"Cái này xem như đã công khai, trên tổ chức có yêu cầu giữ bí mật! Nhưng chỉ là sự tình mấy ngày nữa thôi!"
Dương Tử Hiên thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng), Hà Khôn ở bên cạnh, lúc này mới cảm thấy vui mừng, cái tên ôn thần này cuối cùng cũng đi
khỏi thành phố Tử Kim, không biết sẽ có bao nhiêu người vỗ tay khen hay
nữa.
Trang Vũ Nhi đặt nhiều chú ý ở trên người Trần Ấu Trúc, Trần Ấu Trúc cũng là như thế này.
Dương Tử Hiên lại khổ sở, bị kẹp ở giữa, cô gái xinh đẹp gặp mặt cô gái xinh đẹp, không tranh giành chiếm đoạt làm bông hoa tươi đẹp nhất một
phen, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Vậy thì tốt, cậu còn thiếu tôi một vật, cậu đi đến tỉnh Nam Tô, cũng phải giữ liên lạc."
"Hả?" Dương Tử Hiên đã không nhớ ra được chuyện từ lúc nào mình thiếu Trang Vũ Nhi một vật gì đó.
Chỉ là, hắn cũng không muốn đoạn tuyệt liên lạc với Trang Vũ Nhi, dù
địa vị Trang Vũ Nhi ở bên trong hệ thống cảnh sát không cao, nhưng quyền rất nặng, nói không chừng về sau còn có chỗ cần nhờ nàng giúp đỡ.
Tính cách Trang Vũ Nhi cởi mở hào phóng, ở cùng với phong cách gia
chính trị tộc phái bản địa âm u, thật sự là không hề hợp nhau, nhưng rất đúng khẩu vị Dương Tử Hiên, lúc này liền lưu lại phương thức liên lạc
cho nhau.
Ra ngoài quán cà phê, tự nhiên không thiếu được
một chầu châm chọc và đùa cợt của Trần Ấu Trúc, nói cái gì dê xồm, dê
cụ…..gán một đống lớn mũ thô tục lên trên đầu Dương Tử Hiên.
Những lời này làm cho Dương Tử Hiên nổi da gà đầy người, vội tìm lấy cớ, tranh thủ thời gian chuồn đi.
Hai mươi chín tháng hai, phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Tô tiến hành khảo
đơn giản sát đối với Dương Tử Hiên, hội nghị thường ủy tỉnh Nam Tô đã
họp, chính thức quyết định bổ nhiệm Dương Tử Hiên làm uỷ viên thường ủy
thị ủy, phó bí thư Quảng Lăng, là người được đề cử vào vị trí thị trưởng ủy ban thành Quảng Lăng phố.
Nhưng vẫn chưa công khai công
bố ra bên ngoài, bởi vì Dương Tử Hiên còn có một vài trình tự phải đi
tại phòng tổ chức tỉnh La Phù bên này.
Ví dụ cấp sở cán bộ
thay đổi vượt tỉnh tương đối ít, chương trình tương đối phức tạp phiền
toái, ngoài ra, Dương Tử Hiên kiêm khá nhiều chức vụ tại tỉnh La Phù,
cần phải từ nhậm chuyển giao không ít công tác.
Tối quan trọng nhất, vẫn là từ nhậm thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Trần Chí Ôn gọi điện thoại cho hắn, thừa dịp hai ngày nữa là cuối tuần, nên đi quen thuộc hoàn cảnh trước, thứ hai sẽ chính thức đến phòng tổ
chức Tỉnh ủy, hơn nữa còn công khai tuyên bố trước đại hội cán bộ thị ủy toàn thành phố Quảng Lăng.
Đây là một đề nghị tương đối ổn
thỏa, vốn tỉnh ủy Nam Tô còn hi vọng ngay hôm nay, Dương Tử Hiên lập tức đi ủy ban thành phố Quảng Lăng nhậm chức.
Công tác ủy ban
thành phố tạm thời do bí thư thị ủy Chu Lập Xương quản lý đã hơn nửa
năm, đang có nhu cầu cấp bách một thị trưởng tiến vào, gánh trọng
trách.
Chỉ là, Trần Chí Ôn đã tìm trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy
Lí Dật Phong nói chuyện, tranh thủ cho Dương Tử Hiên thời gian vài ngày
để giảm xóc.
Cúp điện thoại về sau, Dương Tử Hiên ngồi trong phòng làm việc trong chốc lát, Hồ Khải liền nhảy
tiến đến, nói: "Chúc mừng chủ nhiệm, ngài đã thăng chức rồi!"
