Hoàng Văn Thanh qua lại bồi hồi, sắc mặt cũng hết sức khó coi,
vừa định thi triển quyền cước làm chút chuyện, ai biết lại xảy ra sự
tình lần này.
Vốn mấy ngày vừa qua, Hoàng Văn Thanh đã an bài
Trương Ôn đi trước đến nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, khảo sát hiệu quả
của cải cách mở rộng quyền tài sản "toàn thể công nhân viên chức cầm cổ
phần", chuẩn bị sửa chữa một tý, phục chế hình thức cải cách này tại
công ty Xuân Huy.
Không nghĩ tới, không đợi đến lúc hắn tìm
người phương diện công ty Xuân Huy nói chuyện, công ty Xuân Huy liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trên trán Hoàng Văn Thanh hiện đầy vệt
đen ngòm, hướng Trương Ôn quát: "Hiện tại Khô Lộc Văn đang làm gì? Hắn
còn có thể ngủ an ổn được sao?"
Trương Ôn cười khổ nói: "Hắn
hiện đang chuẩn bị đi đến hiện trường giữ gìn trật tự, làm thông công
tác tư tưởng cho các công nhân viên chức nghỉ việc."
Xoạch một tiếng.
Hoàng Văn Thanh vén một góc màn cửa sổ ra, nhìn đám người chồng chất
ngồi trước cửa ra vào ủy ban tỉnh kia, nghiêng đầu sang chỗ khác, vung
một cước đá đổ cái ghế, trầm mặt xuống, quát: "Làm thông làm thông cái
gì! Đều là hạng người nước tới chân mới nhảy!
“Có thông báo cho người phòng công an tới không?"
Trương Ôn rất ít khi nhìn thấy Hoàng Văn Thanh phát hỏa lớn như vậy,
cũng đúng thôi, trước kia tuy cũng phát sinh loại việc vây cửa ra vào ủy ban tỉnh này, nhưng rất ít khi phát sinh ở trước khi đại hội đảng diễn
ra, đúng vào thời kì vô cùng nhạy cảm.
Ở trong mắt những người
trung ương nhìn vào, đây chính là việc không tầm thường, nói không dễ
nghe, nếu như lần này Hoàng Văn Thanh xử lý không tốt, chỉ sợ tất cả
thành quả công việc hắn làm trước kia đều là phí công rồi, cái chức bí
thư, trong ngắn hạn hắn đừng có mơ tưởng đến.
Tại thời kì nhạy
cảm như vậy, phát sinh loại tình huống biểu tình rầm rộ này, cũng chứng
minh năng lực khống chế toàn cục của Hoàng Văn Thanh vô cùng kém.
"Sở công an trên tỉnh bên kia đã phái công an tới, vừa rồi đã liên hệ
với phương diện thành phố Tử Kim rồi, công an thành phố Tử Kim, Bắc Sơn
đều tăng cường phái người tới hiện trường giữ gìn ổn định!"
Trương Ôn lau mồ hôi, lắp bắp nói: "Chỉ là..."
Hoàng Văn Thanh cau mày, hỏi: "Chỉ là cái gì? Ấp a ấp úng cái gì hả?"
"Chỉ là, cảnh sát bên kia, còn phải đợi ngài đưa ra chỉ thị phê, dù là một
người, tôi cũng không điều đến đấy được!" Kỳ thật Trương Ôn cũng đang
đánh mai phục, hắn biết rõ, sự tình lần này không thể tính hết độ nghiêm trọng, nếu như tạo thành xung đột đổ máu nghiêm trọng, như vậy hắn, với tư cách người gọi toàn bộ cảnh sát và công an tới, khẳng định phải phụ trách toàn bộ trách nhiệm.
Mặc dù Trương Ôn là dòng chính của
Hoàng Văn Thanh, nhưng hắn cũng không thể không phòng bị Hoàng Văn
Thanh, sợ Hoàng Văn Thanh sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người hắn,
cho nên, hắn muốn Hoàng Văn Thanh tự mình làm ra chỉ thị phê, gọi đám
cảnh sát tới đàn áp.
Như vậy, Trương Ôn cũng không cần gánh chịu toàn bộ trách nhiệm trong vụ việc này.
Hoàng Văn Thanh ít nhất cũng phải gánh vác một bộ phận trách nhiệm.
Con mắt Hoàng Văn Thanh hơi híp lại, hắn là nhân vật bậc nào, chút tâm tư
ấy của Trương Ôn, hắn vừa nghe xong, liền nhìn thấu rồi, cưỡng chế
không vui trong nội tâm, cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ cười
cười, nói: "Cứ để đấy nhìn đã! Nói không chừng hiện tại công an điều tới đã đủ để xử lý rồi, không cần nhất định phải gọi cảnh sát tới."
