Trong lòng Dương Tử Hiên thầm giật mình, dĩ vãng, cho dù Bất Dương Mai xảy ra vấn đề gì lớn hay nhỏ, Tô Ban Mai đều rất ít tự mình gọi điện
thoại cho hắn, bởi vì Dương Tử Hiên đã sớm chuẩn bị phương án dự phòng
cho các nàng, không phải chuyện trọng đại, không cần phải tìm hắn, miễn
để cho một ít người hữu tâm cầm chuyện này để nói.
Bởi vậy, hiện tại Tô Ban Mai tìm hắn, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Dương Tử Hiên bắt đầu trở nên nghiêm túc.
"Cửa hàng chính của Bất Dương Mai tại tỉnh Nam Tô đã xảy ra vấn đề,
hiện tại đã bị phong tỏa rồi!" Tô Ban Mai tận lực khống chế tâm tình của mình.
Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, xảy ra chuyện như vậy,
thật sự là làm cho người ta không dễ sống, kẻ làm ra chuyện này, thật sự là có chủ tâm làm cho người ta không thể qua năm mới.
"Cả cửa hàng đều bị phong tỏa?" Dương Tử Hiên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Cách làm này thật sự là có chút tuyệt tình, năm nay đúng vào mùa tiêu
thụ các loại điện gia dụng thịnh vượng, nhất là hai ngày hai mươi bảy,
hai mươi tám này, rất nhiều người bận rộn một năm, tích trữ không ít
tiền, ngoại trừ mua thêm hàng tết ra, cũng rất thích mua thêm một ít đồ
điện gia dụng.
Thời gian mấy ngày gần tết, đối với tiêu thụ
điện gia dụng, là một giai đoạn tiêu thụ hoàng kim, cửa hàng bị đóng
cửa, chỉ cần xét về ngạch tiêu thụ, đã thiếu hụt đi rất nhiều, càng
không phải nói tới ảnh hưởng đối với nhãn hiệu.
"Cả cửa hàng đều phong tỏa, là buổi sáng việc xảy ra hôm nay, mấy quản lý kinh
doanh trong công ty Bất Dương Mai tỉnh ở Nam Tô đều ra mặt nói chuyện,
nhưng không thành công, cho nên mới truyền đạt đến chỗ tổng bộ chúng
ta..." Tô Ban Mai ấn ấn thái dương, xảy ra chuyện như vậy nhi, nàng cũng cảm thấy cực kỳ lo lắng, không thể ngồi yên.
"Nghành nào phong tỏa cửa hàng? Xảy ra vấn đề gì mà cửa hàng bị đóng cửa?"
"Căn cứ vào tin tức Kim Kinh bên kia truyền tới, là cục công thương
thành phố Kim Kinh ra mặt phong tỏa cửa hàng, nói chúng ta tiêu thụ sản
phẩm giả và tiêu thụ sản phẩm kém chất lượng." Tô Ban Mai buồn rầu nói.
"Sản phẩm gì?"
"Là một nhãn hiệu nồi cơm điện nổi danh do Phật Sơn bên kia cung ứng."
Tô Ban Mai nhíu mày, nói: "Em cảm thấy cái tiêu thụ sản phẩm giả và
tiêu thụ sản phẩm kém chất lượng này, căn bản là cục công thương bên kia không có chuyện để làm, tự nhiên tìm việc.”
“Nơi cung ứng
sản phẩm nồi cơm điện này là xí nghiệp điện gia dụng chế tạo nồi cơm
điện đứng thứ nhất trong nước, sản phẩm còn xuất khẩu đến các quốc gia
Âu Mỹ, em đã từng tự mình đến nhà máy bọn hắn kiểm tra dây truyền sản
xuất, tuyệt đối không có vấn đề, vậy mà cục công thương còn đến chỗ
chúng ta làm phiền."
"Thời điểm phong tỏa cửa hàng, nói chúng ta tiêu thụ sản phẩm giả và tiêu thụ sản phẩm kém chất lượng, có điều
tra lấy chứng nhận hay căn cứ chính xác không? Cục công thương cũng
không thể chụp mũ lung tung, nói chúng ta có vấn đề, ngay cả chứng cớ
cũng không đưa ra chứ?" Dương Tử Hiên có chút nghi hoặc hỏi.
