Sự tình diễn ra nghiêm trọng hơn nhiều so với Hoàng Văn Thanh và Trương Ôn tưởng tượng.
Trương Ôn để cho nhân viên công tác văn phòng ủy ban tỉnh suốt đêm gọi
điện thoại cho tổng giám đốc công ty Xuân Huy Khô Lộc Văn, ba phó tổng,
sáu người phụ trách các nghành, kết quả là tất cả đều không thể gọi
được.
Ánh mặt trăng màu trắng từ phía bên ngoài cửa sổ xuyên
thấu vào trong, Hoàng Văn Thanh đứng ở phía trước cửa sổ, thân ảnh có
chút cô đơn.
Đêm thu thành phố Tử Kim rất lạnh, những cái cây cao lớn bắt đầu rụng lá, lá cây tiến đến cửa sổ, trên lá cây đã chậm rãi
xuất hiện những vệt sương đông lại.
"Sự tình không bết bát như vậy chứ?"
Trương Ôn không muốn đối mặt với sự thực này, mười cán bộ cao cấp xí
nghiệp, toàn bộ cuốn gói lẩn trốn, chuyện như vậy, sẽ oanh động chính
đàn cả nước.
Cho dù truyền thông không thông báo ra ngoài, nhưng là tư liệu liên quan sẽ hiện lên trên báo đảng, cho các cán bộ cao cấp
xem xét, đối với Hoàng Văn Thanh, loại này quan lớn cấp chính tỉnh còn
cầu tiến bộ mà nói, cũng là một đòn trí mạng.
Bởi vì người có thể chứng kiến văn bản trên báo đảng cao cấp, đều là người quyền nói chuyện thật lớn trong quốc gia và tổ chức sinh hoạt đảng.
Hoàng Văn
Thanh lắc đầu, kiên quyết nói: "Không thể do dự, cũng không được do dự,
nếu như bị những người này lẩn trốn ra nước ngoài, hình tượng ủy ban
tỉnh chúng ta, hình tượng Tỉnh ủy chúng ta đều sẽ gặp đả kích nghiêm
trọng, sẽ làm trung ương giảm tín nhiệm nghiêm trọng...Hiện tại tôi sẽ
thông báo cho bí thư Chu Trì Khôn."
Trương Ôn kéo ống tay áo
Hoàng Văn Thanh, hỏi: "Chủ tịch tỉnh, như vậy có phải là quá lỗ mãng rồi không? Có phải là bọn hắn trốn tập thể ở nào đó, đợi phong trào công
nhân giải lần này quyết tốt hậu quả, rồi mới xuất hiện hay không?”
“Chúng ta lỗ mãng thông báo cho bí thư Chu Trì Khôn như vậy, chẳng phải là
chứng minh chúng ta chột dạ, chứng minh ủy ban tỉnh chúng ta không khống chế nổi người dưới? Dù gấp cũng không gấp mấy phút đồng hồ được..."
Nói xong, Trương Ôn liền gọi điện thoại đến văn phòng chủ nhiệm công ty Xuân Huy, hơn nữa còn phái một phó thư ký trưởng ủy ban tỉnh đi cùng
chủ nhiệm văn phòng này, đến nhà mười vị lãnh đạo cao tầng công ty Xuân
Huy xem xét.
Trên tường, đồng hồ thạch anh tí tách gõ vang, nhưng Hoàng Văn Thanh và Trương Ôn đều đứng ngồi không yên.
Qua nửa giờ, Trương Ôn nhận được tin tức phó thư ký trưởng ủy ban tỉnh kia, giọng nói nóng nảy mà vô cùng gấp gáp: "Thư ký trưởng, chúng tôi không
phát hiện bất luận tầng quản lý cao cấp nào tại khu dân cư công ty Xuân
Huy, phòng ở của Khô Lộc Văn và các phó tổng khác đều là người đi nhà
trống.”
“Từ một ít người xung quanh thường xuyên chứng kiến nói,
từ đêm qua đến xế chiều hôm nay, đều có một vài người hình dáng vội
vàng, cầm vali nhỏ đi ra ngoài từ cửa ra vào, không biết bọn hắn đi nơi nào."
Trương Ôn chậm rãi để điện thoại xuống, báo cáo tình huống cho Hoàng Văn Thanh.
Trong chốc lát, ánh mắt Hoàng Văn Thanh đột nhiên ngưng trệ, điếu thuốc ngậm
trong miệng "xoạch" một tiếng, rơi trên mặt đất, nhưng hắn lại giống như không hề hay biết.
