Giả Cán Bộ

Chương 523: Sát phạt quyết đoán




Dương Tử Hiên thưởng thức thân thể đẫy đà của Trương Bích Tiêu một lần nữa, về sau mới nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Đêm nay em rất mẫn cảm..."

Ánh mặt trăng thông qua cửa sổ bắn thấu vào bên trong, hai người đều không có thần thái mệt mỏi gì.

Thân thể Bích Tiêu rất mềm mại, con người trong trẻo nhưng lạnh lùng được chiếu xạ dưới ánh mặt trăng, lại trong sáng long lanh dị thường, nàng nói: "Anh tốn bao tâm tư nhét nhà máy vô tuyến điện số hai vào trong túi, hiện tại đã được như ý nguyện rồi, cũng nên chỉ đạo công tác trọng điểm tiếp theo chứ?"

Bị thân thể mềm mại của Bích Tiêu đè nặng, Dương Tử Hiên thoải mái hoạt động, cánh tay chạy trên lưng và bờ mông trắng nõn của nàng, nói: "Đương nhiên là làm nghiệp vụ máy nhắn tin đang nóng nhất hiện nay!"

Dương Tử Hiên không quá rõ ràng đối với kỹ thuật thông tin vô tuyến, nhưng vẫn hiểu rõ cấu tạo đơn giản của máy nhắn tin, nói: "Kỹ thuật chế tạo máy nhắn tin cũng không khó, nguyên lý sản xuất giống với radio bình thường, đều có hai bộ phận, một là tiếp thu sóng hai là phát sóng.”

“Về việc tiếp thu thông tin từ sóng, có các loại dây anten...về phát sóng, đơn giản là khống chế tần số tín hiệu phát ra!"

Dương Tử Hiên cười nói: "Bên Chiết Giang năm nay đã nghiên cứu ra kỹ thuật máy nhắn tin tiếng Trung, không ngại kéo một số người từ trong đoàn đội kỹ thuật của bọn hắn tới..."

Trương Bích Tiêu đè cái bàn tay đang muốn với tới bãi cỏ ướt át giữa háng nàng của Dương Tử Hiên xuống, nói: "Chỗ đó ẩm ướt, đứng có sờ."

Dương Tử Hiên lại tiến thêm một bước, vừa vuốt ve vừa nói: "Hiện tại cơ bản đã làm xong đài phát thanh rồi, có thể kéo một bộ phận nhân viên kỹ thuật đến nhà máy vô tuyến điện số hai, chủ trì khắc phục khó khăn trong việc nghiên cứu kỹ thuật chế tạo máy nhắn tin.”

“Anh tưởng tượng một chút, nhà máy vô tuyến điện số hai sản xuất máy nhắn tin, thu nhập của đài phát thanh chính là phí phục vụ và phí cung cấp hạn sử dụng, mười vạn người sử dụng máy nhắn tin, trung bình mỗi tháng có thể vượt qua 300 vạn phí phục vụ!”

“Bỏ đi chi phí đầu tư, lợi nhuận ít nhất cũng đã ngoài trăm vạn, mỗi tháng bán máy cũng có thể có lợi nhuận hơn mười vạn, thu vào cũng có chút khả quan."

Dương Tử Hiên biết rõ người sử dụng máy nhắn tin lên đến đỉnh điểm là vào năm 98, căn cứ vào công tác thống kê số liệu lúc đó, người sử dụng trong nước đột phá sáu trăm triệu, là thị trường lớn nhất thế giới.

Về sau mới nhanh chóng sự suy thoái, nhưng Dương Tử Hiên, với tư cách người trọng sinh, đương nhiên cũng chỉ hưởng thụ món lợi kếch sù kỳ từ năm 93 đến năm 95,96, không thể trường kỳ đi trên một con đường, phải kịp thời chuyển mình.

Hắn, với tư cách ưu thế của người trọng sinh, sẽ cung cấp phương hướng phát triển chuẩn xác cho xí nghiệp, kinh doanh cụ thể hằng ngày, hắn không biết nhúng tay vào.

Trước khi số lượng máy nhắn tin vượt quá ba trăm triệu, thị trường máy nhắn tin vẫn có thể có lợi nhuận.

...

Năng lượng của nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu ở phương diện quan trường, dường như đã phóng thích ra toàn bộ trong vòng vài ngày ngắn ngủi.

Trong vài ngày Dương Tử Hiên để cho Sài Quá Long xuống dưới điều tra nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cơ hồ đã vận dụng tất cả năng lượng quan trường có thể vận dụng, vội vàng tạo áp lực cho Dương Tử Hiên.

Hai ngày sau, Dương Tử Hiên rốt cục cũng hạ lệnh, bảo tổ điều tra sở giám sát tỉnh rút lui khỏi nhà khách của nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu nhà xưởng trở lại tỉnh thành.

