Dương Tử Hiên đã trở thành một ác mộng cảm tình phức tạp ở sâu trong nội tâm Trần Linh.
Ác mộng này một mực quanh quẩn đến nay, không thể quên.
Nhưng nàng không nghĩ tới, có một ngày, mình còn có thể xuất hiện cùng Dương Tử Hiên.
Trời chiều, tiểu học là năm giờ chiều tan, các phụ huynh đều sớm đến nơi đây đợi con tan học về, Trần Linh là cô giáo, hôm nay không có lớp dạy, sớm tan tầm rồi, liền đi xe đạp đến nơi này, chờ ở cửa, đợi đứa con tan học.
Rảnh rỗi đến nhàm chán, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một cỗ xe Phú Khang lặng yên ngừng tại cửa ra vào, Trần Linh cũng tò mò nhìn xe, chỉ là, nàng rất nhanh phát hiện, người ở bên trong xe đang đi về phía nàng.
"Đã lâu không gặp, cô giáo Trần Linh!" Dương Tử Hiên đưa tay về hướng Trần Linh, nắm chặt tay cùng Trần Linh, hỏi: "Đang đợi con tan học sao?"
Trần Linh có chút thất thần, không biết làm sao Dương Tử Hiên lại đột nhiên hiện ra ở chỗ này, cánh tay đưa lên hất sợi tóc bên cạnh cái trán về sau tai một chút, giọng nói lắp bắp: "Đúng vậy….Dương sở trưởng, làm sao ngài lại tới nơi này?"
Dương Tử Hiên mỉm cười, nói: "Tìm cô!"
"Tìm tôi?" Biểu lộ trên mặt Trần Linh càng thêm kỳ quái, nhớ tới chính mình từng không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt Dương Tử Hiên, hiện tại hắn còn nói đến tìm mình, trong nội tâm càng thêm phức tạp, không biết có phải là Dương Tử Hiên đến đây tìm nàng để hoàn thành nốt cuộc “mây mưa" vẫn chưa hoàn thành kia không.
Dương Tử Hiên nhìn ra tâm tư phức tạp của Trần Linh, liền lên tiếng nói: "Cô không nên hiểu lầm, tôi cũng không có ý tứ gì khác, tôi tìm cô, chẳng qua là muốn giải thích một ít tình huống, hơn nữa còn nói cho cô biết một ít tình huống."
Tiếng chuông tan học trong trường học vang lên "linh linh", trong nội tâm Trần Linh thầm kêu to một tiếng, chân tay có chút luống cuống, nói: "Con của tôi ra về rồi."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Không có gì đáng ngại, cô cứ đưa con về nhà trước, tôi sẽ chờ cô ở góc rẽ đường cái gần nhà cô."
Nói hết lời, Dương Tử Hiên liền trở lại xe.
Trần Linh ở sau lưng do dự hỏi: "Chuyện rất quan trọng sao?"
Dương Tử Hiên quay đầu lại, gật gật đầu.
Trần Linh đang ở khu Kiến Giang, xuôi theo đường cái, đại bộ phận phòng công nhân góp vốn của công ty Xuân Huy đều được xây dựng tại đây.
Dương Tử Hiên dừng xe tại góc đường góc rẽ, lưu lượng người qua lại không nhiều lắm, ngồi trong xe hút thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn tòa nhà Trần Linh.
Trần Linh đưa đứa con đi vào đã nửa giờ rồi, vẫn chưa đi xuống, cái này lại làm cho Dương Tử Hiên bực bội, Trần Linh là một khâu cực kỳ quan trọng trong kế hoạch của hắn.
Ném một đầu mẩu thuốc đi ra ngoài, thời điểm Dương Tử Hiên ngẩng đầu lên lần nữa, Trần Linh cầm một cái bọc nhỏ, ăn mặc chỉnh tề, mái tóc khoác lên vai, đoan trang đi đến.
Khóe miệng Dương Tử Hiên cong lên, đợi sau khi Trần Linh lên xe, nói chuyện một chút, liền chọn một khách sạn ở khu Kiến Giang ăn cơm.
Dù sao thì khu Giang Đông cũng có quá nhiều lãnh đạo công ty Xuân Huy hoạt động, khó tránh khỏi việc đụng với người quen biết Trần Linh, nếu như bị người thấy hắn và Trần Linh đi cùng nhau, khiến cho người phương diện công ty Xuân Huy cảnh giác, vậy thì kế hoạch của hắn sẽ tan tành hết.
