Trước và sau đại hội đảng, các tỉnh thành phố cả nước đều sẽ gặp phải một hồi điều chỉnh nhân sự, Dương Tử Hiên không phải là không có dã tâm, hắn cũng đã chờ đợi ở cơ quan trực thuộc tỉnh thời gian khá lâu rồi, đây là thời điểm để đổi cương vị.
Dùng chiến tích hiện tại của hắn, hoàn toàn đủ để nhậm chức vụ gì đó cấp chính sảnh.
Nhưng trong quan trường, trong thể chế, tuy tất cả mọi người một mực hô cao khẩu hiệu trẻ tuổi hóa cán bộ, nhưng phân biệt đối xử, là chuyện vĩnh viễn không thể bỏ.
Bối cảnh cường đại đến mấy, năng lực cường đại đến mấy, đều phải dựa theo chương trình và quy định phân công cán bộ, Dương Tử Hiên cũng không ngoại lệ.
Dương Tử Hiên rõ ràng hơn nhiều so với bất kỳ người nào, cán bộ trẻ tuổi muốn leo đến địa vị cao, cần trả giá càng nhiều hơn, càng nhiều chiến tích chói mắt hơn, bởi vì cán bộ trẻ tuổi không đủ thời gian công tác, kinh nghiệm và tuổi.
Mặc dù chỉ nói rải rác vài câu với Phạm Hoàng Sơn, Bàng Đông Thành, nhưng Dương Tử Hiên đã có thể cơ bản phỏng đoán ra tính cách của Phạm Hoàng Sơn, Bàng Đông Thành.
Phạm Hoàng Sơn là người khéo đưa đẩy mà lõi đời, nhưng cũng co được dãn được, loại người này năng lực rất mạnh, làm người làm việc đều thoả đáng.
Nếu so sánh mà nói, Bàng Đông Thành xúc động hơn nhiều lắm, ánh mắt cũng hẹp hơn nhiều lắm.
Bởi vậy, Dương Tử Hiên mới cố ý kích động Bàng Đông Thành, khiến cho Bàng Đông Thành hung bạo lên, từ đó khiến cho nội tâm Phạm Hoàng Sơn bất mãn, kích nổ mâu thuẫn tầng quản lý bên trong Đông Nhuộm.
Dương Tử Hiên nhìn Phạm Hoàng Sơn và Bàng Đông Thành tranh chấp dưới lầu, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên, đây là cục diện hắn hi vọng nhìn thấy.
Làm cho thành lũy bị công phá từ bên trong!
Ngay tại thời điểm Dương Tử Hiên nhìn Phạm Hoàng Sơn và Bàng Đông Thành đều tự mở ra xe của mình ra, một trước một sau rời đi, Trương Tuyết Bách đã không biết đi đến từ lúc nào, quần cà phê và áo khoác nhẹ nhàng, mới mẻ mà không mất khí chất cao quý, sinh ra từ gia đình quan lại cao cấp, nhưng vẫn mang vẻ hồn nhiên cao quý, hàm súc thú vị.
Nàng nhìn Dương Tử Hiên, hỏi: "Cậu muốn nhổ tận gốc bộ máy Đông Nhuộm sao?"
"Kỳ thật trong tỉnh rất hi vọng có thể tra rõ căn nguyên huyết án lần này, nhưng không muốn phá án quá căng thẳng...”
“Tuy cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, sở giám sát tỉnh hành động rất mạnh, người ở bên ngoài nhìn thấy, có vẻ quyền thế ngút trời, nhưng công tác của bọn em không phải tùy tâm hành động, nhất định phải nghe theo Tỉnh ủy ủy ban tỉnh chỉ thị và lãnh đạo, nói trắng ra là làm chân chạy.”
“Bản án như vậy, khẳng định sẽ liên lụy rất rộng, tăng thêm việc có trung ương chú ý, trong tỉnh khẳng định không muốn gióng trống khua chiêng quá mức...”
“Cho nên, nếu muốn tra rõ, dù tuyên truyền hùng hổ, cũng phải chú ý đến giữ gìn ổn định đoàn kết bộ máy Đông Nhuộm, đây là chuyện bọn em nhất định phải suy tính."
Trương Tuyết Bách cười cười, nói: "Xem ra công tác trên bờ vai cậu rất không dễ dàng, hơi không cẩn thận, sẽ làm cho lãnh đạo tỉnh ủy mất hứng."
