"Có nhân vật trong thể chế như anh, bắt mạch cho bọn em, bọn em cũng không cần sợ việc giẫm đạp phải tiết tấu chính sách!"
"Vẫn nên nghiên cứu về tập đoàn Sa Hà này đã." Dương Tử Hiên nhíu mày,
nói: "Chỉ sợ xí nghiệp này không dễ đối phó như vậy! Nghiệp vụ tập đoàn
Sa Hà tương đối rộng lớn, từ niên đại tám mươi đã bắt đầu phát triển.”
“Ban đầu là dùng công trình kiến trúc làm chủ, hiện tại lại nhúng tay
vào ngành sản xuất thức ăn gia súc, hơn nữa còn làm ra loại hình tiêu
thụ phân chia cùng đại lý, giao thiệp với ngành sản xuất thông tin, đồng thời còn có mấy cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ điện gia
dụng ở trong tỉnh.”
“Mấy cái cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ này là đối thủ trực tiếp cạnh tranh với chúng ta."
"Tập đoàn Sa Hà có thể nói là một lá cờ xí ở trong tỉnh Nam Tô, thủ
đoạn lần trước chơi xấu tập đoàn Càn Khôn cực kỳ mạnh mẽ khéo léo!” Tô
Ban Mai nhíu mày nói.
"Tập đoàn Càn Khôn đưa cho ủy ban tỉnh
Nam Tô một đám máy nhắn tin miễn phí, hơn nữa còn đầu tư mấy trăm vạn,
thành lập năm sáu trạm phát sóng của đài phát thanh trong thành phố Kim
Kinh.”
“Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Sa Hà một mực
không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì, tập đoàn Sa Hà cũng đã xây xong bốn
đài phát thanh trong tỉnh Nam Tô, đợi lúc tập đoàn Càn Khôn xây tốt trạm phát sóng, thời điểm đi cục quản lý thông tin tỉnh Nam Tô xin giấy
phép, cục quản lý thông tin mới đột nhiên ra tay, không để cho Càn Khôn lấy được giấy phép.”
“Điều này cũng làm cho ngàn vạn tài
chính đầu tư ban đầu của Càn Khôn tại tỉnh Nam Tô biến thành không
khí....Thoáng cái đã chặt đứt toàn bộ tài chính liên hoàn của Càn Khôn."
"Nói như vậy, phong cách làm việc của tập đoàn Sa Hà là đuổi tận giết
tuyệt! Bởi vậy, tập đoàn Càn Khôn một lần bị rắn cắn ba năm sợ thừng
giếng, trong vài năm sau, chắc chắn không dám tiến vào thị trường tỉnh
Nam Tô phân một chén canh!"
Dương Tử Hiên cau mày, nói: "Xếp đặt thiết kế tập đoàn Càn Khôn rất hoàn hảo, rõ ràng cho thấy trước đó đã mưu đồ kỹ càng.”
“Cách làm việc kín đáo, tranh thủ thời gian giết chết xí nghiệp này,
chỉ sợ đối với Bất Dương Mai chúng ta, không chỉ đơn giản là phong tỏa
cửa hàng đâu."
"Em cũng có lo lắng này! Buổi sáng hôm nay,
cục công thương oanh oanh liệt liệt phong tỏa cửa hàng, hơn nữa còn
tuyên bố ra bên ngoài Bất Dương Mai tiêu thụ sản phẩm giả và sản phẩm
chất lượng thấp, đã làm tổn hại nghiêm trọng đến nhãn hiệu Bất Dương Mai chúng ta.”
“Trước kia Bất Dương Mai chúng ta vẫn tuyên bố ra bên ngoài, tất cả điện gia dụng Bất Dương Mai đều được cam đoan về phẩm chất, hiện tại cục công thương chơi một chiêu như vậy, không khác gì
trắng trợn làm xấu mặt chúng ta, cho dù một lần nữa mở cửa tiệm, các
khách quen khẳng định cũng sẽ hoài nghi về vấn đề chất lượng, sản lượng
tiêu thụ sẽ giảm."
"Căn cứ tin tức công ty con của Bất Dương
Mai ở tỉnh Nam Tô phản hồi tới, thời điểm cửa hàng chúng ta bị đóng cửa, đã bị quay phim, đưa lên đài truyền hình tỉnh Nam Tô, rất nhiều công
chúng có thể chứng kiến tình hình cụ thể cửa hàng chúng ta bị đóng cửa, ý tứ hãm hại trong này đã rất rõ ràng rồi!"
Tô Ban Mai cau
mày, nói: "Vốn là phong cửa hàng, tiếp theo là dùng truyền thông đưa ra
ánh sáng...quả thực là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."
"Tổn
thất bên ngoài là phong tỏa cửa hàng, vài ngày hạn chế ngạch tiêu thụ,
nhưng trên thực tế, tổn thất lớn hơn nhiều lắm, truyền thông đưa ra ánh
sáng như vậy, các quảng cáo tuyên truyền trước kia chúng ta làm ở tỉnh
Nam Tô, đều trở thành công cốc!"
Dương Tử Hiên dừng lại một chút mới lên tiếng: "Thủ pháp rất giống lúc đối phó với tập đoàn Càn Khôn!"
"Hiện tại cơ bản có thể xác định là tập đoàn Sa Hà làm!" Tô Ban Mai gật gật đầu.
Đàm luận đến đêm khuya, Tô Ban Mai mới mệt mỏi, dựa vào bả vai Dương
Tử Hiên, chậm rãi ngủ, Dương Tử Hiên lái xe vào tỉnh Nam Tô, nhớ tới
tình hình nhiều năm trước, mình và Tô Ban Mai cùng đi tỉnh Nam Tô, trong nội tâm vạn phần cảm khái.