Trần Linh ngồi yên ở bên cạnh ghế gần ghế lái, hai tay đặt ở trên hai chân đang khép lại, mắt nhìn phía trước, không dám thở mạnh, lúc nàng ở trong nhà, đã do dự hơn mười phút đồng hồ, một mực suy nghĩ có nên đi ra gặp Dương Tử Hiên hay không, sau đó liền đứng trên cửa, thoáng nhìn Phú Khang đỗ ở góc đường, do dự một chút, mới hóa trang đi ra.
Dường như Trần Linh cảm giác được đêm nay sẽ phát sinh sự tình gì đó, thân thể bắt đầu trở nên nóng bỏng, tâm tình cũng không thể khống chế, dao động trên phạm vi lớn.
Bởi vì đã từng chịu nhục, bị Dương Tử Hiên khinh nhờn thân thể, cảm giác của Trần Linh đối với Dương Tử Hiên cũng cực kỳ đặc biệt, tâm tình nàng bây giờ, thậm chí so với đêm tân hôn cách đây hơn mười năm, còn khẩn trương hơn nhiều.
"Tôn Xán không ở nhà sao?" Dương Tử Hiên cố ý nói chuyện, đánh vỡ không khí nặng nề trong xe.
"Hắn không có hỏi cô ra ngoài làm gì sao?."
"Hắn? Hắn gần đây luôn vểnh cái đuôi lên trời, trong đầu đầy ý định xuất ngoại, đâu để ý đến cảm nhận của tôi! Tôi và Tôn Xán đã sớm đã không còn quan hệ vợ chồng thật sự!" Trong giọng nói Trần Linh đã không còn bao nhiêu cảm tình, ở cùng Tôn Xán, đơn giản chính là duy trì cho con của nàng một cái gia đình tương đối nguyên vẹn mà thôi.
"Tôi nói đêm nay trường học có việc, liền đi ra ngoài!"
Dương Tử Hiên bắt được một ít gì đó bên trong lời Trần Linh, liền hỏi: "Xuất ngoại? Xem ra đồng chí Tôn Xán gần đây lăn lộn rất tốt rồi, cái tám trăm vạn kia, hắn được phân chia không ít hả? Chỉ là, không thể phân ít cho hắn được, hắn là người chủ yếu bịa đặt tài vụ giả nha, thật sự gặp chuyện không may, hắn cũng là thủ phạm chính đấy!"
Trần Linh lập tức che miệng lại, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Tử Hiên hiện đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có một chút sợ hãi, hỏi: "Anh... Làm sao anh biết tám trăm vạn bị chia?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, có cái gì tôi không biết sao?"
Tâm tình Trần Linh loạn như ma, không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên muốn làm gì.
Xe dừng trước một khách sạn tương đối vắng vẻ, dựa lưng vào một tòa núi xanh, trời chiều đã buông xuống, hai bên khách sạn không ít bóng cây, chiếu bóng râm xuống cả con đường.
Dương Tử Hiên cầm menu phục vụ viên đưa tới, chọn hai phần cơm Tây, sau khi ăn xong, Dương Tử Hiên mới mở miệng: "Tôi không sợ nói cho cô biết, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sớm đã theo dõi công ty Xuân Huy các người!"
"Hả?" Tay cầm dĩa ăn của Trần Linh run lên một chút, một khối bò bít-tết lạnh liền rơi xuống mặt đất.
Dương Tử Hiên vẫn ngồi đó, lịch sự tao nhã, làm như không nghe thấy tiếng kêu của Trần Linh.
"Vậy thì...trong tỉnh cần gì cấp phát tiền cho công ty Xuân Huy? Cần gì phải chọn công ty Xuân Huy vào nhóm xí nghiệp nhà nước quan trọng để làm thí điểm?" Trong đầu Trần Linh hiện lên mấy dấu chấm hỏi lớn.
"Rất đơn giản, cô có nghe nói về từ ngữ nâng lên rồi giết không?" Dương Tử Hiên không thể để cho Trần Linh biết rõ mâu thuẫn giữa hắn và ủy ban tỉnh, bằng không thì Trần Linh sẽ tồn tại lòng nghi ngờ, vì vậy, hắn liền biên tập ra một lời nói dối có thể làm cho người khác tin phục.
