Một đêm này nhất định là đêm không ngủ, tại mấy cái ngã tư phồn hoa nhất thành phố Tử Kim, tiếng ò í e của xe cảnh sát vang vọng suốt đêm, từng
xe từng xe áp giải phần tử phạm tội đến cục công an thành phố, vô cùng
nổi bật.
Vén bức màn cửa sổ lên, nhìn dưới đường đi thỉnh
thoảng có nhiều xe cảnh sát vang vọng tiếng ò í e vượt qua, khóe miệng
Dương Tử Hiên lộ ra một tia tươi cười đắc ý.
Trương Bích Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau, hỏi: "Đây cũng là bút tích của anh à?"
"Em lại dùng một chữ cũng!" Dương Tử Hiên xoay ngược thân thể lại, ôm
thân thể ấm như ngọc: "Trong mắt em, anh là người không an phận như vậy
sao?"
"Nếu anh là người an phận, vậy thì không thể làm ra
nhiều khoản nợ tình như vậy, cậu nhất định là một người không an phận, vô luận tới nơi nào, cậu đều không thích chứng kiến một bãi nước đọng,
không một gợn sóng, luôn làm cho gà bay vịt nhảy."
Giọng nói
Trương Bích Tiêu có chút trầm thấp cùng thương cảm, khóe mắt ẩm ướt,
nói: "Trước kia em luôn sợ hãi việc mình không có được anh, bây giờ vẫn
sợ hãi như vậy, nhưng sợ hãi cũng vô dụng, cuối cùng em vẫn không có
được anh, thỉnh thoảng lại có mấy cô gái xinh đẹp nhảy nhót bên cạnh
anh.”
“Em căn bản không có biện pháp khiển trách anh, bởi vì
em không phải là gì của anh, em và anh trên mặt quan hệ pháp luật là bạn bè, em cũng không có tư cách yêu cầu anh làm cái gì.”
“Nhưng em sẽ tự hạn chế mình, em không biết tiếp tục yêu mến người khác, em
cảm ơn anh đã mang đến cho em cuộc sống như bây giờ, cho em đến Dương
Ban Mai Xích, một cái nơi có thể để cho em thi triển tài hoa của
mình."
Dương Tử Hiên không ngờ Trương Bích Tiêu vậy mà lại
suy nghĩ miên man nhiều như vậy, trong nội tâm bỗng nhiên hiện lên rất
nhiều thương tiếc, hắn thật sự là không để ý đến cảm giác của nàng,
vội nói: "Đồ ngốc, người nên vậy xin lỗi phải là anh, cuối cùng vẫn là anh không khống chế được việc muốn kết giao với các cô gái khác, anh
thích tất cả những thứ mỹ lệ, anh cũng sợ mình không quan tâm, sẽ làm
tổn thương lòng các em."
"Cho nên lúc này, dù anh cần kết
hôn, anh vẫn muốn kéo dài, đúng không? Anh sợ mình kết hôn, sẽ mang đến
thương tổn cho người khác, đúng không?" Con ngươi Trương Bích Tiêu rất
sáng trong, như có năng lực đâm vào lòng người.
"Có phải là
anh quá ích kỷ không? Anh làm như vậy, sẽ càng lún càng sâu, không thể
giải quyết dứt khoát, đợi sau khi anh kết hôn, chỉ sợ tổn thương trong
lòng các em sẽ sâu hơn."
"Cuối cùng anh vẫn có thể tự hiểu lấy mình! Về chuyện này, tự anh làm quyết định đi!"
Trương Bích Tiêu thở dài, xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, nói: "Em
không thể làm chủ cho anh, nhưng em muốn làm cô gái đứng sau lưng anh,
không lộ ra ngoài ánh sáng, anh cũng cần một người như vậy để trợ giúp
khống chế công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, cái đế quốc buôn bán đã có hình thức ban đầu này."
"Anh sẽ không để cho em thiệt thòi như thế!"
Dương Tử Hiên đột nhiên rút một vật gì đó trong túi quần ra, đeo vào ngón tay Trương Bích Tiêu.
"Đây là….?" Trương Bích Tiêu có chút ngoài ý muốn, không dám tin vào hai mắt của mình.
"Nhẫn kim cương Tiffany, có góc độ cắt cực kỳ tinh xảo, trong nước
không có, anh nhờ người mua, vốn có ý định đưa cho em làm quà tặng lễ
tình nhân, nhưng tối nay anh cảm thấy, tặng quà không nhất định phải đợi đến ngày lễ đặc biệt, chỉ cần có loại không khí này là đủ rồi."
Cô gái thật lòng yêu cậu, rất dễ dàng dỗ dành, một lễ vật nhỏ là có thể làm cho nàng cảm động đến rơi lệ, làm cho nàng thỏa mãn, nhưng hết lần
này tới lần khác, rất nhiều người đều không để ý đến.
Hai lần có cuộc sống mới, không có ai hiểu được sự quan trọng của người trước mắt bằng Dương Tử Hiên.
"Anh muốn gặp người nhà em." Dương Tử Hiên nhẹ nhàng ôm lấy Trương Bích Tiêu, nói: "Quang minh chính đại nói chuyện về tình yêu với em."
"Lưu lại cho em một hồi ức thật đẹp, sau đó anh kết hôn với những cô
gái khác, sau đó là nửa đời sau em chỉ có thể sống ở trong hồi ức, nhìn
anh và một cô gái khác sống vui vẻ?"