Sắc mặt Trương Ôn biến đổi, biến thành màu vàng đất, lực lượng công an
trước mắt nhất định là xa xa không đủ, nếu như Hoàng Văn Thanh không đưa ra chỉ thị gọi cảnh sát, sợ rằng tình thế biến đổi một cái, khẳng định
xảy ra đại sự.
Nghĩ đến đây, miệng Trương Ôn giật giật, nói: "Chủ tịch tỉnh, hiện tại lực lượng công an khẳng định là không đủ, phương
diện cục công an thành phố Tử Kim, bề ngoài giống như cũng không quá
muốn lẫn vào chuyện này, đến giao du với kẻ xấu, chắc cũng không điều
bao nhiêu người đến."
Lông mi dày của Hoàng Văn Thanh giật giật,
nói: "Không cần nhiều lực lượng cảnh sát công an như vậy, quan trọng
nhất là phải làm thông công tác tư tưởng cho những công nhân viên chức
nghỉ việc này!”
“Hhiểu rõ tại sao bọn hắn phải đi theo con
đường không bình thường này để phản ánh vấn đề, hiểu rõ tư tưởng tâm
tình của bọn hắn, đồng ý một ít điều kiện của bọn họ, làm cho bọn họ
phân tán ra, sau đó là phân hoá, đánh tan, nhất định phải quyết đoán. "
Trương Ôn biết rõ nhất thời không thể nói phục loại nhân vật tinh quái
giống như quỷ Hoàng Văn Thanh, đầu óc chuyển động, nói: "Chủ tịch tỉnh,
khối xí nghiệp nhà nước này, bây giờ vẫn là Trần Chí Ôn chủ tịch tỉnh
phụ trách, có muốn gọi Trần phó chủ tịch tỉnh tới, làm công tác tư tưởng cho những công nhân viên chức nghỉ việc này không?"
Hai mắt Hoàng Văn Thanh tỏa sáng, nói: "Cái chủ ý này không tệ lắm!"
Vì vậy, hắn liền ngồi tại chỗ gọi điện thoại cho Trần Chí Ôn, Trần Chí
Ôn vừa nghe thấy giọng nói Hoàng Văn Thanh, liền để cho thư ký trực tiếp chặn lại.
Thư ký nói: "Xin lỗi ngài, Chí Ôn chủ tịch tỉnh đang
bận công tác khác, khả năng không rút ra thời gian được, hơn nữa cái
công ty Xuân Huy này là ủy ban tỉnh xí nghiệp nhà nước chọn làm nơi thí
điểm, quyền nhân sự và quyền tài vụ đều quay về văn phòng ủy ban tỉnh
quản lý!”
“Tất cả đều không quan hệ gì nhiều đến Chí Ôn chủ tịch
tỉnh, ngài hãy tìm những chủ tịch tỉnh phân công quản lý công việc này,
mời bọn họ đi làm công tác tư tưởng..."
Mí mắt Hoàng Văn Thanh
run lên, không nghĩ tới Trần Chí Ôn lại gọn gàng dứt khoát cự tuyệt như
vậy, cúp điện thoại xuống, chắp hai tay sau lưng, nghiến răng ngứa lợi
nói: “Hừ! Cho hắn mặt mũi, hắn không cần, chỉ cần lần này tôi có thể dẹp yên, tôi sẽ lập tức giết chết hắn..."
Ý thu rất đậm, Trương Ôn
và rất nhiều công an không ngừng làm công tác tư tưởng cho công nhân
viên chức nghỉ việc ngồi trước cửa ủy ban tỉnh, nhưng những này công
nhân viên chức nghỉ việc giống như là đã quyết tâm, không có chút ý tứ
rời đi nào.
Trương Ôn có chút tức giận rồi, hắn tìm một người
công nhân viên chức nghỉ việc đến, hỏi một chút, mới biết được những
công nhân viên chức nghỉ việc này về nhà, về sau, một phân tiền phụ cấp
cũng không có được, cơ bản là rất khó duy trì cuộc sống.
Trương
Ôn quả thực là cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, trước kia Khô Lộc Văn còn dùng
lời thề son sắt nói với hắn, trong quá trình cải cách cho công nhân nghỉ việc, cuộc sống của những công nhân viên chức nghỉ việc này đều được
bảo đảm.
