thêm vài phần.
"Được, ngày mai tôi sẽ sửa sang lại một tý, đưa qua cho ngài." Tôn Quản Chính không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên muốn làm gì, làm sao lại đột nhiên muốn xem báo cáo tài chính thu vào và chi ra, lại còn phân phó hết cho mình.
Dương Tử Hiên không nói dư thừa, nói xong trực tiếp cúp điện thoại, nhưng Tôn Quản Chính lại miên man bất định, nhất là nội dung Dương Tử Hiên nói về Lý Diễm Thanh.
Tuy Lý Diễm Thanh vừa nhậm chức phó thị trưởng không lâu, nhưng cơ hồ cả chính phủ thành phố, không có mấy người không sợ cô ta, cô gái này đúng là không đơn giản, ngay cả lãnh đạo chủ quản mình, Phiền Khang, cũng cho Lý Diễm Thanh vài phần mặt mũi, bình thường đi họp cũng rất ít khi đánh dập đầu cãi nhau với Lý Diễm Thanh.
Tôn Quản Chính liền khó có thể giải thích, tại sao Lý Diễm Thanh thân cận cùng Dương Tử Hiên như vậy, chẳng lẽ em bé thị trưởng này thật đúng là năng lực hơn người, bối cảnh hơn người?
Ngay cả Lý Diễm Thanh cũng bị thuyết phục?
Dương Tử Hiên gọi cú điện thoại này, giống như là đâm chọc một cái kim trong nội tâm Tôn Quản Chính! Lại làm cho Tôn Quản Chính bắt đầu nghi thần nghi quỷ!
Bí thư quản cán bộ, thị trưởng quản kinh tế.
Nếu như Dương Tử Hiên không thể nắm túi tiền, vậy thì không có bất kỳ khả năng nào đứng vững gót chân ở Quảng Lăng.
Mà mấu chốt nắm túi tiền, chính là nắm giữ quyền hành tài chính ở bên trong một chữ ký nho nhỏ của chính mình, bất luận đơn vị hay cá nhân gì muốn dùng tiền, đều cần thị trưởng hắn ký tên phê chuẩn mới được.
Muốn tạo ra một loại hiệu quả như vậy, nhất định phải nắm giữ Tôn Quản Chính, cục trưởng cục tài chính này.
Chính là bởi vì điểm này, mới có cú điện thoại vừa xong.
…..
Ủy ban tỉnh rất nhanh liền làm ra trách cứ nhẹ nhàng đối với mấy giám đốc chi nhánh ngân hàng Quảng Lăng, giao trách nhiệm cho thành phố Quảng Lăng, nghiêm túc điều tra vấn đề xí nghiệp "phá sản trốn nợ", làm tốt quan hệ với ngân hàng, không được làm trong tỉnh khó xử.
Thậm chí Trần Chí Ôn tự mình gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, nói: "Nhất định phải xử lý tốt vấn đề này, hiện tại thành phố Quảng Lăng có gió thổi cỏ lay gì, trong tỉnh đều có người nhìn chằm chằm vào, nhất là trước đây cậu diễn thuyết nhậm chức quá mức khác người ở thành phố Quảng Lăng, hiện tại cũng không thiếu người trong tỉnh nhìn chằm chằm vào cậu."
Dương Tử Hiên diễn thuyết nhậm chức khác người, quả thực đã được báo tỉnh tuyên truyền một phen.
Hình tượng làm việc rõ ràng của Dương Tử Hiên Khai cũng coi như đã định dạng trong nội tâm một ít lãnh đạo Tỉnh ủy, một vài lão lãnh đạo thậm chí còn ủng hộ Dương Tử Hiên, bởi vì hắn đã mang đến một luồng gió mới chính trị đến tỉnh Nam Tô.