"Đúng vậy, người trong quan trường, sao có thể không hứng mũi đao... Ai cũng không thể cam đoan mình có thể từng thời khắc nắm chuẩn xác, lĩnh ngộ chắc tư duy và cách nghĩ của lãnh đạo... Rất nhiều chuyện không phải ở chỗ cậu làm đúng hay không đúng, mà ở chỗ có phù hợp với ý đồ của lãnh đạo không... Phù hợp ý đồ lãnh đạo, cho dù cậu làm sai, cậu cũng đúng."
Trương Tuyết Bách hé miệng cười nói: "Thật sự là kỳ diệu! Tôi không thể làm được những thứ này... Nhược Thủy là một cô gái, có thể sống sót ở giữa một đám người lục đục với nhau, thật sự là không dễ dàng!"
"Cô ấy đang trong Bối nhi à?"
Trương Tuyết Bách cười nói: "Đã sớm trở về rồi, cậu khi dễ người ta giữa ban ngày ban mặt như vậy, cô gái da mặt mỏng, đâu thể ngồi ở chỗ này được."
Dương Tử Hiên xấu hổ gãi gãi cái gáy, nhớ tới lúc ở trong rừng trúc, váy giữa háng Lâm Nhược Thủy đã có chút ẩm ướt, trong nội tâm âm thầm suy nghĩ tà ác, hẳn là nàng ướt át khó chịu, trở về tắm rửa làm sạch...
"Các cậu không công khai lộ mặt ở nơi công cộng, quan hệ của các cậu, đối với rất nhiều cán bộ trong tỉnh mà nói, vẫn là một cái bí mật thật lớn!”
“Không biết một khi công bố ra, sẽ làm cho bao nhiêu người ngủ không yên nữa... cán bộ trong tỉnh là fans hâm mộ Nhược Thủy đúng là không hề ít!"
Trương Tuyết Bách tự nhiên hào phóng nhìn Dương Tử Hiên, hỏi: "Rốt cuộc cậu coi cô ấy là gì? Người vợ tương lai? Từ mặt chính trị, cậu lấy cô ấy là lựa chọn rất không tệ!”
“Tuy cô ấy và người cha Lâm Chính Cường quan hệ không tốt, nhưng nội tâm Lâm Chính Cường vẫn cảm thấy nợ cô ấy, nếu như cậu có thể được Lâm Chính Mạnh trợ giúp, con đường cậu đi sẽ tương đối thông thuận..."
Dương Tử Hiên đi đến bệ cửa sổ, ngồi xuống, nhìn cô gái trước mắt, làm da sáng loáng như ngọc, khuôn mặt tinh sảo, tự nhiên hào phóng, đáy lòng vô cùng thoải mái, rất nhiều cách nghĩ bình thường giấu dưới đáy lòng đều tuôn ra.
Hắn nói: "Em cảm thấy mình là người đầy lòng tham, em sợ mất đi cái gì đó, em không dám buông tha cho bất kỳ cái gì...Phàm là đồ tốt, chỉ cần ở bên cạnh em, em sẽ nắm thật chặt."
"Chị Tuyết Bách, làm như vậy, chị có cảm thấy em rất tham, rất vô sỉ, rất ti tiện không?"
Trương Tuyết Bách đứng dậy, rót chén nước cho Dương Tử Hiên, đường cong thân thể uyển chuyển khiến người ta mê say, nói: "Đây là cách nghĩ chân thật của cậu?"
Dương Tử Hiên rất chân thành gật gật đầu, nói: "Em đã từng mơ một giấc mộng, ở trong mộng, rất nhiều chuyện không giống thực tế, lúc em ở trong mộng, bởi vì tính cách quật cường của mình, đã bỏ lỡ rất nhiều người, thương tổn rất nhiều người, em sợ thực tế sẽ xuất hiện tình cảnh trong mộng."
"Cậu đang giải thích cho tính cách háo sắc của cậu sao? Định biện hộ à?"
Con mắt Trương Tuyết Bách giống như cười mà không phải cười, lóe ra hào quang.
Khóe miệng Dương Tử Hiên tràn đầy cảm giác đắng chát, nói: "Nếu như chị cũng không thể hiểu cho cách nghĩ của em, những người khác sẽ càng không thể hiểu."
Trương Tuyết Bách lắc đầu, nói: "Không phải tôi không thể hiểu được cậu, mà là cậu đang ở trong quan trường, cậu phải vẫn lựa chọn một đối tượng để kết hôn, nếu như cậu không muốn buông tha cho những người đáng để yêu kia, vậy Nhược Thủy không nhất định là cô gái thích hợp với cậu.”
