Hồ Tự Lập nhấp một hớp trà, bực bội đi tới đi lui trong phòng làm việc, lầm bầm nói: "Cái thằng nhóc thối này, thật đúng là làm cho người ta không phỏng đoán nổi tâm tư, rốt cuộc là tại sao, tại sao hắn phải để cho thư ký hẹn trưởng đồn công an này đây? Rõ ràng có thể dùng danh nghĩa Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, thần không biết quỷ không hay, chọn đọc tài liệu hồ sơ, căn bản không cần kinh động đến mình."
Suy tư trong phòng làm việc chừng nửa giờ, Hồ Tự Lập vỗ đầu một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Gõ!
Đúng vậy, đây là Dương Tử Hiên cố ý thông qua trưởng đồn công an này để gõ Hồ Tự Lập hắn.
Trong nội tâm Hồ Tự Lập thầm cười khổ, Dương Tử Hiên này thật đúng là tâm tư kín đáo.
Thời điểm Hồ Tự Lập nghĩ thông suốt, Hồ Khải vẫn trăm mối vẫn không có cách giải, đứng ở trước mặt Dương Tử Hiên, toàn một bộ dáng cầu xin giải thích.
Dương Tử Hiên nhàn nhã uống trà, nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, tôi là muốn gõ Hồ Tự Lập một tý! Quan hệ giữa Hồ Tự Lập và Đường Tập chắc cũng không tệ lắm, tôi sợ hắn sẽ âm thầm trợ giúp Đường Tập, cho nên ngay từ đầu phải gõ hắn —— cho hắn biết, bây giờ là Dương Tử Hiên tôi đang điều tra bản án cảnh sát đánh người này, nếu như hắn dám bao che trợ giúp Đường Tập mà nói, như vậy hắn cũng sẽ mất đi người minh hữu là tôi."
Hồ Khải như được nhìn thấy ánh sáng, hỏi: "Dương sở, đây là ngài đang khảo nghiệm hắn sao?"
"Đúng vậy! Nếu như hắn biết rõ tôi đang điều tra chuyện cảnh sát đánh người này, còn cố ý gia tăng lực cản cho tôi, tiêu hủy chứng cớ liên quan mà nói, như vậy quan hệ lợi ích minh hữu giữa hắn và tôi cũng sẽ lập tức vỡ tan...Cái này thì phải xem hắn lựa chọn thế nào."
Hồ Khải lau mồ hôi trên trán, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên bảo hắn làm một chuyện nho nhỏ, sau lưng cũng có ý nghĩa sâu như vậy, liền nói: "Tôi nghĩ hắn nhất định sẽ làm ra phán đoán và lựa chọn chuẩn xác!"
...
Lương Quân Mi có chút tức giận bất bình đối với việc Dương Tử Hiên vô duyên vô cớ bị đánh, nàng mặc áo ô vuông màu trắng ngủ bằng bông, ngồi ở trên mặt ghế, ngực phập phồng, có chút tức giận, tuy Dương Tử Hiên không muốn nàng nhúng tay, nhưng nàng vẫn muốn giúp đỡ Dương Tử Hiên.
Trước kia Lương Quân Mi vẫn còn có chút hảo cảm đối với Dương Tử Hiên, trẻ tuổi, anh tuấn, có khí chất, biết nói chuyện, người đàn ông như vậy rất mê người, đương nhiên cũng hấp dẫn cả nàng nữa.
Nhưng lúc Lương Quân Mi biết Dương Tử Hiên cùng một đống lớn cô gái có quan hệ dây dưa không rõ, về sau, Lương Quân Mi đã có ý rút lui, đối với cảm tình của mình, cũng bắt đầu cảm thấy mê mang.
Cho nên, hiện tại nàng trợ giúp Dương Tử Hiên, đa phần là xuất phát từ báo ân lúc trước Dương Tử Hiên giúp nàng ngăn cản không ít con ruồi trên yến hội sinh nhật.
"... Cha à, cha nói xem chuyện này nên xử lý thế nào đây...có nên nhờ những lão chiến hữu của cha ra tay giúp đỡ một tý không?"
Con mắt Lương Lục Khoái sáng loáng, ấn tượng của hắn đối với Dương Tử Hiên thật sự là rất sâu, biểu hiện trước kia của Dương Tử Hiên trên yến hội sinh nhật Lương Quân Mi, hắn cảm thấy rất hài lòng, dẫn đường cho hắn cùng mấy lão quân nhân đi về phương hướng quân sự chính xác, cũng để cho bọn họ nhận được ích lợi không nhỏ.
Về sau, Lương Lục Khoái cũng vận dụng thế lực tại vùng Đông Nam, đã điều tra xong thân phận chân thật của Dương Tử Hiên, về sau cũng cảm thấy rất chấn động.
Cán bộ cấp phó sở vẫn chưa tới 27 tuổi, không cần nói, Lương Lục Khoái cũng biết đây là người không đơn giản.
"Hắn đã nói muốn tự mình xử lý, vậy thì để cho chính hắn xử lý đi, chúng ta, những người già này tùy tiện nhúng tay vào, không nhất định có thể để cho hắn vui vẻ.”