Lặng yên ngồi tại chỗ một hồi, mới vội vàng
cầm lấy máy điện thoại trên bàn lên, dùng giọng nói nghiêm túc nói:
"Đồng chí Trì Khôn, hiện tại tôi báo cáo cho ngài một sự kiện rất nghiêm trọng, tôi nghiêm trọng hoài nghi mười vị lãnh đạo cao tầng công ty
Xuân Huy đã thu dọn hành lý lẩn trốn."
Chu Trì Khôn vốn đang còn buồn ngủ, nếu như không phải tiếng chuông gọi tới là tiếng chuông của
riêng thường ủy, hắn đã không tiếp, nhưng vừa nghe Hoàng Văn Thanh nói
một câu này, cơn buồn ngủ lập tức bị hắn ném lên chín tầng mây rồi.
Giật mình nói: "Đồng chí Văn Thanh, không phải buổi tối anh bị mộng du, gọi
đến nói mơ với tôi đấy chứ? Cao tầng công ty Xuân Huy cũng là cán bộ
đảng, lá gan bọn hắn mập như vậy sao? Một chút nguyên tắc đảng cũng
không có?"
Thập niên 90, tính đảng của rất nhiều cán bộ vẫn rất
mạnh, không giống thế kỷ mới, rất nhiều cán bộ đã triệt để đánh mất tín
ngưỡng và cao thượng theo đuổi, sự tình lẩn trốn tập thể như vậy, tại
thập niên 90 vẫn rất ít khi phát sinh.
Hoàng Văn Thanh lắc đầu,
sắc mặt nghiêm túc, nói: "Đồng chí Trì Khôn, tôi tuyệt đối không nói
giỡn, đêm nay tôi và đồng chí Trương Ôn đều gọi điện thoại cho cao tầng
công ty Xuân Huy, đều không có người nào nghe máy!”
“Tôi vừa mới
lại để cho phó thư ký trưởng Lí Khải tự mình đi một chuyến đến nơi ở của bọn hắn, hơn nữa còn gọi cảnh sát nhân dân đến phối hợp, xông vào một
gian phòng ốc trong đó, phát hiện đã là người đi nhà trống.”
“Tôi hoài nghi hiện tại những người này đã chạy trốn, tôi đã liên hệ với
cảnh sát tỉnh...Tôi muốn ngài tự mình hạ lệnh, tiến hành điều tra và
truy đuổi đối với mấy người này."
Chu Trì Khôn bắt đầu lo lắng
đứng dậy, rốt cuộc tại sao Hoàng Văn Thanh lại kém như vậy, không lúc
nào để cho người ta được yên tĩnh, vấn đề công nhân viên chức nghỉ việc
vẫn chưa được giải quyết, tổng giám đốc xí nghiệp bên này lại thu dọn
hành lý chạy trốn rồi, thật sự là sóng trước chưa yên sóng sau đã động.
Thật sự phát sinh lẩn trốn quy mô lớn như vậy, lẩn trốn ra được nước ngoài,
sẽ tạo thành tổn thất kinh tế cực lớn cùng ảnh hưởng xã hội ác liệt cho
quốc gia, Chu Trì Khôn cũng không chịu nổi.
Chuyện này so với
công nhân viên chức nghỉ việc biểu tình lúc trước, thì còn nghiêm trọng
hơn nhiều lắm, Chu Trì Khôn không dám kéo dài, lập tức suốt đêm thông
báo chính pháp ủy, phái cảnh sát nhân dân đi đến nơi ở của các cấp lãnh
đạo công ty Xuân Huy trước, tiến hành suốt đêm điều tra.
Đồng
thời thông báo cho tất cả trạm kiểm soát giao thông và sân bay trong
tỉnh chú ý hành tung của những người này, rất nhiều cảnh sát đều được
xuất động đến các bến cảng xuất nhập cảnh, chú ý người dáng đi khác
thường.
Nửa đêm, rất nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, Chu Trì
Khôn vẫn thông báo tổ chức hội nghị khẩn cấp tại khu nhà Thường ủy tỉnh
ủy, ngay trong nhà hắn.
Chỉ chốc lát sau, trong nhà Chu Trì Khôn liền có năm sáu thường ủy tụ tập, cơ bản những người ở phụ cận, đều đã đi tới.
Chu Trì Khôn cũng nói ngắn gọn, thoáng giới thiệu tình huống một tý:
"Tình huống bây giờ rất không ổn, cả nước đều đang chuẩn bị đại hội
đảng, trong tỉnh chúng ta lại xảy ra sự tình nghiêm trọng như vậy.”