"Họ chỉ nói chúng ta kẻ tiêu thụ sản phẩm giả và tiêu thụ sản phẩm kém
chất lượng, là người tiêu dùng trách cứ, liền trực tiếp phong tỏa cửa
hàng." Tô Ban Mai cười khổ nói.
Sắc mặt Dương Tử Hiên trầm
xuống, hành vi cục công thương Kim Kinh này quá phách lối rồi, ngay cả
chứng cớ cũng không đưa ra, liền phong tỏa cửa hàng.
Hắn trầm giọng nói: "Có phải là có người ở sau lưng giở trò quỷ không? Em nghĩ
xem, có phải đối thủ cạnh tranh của Bất Dương Mai đang làm trò quỷ?"
"Thời gian cục công thương ra tay rất mẫn cảm, vừa vặn chọn đúng mấy
ngày trước hôm lễ mừng năm mới để phong tỏa cửa hàng, em cũng cảm thấy
kỳ quặc, khả năng là có đối thủ cạnh tranh đang làm trò quỷ."
"Ở Kim Kinh, anh không nhiều mối quan hệ lắm, muốn giúp đỡ cũng rất
khó, vẫn phải dựa vào tầng quản lý Bất Dương Mai các em ra mặt nói
chuyện."
"Anh có thể đi cùng với em không?"
"Anh
dù sao cũng là cán bộ có cấp bậc nhất định, loại tranh cãi xí nghiệp
này, anh ra mặt, rất dễ dàng làm cho người ta có cơ sở để liên tưởng
càng nhiều hơn, chỉ sợ không tốt lắm, nhưng anh có thể đi cùng em đến
Kim Kinh."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Anh đứng ở sau
lưng làm quân sư quạt mo là được rồi, ra mặt quay vần với cục công
thương, vẫn phải dựa vào chính các em."
Hẹn xong xuôi thời gian và địa điểm gặp mặt với Tô Ban Mai, Dương Tử Hiên mới cúp điện thoại xuống.
Lương Quân Mi ở bên cạnh nghe được rõ ràng, Dương Tử Hiên cũng không còn cố ý tránh nàng.
"Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích thật sự là xí nghiệp của anh sao?"
Lương Quân Mi làm tại phòng tình báo, tin tức đến tai luôn nhiều hơn một chút so với rất nhiều người.
"Em hỏi cái này, sẽ không có
câu trả lời chính xác, hiện tại quan hệ giữa anh và công ty cổ phần
Dương Ban Mai Xích đã không còn nhiều, anh không chiếm một phân cổ phần
nào!" Dương Tử Hiên nhảy lên ngựa rồi nói.
Lương Quân Mi
không muốn tìm hiểu quá sâu về vấn đề này, dồn chú ý vào vấn đề làm sao
để lên ngựa, mặc dù có võ, nhưng mấy lần cố gắng nhảy lên đều thất bại,
chứng kiến Dương Tử Hiên nhếch miệng, con mắt cong cong mỉm cười, trong
lòng liền tức giận.
Nàng chống hai tay vào nạnh, cực kỳ không thục nữ, hướng Dương Tử Hiên rống lên một tiếng: "Không phải anh nói sẽ dạy em cưỡi ngựa sao? Tại sao em cảm thấy hiện tại anh chính là một
khán giả đứng ở bên cạnh chế giễu em thế?."
"Cái này mà cũng
có thể trách anh sao?" Dương Tử Hiên bất đắc dĩ nhảy xuống ngựa, tay
giang ra, đưa về hướng đôi chân Lương Quân Mi.
"Anh làm gì
thế!" Nhìn thấy hai tay Dương Tử Hiên đánh úp về hướng đôi chân và phần
eo của mình, Lương Quân Mi sợ tới mức kêu to lên, trong nội tâm thầm
nghĩ, người này, không phải thực sự là một tên dê cụ chứ?
"Kéo em lên ngựa." Dương Tử Hiên không ngờ Lương Quân Mi phản ứng mãnh liệt như vậy, lại hai tay rụt trở về.
"Không có phương pháp lên ngựa khác sao, phương pháp nào có chút kỹ
thuật ý?" Lương Quân Mi chống hai tay vào nạnh, áo lông màu tuyết trắng
chăm chú bao lấy thân thể thon thả của nàng, bộ ngực cong cong đẹp mê
hồn.