Hồ Khải trực tiếp ở lại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh công tác, an bài
một vị trí chính khoa, coi như là trả công đối với việc mấy năm qua Hồ
Khải trung thành và tận tâm phục vụ với mình.
Tuy trên mặt
mặt mũi Hồ Khải tràn đầy vui mừng, nhưng Dương Tử Hiên vẫn có thể bắt
được một tia thất lạc, lạc lõng trong trong ánh mắt Hồ Khải.
Nội tâm Hồ Khải đối với việc Dương Tử Hiên trao quyền cho cấp dưới, để
hắn tự phát triển, vẫn có chút lạc lõng, nếu đi theo Dương Tử Hiên đến
Quảng Lăng làm thư ký thị trưởng, lúc trao quyền cho cấp dưới, đưa về
nông thôn, vẫn có thể an bài một vị trí cấp ban, mà không phải như hiện tại, chỉ là một cán bộ cấp chính khoa, tiền đồ rất khác biệt.
Nhưng hắn cũng hiểu Dương Tử Hiên đã nghĩ kỹ mới làm như vậy, đây là an bài tốt nhất, cho nên không dám lộ ra loại lạc lõng này ở trước mặt
Dương Tử Hiên.
Không qua bao lâu, trong cơ quan rất nhanh náo nhiệt lên, Phan Bách Văn, Sài Quá Long, Trần Tây Trữ, những người này
đều ào ào vọt tới văn phòng Dương Tử Hiên, nói vài câu chúc mừng, những
người này đều xem như người Dương Tử Hiên đề bạt lên tại Ban Kỷ Luật
Thanh tra tỉnh.
Ngay cả một ít phó bí thư ngày thường không
quan hệ mấy cũng đến, nói vài câu chúc mừng Dương Tử Hiên, trong ánh mắt đầy vẻ hâm mộ ghen ghét, dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong cử chỉ hành động).
Chỉ chốc lát sau, thư ký Trương Luân liền đến
đây vỗ vỗ tay, mời mọi người đến hội nghị họp, lại đến bên người Dương
Tử Hiên nói vài câu, bảo Dương Tử Hiên tham gia tiễn đưa yến buổi chiều, Dương Tử Hiên nhanh chong cười đáp ứng.
Chỉ là, cái hội nghị này, Dương Tử Hiên chỉ có thể làm một người đứng ở ngoài xem rồi, đấu
tranh quyền lực bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, đã không có nhiều
quan hệ với hắn.
Nhưng những người như Thuộc Bình vẫn rất
khẩn trương, dù sao thì cũng liên quan đến việc ai tiếp nhận vị trí của
Dương Tử Hiên, rất nhiều người đều biết Dương Tử Hiên đề cử Phan Bách
Văn, nhưng vẫn có người không đến một khắc tuyên bố cuối cùng thì chưa
từ bỏ ý định.
Hội nghị bắt đầu, Trương Luân đại biểu Tỉnh
ủy, tuyên bố quyết định điều chỉnh chức vụ một ít đồng chí lãnh đạo,
tuyên bố Dương Tử Hiên không đảm nhiệm uỷ viên, thường ủy Ban Kỷ Luật
Thanh tra tỉnh nữa, Phan Bách Văn tiếp nhận vị trí Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thường ủy của Dương Tử Hiên.
Đây là một an bài tiếp
bước thế hệ, người nào cũng biết Phan Bách Văn là thân tín của Dương Tử
Hiên, cái an bài này có ý nghĩa, tuy Dương Tử Hiên đã đi, nhưng âm hồn
vẫn còn bay lượn trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh không tiêu tan.
Thời điểm những người như Thuộc Bình và Mã Thép vỗ tay, dáng tươi cười đều rất khó coi.
Ngay sau đó, Trương Luân lại tuyên bố Sài Quá Long tiếp nhận vị trí chủ nhiệm phòng hai kiểm tra kỷ luật của Phan Bách Văn, nụ cười trên mặt
bọn hắn càng miễn cưỡng khó coi hơn.
Đây cũng là một cái an bài hoàn toàn chiếu cố đến Dương Tử Hiên, Thuộc Bình sắp điên lên rồi.
Kế tiếp chính là Trương Luân phát biểu, hắn đánh giá cao công tác của
Dương Tử Hiên trong một năm qua tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cho rằng Dương Tử Hiên có tư tưởng chính trị kiên định, phóng khoáng, năng lực
lãnh đạo rất mạnh, quan niệm quần chúng rất tốt.
Lúc nói đến
việc Dương Tử Hiên tạm rời cương vị công tác, lại nói mấy câu chúc mừng, thượng lộ bình an, lại làm cho Phan Bách Văn, Sài Quá Long, những dòng
chính này tràn đầy cảm xúc.