“Cô ấy là một cái người định giá hôn nhân rất cao, nếu như hôn nhân không trọn vẹn, hoặc là chia xẻ cùng với người khác, khả năng là cô ấy tình nguyện không cần hôn nhân."
Dương Tử Hiên thiếu chút nữa hô lên "hiểu được là tốt rồi”, liền cười nói: "Em còn tưởng rằng đến chị Tuyết Bách cũng không thể hiểu cách nghĩ của em nữa."
"Trải qua nhiều chuyện như vậy, là cậu kéo tôi từ tử vong về, rất nhiều ý nghĩ của cậu, tôi đều có thể hiểu được."
Giọng nói Trương Tuyết Bách bình tĩnh mà không hề nhạt: "Lần này Bối nhi gặp chuyện không may, tôi lại càng có thể giải thích trên người cậu có quá nhiều mâu thuẫn, cậu tâm cơ thâm trầm, nhưng cậu lại không mất đi lý tưởng, tuy cậu háo sắc, nhưng đối với cảm tình, lại thân tình đến chân thật, không mang theo một tia dối trá."
Dương Tử Hiên không nhịn được, một lần nữa ôm thật chặt người chị này, ôm thân thể đẫy đà mà thơm phức của nàng, chui đầu xuống dưới cái cổ trắng nõn của nàng.
"Muốn tìm một tri kỷ, thật đúng là không dễ dàng."
Bị Dương Tử Hiên ôm chặt, hô hấp của Trương Tuyết Bách cũng dồn dập lên, trong đầu hiện lên tình cảnh lần đầu tiên ôm Dương Tử Hiên ở Nam Hồ.
Dương Tử Hiên không có ý định tạo cho Trương Tuyết Bách trùng kích quá lớn, chỉ ấm áp ôm trong chốc lát, liền tay buông ra, nói: "Thật đúng là không nỡ buông ra..."
"Miệng lưỡi trơn tru, những lời đó, cậu nên nói với Nhược Thủy và những cô gái kia đi, đối với tôi thì không thể xử dụng được đâu..." Trương Tuyết Bách hé miệng cười nói, bên trong khuôn mặt trắng nõn giống như ngà voi tuôn ra vẻ đỏ ửng, giống như là sắp chảy máu.
Nhìn Trương Tuyết Bách chạy trốn tựa như gặp quỷ, Dương Tử Hiên biết, xem như lần này mình đã đi được bước đầu tiên...
Tin tức Dương Tử Hiên nằm viện cũng không thể che đậy khỏi tai mắt Ban kỷ luật tỉnh, dù sao thì đại viện Tỉnh ủy cũng chỉ bé như vậy, phía đông thổi gió gì, không cần nửa giờ, là có thể truyền khắp phía tây.
Ở trong quan trường, các loại tin tức nho nhỏ, các loại tin tức kịp thời, đều là tài nguyên cực kỳ quan trọng.
Chỉ là, có người vui mừng có người buồn, Dương Tử Hiên nằm viện, đối với bọn người Thuộc Bình, những kẻ chuẩn bị "đảo Dương" này mà nói, tuyệt đối là cơ hội tốt chưa từng có.
"Còn sính chủ nghĩa anh hùng cá nhân, thật đúng là người quá ngây thơ..."
Đối với "sự tích quang vinh” xả thân cứu người của Dương Tử Hiên, Mã Thép thật sự là cảm thấy cực kỳ hèn mọn.
Nhưng Thuộc Bình lại không có bao nhiêu tán đồng đối với suy nghĩ của Mã Thép, hắn nói: "Đây chính là làm tốt thanh danh! Ít nhất thì trong ấn tượng của một ít lãnh đạo, Dương Tử Hiên này đã là người tương đối chính nghĩa rồi, không phải là mua bán gì quá lỗ vốn."
Mã Thép không muốn cãi lộn với Thuộc Bình về chuyện này, liền đổi sang chủ đề chung, nói: "Hành động Dương Tử Hiên điều tra còn đang bí mật tiến hành.”
“Thị trưởng Tiền Vừa đã thông qua một số người, truyền lời cho chúng ta rồi, hắn nói trên tay hắn có căn cứ chính xác chứng minh Dương Tử Hiên tham ô, không tuân theo quy định."
Trên mặt Thuộc Bình hiện lên đầy vẻ vui vẻ, nói: "Tôi cũng nhận được điện thoại lấy lòng của Tiền Vừa rồi, Tiền Vừa này trước kia là phó thư ký trưởng Tỉnh ủy, tôi cũng đã từng quen biết hắn, có trình độ, tâm cơ lại càng thâm trầm!”