Trương Bích Tiêu bỗng
nhiên ôm thật chặt cổ Dương Tử Hiên, nước mắt một lần nữa thấm ướt cổ
của hắn, lớn tiếng nói: "Em không cần! Em không cho phép sau khi anh kết hôn liền không để ý đến em...em không cần."
"Đồ ngốc! Anh làm sao có thể không để ý tới em được!" Dương Tử Hiên bị Trương Bích
Tiêu làm cho cảm động, nói: "Chỉ cần em không có rời, anh cũng sẽ không
bao giờ không để ý tới em, anh muốn gặp mặt cha mẹ em, chỉ là vì sợ bọn
họ sẽ gây ra quá nhiều áp lực kết hôn đến em, muốn giúp em loại bỏ phiền phức mà thôi."
Lúc này Trương Bích Tiêu mới thở dài một hơi, vỗ vỗ bộ ngực trắng muốt, cười nói: "Anh yên tâm đi, cha mẹ em đã gặp
mặt anh, từ trước đến nay đều cho rằng anh là người yêu của em, trong số người nhà của em, cũng chỉ có em gái và em trai em chưa gặp anh, chỉ
là, em gái em thì thôi đi, mỗi lần nhắc tới anh trước mặt nó, nó luôn
tràn ngập địch ý, đại khái là cho rằng chuyện anh bao nuôi em, ấn tượng
với anh rất không tốt."
Dương Tử Hiên hô to một tiếng oan
uổng quá, ôm lấy thân thể Trương Bích Tiêu đè lên giường, nói: "Anh bị
oan uổng rồi, em phải đền bù tổn thất."
"Anh muốn đền bù tổn thất thế nào đây?" Giọng nói của Trương Bích Tiêu đầy quyến rũ.
Dương Tử Hiên hung hăng bóp một bên bánh bao trắng muốt vểnh lên của
Trương Bích Tiêu, làm cho Trương Bích Tiêu hô to một tiếng, ngoài cửa sổ tiếng còi cảnh sát nổ vang, trong phòng lại ấm áp như xuân.
Thời điểm Dương Tử Hiên trốn ở trong phòng hưởng thụ hương thơm, Hà Khôn lại đứng ngồi không yên rồi.
Hỷ Lại Thừa và Hà Tân Nghi nói chuyện qua điện thoại, thuật lại những
lời Dương Tử Hiên nói, Hà Khôn mới biết được, sau lưng việc này là Dương Tử Hiên.
"Con đã sớm nghĩ đến chuyện tên kia không đơn giản
buông tha chúng ta, dù sao thì viện kiểm sát trực tiếp mang hắn đi,
thiếu chút nữa làm cho chính trị kiếp sống của hắn bị phế bỏ." Hà Khôn
đứng ngồi không yên, đi qua lại trong phòng.
"Chỉ là, không ngờ hắn ra tay ác như vậy! Còn mang cả văn bản tài liệu trung ương ra để áp chế chúng ta!"
"Khôn, hiện tại con phải tráng sĩ chặt đứt cổ tay, nhất định phải bỏ
hết quan hệ với những thủ lĩnh kia, tuyệt đối không thể liên quan vào,
còn có, tập đoàn Càn Khôn kia, con cũng không thể nắm giữ nữa!" Hà Tân
Nghi ý thức được tình thế nghiêm trọng, nhanh chóng nói: "Hiện tại nhất
định phải vứt bỏ thuyền lên bờ!"
"Cha, cha cũng không giúp được con sao?"
"Giúp hay không giúp được, bây giờ còn rất khó nói, có thể tìm người
Đại Danh hệ ngồi xuống nói chuyện!" Hà Tân Nghi lắc đầu, nói: "Con phải
chuẩn bị sẵn sàng, không thể do dự nữa, con hãy vứt bỏ tất cả lại! Tất
cả có thể làm lại từ đầu, không cần có do dự, cũng không cần cái gọi là
nghĩa khí".
….
Sáng sớm, tuyết đọng không nhiều,
nhưng các công nhân bảo vệ môi trường sớm đã chiến đấu hăng hái trên các con đường đọng tuyết.
Chỉ là, hôm qua tuyết rơi không nhiều, hôm nay lại đúng vào ngày tuyết rơi, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống vài lần, mang đến cho thành thị náo nhiệt này một mùa đông rét lạnh.
Sáng sớm, tám giờ, trên các tuyến đường chính trong nội thành như Kiều
Lương, Quảng Sân, Đường Dốc, đám công nhân bảo vệ môi trường đứng trên
mặt đường màu đen hì hục quét dọn, lúc này mới nghỉ ngơi, tốp năm tốp ba tụ tập thảo luận về tối hôm qua toàn thành vang vọng tiếng xe cảnh sát.
Những công nhân bảo vệ môi trường này đều là nhân viên biên chế, mỗi
ngày ngoại trừ công tác dọn vệ sinh ra, cũng không ít người yêu thích
chính trị, rất nhiều tin tức nho nhỏ đều trở thành đề tài nói chuyện
của bọn hắn sau bữa cơm.
"Tối hôm qua cục công an có hành
động gì lớn? Suốt đêm tôi đều nghe được tiếng xe cảnh sát gào thét mà
qua, tôi đứng ở bên cửa sổ chứng kiến từng chiếc xe cảnh sát lái qua,
những cảnh sát mặc đồng phục bên trong vác súng trên vai, đạn lên nòng,
thực sự là rất oai phong..."