Còn nói tỉ lệ lợi nhuận của công ty Xuân Huy rất cao,
rất nhiều công nhân viên chức nghỉ việc đều tự nguyện nghỉ việc, bởi vì
có thể có được mấy vạn đồng tiền phụ cấp cùng một ít phúc lợi tiếp tục
ủng hộ.
Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng bọn người Khô Lộc Văn dang lừa gạt hắn và ủy ban tỉnh.
Khó trách những người này một mực ngồi cứng ở chỗ này không chịu rời
đi, ủy ban tỉnh không lập tức phát tiền ngay ở hiện trường cho bọn hắn,
những người này không nhìn thấy tiền thật bạc thật, chỉ sợ là không chịu đi.
Trương Ôn liền gọi điện thoại cho Khô Lộc Văn, bên kia điện thoại vậy mà lại tắt, không thể làm việc.
Gọi điện thoại cho sở tài chính bên kia, sở tài chính nói hiện tại tài
chính rất khẩn trương, không thể xuất ra một khoản tiền lớn như vậy,
bảo chính hắn tự nghĩ biện pháp.
Trương Ôn ném điện thoại xuống đất, vén ống tay áo lên cao cao, thật sự là khóc không nước mắt rồi.
Trần Chí Ôn và Thạch Phong Tín trốn trong phòng làm việc, trước mặt là một chén trà xanh, cũng nhau đánh cờ.
Thạch Phong Tín vừa rồi cũng nghe được tiếng Hoàng Văn Thanh trong điện thoại cười nói: "Tình thế đúng là rất quanh co, chỉ sợ ủy ban tỉnh sẽ luống
cuống tay chân, không phải trước kia Hoàng đại chủ tịch tỉnh rất uy
phong lẫm liệt sao, đảo mắt liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục rồi, loại tư vị này không dễ chịu đâu..."
Trần Chí Ôn cười cười,
nói: "Những công nhân viên chức nghỉ việc này náo loạn, nguyên nhân là
bởi vì không sống nổi nữa, vừa rồi Tử Hiên điện thoại cho tôi, nói hắn
sớm chỉ đã công ty Xuân Huy nhiều năm thua lỗ, khoản lợi nhuận đều là
giả tạo!”
“Tài sản quốc hữu cả công ty Xuân Huy đều bị tầng quản
lý bán thành tiền mặt, chia nhau lấy hết rồi, ngay cả ủy ban tỉnh cũng
bị lừa gạt, trước kia ủy ban tỉnh cấp phát hơn một nghìn vạn đồng cho
công ty Xuân Huy, cũng bị bọn này chia cắt, những công nhân viên chức
nghỉ việc không cầm được một phân tiền phụ cấp..." "Thì ra là thế, khó trách tại sao bọn hắn không chịu đi, lần này ủy ban
tỉnh không đưa phụ cấp tới tài khoản bọn hắn, bọn hắn xác nhận đã thu
được tiền, chắc chắn sẽ không chịu tản đi."
Trần Chí Ôn cười ha
ha một tiếng, nói: "Nhưng hiện tại sở tài chính bên kia từ nơi này nặn
đi ra hơn một nghìn vạn để phụ cấp những công nhân viên chức nghỉ việc
này đây?”
“Tử Hiên nói, biểu tình chống đối chí ít cũng có một
ngàn công nhân viên chức nghỉ việc, mỗi người phụ cấp một vạn, đều cần
không ít tiền!”
“Hơn nữa, cho dù có một vạn, chưa chắc bọn hắn
chịu giải tán đâu, tôi lại cảm thấy, tôi không được phân công quản sở
tài chính, lại là chuyện tốt, cái phiền toái khó giải quyết này, cũng
không cần tôi quản, bằng không thì tôi còn phải kiếm tiền từ các nơi để
bổ xung cái lỗ thủng này."
"Chẳng lẽ, đây là át chủ bài của Tử Hiên?"
Trên mặt Thạch Phong Tín có một tia biểu lộ không dám tin, nói: "Lúc trước
hắn còn bảo tôi chuẩn bị xem trò vui, tôi còn tưởng rằng hắn đang nói
giỡn, thì ra đòn sát thủ là đây, đúng là rất ngoan độc, biết rõ ràng
công ty Xuân Huy có vấn đề lớn, nhưng lại nhẫn nhịn không nói một lời."
"Cho dù không phải át chủ bài, cũng có một chút quan hệ đến hắn, hôm trước,
chức vụ hắn bị mất hết, quăng ra khỏi ủy ban tỉnh, ngày hôm sau, hắn đã
tìm phương thức liên lạc với hai phóng viên CCTV!"