“Thạch Phong Tín rời khỏi Nam Hồ đã thành kết cục đã định, Tiền Vừa thượng vị cũng là kết quả có thể đoán được!”
“Lúc này Tiền Vừa phải tẩy trừ hết dấu vết thế lực cũ tại Nam Hồ, Dương Tử Hiên này là cái cớ không tệ để thực hiện tẩy trừ, hắn có động cơ hợp tác với chúng ta."
Mã Thép tiến đến bên tai Thuộc Bình, nói: "Xem ra thời cơ đã thành thục! Nhưng lại không thể kinh động Trương Luân..."
Thuộc Bình gật gật đầu, nói: "Mấy ngày nữa Trương Luân sẽ đi kinh thành họp! Tôi sẽ chủ trì triệu tập thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tổ chức hội nghị, chủ trì hội nghị, thảo luận về vấn đề Dương Tử Hiên không tuân theo quy định, lập tức tiến hành điều tra sơ bộ đối với Dương Tử Hiên... Cậu thấy thế nào?"
Mã Thép cười nói: "Như vậy thì tốt! Tôi lập tức để cho người ta đi an bài, đợi Dương Tử Hiên dưỡng bệnh trở về, sẽ phát hiện chúng ta đã đưa cho hắn một cái lễ lớn."
……
Dương Tử Hiên cũng không biết bọn người Thuộc Bình đang hành động nhằm vào hắn, nghỉ ngơi đại khái ba ngày, vết tổn thương tay và tổn thương ngực cơ bản đều khép lại rồi, Dương Tử Hiên có ý định xuất viện, liền gọi Hồ Khải và Lão Lưu lái xe đến bệnh viện nhân dân.
Sau khi lên xe, Hồ Khải quay đầu lại nói: "Hôm nay ở phía trong Ban đột nhiên nói muốn tổ chức hội nghị thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, bí thư Trương Luân cũng đi kinh thành rồi, cầm công tác hôm nay chính là Thuộc Bình...ngài muốn lấy lý do nghỉ bệnh không đi đến đấy không?"
Dương Tử Hiên nhíu mày, nói: "Không đi sẽ để cho bọn hắn nắm được nhược điểm đối phó tôi, chắc bọn hắn cũng ước gì tôi không đi, như vậy bọn hắn có thể không coi ai ra gì, thắt nút cái mũ đầy tội lỗi lên trên đầu tôi."
…….
Vào cửa phòng họp, Dương Tử Hiên mới cảm giác được không khí giương cung bạt kiếm rất căng thẳng, tổn thương trên tay hắn vừa còn, không thể chào hỏi mọi người, chứng kiến Thuộc Bình ngồi ở trên vị trí trung tâm bàn hội nghị hình trứng, cũng chỉ gật đầu coi như đã chào.
Nhưng Thuộc Bình lại cười cười: "Đồng chí Tử Hiên, tôi còn tưởng rằng cậu không đến họp nữa đấy, nghe nói cậu bị thương, đang nằm tại bệnh viện, văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi cũng muốn đi thăm cậu, anh hùng của tỉnh ta!”
“Nhưng chuyện trong Ban nhiều lắm, thật sự phải chậm trễ mấy ngày, không nghĩ tới, cậu đã ra viện rồi."
Văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, là nơi Thuộc Bình quản, Thuộc Bình cố ý dặn dò văn phòng xem nhẹ chuyện Dương Tử Hiên bị thương, không thèm đi thăm, hiện tại lại lấy việc đó ra để cười cợt Dương Tử Hiên.
Thuộc Bình nói xong câu đó, xác thực cũng có mấy thường ủy đi lại gần với Thuộc Bình che miệng lại cười đểu.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Cái gọi là anh hùng, tôi không làm được, buổi sáng nay tôi mới nhận được tin tức họp, nói thật ra, thân thể của tôi thể vẫn cần phải tĩnh dưỡng, thật sự là một trăm lần không muốn đến.”
“Nhưng nghe thấy Thuộc Bình bí thư tự mình chủ trì công tác, tôi liền hấp tấp chạy tới, trong nội tâm chỉ có một ý nghĩ —— Thuộc Bình khó được một chủ trì công tác, cũng nên đến cổ động, không thể để không khí tẻ ngắt."
Dương Tử Hiên rõ ràng là đang khinh Thuộc Bình hắn không đủ uy vọng, không có tư cách tổ chức loại hội nghị này.