Dương Tử Hiên nhìn thấy, trong lòng nhảy dựng, vội vàng
dời ánh mắt của mình đi chỗ khác, ho khan một tiếng, nói: "Lực bật hai
chân em không đủ để leo lên ngựa, chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ này thôi."
Lương Quân Mi muốn hờn dỗi nói không cưỡi nữa, nhưng
nàng lại không nhịn được mê hoặc khi cưỡi ngựa, chỉ có thể nhăn nhăn nhó nhó đồng ý.
Nhưng trước khi để cho Dương Tử Hiên động thủ,
vẫn đặt ra mấy điều kiện với Dương Tử Hiên: "Nắm thì nắm, không cho phép suy nghĩ miên man! Không cho phép vuốt ve sờ soạng!"
Thời
điểm nói cái từ "vuốt ve" này, bản thân Lương Quân Mi cũng không nhịn
được mà xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn Dương Tử Hiên, quay thân thể sang
chỗ khác.
Bắp chân rất tròn hiện ra trước mặt Dương Tử Hiên, trên mặt và cái cổ tuyết trắng đều nhiễm lên một lớp đỏ ửng.
Dương Tử Hiên quét một vòng trên đôi chân thanh tú của Lương Quân Mi,
dưới đầu gối, tất chân màu đen bao lấy bàn chân thanh tú, tăng thêm vài
phần cảm giác quyến rũ.
Thời điểm Dương Tử Hiên thò hai tay
ra, đặt lên đôi chân và vòng eo đàn hồi kinh người, thân thể Lương Quân
Mi và hai tay Dương Tử Hiên giống như bị điện giật.
Cảm giác
đàn hồi và mềm mại kinh người, còn có cả hương vị cơ thể nhàn nhạt từ
bàn tay truyền đến thần kinh Dương Tử Hiên, não bộ lập tức liền tưởng
tưởng xa vời.
Trong khoảng thời gian ngắn này, Lương Quân Mi
lại quên dùng sức chống lại, đợi thời điểm Dương Tử Hiên tăng mạnh lực
tay nắm đôi chân nàng, Lương Quân Mi mới nhớ tới việc mình đã lên ngựa,
liền cố gắng giãy ra.
"Cưỡi ngựa chính là việc vận dụng dây
cương, roi, chân, chân, phần hông, tất cả tổng hợp lại! Đầu tiên khi lên ngựa chính là giữ thăng bằng, chân kẹp vào, cọ bụng ngựa, kéo dây cương hơi nghiêng, dùng roi lắc lư, phải nhớ kĩ những biện pháp này..."
Vì để giảm bớt không khí mập mờ giữa hai người, thời điểm Dương Tử Hiên vừa lên ngựa, liền bắt đầu giảng giải các bước cơ bản trong việc cưỡi
ngựa cho Lương Quân Mi, hơn nữa còn vừa giảng giải, vừa tiến hành làm
động tác mẫu.
Lương Quân Mi làm tất cả những điều Dương Tử
Hiên nói một lần, nhưng con ngựa này dường như là có tính bướng bỉnh,
luôn bất động không chịu đi, liền nhăn lông mày đẹp mắt lại, nói: "Những điều anh nói đều không dùng được."
"Không dùng được, vậy thì làm sao anh có thể khống chế con ngựa này?"
Dương Tử Hiên điều khiển ngựa đi một vòng, cười nói: "Nói không chừng tối hôm qua, con ngựa của em cãi nhau với bà vợ, hôm nay liền bướng bỉnh."
Lương Quân Mi gắt một tiếng, cau mày nói: "Anh cũng nên suy nghĩ biện pháp cho em chứ."
"Thật sự không được, cứ đánh cho một cái, nhưng phải chú ý, nói không chừng
sẽ làm cho nó nổi giận." Dương Tử Hiên nói xong, Lương Quân Mi liền làm
theo.
"Hí!" Một tiếng ngựa hí vang lên, theo roi rơi xuống, con
ngựa dưới háng giống như là ăn phải Vigara, phi vọt lên phía trước, làm
Lương Quân Mi sợ tới mức mặt mày thất sắc.
"Cúi thấp xuống!" Dương Tử Hiên hô, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo.