Những lão lãnh đạo này vừa nói như vậy, những người phái bảo thủ trong tỉnh kia khẳng định sẽ cầm kính lúp soi lên trên người Dương Tử Hiên, chọn chỗ yếu để đâm chọc, thật sự không phải là một chuyện tốt.
Trải qua địa chấn chính trị năm trước, thành phố Quảng Lăng đã là nơi thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc, ủy ban tỉnh đưa ra một đám bình luận, thành phố Quảng Lăng cũng xuất hiện một vài người mẫn cảm.Chu Lập Xương tìm Dương Tử Hiên đến nói chuyện, bảo thư ký Phí Thống rót chén trà cho Dương Tử Hiên, mới chậm rãi nói: "Đồng chí Tử Hiên, chiếu theo cậu xem, ủy ban tỉnh xử lý kiểu này, là có ý gì đây? Ủy ban tỉnh muốn chúng ta xử lý tốt quan hệ với ngân hàng, nhưng phải xử lý tới trình độ nào đây?"
Dương Tử Hiên chớp chớp mí mắt, im lặng không nói nửa ngày, Chu Lập Xương tìm hắn đến nói chuyện, rõ ràng là có thành phần dò xét bên trong.
Kết quả xử lý là ủy ban tỉnh làm ra, người nào cũng biết, Dương Tử Hiên là ái tướng của Trần Chí Ôn, Chu Lập Xương biết rõ tại trước khi kết quả xử lý đưa ra, Trần Chí Ôn khẳng định đã nói chuyện với Dương Tử Hiên.
Nhưng trước đó Dương Tử Hiên lại không nói chuyện cùng hắn, người giữ chức bí thư thị ủy này, đột nhiên bị ủy ban tỉnh thông báo phê bình, lại làm cho trong lòng Chu Lập Xương cảm thấy hơi khó chịu.
"Tôi nghĩ ủy ban tỉnh đưa ra thông báo "xử lý tốt", hẳn là có ý tứ muốn dẹp loạn lửa giận của bốn ngân hàng lớn." Dương Tử Hiên đặt chén trà xuống, chậm rãi nói.
"Cậu đã nói chuyện với Dương Lưu chưa? Thái độ của Dương Lưu là gì?" Ánh mắt Chu Lập Xương sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tử Hiên.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cười lạnh một hồi, cái lão bí thư này, biết rõ còn cố hỏi, xí nghiệp nhà nước thành phố Quảng Lăng làm ra trò phá sản trốn nợ, đúng vào thời điểm hắn nắm cả chức bí thư lẫn thị trưởng làm ra.
Nói không chừng là do Chu Lập Xương tự mình đưa ra chỉ thị phê, hiện tại Chu Lập Xương vậy mà lại trực tiếp giả bộ hồ đồ, gán vấn đề xí nghiệp nhà nước phá sản trốn nợ này lên trên đầu của hắn.
"Vẫn chưa, đám người Dương Lưu đều đã đi đến tỉnh thành, muốn hoà giải với bọn họ, nhất định phải tra được chỗ ở của bọn họ trên tỉnh thành."
Dương Tử Hiên bình tĩnh nói: "Tôi chắc chắn mấy người Dương Lưu tạm thời không chịu trở về Quảng Lăng, cùng chúng ta ngồi xuống, từ từ đàm phán, trước khi chúng ta triệt để giải quyết vấn đề này.”
“Mấy trăm triệu tiền nợ kia, tôi đã nghe đồng chí Lý Diễm Thanh nói rồi, tại thời điểm năm trước, bọn Dương Lưu đã từng có ý đồ đàm phán với chính phủ thành phố chúng ta, nhưng dường như chính phủ thành phố căn bản không coi trọng bọn họ, đẩy trách nhiệm tới lùi, mới đưa đến quả đắng hôm nay."
Chu Lập Xương nghe được câu này, mặt già đỏ lên, liếc nhìn Dương Tử Hiên thật sâu, bên trong những lời này có quá nhiều đâm chọc rồi, hắn muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ cũng không được.