Trong giọng
nói Trần Chí Ôn lộ ra một tia quỷ dị: "Tôi cũng không biết hắn muốn làm
gì, chỉ là, tôi cũng cũng không phải rất quen thuộc với người CCTV, hắn
lại tiếp tục đi tìm Thái Lãng Minh, không biết hắn đã tìm tới chưa!"
Thạch Phong Tín cười ha ha, hạ giọng nói: "Nếu ai làm địch nhân cùng
thằng nhóc này, vậy thì thật đúng là đến đêm cũng không thể say giấc, bị hắn để ý theo dõi, đến sống lưng cũng phải đổ mồ hôi lạnh!"
"Trước kia tôi còn muốn thừa dịp đại hội đảng, tìm mấy lão lãnh đạo
trung ương, nói một chút về tình huống chính đàn tỉnh La Phù, hiện tại
xem ra, không cần nữa rồi." Trần Chí Ôn nhìn bầu trời bao la xám xịt,
thở dài nói.
"Tôi gọi điện thoại cho thằng nhóc kia, xem hiện tại hắn đang trốn ở góc nào cười trộm!" Thạch Phong Tín gọi điện thoại cho
Dương Tử Hiên, cười hỏi: "Đang ở nơi nào rồi? Giữa trưa có mời tôi ăn
cơm được không?"
Dương Tử Hiên vừa mới cơm nước xong xuôi cùng
hai vị phóng viên từ CCTV chạy tới, hai phóng viên ăn bữa cơm đơn giản,
liền đi đường Trung Nam khu Giang Đông phỏng vấn đưa tin rồi.
Dương Tử Hiên cũng không khỏi không bội phục những ông vua không ngai chuyên
nghiệp này, chuyện lớn như vậy, đúng là cực kỳ quan trọng, những ký giả
này đều ngửi ra tin tức giá trị trong đó, không cần để ý đến ăn uống.
Dương Tử Hiên không đi theo, cười hì hì nói với Thạch Phong Tín: "Tôi
vừa ăn cơm cùng hai phóng viên, mới đi ra ngoài đây, sao anh không sớm
một chút nói, tôi còn có thể giới thiệu cho anh quen biết nữa."
"Nói như vậy, cậu có ý định để cho CCTV đưa tin chuyện này rồi à?" Trên mặt
Thạch Phong Tín hiện lên vẻ vừa mừng vừa sợ, trong khoảng thời gian này, Đại Danh hệ bị chủ tịch tỉnh và bí thư Tỉnh ủy liên thủ gọt quyền,
Thạch Phong Tín cũng nhẫn nhịn một bụng tức giận, lần này có thể xả một
cục tức, đương nhiên rất cao hứng.
"Thời điểm bọn hắn làm thịt
chúng ta, nên nghĩ đến lúc chúng ta làm thịt lại..." Sắc mặt Dương Tử
Hiên bình tĩnh, nói: "Trước kia tôi đã bị tất cả truyền thông tỉnh cấm
chụp ảnh, toàn diện phong tỏa, cấm đưa tin, giờ thì xem xem….".
…….
Đầu tháng mười một, đã là cuối mùa thu, buổi sáng đã có đầy sương trắng bao phủ, trên đường lớn, gió lạnh thổi thấu xương.
Tử Kim là thành thị đất liền, khí hậu vừa nóng vừa lạnh, không ít người từ bên ngoài tới đây đều không chịu được.
Trên đường, rất nhiều xe bị chắn tại khu Giang Đông, bản thân quy hoạch giao thông Tử Kim đã tương đối hỗn loạn, quy hoạch thành thị bị rất
nhiều người lên án.
Hiện tại bị những công nhân viên chức nghỉ
việc này lấp kín con đường huyết mạch như vậy, tắc xe càng thêm nghiêm
trọng, từ khu Giang Đông, một mực tắc đến cầu Hoàng Giang, đoàn xe bất
động, từ giữa không trung nhìn xuống thì cực kỳ đồ sộ.
Xe đằng sau chạy tới ào ào quay đầu, đi đường vòng.
Lối đi bộ cũng tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt, vài trăm người
chắn chính giữa con đường, có người tay nắm tay, có người ngồi thành một hàng, tạo thành vài đạo bức tường người nghiêm mật, ngăn chặn cả con
đường.
Công nhân viên chức ăn mặc trang phục long động màu xanh
thống nhất của công ty Xuân Huy, trước ngực đều dán mấy chữ "yêu cầu bồi thường!"