May mắn mà con ngựa kia chỉ chạy như điên trong chốc lát, liền chầm chậm
ngừng lại, Dương Tử Hiên theo ở phía sau, chậm rãi dạy bảo, Lương Quân
Mi rất nhanh liền nắm giữ được cách cưỡi ngựa.
Nhìn tư thế uyển chuyển của Lương Quân Mi, Dương Tử Hiên nhớ tới tình hình lần trước gặp Trang Vũ Nhi ở chỗ này.
Đạp tuyết phi nhanh, hai người cùng nhau chơi đùa chốc lát trong chốn hoang dã, sau đó mới rời khỏi, lái xe trở về nội thành ăn cơm, Dương Tử Hiên
liền muốn chạy qua Dương Ban Mai Xích, cùng Tô Ban Mai đi Kim Kinh.
"Bất Dương Mai tại Kim Kinh bên kia gặp phải một chút phiền toái, cửa hàng
chính bị phong tỏa, là cục công thương Kim Kinh làm, Quân Mi, em có quen thuộc lãnh đạo thành phố Kim Kinh không?" Dương Tử Hiên chợt nhớ tới,
lực ảnh hưởng của Lương gia tại tỉnh Nam Tô không là thấp.
"Kim
Kinh nói không dễ nghe, chính là một vương quốc độc lập tại tỉnh Nam Tô, ủy ban tỉnh Tỉnh ủy bên kia căn bản là không chỉ huy nổi quan viên
trong thành phố, em cũng không quá quen thuộc..." Lương Quân Mi tỏ vẻ
thật có lỗi vì không có biện pháp giúp đỡ.
Dương Tử Hiên không hề cảm thấy kỳ quái, lực ảnh hưởng của Lương gia chủ yếu là ở trong quân
đội, mà không phải phương diện chính trị, ảnh hưởng của Lương gia trong
thành phố Kim Kinh không lớn cũng không có gì kỳ quái.
"Vậy thì
không có biện pháp rồi, anh chỉ có thể tự mình đi một chuyến..." Xảy ra
việc này, Dương Tử Hiên cũng có chút phiền lòng, nếu như là ở tỉnh La
Phù, Dương Tử Hiên tuyệt đối không lo lắng, nhưng tỉnh bên ngoài, lại có điểm khó làm.
Dương Tử Hiên cơ hồ không có nhân mạch tại tỉnh Nam Tô, nhưng lực ảnh hưởng của Dương gia tại tỉnh Nam Tô không nhỏ.
Tựa như Dương Tự Âm, ngay tại tỉnh Nam Tô, nàng đảm nhiệm thị trưởng thành
phố gdp lớn nhất tỉnh, thành phố Cô Tô, nhưng những nhân mạch này, hắn
không có khả năng sử dụng được.
Dương Tử Hiên đầy bụng tâm sự,
cũng không chú ý tới cảm xúc biến hóa của Lương Quân Mi, chỉ nhớ kỹ câu
nói sau cùng trước khi Lương Quân Mi rời đi.
"Hôm nay rất vui vẻ, cám ơn anh đã đi cùng em!"
"Du ngoạn cùng đại mỹ nữ như em, anh cũng rất vui vẻ!" Dương Tử Hiên tận
lực làm cho miệng lưỡi mình trơn tru một chút, không muốn làm không khí
trở nên cứng ngắc.
Lương Quân Mi lại không nói gì tiếp, mở cửa xe Đừng Khắc ra liền rời đi.
Thời điểm chạm mặt với Tô Ban Mai, đã là buổi tối rồi, nhìn thấy Dương Tử
Hiên, Tô Ban Mai giống như là gặp được cứu tinh, nhào lên ôm Dương Tử
Hiên, mùi con gái thơm ngát làm cho Dương Tử Hiên say mê.
Váy
liền áo tuyết phưởng màu vàng nhạt, lộ ra khí chất thục nữ, bên ngoài
phủ một cái áo khoác dài màu đen dày, Tô Ban Mai đứng trong tuyết cũng
cực kỳ bắt mắt.
Dương Tử Hiên ôm nàng lên xe, mới chậm rãi hỏi:
"Hẳn là có người giở trò quỷ ở sau lưng, mấu chốt là phải bắt được người giở trò quỷ này."