"Kỳ thật, ủy ban tỉnh từ rất sớm đã phát hiện lỗ thủng tài vụ trong công ty Xuân Huy, thậm chí biết được cao tầng công ty Xuân Huy có ý định bí mật trốn đi tập thể, nhưng sợ để lộ tiếng gió, bị công ty Xuân Huy di chuyển một ít chứng cớ mấu chốt, cho nên cố ý cài đặt một cái bẫy như vậy, cho người của công ty Xuân Huy bắt đầu lâng lâng, buông lỏng cảnh giác, sau đó một phát bắt được hết tất cả!"
Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện, giọng nói âm vang hữu lực, tiết tấu vững vàng, làm cho Trần Linh không nhịn được nữa, tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi), sắc mặt tái nhợt, lắp bắp hỏi: "Cái kia…. chẳng phải là Tôn Xán chết chắc rồi?"
Dương Tử Hiên dựa lưng vào cái ghế, nhen nhóm một điếu thuốc, có vẻ ưu nhã mà thong dong, nói: "Đương nhiên! Tôn Xán là chủ quản tài vụ công ty Xuân Huy, nhiều lần giả tạo tình huống lợi nhuận của công ty Xuân Huy, trợ giúp cao tầng công ty Xuân Huy di chuyển tài sản quốc hữu.”
“Nói về công ty Xuân Huy thì có chuyện xói mòn tài sản, nói về phía cao tầng công ty Xuân Huy thì có chuyện chia cắt tài sản quốc hữu, Tôn Xán chẳng những không hoàn thành trách nhiệm giám thị, đưa tin tức tố cáo cao tầng công ty Xuân Huy, lại tham dự bịa đặt giả sổ sách, chia cắt tài sản quốc hữu, tình tiết hay tính chất đều là cực kỳ nghiêm trọng!”
“Nhất là lần này, trực tiếp chia cắt 800 vạn đồng chính phủ cấp phát để cải cách xí nghiệp, hơn nữa còn có ý định trốn ra hải ngoại, tội càng thêm là nghiêm trọng... Ít nhất cũng phải ngồi chồm hổm trong tù 20 năm trở lên."
Trần Linh cảm thấy hơi choáng váng, nghe Dương Tử Hiên nói đe dọa một phen, làm cho nàng ngất luôn tại chỗ.
Đợi thời điểm nàng tỉnh dậy, phát hiện mình đã nằm ở trên tại một cái giường mềm mại cực lớn, đắp một cái chăn trắng muốt.
Trong nội tâm thầm cả kinh, sờ xuống bên dưới thân thể, phát hiện quần áo mình vẫn chỉnh tề, mới thở dài một hơi, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Dương Tử Hiên dáng người cao to đứng bên cạnh cửa sổ thủy tinh, ánh mắt nhìn cả tòa thành thị người ngựa đi lại như nước.
Dương Tử Hiên hút một hơi thuốc, khóe miệng nhếch lên, cười cười nói: "Tôi nhìn thấy cô ngất, liền cõng cô đi lên khách sạn nghỉ ngơi, cô không bị sao chứ?"
Trần Linh lắc đầu, được ngủ một giấc, ý nghĩ lại tỉnh táo hơn rất nhiều, ánh mắt cũng nhìn rõ ràng hơn trước.
Suy nghĩ một lúc, trong ánh mắt Trần Linh lộ ra một tia thần sắc phức tạp, cố lấy dũng khí hỏi: "Cậu đến tìm tôi, rốt cuộc là muốn làm gì đây?"
Lông mi Dương Tử Hiên rất dày, hình thanh kiếm, có vẻ rất có đàn ông mị lực, chậm rãi đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nói: "Rất đơn giản, tôi muốn cứu cô."
"Cứu tôi?" Trần Linh cảm thấy mình không chịu được cái nhìn chăm chú của Dương Tử Hiên, cúi đầu xuống, tâm như là thiếu nữ chưa biết gì, lí nhí nói: "Cứu tôi cái gì..."
Dương Tử Hiên gõ gõ khói bụi, nói: "Tôn Xán ngồi chồm hổm nhà lao là chuyện tất nhiên rồi, bản án xói mòn tài sản quốc hữu nghiêm trọng như vậy, hình phạt nhẹ nhất là không thấp hơn mười lăm năm, cô coi như là một trong những đồng lõa, cô không thể hoàn toàn đặt mình bên ngoài án kiện!”