Ly biệt sắp tới, cho dù ngày xưa có thù hận, lúc này cũng thả lỏng.
Bữa tiệc tống biệt cử hành tại khách sạn Hợp Thành Phúc, chọn tràn đầy một bàn đồ ăn, Dương Tử Hiên nhìn thấy, liền cười cười, nói: "Ai gọi
thế, cái này đã vượt quá tiêu chuẩn yến hội ủy ban tỉnh quy định rồi."
"Tôi gọi đấy, tống biệt đã đến rồi, cứ vượt chỉ tiêu, cho dù bị xử
phạt, cũng đánh lên trên đầu tôi." Tâm tình Phan Bách Văn có chút kịch
động, hắn biết mình ngồi lên được thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh
này, là vì Dương Tử Hiên hết lòng giúp đỡ.
Dương Tử Hiên không lay chuyển được nhiệt tình của hắn, chỉ cười cười, không nói gì nữa.
Bên này uống xong, Thạch Phong Tín và Hứa Ấn Gia, Lý Chí Hồng lại gọi
điện thoại tới chúc mừng một phen, còn nói muốn mời Dương Tử Hiên uống
rượu, Dương Tử Hiên cũng chỉ có thể đẩy đến ban đêm.
Ăn xong
tiệc tống biệt, Lâm Nhược Thủy nói muốn chạy từ thành phố Đại Danh tới
tiễn đưa, sắp tới nơi, Dương Tử Hiên liền đi nhà trẻ, cùng Trương Tuyết
Bách đón Bối nhi tan học.
Cảm xúc Trương Tuyết Bách không nói nhiều, mặc dù nói từ Tử Kim đến tỉnh Nam Tô có cao tốc, nhưng dù sao
thì cơ hội chạm mặt cũng ít đi rất nhiều.
Bối nhi rất hiểu
chuyện, lẳng lặng nằm ở trong ngực Dương Tử Hiên, cánh tay vuốt vuốt tóc Dương Tử Hiên, nhỏ nhẹ hỏi: "Chú muốn đi đâu? Chú không quan tâm đến
cháu và mẹ nữa à?"
Bị Bối nhi làm cho xấu hổ, Dương Tử Hiên vội ho khan một tiếng, nói
theo lời của Bối nhi: "Chú làm sao lại không cần Bối nhi và mẹ đây? Chú
chỉ đi đến một chỗ rất gần, về sau vẫn có thể thường xuyên trở về thăm
Bối nhi."
Bối nhi liền ôm cổ Dương Tử Hiên, nói: "Cháu muốn đi cùng chú, cháu sẽ đi cùng ông ngoại...."
Dương Tử Hiên và Trương Tuyết Bách bị Bối nhi náo loạn một phen như
vậy, lại hòa tan không khí ly biệt này, Dương Tử Hiên yên lặng ôm chặt
Bối nhi, nói: "Về sau Bối nhi cũng có thể cùng mẹ đi thăm chú mà!"
Kỳ thật tại thành phố Tử Kim, Dương Tử Hiên phải giữ mình, không gặp
mặt Trương Tuyết Bách nhiều lắm, đi Quảng Lăng rồi, không còn loại giữ
mình này, chắc chắn sẽ vui hơn.
Chơi đùa một hồi vùng mẹ con
Trương Tuyết Bách, Lâm Nhược Thủy nói đã đến rồi, Dương Tử Hiên liền
tranh thủ thời gian chạy đến đón, vừa thấy mặt, Lâm Nhược Thủy liền bỏ
hết sự rụt rè của phó thị trưởng và con gái, trực tiếp nhào vào trong
ngực Dương Tử Hiên, con mắt có chút ướt át, nói: "Bại hoại, lần này
chúng ta phải đợi thật lâu mới có thể gặp mặt."
Trước đó Lâm
Nhược Thủy cũng không ngờ Dương Tử Hiên vậy mà lại đi tỉnh Nam Tô, vốn cho rằng Dương Tử Hiên còn có thể ở lại thành phố Đại Danh làm thị
trưởng.
Không cản nổi biến hóa này, Lâm Nhược Thủy cảm thấy
mất mát rất nhiều, bởi vì thân phận trong thể chế, nàng không có tự do
như Trương Tuyết Bách, Tô Ban Mai, không thể tựa như các nàng, chỉ cần
nhớ một chút, có thể trực tiếp lái xe đi Quảng Lăng.