“Nếu hắn bị chi đội tư lệnh viên cảnh sát thành phố Tử Kim vô duyên vô cớ đánh, có thể trực tiếp tìm cục chính trị cảnh sát và các nghành tương quan phản ánh tình huống, tuy hệ thống cảnh sát nhiên độc lập, nhưng không thể không nói kỷ luật, không nói pháp luật. Nhưng hắn không tìm cục chính trị cảnh sát phản ánh tình huống, như vậy, nguyên nhân bên trong chuyện hắn bị đánh, rất có thể là có cái gì đó khó nói."
Lương Quân Mi nghe cha mình phân tích như vậy, trong lòng liền bình tĩnh lại, miệng hỏi: "Vậy thì chúng ta cứ khoanh tay đứng ngoài nhìn sao?"
"Đây cũng là lần khảo nghiệm thứ nhất cho hắn, nếu như cục diện như vậy cũng không xử lý được, vậy thì không thể lấy người Lương gia!" Lương Lục Khoái cười nói.
"Cha, cha nói cái gì vậy? Con và hắn chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, bởi vì hắn đã giúp con, con mới giúp hắn, cha không nên suy nghĩ nhiều..."
Lương Lục Khoái cười một tiếng đầy yêu thương, nói: "Nha đầu ngốc, cha của con tuy lớn tuổi, nhưng con mắt không nhìn nhầm đâu! Tốt rồi, đó là việc của những người trẻ tuổi, cha cũng không cần biết nhiều làm gì."
...
Hồ Tự Lập rất nhanh liền làm ra lựa chọn, triệt để từ bỏ Đường Tập, để cho Hồ Khải trắng trợn điều tra sự kiện "cảnh sát đánh người", hơn nữa còn chỉ đạo để Lê Phẩm Thành tiến hành khởi tố rồi.
Cảnh sát đánh Lê Phẩm Thành, gọi Khâu Bách Thành, là lãnh đạo quan trọng chi đội cảnh sát thành phố Tử Kim, cũng là thân tín của Đường Tập.
Dương Tử Hiên biết được tin tức này, về sau, lại để cho người cục tìm hiểu thư tín ra mặt, giúp Lê Phẩm Thành Tiến khởi tố, lại để cho Lê Phẩm Thành gửi tin tức tố cáo đến cục chính trị Ban Kỷ Luật Thanh tra cảnh sát, đồng thời, tiến hành khởi tố đến tòa án đối với Khâu Bách Thành.
Một cục đá kích động ngàn tầng sóng.
Thời điểm Đường Tập biết được tin tức, lập tức cầm chén trà trên mặt bàn lên, ném vỡ tan, quát: "Con mẹ nó, nhất định là Dương Tử Hiên giở trò quỷ ở sau lưng."
Khâu Bách Thành mang vẻ mặt cầu xin đứng trước mặt Đường Tập, nói: "Tham mưu trưởng, bây giờ tôi nên làm gì, xế chiều hôm nay, người cục chính trị Ban Kỷ Luật Thanh tra sẽ đến, tòa án bên kia đã tiến hành khởi tố tôi rồi, tôi phải làm sao bây giờ? Tòa án bên kia, tôi có quan hệ, cái khởi tố kia, tôi có thể nhờ bạn bè trong viện kiểm sát, dùng lý do chứng cớ chưa đầy đủ bác bỏ...".
Kéo kéo cà- vạt, cơ trên mặt Đường Tập run bỗng nhúc nhích, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng lên, Khâu Bách Thành là người ủng hộ và cấp dưới lập trường kiên định trung thành với hắn, hắn nhất định phải bảo vệ.
"Bách Thành, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ hỗ trợ, lần này có người muốn làm thịt cậu, tôi sợ là đang hướng về phía tôi!" Đường Tập đứng dậy, rút một điếu thuốc, Khâu Bách Thành vội vàng đi lên đốt thuốc cho Đường Tập, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, nhưng trong nội tâm lại suy nghĩ những lời Đường Tập nói.
Đường Tập để Khâu Bách Thành hầu hạ, an ủi Khâu Bách Thành vài câu, nói sự tình không nghiêm trọng, bảo hắn yên tâm trở về vân vân….
Đợi cho Khâu Bách Thành rời đi, về sau, sắc mặt Đường Tập lại lập tức từ khuôn mặt tươi cười biến thành ngưng trọng nghiêm túc, bấm điện thoại Hồ Tự Lập, trên mặt treo dáng tươi cười dối trá nhàn nhạt, thân thể nghiêng, khuỷu tay đặt ở trên mặt bàn, nói: "Hồ cục, anh biết sự kiện lão Khâu đánh người kia không? Lúc ấy không phải đồn công an và người trong cuộc đã tiến hành hòa giải rồi sao? Người trong cuộc lúc ấy cũng ký kết đồng ý hiệp nghị hòa giải, làm sao lại trở mặt? Còn chọc đến cục chính trị cảnh sát rôi? Lại còn khởi tố cả ở viện kiểm sát thành phố Tử Kim?"
Thái độ Hồ Tự Lập bắt đầu mập mờ, trả lời nước đôi: "Tình huống này, tôi cũng không rõ ràng lắm, người phụ trách đồn công an chưa từng có báo cáo chuyện này cho tôi."
Sắc mặt Đường Tập có chút nghi thần nghi quỷ, nói: "Mà người trong cuộc tại sao đột nhiên đổi giọng? Rõ ràng lúc ấy đã ký kết hiệp nghị hòa giải tại đồn công an, sau lại tự nhiên đổi ý?”