“Nếu xử lý không tốt, để cho một số người lẩn trốn ra nước ngoài, sẽ tạo
thành tổn thất cực lớn về kinh tế, chỉ sợ đối với uy vọng Tỉnh ủy chúng
ta, cũng là một đả kích rất nghiêm trọng."
Trần Chí Ôn lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy đây là do chính tính đặc thù của công ty Xuân Huy
tạo thành, công ty Xuân Huy mang tư nơi làm thí điểm cách cải cách xí
nghiệp nhà nước, có được quá nhiều đặc quyền!”
“Ngay cả quyền
giám thị nhân sự và tài vụ đều bị thu về ủy ban tỉnh, để tạm thời thiết
kế nơi làm thí điểm, thoát ly khỏi phạm vi sở thẩm tra, sở tài chính,
phòng tổ chức, và các nghành kiểm tra giám thị hằng ngày!”
“Chính vì sơ suất ngay từ khâu giám thị, mới phát sinh vấn đề nghiêm trọng
như vậy, bằng không thì chắc chắn không thể tạo thành vấn đề lẩn trốn
nghiêm trọng như vậy."
Trần Chí Ôn vừa nói xong, lập tức phải xuất hiện không ít thường ủy gật đầu đồng ý.
Đầu mâu trong lời Trần Chí Ôn nói rất rõ ràng, trực tiếp chỉ hướng
Hoàng Văn Thanh, ám chỉ Hoàng Văn Thanh làm không bàn bạc và độc đoán,
mới tạo thành cục diện hôm nay.
Phát sinh sự tình nghiêm trọng
như vậy, ngoại trừ Chu Trì Khôn và Hoàng Văn Thanh ra, các thường ủy
khác thật sự không muốn lẫn vào trong vụ việc này.
Trần Chí Ôn
nói những lời này, ngoài sáng là phê bình Hoàng Văn Thanh độc đoán,
nhưng trong tối lại nói Hoàng Văn Thanh là người chịu trách nhiệm chủ
yếu, không nên bắt cả bộ máy cùng hắn gánh vác trận nguy hiểm chính trị
này, cho nên đều được các thường ủy khác đồng ý.
Ánh mắt Hoàng Văn Thanh lạnh như băng, đảo qua khuôn mặt trẻ tuổi của Trần Chí Ôn.
Người trẻ tuổi thường vụ phó chủ tịch tỉnh này cho tới nay đều
ép hắn tới mức không thở nổi, tạo cho hắn cảm giác nguy cơ thật lớn, hai người một mực tranh đấu gay gắt tại ủy ban tỉnh, chưa từng đình chỉ
phút nào.
Nhưng đoạn thời gian trước, hắn và Chu Trì Khôn liên
thủ, rốt cục cũng cho người trẻ tuổi thường vụ phó chủ tịch tỉnh này đả
kích trầm trọng, nhưng mới không đến mấy ngày, thường vụ phó chủ tịch
tỉnh này lại khôi phục tư thế tự tin, ngay ở đây, công khai chỉ trích
sai lầm của hắn.
Thật sự là phong thủy luân chuyển.
"Chí
Ôn đồng chí, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm, trước mắt cần giải quyết vấn đề này đã!" Con mắt Chu Trì Khôn quét qua mặt
Trần Chí Ôn, trong giọng nói có chút không vui.
Ý tứ trong lời Trần Chí Ôn nói, rõ ràng là muốn lôi kéo thường ủy khác cùng nhau từ chối trách nhiệm chính trị lần này.
Nếu như những người trước mắt này đều từ chối trách nhiệm, như vậy hắn và
Hoàng Văn Thanh sẽ là hai người cô đơn cùng nhau gánh vác nguy hiểm
chính trị không nhỏ này, Chu Trì Khôn làm sao có thể để cho tình huống
như vậy phát sinh đây?
Trần Chí Ôn lập tức ngậm miệng.
Trí tuệ chính trị của Trần Chí Ôn rất không thấp, hắn đắn đo chọn thời
cơ tốt nhất, nói một phen như vậy, đã có thể khơi mào tâm tình bất mãn
của phần đông thường ủy, lại không đến mức đắc tội Chu Trì Khôn, bí thư
Tỉnh ủy đứng đầu cả tỉnh.
Muốn nói Trần Chí Ôn không có một điểm bức xúc đối với Chu Trì Khôn, đó là gạt người, trước kia Chu Trì Khôn
và Hoàng Văn Thanh liên thủ, liền dứt khoát chém mất quyền lực tại sở
tài chính của Trần Chí Ôn, nơi mà hắn nhiều năm kinh doanh, triệt tiêu
hai phó sở trưởng một tay Trần Chí Ôn nhấc lên, làm sao Trần Chí Ôn có
thể không có một chút ý kiến nào đây?