Chữ rất to, thoạt nhìn cực kỳ chướng mắt, trên tay là
băng rôn sắc hồng, viết "yêu cầu công ty thiết bị hơi lạnh Xuân Huy cung cấp cuộc sống bảo đảm cho các công nhân viên chức nghỉ việc", mấy chữ
này cũng cực kỳ bắt mắt.
Chính giữa con đường có vài cảnh sát
giao thông trẻ tuổi đẹp trai, chỉ là, những cảnh sát giao thông này đều
là cảnh sát giao thông thành phố Tử Kim, không có chỉ thị phê của thượng cấp cục công an thành phố, cục trưởng Hồ Tự Lập, những cảnh sát giao
thông này đều không có động tác gì, hiển nhiên là thờ ơ đối với loại
tình thế trước mắt, không thèm làm gì.
Loại sự kiện quần thể náo loạn, khả năng dẫn phát đến vấn đề chính trị này, những cảnh sát giao
thông trong thành phố không dám nhúng loạn tay vào.
Trong đám
người còn có một vài công nhân viên chức nghỉ việc mang theo chăn và
màn, nếu như hôm nay ủy ban tỉnh không giải quyết vấn đề cho bọn hắn,
bọn hắn xác định ngủ ở chỗ này trong đêm nay rồi, lần này là quyết tâm
muốn ủy ban tỉnh giải quyết vấn đề bồi thường khi nghỉ việc, bằng không
thì bọn hắn thật sự là không có cách nào sống được.
Trung đoàn
cảnh sát tỉnh và cảnh sát phụ cận đều bị điều đến ủy ban tỉnh giữ gìn
trị an rồi, tạm thời không thể chú ý quần chúng náo loạn khu Giang Đông
bên này.
Hai phóng viên CCTV từ kẽ hở dòng xe cộ đi tới, cầm
camera quay vài đoạn trên màn hình, sau đó mới cầm microphone để cho hai công nhân viên chức đại biểu đứng ra nói chuyện.
Chu Hiểu Mai
là phóng viên chuyên mục phỏng vấn « tin tức tiên phong » của CCTV, đã
từng là phóng viên nồng cốt tỉnh La Phù, bởi vì công tác xuất sắc, được
điều tạm đến CCTV, hiện tại đã là công nhân chính thức của CCTV, tại đài phát thanh tỉnh, là một tay Thái Lãng Minh nhấc lên, Thái Lãng Minh có
ơn tri ngộ đối với nàng, vậy nên Thái Lãng Minh mới giới thiệu Dương Tử
Hiên để cho nàng quen biết.
Tiếp xúc cùng Dương Tử Hiên mấy giờ, về sau, Chu Hiểu Mai cũng cảm thấy chỗ bất phàm của cán bộ trẻ tuổi
này, đồng thời Tử Kim cũng là chỗ nàng lớn lên, cho nên Chu Hiểu Mai mới quyết định tới nơi này điều tra đưa tin.
Tuy những phóng viên
truyền thông này được xưng ông vua không ngai, nhưng những ông vua không ngai này thường xuyên không được hoan nghênh tại địa phương, thậm chí
xuất hiện vài chỗ quan lại sai khiến thế lực xã hội đen địa phương, thậm chí cả công an đánh những phóng viên này.
Chu Hiểu Mai biết rõ đến địa phương làm tiết mục, là phải thừa nhận nguy hiểm chính trị nhất định.
"Nghỉ việc", cái từ này trong năm nay vẫn là một từ chính trị mẫn cảm,
không có báo chí địa phương nào đem cái từ ngữ "nghỉ việc" này đặt ở
trên báo chí.
Nam đồng sự đi bên người Chu Hiểu Mai cầm
microphone qua, đưa về phía một công nhân viên chức nghỉ việc quần áo
không chỉnh tề, gió thu lạnh thấu xương lại làm cho thân thể của nàng
rùng mình một cái, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi anh, vì cái gì mà
các vị lại dùng phương thức như vậy tới yêu cầu ủy ban tỉnh chủ trì công đạo cho các vị?"
Công nhân viên chức nghỉ việc lúc này đứng
trước màn ảnh, một tay lau nước mũi, một tay lau nước mắt, nói: "Chúng
tôi đã thử qua đi con đường bình thường phản ánh vấn đề, nhưng thật sự
như là mò kim đáy biển, lãnh đạo nhà máy và đạo tỉnh trong lãnh không
thèm để ý, tài liệu kêu oan của chúng tôi vừa đưa đến văn phòng phụ
trách hành chính tỉnh, ngày hôm sau đã bị văn phòng phụ trách hành chính đánh về xưởng!"