Mặc dù trong lời nói Dương Tử Hiên của không làm rõ, nhưng lại đang phê bình rất rõ ràng, sở dĩ sự tình lần này huyên náo lớn như vậy, nguyên nhân là vì thời điểm Chu Lập Xương hắn ngồi chủ chính tại chính phủ thành phố, không chịu làm việc.
Lý Diễm Thanh này cũng thật là, thật sự muốn ra nan đề cho em bé thị trưởng, cũng không nên cầm chuyện này làm văn.
Chu Lập Xương cũng có chút bất mãn đối với Lý Diễm Thanh.
"Xem ra thị trưởng cũng không có quá nhiều biện pháp rồi?" Chu Lập Xương không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này với Dương Tử Hiên, trực tiếp lộ ra "pháp bảo" của mình.
"Nói như vậy, liền đưa lên hội thường ủy nghiên cứu đi, chúng ta tiếp thu ý kiến quần chúng, trí tuệ tập thể luôn mạnh hơn trí tuệ cá nhân mà!"
Chu Lập Xương muốn bức Dương Tử Hiên ăn hết quả đắng trách nhiệm "xí nghiệp nhà nước trốn nợ", cũng chỉ có thể đưa ra pháp bảo "hội thường ủy" này.
Hắn biết rõ Dương Tử Hiên mới đến, hiện tại tuyệt đối không dám ngồi lên trên hội thường ủy, thậm chí không dám mở hội nghị thường vụ ủy ban thành phố.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hiện tại Dương Tử Hiên không có thành viên nào trong tổ chức, vô luận trên hội thường ủy hay trên hội nghị thường vụ ủy ban thành phố, hắn đều không chiếm được thượng phong, lại rất dễ dàng bởi vì thế đơn lực bạc, bị những người khác nhục nhã, thanh danh mất sạch, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất.
Chính bởi vì hiểu rõ loại tâm lý sợ hãi này của Dương Tử Hiên, Chu Lập Xương mới có thể đường hoàng xuất ra pháp bảo "hội thường ủy", dọa Dương Tử Hiên.
Nhưng Dương Tử Hiên trả lời, lại có chút vượt quá dự liệu của hắn.
"Đưa lên hội thường ủy nghiên cứu cũng không phải không được, chỉ là, tôi cảm thấy trước tiên có thể mở một hội nghị thường vụ ủy ban thành phố, chuyên thảo luận về vấn đề này" Con ngươi Dương Tử Hiên đảo một vòng, đầu óc vận chuyển cực nhanh, sắc mặt bình tĩnh nói.
Miệng Chu Lập Xương hơi mở ra, cho là mình nghe lầm, lại hỏi một lần nữa: "Cậu xác định muốn mở hội nghị thường vụ ủy ban thành phố thảo luận?"
Dương Tử Hiên nặng nề gật gật đầu.
"Được! Nghe theo cậu! Hi vọng cái hội nghị này có thể tập kết trí tuệ tất cả mọi người trong ủy ban thành phố." Chu Lập Xương đứng dậy, bắt tay Dương Tử Hiên, sau đó là vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, đưa hắn ra ngoài.
Trong chớp mắt, lúc trở lại, trên mặt Chu Lập Xương lại hiện lên vẻ nghi ngờ, trong đầu đầy nghi hoặc, rốt cuộc Dương Tử Hiên này đang bàn tính cái gì đây?
Không chỉ có Chu Lập Xương không rõ Dương Tử Hiên rốt cuộc đang muốn chơi cái gì, ngay cả Lý Diễm Thanh cũng không hiểu trong hồ lô Dương Tử Hiên đang dấu thuốc gì.
Thông báo nàng đi họp chính là Lí Nghĩa Đông, nàng nghe được Dương Tử Hiên muốn lần đầu tiên tổ chức hội nghị thường vụ ủy ban thành phố vào hôm nay, trong đầu lập tức đầy sương mù.