“Cô tưởng tượng một chút xem, lúc vợ chồng cô đều bị bắt, về sau, con của cô phải làm sao bây giờ?"
Một câu nói này, đã trực tiếp đánh trúng chỗ lo lắng sâu nhất trong lòng Trần Linh rồi.
"Tại sao tôi cũng thành đồng lõa?" Sắc mặt Trần Linh thảm biến, giọng nói cũng bắt đầu cà lăm.
Dương Tử Hiên cười cười, hỏi: "Cô có phải đồng lõa hay không, chính cô rõ ràng, cô có trợ giúp Tôn Xán chuyển dời tài sản hay không, tại thời điểm Tôn Xán bịa đặt số liệu tài vụ, có ở bên cạnh trợ giúp đẩy một cái hay không?”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, cô đã từng phối hợp với Tôn Xán, muốn dùng nữ sắc mê hoặc tôi, ăn mòn tôi, ai biết cô có dùng thủ đoạn giống như vậy với những quan viên khác hay không?"
"Không!"
Trần Linh hét lên một tiếng, khuôn mặt trắng nõn tựa như là bị người tát một cái, khuôn mặt bị hồng đến tận đằng sau tai rồi, bị sự châm chọc trong lời nói của Dương Tử Hiên, làm cho toàn thân nàng tràn đầy bất an.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Mặc kệ cô có làm hay không, cô đều là đồng lõa của Tôn Xán, nếu như cô không tranh thủ thời gian lập công chuộc tội, chỉ sợ cô cũng sẽ bị phán vài năm, con của cô, sẽ triệt để trở thành đứa trẻ không cha không mẹ."
"Tôi phải làm thế nào để lập công chuộc tội?"
Nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, Trần Linh cũng biết tình thế rất nghiêm trọng rồi, liền cắn chặt răng, làm ra một quyết định, chỉ cần có thể cam đoan mình không vào ngục, tùy ý để người đàn ông trước mắt này lăng nhục ra sao cũng được.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm mừng rỡ, xem ra chiêu uy hiếp tâm lý này của mình đã có hiệu quả, bình tĩnh nói: “Dựa theo những lời tôi nói, cô có thể lập công chuộc tội.”
Dưới thế công ngôn ngữ cường đại của Dương Tử Hiên, phòng tuyến Trần Linh đã chậm rãi hỏng hoàn toàn.
"Cô cũng muốn con của mình còn một người mẹ chứ?" Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên dáng tươi cười, nhìn biểu lộ phục tùng của Trần Linh, liền biết bước đầu tiên trong kế hoạch lần này của mình cơ đã bản hoàn thành.
"Dương sở trưởng, tôi….!"
Rất nhiều lời Trần Linh muốn nói đều nghẹn ở yết hầu, phát hiện mình không thể nói ra được rồi, chỉ có thể cầu xin: "Tôi cảm thấy mình chỉ là một con gái yếu đuối, khả năng là không làm được chuyện gì!"
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Tôi sẽ không giao cho cô công tác có độ khó quá lớn, như vậy sẽ làm khó cô, tôi nói cho cô biết, hiện tại công nhân viên chức nghỉ việc ở công ty Xuân Huy thực tế đang có vài trăm người à?"
Trần Linh gật gật đầu, nói: "Chỉ nhiều hơn chứ không ít!"
"Những công nhân viên chức nghỉ việc này đều là người cống hiến cho công ty Xuân Huy, nhưng lại bị Khô Lộc Văn cầm đầu một đám sâu mọt, bức bách nghỉ việc, thành quả lao động của bọn hắn đã bị những sâu mọt này chia cắt.”
“Có thể nói bọn hắn cũng là một trong những người bị hại trong án xí nghiệp mục nát tập thể này!"
Lông mi Dương Tử Hiên nhảy lên, nói: "Những công nhân viên chức nghỉ việc này một mực chống đối, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và sở giám sát chúng tôi cũng thu được không ít tin tức tố giác của bọn họ!”
“Nhưng chúng tôi một mực nhẫn nhịn không làm, hiện tại, việc cô cần làm, là vụng trộm liên lạc với những công nhân viên chức nghỉ việc này, tiếp xúc cùng bọn họ, thừa cơ mưu đồ một trận bãi công và hành động kháng nghị."