Đây cũng là lần thứ nhất hắn phản kích Chu Trì Khôn.
"Nói rất đúng, hiện tại mấu chốt là làm sao để giải quyết vấn đề, hơn nữa
còn phải khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ, không được để tạo thành
ảnh hưởng xã hội quá ác liệt..." Giọng nói của Hoàng Văn Thanh vẫn âm
vang hữu lực, nhưng người cẩn thận lắng nghe, đều có thể nghe được một
tia run rẩy bên trong tiếng nói của hắn.
Rất rõ ràng, hắn sợ sự tình chuyển biến xấu.
"Tôi đề nghị theo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh trực tiếp điều nhân thủ, tiến hành phối hợp giải quyết chuyện này."
Chu Trì Khôn trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: "Đám người Khô Lộc Văn kia
đều là cán bộ đảng, Ban Kỷ Luật Thanh tra ra mặt, danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn có quy cách cao, các nghành đều phải phối hợp!"
Hoàng Văn Thanh gật gật đầu, nói: "Tôi đồng ý! Nhưng vẫn phải chọn người dẫn đội thật tốt..."
"Đồng chí Trương Luân, anh thấy người nào tốt?" Chu Trì Khôn quay đầu nhìn nhìn Trương Luân đang không nói một lời.
Trương Luân gật gật đầu, nói: "Tôi thấy cứ để đồng chí Dương Tử Hiên là được rồi, năng lực xử lý án của hắn rất mạnh, năng lực phối hợp các
nghành cũng rõ như ban ngày..."
Hoàng Văn Thanh lập tức phản
đối: "Tôi phản đối, tôi cảm thấy đồng chí Dương Tử Hiên còn quá trẻ,
không thể cực kỳ tỉnh táo xử lý vấn đề, có thể sẽ bởi vì xúc động làm
hỏng mọi chuyện, tôi đề nghị để phó bí thư Thuộc Bình dẫn đội..."
Chu Trì Khôn thoáng suy tư một tý, đối với Dương Tử Hiên, hắn có chút
ấn tượng rồi, mấy ngày hôm trước là chính hắn hạ lệnh thay đổi, trong
nội tâm sợ hãi Dương Tử Hiên có tâm lý ghi hận trong lòng đối với hắn và Hoàng Văn Thanh, làm hỏng chuyện, vẫn quyết định dùng Thuộc Bình làm
người dẫn đội.
Hội nghị khẩn cấp giải tán, về sau, Dương Tử Hiên liền nhận được điện thoại của Trần Chí Ôn kể về tình hình hôm nay.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Không cho tôi dẫn đội thì tốt, tôi có thể vô
tư ngủ ngon giấc...cứ để cho bọn Thuộc Bình bận việc đi..."
"Tử
Hiên, cậu nói trung thực với tôi đi, có phải cậu đã sớm biết vấn đề mục
nát của Xuân Huy rất lớn, đúng không?" Trong nội tâm Trần Chí Ôn một mực cảm thấy nghi hoặc.
"Đúng vậy, thậm chí từ trước lúc công ty
Xuân Huy bị liệt làm nơi thí điểm, tôi đã nắm giữ tư liệu tài vụ bên
trong Xuân Huy, còn có một chút chứng cớ mấu chốt chứng minh bọn người
Khô Lộc Văn muốn lẩn trốn ra hải ngoại!”
“Tôi còn phái người đi
Cảng Châu, tìm một phó tổng kỹ sư công trình Xuân Huy trước kia, hắn bị bài xích đánh ra ngoài, trong tay hắn có căn cứ chứng minh bọn người
Khô Lộc Văn phạm tội." Đã đến ngày này, Dương Tử Hiên cũng không có ý
định phủ nhận.
"Hả?" Trần Chí Ôn không nhịn được, hô lên một tiếng, lần đầu tiên hắn cảm giác mình không thấy rõ cấp dưới và tâm phúc này.
Dường như từ sự kiện công nhân viên chức náo loạn, cho tới sự kiện lẩn trốn
ngày hôm nay, sau lưng đều có cánh tay của người trẻ tuổi này.
"Chủ tịch tỉnh, ngài cứ tiếp tục chờ xem kịch vui đi!"
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười quỷ dị.
….