Tuy Thuộc Bình hận đến nghiến răng ngứa lợi, những lời này của Dương Tử Hiên thoáng cái đã dẫm lên điểm đau nhức của hắn, nhưng vẫn cười nói: "Cậu tới cũng đúng lúc, kỳ thật đề tài thảo luận của chúng tôi hôm nay, cũng có chút quan hệ đến cậu."
Dương Tử Hiên ra vẻ kinh ngạc một phen: "Có quan hệ đến tôi? Vậy thì tôi thật sự là đến đúng lúc rồi!"
Thuộc Bình đứng lên, không hề để ý tới Dương Tử Hiên, ngắm nhìn bốn phía, nói: "Trên tay chúng ta đang có một phần tài liệu tin tức tố cáo, là về đồng chí Dương Tử Hiên, trong lúc nhậm chức tại Nam Hồ, đã tham ô, không làm tròn trách nhiệm, làm loạn quan hệ nam nữ!”
“Trước kia chúng tôi đã tổ chức một đội tinh binh cường tướng điều tra tính chân thật của tài liệu, hiện tại cơ bản đã xác minh được, vấn đề trong tin tức tố cáo, cơ bản đều là thật."
Lời vừa nói ra, toàn trường đều ồ lên.
Trong phòng họp vốn đã đầy mùi thuốc súng, lập tức đặc hơn gấp bội.
Các thường ủy, mặc kệ là thân cận, hay là xa cách với Dương Tử Hiên, biểu lộ trên mặt đều cực kỳ phong phú, nhìn xem Dương Tử Hiên sẽ tỏ vẻ ra sao.
Mã Thép được Thuộc Bình gọi đến dự thính, cũng chăm chú nhìn biến hóa của Dương Tử Hiên.
Chỉ thấy khuôn mặt Dương Tử Hiên bóp méo, cái trán cũng bắt đầu chảy ra dấu vết mồ hôi rồi, tay nắm chặt vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần tài liệu trong tay Thuộc Bình, con mắt như muốn phun ra lửa, nói: "Điều đó không có khả năng..."
Lúc nói chuyện, giọng nói của hắn run rẩy, giờ khắc này, đám thường ủy đều nghe ra rồi, trong lời nói của Dương Tử Hiên, rõ ràng là đầy lo lắng.
Xem ra đây là sự thực rồi!
Cơ hồ nội tâm tất cả thường ủy không nhịn được mà kêu lên một câu như vậy, bởi vì dáng vẻ Dương Tử Hiên biểu hiện ra ngoài là thất kinh, làm cho bọn họ vững tin —— phần tài liệu này sẽ gây ra vết thương trí mạng với Dương Tử Hiên.
Cơ hồ tất cả thường ủy đều sợ hãi thán phục trước sự kiên nhẫn và thủ đoạn của Thuộc Bình, trước kia, Dương Tử Hiên từng nhiều lần lam cho Thuộc Bình mất mặt trên hội thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không nghĩ tới, trong lúc vô thanh vô tức, Thuộc Bình đã lấy được một phần tài liệu, đủ để cho Dương Tử Hiên một kích trí mạng.
Thì ra Thuộc Bình mới thật sự là Hoàng Tước ở phía sau.
Không khí dường như lập tức đọng lại.
Mọi người đều có thể chứng kiến, Dương Tử Hiên, bình thường mỗi lần họp đều là tinh thần sáng láng, nắm chắc thắng lợi trong tay, lúc này dường như đã mất đi kiên nhẫn, như bị người khác đánh trúng chỗ hiểm.
Trên mặt Dương Tử Hiên treo đầy vẻ mất hồn, thậm chí có vẻ thất kinh, lại làm cho rất nhiều người thất vọng đối với Dương Tử Hiên.
Từ khi Dương Tử Hiên nhậm chức Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thường ủy đến nay, đã làm mấy cái bản án lớn, đều là dùng thủ đoạn lăng lệ cao tay, tăng thêm Trương Luân ủng hộ, uy vọng của Dương Tử Hiên bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng rất mạnh mẽ.
Không nghĩ tới, vừa bị Thuộc Bình nắm được tài liệu, liền thất kinh, hoàn toàn mất hết vẻ trấn định bình thường rồi.
Việc này càng gia tăng sự kiên định của Thuộc Bình và Mã Thép, nhìn biểu lộ Dương Tử Hiên, lạnh lùng nói: "Đồng chí Dương Tử Hiên, cái tài liệu liên này quan đến cậu, tương đối mẫn cảm, tốt nhất là cậu nên chấp nhận sự thật, tôi đề nghị để cho chủ nhiệm phòng một kiểm tra kỷ luật Mã Thép phụ trách..."