"Tập đoàn Sa Hà là xí nghiệp bản địa tỉnh Nam
Tô, cực kỳ bài xích chúng ta, những xí nghiệp từ tỉnh ngoài này tiến
vào, trước kia tập đoàn Càn Khôn muốn thành lập đài phát thanh tại tỉnh
Nam Tô, cũng bị cục quản lý thông tin tỉnh Nam Tô bác bỏ, không cho bọn
hắn giấy phép, cũng là trò quỷ tập đoàn Sa Hà làm!".
Tập đoàn Sa Hà.
Cái tên này, Dương Tử Hiên cũng không xa lạ gì, với tư cách một trong những trụ cột kinh tế dân doanh trong nước, mấy cổ đông lớn trong công ty này đời sau đều là khách quen trên bảng trăm người giàu nhất TQ và Forbes,
nhưng những cổ đông lớn này lại cực kỳ khiêm tốn.
Dương Ban Mai Xích có thể làm giàu, cũng là bởi vì bắt được quyền đại lý máy nhắn tin từ tập đoàn Sa Hà.
Thời điểm vừa gây dựng sự nghiệp, Dương Ban Mai Xích căn bản không có tư
cách đàm phán tư cách cùng Motorola, Tùng Hạ, NEC, những công ty nhãn
hiệu lớn này, cho nên, chỉ có thể thông qua phương thức làm đại lý cho
tập đoàn Sa Hà, bắt được nhãn hiệu máy nhắn tin Motorola.
Từ việc này, có thể nói Dương Ban Mai Xích quật khởi, không thể không kể đến
công lao của tập đoàn Sa Hà, nhưng hiện tại Dương Ban Mai Xích bắt đầu
phát triển, hơn nữa còn dùng đầu tư cổ phiếu, đẩy các nghành điện gia
dụng, thông tin, sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, tiến vào tỉnh Nam Tô, lại gặp phải tập đoàn Sa Hà ngắm bắn mãnh liệt.
Dương Tử Hiên sờ sờ cái
mũi, cười nói: "Lần này thật đúng là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương,
chúng ta dựa vào tập đoàn Sa Hà, từ trong kẽia nghiệp lớn, hơn nữa còn
là công ty hình thức đầu tư cổ phần, không dám mạo hiểm tiến ra ngoài là đúng.”
“Trước kia, đối với loại hình thức kinh tế dân doanh này, quốc gia vẫn chưa có chính sách bảo vệ rõ ràng, tập đoàn Sa Hà cố thủ
tỉnh Nam Tô, có thể khống chế nguy hiểm chính sách ở trong phạm vi nhất
định, dù sao thì loại xí nghiệp chính thương như bọn hắn, có thể dựa vào thế lực chính trị trong tỉnh Nam Tô lẩn tránh nguy hiểm, đây cũng là tệ nạn lớn nhất của xí nghiệp dân doanh.”
“Kể cả tập đoàn Càn Khôn, cũng một mực không dám khuếch tán nghiệp vụ ra bên ngoài tỉnh, chính là sợ ra ngoài La Phù tỉnh, liền ít đi ô dù ủy ban tỉnh La Phù.”
“Thẳng đến khi chứng kiến chúng ta quy mô tiến công thị trường Hoa Đông, vẫn
không xảy ra việc gì, Hà Khôn mới dám tiến công tỉnh Nam Tô, chỉ là, đối tượng hắn lựa chọn tiến công rất không ổn, lực lượng bản địa tỉnh Nam
Tô lớn, hơn nữa còn có nền kinh tế dân doanh phát đạt, xí nghiệp hương
trấn phát đạt, lựa chọn tỉnh Nam Tô làm trạm khuếch trương chiến lược
thứ nhất, thật sự là quá sai lầm."
"Dương Ban Mai Xích chúng ta
đã chiếm được chỗ trống trong chính sách, lúc nhiều xí nghiệp dân doanh
cố thủ trong địa bàn tỉnh nội, chúng ta đã có can đảm đi ra ngoài tỉnh,
quy mô xâm chiếm thị trường Hoa Đông, rút ngắn quá trình phát triển!"
Dương Tử Hiên sờ sờ cái mũi cười nói: "Cũng may mắn là chúng ta đi đúng
đường, nếu quốc gia vẫn ôm thái độ cảnh giác đối với loại hình thức kinh tế dân doanh này mà nói, Dương Ban Mai Xích chúng ta khẳng định sẽ là
người thứ nhất bị đánh thảm nhất."