Tỉnh Nam Tô, nếu so kinh tế với
tỉnh La Phù thì tốt hơn vài lần, là tỉnh lớn vùng duyên hải, tỉnh thành
Kim Kinh cũng phồn hoa hơn thành phố Tử Kim nhiều, các phương tiện rất
hoàn hảo, quy hoạch thành thị cũng tương đối rõ ràng.
Dương
Tử Hiên dừng xe bên ngoài một khách sạn giá cao, đánh thức Tô Ban Mai
dậy, Dương Tử Hiên dùng CMND thuê một phòng, đương nhiên cũng không có
hành vi gì khác người, lái xe một đêm, Dương Tử Hiên rất mệt mỏi, vừa
nằm xuống giường liền ngủ, ngược lại, Tô Ban Mai lại trằn trọc khó có
thể ngủ.
Buổi sáng, thời điểm dời giường, nhìn thấy Tô Ban
Mai đang mở to xinh đẹp con mắt nhìn mình, Dương Tử Hiên sợ hãi kêu lên
một tiếng.
Tô Ban Mai không ngờ Dương Tử Hiên vừa tỉnh liền tỉnh, hành vi bí mật nhìn trộm bị phát hiện, vội vàng chạy ra.
Nhìn thân ảnh đáng yêu của Tô Ban Mai biến mất trước mắt, Dương Tử Hiên thở dài, nhớ tới những lời Trần Chí Ôn nói với mình, sang năm phải kết
hôn, trong lòng có chút buồn bực, có chút bất đắc dĩ, sẽ là nàng sao?
Hôm nay Dương Tử Hiên là nhân vật lái xe, đưa Tô Ban Mai đến công ty Bất Dương Mai ở Kim Kinh.
Bất Dương Mai là công ty con dưới cờ công ty cổ phần Dương Ban Mai
Xích, thiết lập công ty con tại các tỉnh lớn vùng Hoa Đông, phụ trách
tất cả lớn cửa hàng và cửa hàng nhỏ trong tỉnh, có quyền động đến quyền
tài vụ và quyền nhân sự trong những công ty này.
Đây cũng là đề nghị của Dương Tử Hiên sau khi hấp thu một ít kinh nghiệm đời sau.
Quyền tài vụ và quyền nhân sự đều thu về tập đoàn tổng bộ, không trao
quyền cho cấp dưới, tránh để cho các công ty con giữ lại lợi nhuận, công ty con ôm được tiền, sẽ uy hiếp tổng bộ.
Hơn nữa còn thiết lập chế độ phụ trách đối với trưởng các cửa hàng bán sản phẩm.
Đồng thời, trưởng các cửa hàng đều do tổng bộ Bất Dương Mai thống nhất
điều phối, công ty con không có quyền bổ nhiệm và quyền bãi miễn, công
ty tỉnh chỉ có thể xác định mục tiêu nghiệp vụ và ngạch tiêu thụ theo
quý, thống nhất an bài các sự vụ, hơn nữa còn phải đúng hạn báo cáo tình huống tiêu thụ của các cửa hàng trong tỉnh cho tổng bộ.
Từ
góc độ này để xem xét, công ty con hành động như một nhân vật giám sát
các cửa hàng nghiệp vụ! Mà không phải là nhân vật lãnh đạo điều hành.
Mặt khác, vì quyền tự chủ của trưởng các cửa hàng quá lớn, tổng bộ còn
thực hành chế độ cắt lượt, chỉ được đảm nhiệm cửa hàng trưởng một thời
gian, nhiều nhất cũng không thể vượt qua một năm, một năm qua đi, căn cứ vào tình huống làm việc một năm trước, sẽ an bài các chức vị khác, hoặc là thay thế cửa hàng trưởng các cửa hàng khác.
Chế độ cắt
lượt, xếp đặt thiết kế quyền lực quyền hạn giữa tổng công ty, công ty
con, tất cả đều xuất phát từ Dương Tử Hiên, có thể nói mấy công ty con
độc lập dưới cờ Dương Ban Mai Xích, xét về chế độ quản lý, đã tương đối vượt lên trước thời đại.
Số lần Tô Ban Mai đến công ty con ở Nam Tô không nhiều, thường trú đóng ở công ty con tỉnh Giang Nam, Tô
Ban Mai trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, rất dễ dàng tạo thành oanh động
trong công ty.
Tô Ban Mai tìm Hồ quản lý ở công ty, cùng nhau đi đến cục công thương Kim Kinh.
"Rất có thể hành vi của cục công thương Kim Kinh là do có người sai
khiến, tập đoàn Sa Hà vừa mới cạnh tranh cùng chúng ta, liền chơi loại
chiêu ngầm này, tôi thật đúng là quá xem thường bọn hắn." Hồ quản lý
ngồi ở ghế sau, Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai ngồi ở hàng phía trước.
"Mấu chốt là cửa hàng chính của chúng ta có thật sự bán sản phẩm kém và sản phẩm giả hay không."
"Cục công thương đúng là đã một bộ tủ khử độc kém chất lượng ở trong
nhà kho cửa hàng, nhưng cái tủ khử độc này không có trong danh sách mua
sắm chúng ta phê, đoán chừng là thời điểm công nhân bốc vác vận chuyển,
đã chuyển sai hàng.”
“Mấy ngày nay lượng hàng nhập khá lớn,
một đám hàng mới tiến vào kho ngày hôm qua, chúng tôi còn chưa kịp đi
nhà kho kiểm hàng, đã bị cục công thương điều tra."
Tô Ban Mai nói với Dương Tử Hiên: "Trùng hợp trong này nhiều lắm, dấu vết hãm hại do con người làm ra quá rõ ràng."