Theo lý thuyết, Dương Tử Hiên mới đến, căn cơ chưa ổn, muốn cầm vương bài hội nghị thường vụ này ra, áp chế đám phó thị trưởng, không chỉ không thể có hiệu quả, còn có thể có thể xuất hiện hiệu quả trái ngược.
Nếu đề nghị của thị trưởng không được thông qua trên hội nghị, vậy thì về sau, thị trưởng Dương Tử Hiên này còn muốn lập uy, sẽ càng thêm khó khăn.
Không có ai đầu tư vào một thị trưởng, ngay cả ý chí của mình cũng không thể phổ biến trong ủy ban thành phố.
…….
Xuân đến se lạnh, mưa phùn mênh mông, tí tách, rửa sạch rừng cây trước cửa ủy ban thành phố.
Tôn Quản Chính chạy chậm tiến vào cao ốc chính phủ thành phố, Lí Nghĩa Đông mấy lần điện thoại cho hắn, Tôn Quản Chính không kéo dài được, vội vội vàng vàng chạy tới, trên đường đi luôn suy nghĩ mục đích thực sự của Dương Tử Hiên.
Trong tay cầm hai phần báo cáo tài chính khó coi, Tôn Quản Chính bắt đầu có điểm lo sợ bất an.
Đi đến cửa phòng làm việc thị trưởng, Tôn Quản Chính thoáng sửa sang lại quần áo một tý, sau đó mới gõ cửa, Lí Nghĩa Đông cười cười mời hắn tiến vào văn phòng Dương Tử Hiên
Toàn thân Dương Tử Hiên là quần áo tây màu đen, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, quay mắt nhìn về phía Tôn Quản Chính, thần tài thành phố Quảng Lăng này, Dương Tử Hiên cũng không đứng dậy bắt tay cùng hắn, nhàn nhạt nói hai câu, liền một lần nữa cúi đầu nhìn văn bản tài liệu.
Tẻ ngắt trong chốc lát, qua nửa giờ, Tôn Quản Chính trà uống xong cầm trong tay, Dương Tử Hiên vẫn cúi đầu xem văn bản tài liệu, không có chút ý tứ nói chuyện nào.
Trong nội tâm Tôn Quản Chính càng thêm tâm thần bất định, không biết mình đắc tội người thanh niên thị trưởng này ở đâu, mặc dù hắn không đầu tư vào Dương Tử Hiên, nhưng cũng không muốn đắc tội thị trưởng.
Kỳ thật, tuy Dương Tử Hiên đang xem văn bản tài liệu, nhưng vẫn một mực quan sát dò xét biến hóa của Tôn Quản Chính, hắn bắt Tôn Quản Chính ngồi yên trong nửa giờ, Tôn Quản Chính không có biểu hiện không kiên nhẫn, ngược lại, hai tay còn bắt đầu vặn xoắn với nhau, có vẻ lo âu.
Từ hai động tác này, Dương Tử Hiên cơ bản có thể đoán được cách nghĩ của Tôn Quản Chính——trước mắt, cục trưởng tài chính này không đứng thành hàng hay đầu phục ai.
Nếu có chỗ dựa, hắn có thể trực tiếp không cho thị trưởng mình mặt mũi, biểu lộ không kiên nhẫn sẽ trực tiếp hiện lên trên mặt.
Trước kia Lí Nghĩa Đông đã nói với hắn, Tôn Quản Chính làm cục trưởng cục tài chính này đã ba năm rồi.
Động đất năm trước, người đứng đầu nghành quan trọng ủy ban thành phố, cơ bản đều bị tẩy trừ, hết lần này tới lần khác, cục trưởng nắm túi tiền này, vậy mà lại không gặp chuyện không may, tại chính phủ thành phố, coi như là "người không đổ".
Cực kỳ hiểu triết học bo bo giữ mình trong quan trường.