Nhận được điện thoại của Bí thư tỉnh ủy, Thuộc Bình vô cùng hưng phấn,
từ giường trên bật dậy giống như một con cá chép, làm bà vợ ở bên cạnh
cằn nhằn vài câu: "Nửa đêm, anh nổi điên làm cái gì... sao hưng phấn
vậy!"
"Em đoán xem vừa rồi là gọi điện thoại cho anh?" Tuy đã
cúp điện thoại, nhưng tay Thuộc Bình vẫn đang run rẩy, vẫn khó có thể ức chế sự hưng phấn trong giọng nói.
Bà vợ tức giận nói: "Em quản
ai gọi điện thoại cho anh làm gì, tóm lại nửa đêm canh ba anh tự nhiên
nhao nhao làm em mất ngủ như vậy, chính là không đúng."
Đợi lúc chứng kiến Thuộc Bình mặc chỉnh tề, mới chính thức tỉnh ngủ, hỏi: "Đêm khuya như vậy, anh còn muốn đi đâu?"
"Bí thư tỉnh ủy gọi điện thoại cho tôi, nói có mười vị lãnh đạo cao
tầng công ty Xuân Huy thu dọn hành lý lẩn trốn, hiện tại tôi muốn đích
thân đi tỉnh ủy bố trí và đốc chiến!" Con mắt Thuộc Bình thả ra vẻ sáng
rọi khác thường.
Đây chính là cơ hội để lộ mặt tại trước mặt Bí
thư tỉnh ủy, nếu làm tốt rồi, nói không chừng sẽ để lại ấn tượng tốt
đẹp cho bí thư, Thuộc Bình làm sao dám chậm trễ đây?
Bình thường muốn báo cáo công tác ở trước mặt Chu Trì Khôn, đều không có cơ hội, lần này thật là cơ hội tốt.
Thuộc Bình tập trung hoàn toàn tinh thần.
Chỉ là, Thuộc Bình lập tức nghĩ tới Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên trước đó không lâu đã bị tước tất cả chức vụ mất tại ủy
ban tỉnh, mấy ngày nay có thể nói là an phận thủ thường, cực kỳ khiêm
tốn, theo đạo lý mà nói, như vậy nhiệm vụ, khả năng là Trương Luân đề cử Dương Tử Hiên đầu tiên, làm sao lại rơi xuống trên đầu hắn?
Chỉ một cách có thể giải thích, là Dương Tử Hiên được Trương Luân đề cử, nhưng về sau, liền bị bọn người Chu Trì Khôn bác bỏ.
Nói như vậy, Dương Tử Hiên ở trong mắt Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh là phế vật, không thể dùng?
Thuộc Bình càng nghĩ càng có thể, nghĩ tới đây, bước chân Thuộc Bình
lại nhẹ nhàng hơn vài phần, đi đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh nhìn kỹ hồ sơ, sáng sớm vừa đi làm việc, bắt đầu lục tục điều gần hai mươi nhân
viên công tác từ phòng công an tỉnh, sở giám sát, Ban Kỷ Luật Thanh tra, phân phó đến các nơi, tiến hành điều tra.
Thuộc Bình an bài cực kỳ rõ ràng, muốn nhanh chóng thông qua các loại manh mối điều tra,
nhưng thân tín dòng chính của Dương Tử Hiên, hắn đều không có ý định
động đến, hắn không muốn để Dương Tử Hiên lẫn vào đến chuyện này, bởi vì hắn không muốn Dương Tử Hiên phân một phần công lao.
Cùng lúc
đó, Chu Trì Khôn suốt đêm không ngủ, sáng sớm vừa đến, liền thông báo bộ công an và cục quản lý xuất nhập cảnh, tiến hành nghiêm tra đối với
nhân vật khả nghi.
Thẳng đến tám giờ sáng, Dương Tử Hiên mới
duỗi lưng một cái đi tới, Sài Quá Long đi theo, nói: "Lãnh đạo, hôm nay
Thuộc Bình bí thư bắt đầu điều tra bọn Khô Lộc Văn, tại sao Tỉnh ủy
không dùng ngài, mà lại dùng hắn."
Dương Tử Hiên liếc mắt nhìn
Sài Quá Long, không nhanh không chậm cười nói: "Tôi nói này, cậu gấp làm cái gì? Tôi đã quen thuộc tình tiết vụ án, hiện tại tôi đã nắm giữ hành tung đại bộ phận cao tầng công ty Xuân Huy, trong tay tôi có vương bài, tôi không sợ, tôi cho cậu biết, hôm nay mà Thuộc Bình không tìm thấy
người, ngày mai, Tỉnh ủy chắc chắn sẽ đánh hắn xuống dưới, thay người
khác lên phụ trách điều tra."