Lâm
Nhược Thủy là công chức cấp sở, tại phương diện xuất hành bị hạn chế rất nhiều, đi ra tỉnh ngoài một chuyến, đều phải xin phép thị ủy ủy ban
thành phố nghỉ, rất phiền toái.
"Cũng không có biện pháp, nếu anh không đề cao giá trị con người lên một chút, anh sẽ không có can
đảm đi gặp cha của em." Dương Tử Hiên ngửi ngửi mùi thơm ngát trên tóc
Lâm Nhược Thủy rồi nói, cuối năm trước Lâm Chính Cường chính thức tiến
vào bộ chính trị, dùng thân phận ủy viên bộ chính trị kiêm nhiệm bí thư
tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.
Trong năm nay sẽ tạm từ nhậm Bí thư
tỉnh ủy, nhậm chức phó thủ tướng phân công quản lý công nghiệp, đứng ở
cao điểm quyền lực, chênh lệch bối cảnh giữa Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy sẽ càng rõ ràng.
Điều này cũng làm cho Dương Tử Hiên
càng thêm lo sợ bất an, Lâm Chính Cường không quan tâm, cũng không chào
đón hắn, đây là một khối tâm bệnh của Lâm Nhược Thủy.
….
Sáng sớm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thành phố Tử Kim vẫn còn ngủ say
trong làn sương mù đậm đặc, sương mù màu trắng châu bao phủ cả tòa thành thị, giăng khắp phố lớn ngõ nhỏ, toàn một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên
truyền ra một hai tiếng rao hàng, quen thuộc mà ấm áp.
Dĩ
vãng, vào lúc này, Dương Tử Hiên đã dậy, đi ăn bữa sáng, sau đó xem sách nửa giờ trong thư phòng, rồi đợi Hồ Khải và Lưu Bất Khắc lái xe đến
trước cửa, tiếp theo là đi ô-tô đến đại viện Tỉnh ủy làm, hoặc là đến ủy ban cải cách xí nghiệp thuộc tỉnh chủ trì công tác.
Nhưng
hôm nay lại khác, hắn sớm đã thức dậy, rời khỏi chỗ thành thị đã sống và công tác gần một năm, trong lòng cảm thấy rất hoài niệm.
Dương Tử Hiên đứng lặng trước cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, nhìn ra xa, thành thị này đang chậm rãi hoạt động, thẳng đến khi Lưu Bất Khắc đứng
dưới lầu gọi vang lên.
"Sáng sớm! Tử Kim! Mong tương lai mày có thể khỏe mạnh!"
Dương Tử Hiên nhìn ngư dân vung lưới vào trong nước phía bờ sông xa xa, chậm rãi nhổ ra mấy cái chữ này, sau đó liền đi xuống lầu trong chớp
mắt.
Lưu Bất Khắc và tiểu Thiến đã đóng gói tốt hành lý, nhét đầy rương vào đuôi xe.
Trước khi đi, Dương Tử Hiên đã hỏi qua ý kiến hai người lão Lưu và tiểu Thiến, có muốn cùng mình đi Quảng Lăng hay không, Lão Lưu không do dự
đáp ứng ngay lập tức, tiểu Thiến càng không muốn ly khai Dương Tử Hiên,
hai lời chưa nói, trực tiếp liền lên lầu thu thập hành lý.
"Tại sao nhiều hành lý như vậy?"
Dương Tử Hiên chứng kiến đuôi xe bị chất đầy, trong lòng cảm thấy hoảng
sợ, hắn nhớ mình không có nhiều đồ như vậy, đồ dùng trong nhà, đồ làm
bếp, những thứ này đều để lại, chỉ cần lấy quần áo mà thôi.
"Cái này….tiên sinh, ngài phải hỏi Hứa Tinh rồi, những rương hành lý
này, đại bộ phận đều chứa y phục của cô ấy, đồ trang điểm, gối ôm, giày
dép…hết lần này tới lần khác, cô ấy lại không ở đây, chúng ta cũng không thể để lại!" Tiểu Thiến bắt chéo bên hông hai tay, rất là đáng yêu.
Khả Cũng đứng ở một bên, vành mắt đỏ hồng, lôi kéo tay tiểu Thiến, ánh
mắt lại miết về hướng Dương Tử Hiên, nói: "Các người cứ như vậy mà đi
sao? Chẳng phải là về sau chúng ta không thể gặp mặt nhau?"
"Năm nay em tốt nghiệp, cũng có thể đến Nam Tô mà, hoặc là trực tiếp đến Quảng Lăng công tác cũng được, mặt khác, anh còn phải tiếp tục học
chương trình nghiên cứu sinh tại đại học La Phù, vẫn trở lại trường học
mà." Dương Tử Hiên vẫn rất thương tiếc Tống Khả Cũng.