Sắc mặt Trần Linh biến ảo, do dự trong chốc lát rồi mới hỏi: "Tôi sợ mình chỉ là một cô gái, không làm nổi việc này?"
Dương Tử Hiên để sát đầu vào một chút, bốn mắt đối mặt, hắn dùng giọng nói trầm ổn mà giàu cảm xúc, hỏi: "Không cần sợ, tôi sẽ ở sau lưng đưa ra chỉ đạo tốt nhất cho cô, cô vẫn chưa tin tôi sao? Cô cảm thấy tôi sẽ hại cô sao?"
Ánh sáng trong phòng dần dần u ám, bị Dương Tử Hiên, người đàn ông đầy quyền lực và mị lực đàn ông chăm chú nhìn như vậy, tình cảm và dũng khí đáy lòng Trần Linh thoáng cái đã bộc phát ra, trong mí mắt cất giấu đầy vẻ vui sướng, đặc biệt động tình, khẽ mở miệng hồng, nhổ ra mấy chữ: "Không thể!"
Đã vào cuối mùa thu, trời rất lạnh, nhưng quần áo trên người Trần Linh không nhiều.
Trần Linh có thể cảm giác được cánh tay Dương Tử Hiên đang rơi xuống đôi chân vểnh lên của nàng, người phụ nữ 30 tuổi giống như nước mật đào chín tới, nhẹ nhàng sờ, văn vê một cái, có thể nặn ra được một đống nước.
Bàn tay cắm vào trong quần, là loại quần lót bằng bông truyền thống nhất, không phải dạng quần lót viền tơ lụa nhiều loại hoa hoét đính lên đời sau.
Bắt đầu sờ mò, xúc cảm rất tốt, cũng rất có cảm giác.
Tôn Xán dạo này không làm được, toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều nhào vào công việc, Trần Linh đã nhiều năm không có cuộc sống vợ chồng, đây cũng là một trong những căn nguyên làm hai người bọn họ mâu thuẫn.
Trần Linh là một cô gái cực kỳ bảo thủ, đoan trang nữ tính, một mực không có ý tưởng tìm tình thú bên ngoài, đột nhiên bị Dương Tử Hiên, một người đàn ông cường tráng, tràn ngập hương vị đàn ông xâm nhập cuộc sống của nàng, Trần Linh muốn tự kềm chế cũng không được.
Tùy ý để bàn tay lớn của Dương Tử Hiên chạy trên hạ thể đầy đặn trắng nõn, mũi miệng Trần Linh phun ra nuốt vào đầy không khí, tiếng thở dốc áp lực, hai tay chăm chú vòng lên cổ Dương Tử Hiên, có chút ngượng ngùng, nói: "Nhẹ nhàng một chút!"
Khóe miệng Dương Tử Hiên ở trong đêm tối hiện lên vẻ tươi cười quỷ dị, nhân duyên như nước, không cần đầu tư cảm tình gì, cô tình tôi nguyện, Dương Tử Hiên đương nhiên muốn từ từ hưởng thụ một chút, hai tay vòng xung quanh quần lót bằng bông, nhẹ nhàng vẽ vài vòng, trong quần lót màu trắng bằng bông rất nhanh xuất hiện một mảnh ẩm ướt.
Cách ăn mặc của Trần Linh cực kỳ đoan trang, bản thân là cô giáo, ăn mặc phải rất đứng đắn, điều này càng kích động Dương Tử Hiên nổi lên ý nghĩ tà ác.
Nàng mặc áo nhung dê, vạt áo dài, hai tay Dương Tử Hiên tiếp tục dò xét vào chỗ sâu bên trong, tìm kiếm nguồn nước bốn phía, nhưng lại không đụng vào nơi bắt đầu nguồn nước.
"Không nên làm như vậy, tôi khó chịu!" Thân thể Trần Linh vốn đã mẫn cảm dị thường, bị Dương Tử Hiên trêu chọc như vậy, càng không thể chịu nổi, hai chân toàn một mảnh ẩm ướt.
Chỗ mẫn cảm ở giữa hai chân bị Dương Tử Hiên vuốt ve, buông lỏng, xiết chặt, vô cùng ngứa ngáy, cánh tay muốn đưa ra ngăn cản, nhưng hết lần này tới lần khác, lại không thể ngăn cản, không thể bỏ đi, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Không nên khi dễ tôi như vậy, tôi muốn, tôi muốn..."