Tống
Khả Cũng lập tức tung tăng như chim sẻ, bắt đầu ôm tiểu Thiến cười, đứng tại chỗ nói tốt nghiệp xong sẽ đi Nam Tô tìm việc làm.
Xe
chậm rãi chạy qua khu phố náo nhiệt, trùng hợp đụng phải Hồ Tự Lập ra
ngoài kiểm tra công việc, Hồ Tự Lập nhận ra biển số xe Dương Tử Hiên,
liền hướng Dương Tử Hiên bắt chuyện.
Đáp lại một chút, Dương
Tử Hiên không bảo lão Lưu dừng xe, vốn nhiều thân tín đáng tin Ban Kỷ
Luật Thanh tra tỉnh, còn có cả bọn người Thạch Phong Tín nói muốn đưa
tiễn Dương Tử Hiên motoj đoạn đường, Dương Tử Hiên đều cự tuyệt, hắn
không muốn hưởng nghi thức tống biệt này.
Tuy lệnh bổ nhiệm
Dương Tử Hiên vẫn chưa chính thức công khai, nhưng quyết định trên hội
nghị thường ủy tỉnh Nam Tô, đã sớm truyền đến chính phủ thành phố Quảng
Lăng.
Văn phòng chính phủ thành phố Quảng Lăng vốn muốn phái nhân viên công tác tới, chuyên môn đón tiếp Dương Tử Hiên qua, nhưng
Dương Tử Hiên đã cự tuyệt.
Văn phòng chính phủ thành phố
Quảng Lăng cũng chỉ có thể chiết trung (trong những ý kiến không giống
nhau tiến hành điều hoà), chờ Dương Tử Hiên ở bên ngoài phòng tổ chức
Tỉnh ủy Kim Kinh, bởi vậy, trạm thứ nhất Dương Tử Hiên đi, chính là Kim
Kinh.
Khác với tâm tính trước khi diễn ra lễ mừng năm mới,
cùng Tô Ban Mai trở lại Tử Kim, giờ phút này, tâm tính Dương Tử Hiên có
biến hóa rất lớn, Trần Chí Ôn là loại người cụ thể, ngay cả hắn cũng
nói tình huống Quảng Lăng rất phức tạp, vậy thì thật sự là rất phức tạp.
Thành phố Quảng Lăng từng là đô thị lớn phồn hoa trong lịch sử, tần
suất xuất hiện danh nhân thi từ ca phú tương đối cao, đáng tiếc, tại
thời điểm cận đại, lại đột nhiên suy sụp.
Mà cách nó không
xa, thành phố Hoàng Phổ lại dựa vào ưu thế vùng duyên hải và ưu thế bến cảng lớn, nhanh chóng quật khởi, mở ra một thời đại mới.
Nếu như nhất định phải điều tra thành thị nổi danh cả nước về cảm giác
suy sụp, thành phố Quảng Lăng khẳng định là đứng đầu trong danh sách đó.
Kỳ thật từ cái danh xưng "văn phòng chính phủ thành phố”, thành phố
Quảng Lăng này, đã có thể nhìn thấy một chút địa vị của Quảng Lăng thành phố.
Nói như vậy, thành phố bình thường sử dụng "văn phòng
chính phủ thành phố”, thành thị cấp phó tỉnh đều sử dụng xưng hô "văn
phòng chính phủ thành phố trung tâm", kém hai chữ, nhưng có thể nhìn
thấy rất nhiều nội dung.
Mặc dù Dương Tử Hiên không tiếp xúc
số liệu kinh tế thành phố Quảng Lăng, nhưng dựa theo trí nhớ vài chục
năm sau của Dương Tử Hiên, trên bản đồ kinh tế quốc gia, Quảng Lăng chưa tính là thành phố lớn xếp top đầu trong tỉnh Nam Tô, riêng về tổng sản
lượng kinh tế mà nói, đứng ở trong tỉnh, hơn phân nửa là ở vào mấy vị
trí bét dí.
Dương Tử Hiên biết mình nhanh chóng được đề bạt đến cấp chính sảnh, trả giá cũng không quá nhỏ.
Đã chọn Quảng Lăng, nếu như hắn không thể giao ra một phần bài thi tại
Quảng Lăng, để cho Tỉnh ủy thoả mãn, muốn tiếp tục tiến bộ lên chức, chỉ sợ sẽ khó càng thêm khó, bởi vậy, hắn nhất định phải làm tốt chuẩn bị
phấn đấu gian khổ, mà không phải cưỡi ngựa xem hoa, đi đường hái quả đào ăn.