Các cấp lãnh đạo nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cuối cùng cũng thở dài một hơi, đều nhất trí cho rằng, trong trận chiến ngắm bắn này, bọn hắn đã lấy được thắng lợi cuối cùng.

Đêm đó Vương Hiểu Xuân mở tiệc chiêu đãi Vương Minh Phàm và các lãnh đạo đảng uỷ chính phủ địa phương bản địa Ích Châu, còn có cả phần đông lãnh đạo sở máy móc công nghiệp tỉnh, lần này đã tạo áp lực về phía Dương Tử Hiên và sở giám sát tỉnh, có thể nói là tất cả đều vui vẻ.

Vương Hiểu Xuân cùng Vương Minh Phàm ngồi ở chung một bàn, xì xào bàn tán: "Lần này còn phải cảm tạ Vương bí thư xuất lực, Sài Quá Long sở giám sát dẫn đội kia, không dám hẹn một lãnh đạo nhà máy nào ra ngoài, toàn bộ đều là tìm một ít công nhân lao động giản đơn, mấy con tôm nhỏ đi ra ngoài nói chuyện, thật sự là buồn cười chết người."

Vương Minh Phàm cười cười, nói: "Áp lực lớn như vậy đánh về phía sở giám sát, chắc chắn bản thân Dương Tử Hiên cũng sợ hãi! Có thể chống đỡ hai ngày cũng là cực hạn của hắn rồi, hẹn một ít công nhân râu ria kia, đơn giản là giữ gìn mặt mũi của sở giám sát và Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, bằng không thì đã sớm rút lui về tỉnh rồi."

Giữa Vương Minh Phàm và Dương Tử Hiên, từng có một lần xích mích, thời điểm Dương Tử Hiên làm việc tại khu công nghiệp Nam Hồ, tiến cử tập đoàn Hiện Hải Đài Loan, nửa đường bị Vương Minh Phàm đoạt ra.

Đợi đến thời điểm Ích Châu sắp đàm phán xong xuôi với tập đoàn Hiện Hải, tập đoàn Hiện Hải đột nhiên trở mặt, trực tiếp đi không từ giã, trở lại khu công nghiệp Nam Hồ, nhanh chóng xây xong hai cái dây truyền sản xuất, hơn nữa còn lục tục đưa tới không ít nhà máy hiệu buôn điện tử gắn liền với sản nghiệp liên hoàn, ngụ lại khu công nghiệp Nam Hồ.

Cũng bởi vì chỗ bẩn từ sự kiện này vào đúng thời điểm Vương Minh Phàm đang cùng Tiết Kế Ngay, Lâm Bái tranh đoạt danh ngạch phó tỉnh, bị thua liểng xiêng.

Hận ý của Vương Minh Phàm đầu đối với Dương Tử Hiên đúng là cực kỳ dày đặc.

Lần này Dương Tử Hiên kinh hoàng mà về, Vương Minh Phàm cuối cùng cũng được xả một hơi.

Khóe miệng Vương Hiểu Xuân nhếch lên, hiên ra dáng tươi cười hung hăng càn quấy, nói: "Dương Tử Hiên này chính là cán bộ cấp phó sở trẻ tuổi nhất toàn bộ tỉnh à? Xem ra cũng không có gì hơn mức này!"

Liêu Binh và các chủ nhiệm đi trái đường, tự nhiên không có tư cách được mời tham gia yến hội.

Lúc bọn hắn đi qua, nhìn thấy mấy lãnh đạo bên trong nhà máy đều là quần áo chỉnh tề đi tham gia yến hội, lạnh lùng cười một tiếng, xem các người có thể oai phong được bao lâu.

Sau khi Sài Quá Long trở về, lập tức hướng hồi báo cho Dương Tử Hiên kết quả điều tra tại nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu.

"Tiểu Trần đã liên lạc với một chủ quản cao tầng nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu—— Đa Kế Sâu, Đa Kế Sâu này đúng là phó xưởng trưởng phụ trách toàn bộ kỹ thuật thiết thực trong nhà máy, đã hơn 40 tuổi rồi, hắn là người bảo trụ cho Liêu Binh, giúp Liêu Binh chậm rãi từ một một công nhân bình thương, đề bạt đến vị trí chủ nhiệm xưởng."

Ánh mắt Dương Tử Hiên sáng lên, hỏi: "Một nhân vật mấu chốt như thế, hắn tỏ thái độ gì không?"

Sài Quá Long cười cười, nói: "Cũng là một bầu nhiệt huyết trung niên, ông ta nói về sự nhục nhã của hiệp nghị ký kết cùng Năm Linh năm trước, lời nói cực kỳ tức giận!”

“Tôi đã để lại cho ông ta cách thức liên lạc với chúng ta, chắc mấy ngày nữa sẽ đến tỉnh thành một chuyến, xem có thể bắt được căn cứ chính xác hạch tâm hay không, nếu có thể chứng minh trong hiệp nghị giao dịch năm trước, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu và Năm Linh tồn tại vấn đề tài sản, vậy là tất cả đã xong."

Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Chuyện này không thể kéo dài, nhất định phải tranh thủ thời gian, tập trung tương quan nhân viên liên quan đến vụ án và người có trách nhiệm, nhìn xem bên trong có vấn đề không."

Sài Quá Long vâng một tiếng, liền đi ra ngoài.

Ánh trăng càng ngày càng tròn, thời gian Dương Tử Hiên sống lại cũng không ngắn rồi, nhưng vẫn chưa một lần trải qua việc cưới hỏi chính thức, lần này lại cùng Lâm Nhược Thủy trở về Giang Nam tỉnh.

Trong lòng Dương Tử Hiên cũng đầy nỗi lo sợ bất an, dù sao thì, một thời gian ngắn nữa, mình có thể gặp được Lâm Chính Cường, nhân vật chính trị thế bay lên cực kỳ mạnh mẽ này.

Tuy tiền đồ Chu Trì Khôn khả quan, nhưng so sánh với Lâm Chính Cường vẫn có không ít chênh lệch, nếu như dựa theo quỹ tích lịch sử mà nói, tháng mười năm nay, đại hội đảng diễn ra, hai mươi thành viên bộ chính trị sẽ xuất hiện danh tự Lâm Chính Mạnh, dùng tư thế ủy viên bộ chính trị kiêm tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.

Hơn nữa, trong tương một năm sau, hắn sẽ vào kinh thành.

Kiếp trước Dương Tử Hiên không hiểu biết về Lâm Chính Mạnh nhiều lắm, cũng chưa từng thấy hắn tương quan truyện ký.

Chỉ là, trong lúc hắn nhậm chức tại quốc vụ viện, được chỉ thị phân công quản lý bộ ủy, công khai nhiều hạng mục chính sách về các ngành sản xuất.

Nhưng những chính sách này đều là tương đối bảo thủ, hoàn toàn không hợp với hình tượng cởi mở của hắn lúc ở tỉnh Giang Nam, làm cho rất nhiều người lên án.

Từ đó đó có thể thấy được, hắn ở trong quốc vụ viện, quyền lực thực tế và địa vị bản thân hắn không phù hợp với nhau, tuy đến cấp bậc đó rất khó để xảy ra chuyện mất quyền lực, nhân vật cấp phó quốc, há lại dễ dàng bị người ta lấy mất quyền lực như vậy sao?

Nhưng hắn bị đẩy vào thế bị xa lánh, đây là chuyện rất rõ ràng, thậm chí bộ ủy chính hắn được phân công quản lý, cũng không thể trực tiếp chỉ huy hoạt động.

Có thể là khuyết thiếu ủng hộ cường lực, Lâm Chính Cường chỉ ngây người một lần bên trong bộ chính trị, liền ra đi, không thể tiến thêm một bước.

Năm 93 vẫn chưa có khái niệm ngày nghỉ phép, nhưng lúc này vừa lúc là cuối tuần, thứ sáu tan tầm, về sau, Lâm Nhược Thủy liền từ Hồng Thủy huyện vội vàng chạy tới tỉnh thành, chuẩn bị kéo theo Dương Tử Hiên, cái tấm chắn này cùng nhau trở về thành phố Tây Hồ.

…….

Kim Kinh là cố đô, nhà nhỏ lầu các từ thời xưa lưu lại thật sự không ít, lúc này Thái Tâm Chấn đang ngồi bên bàn đá Thanh Ngọc, bốn chén trà Long Tỉnh đặt xung quanh, mùi thơm ngát lượn lờ trong không khí, cùng một người khác đánh cờ.

Với tư cách phụ tá của Thái Tâm Chấn, người vững chắc kế tục sự nghiệp của hệ phái Kim Kinh, công tử ca danh tiếng nổi như cồn, chức vụ của Mao Đạo Lâm ở trong xã hội giám đốc công ty điện lực Hồng Đồ dưới cờ tập đoàn Hồng Đồ.

Cha của Mao Đạo Lâm đã từng đảm nhiệm thư ký cho cha Thái Tâm Chấn, về sau rất nhanh được trao quyền xuống địa phương rèn luyện bản thân.

Nhưng cha Mao Đạo Lâm không mưu cầu danh lợi đối với con đường làm quan, rất nhanh đã đi xuống biển lập nghiệp kinh doanh, hơn nữa còn sáng lập ra điện lực Hồng Đồ, công ty tiền thân của tập đoàn Hồng Đồ, bây giờ còn kiêm nhiệm chủ tịch tập đoàn Hồng Đồ.

Dựa vào quan hệ quan trường thâm hậu của chính mình và rất nhiều tài nguyên hành chính, tập đoàn Hồng Đồ nhanh chóng khai thác thị trường toàn tỉnh Nam Tô.

Bởi vì Mao Đạo Lâm cực kỳ mẫn cảm đối với chính trị, rất nhanh liền trở thành trợ thủ và phụ tá quan trọng và đắc lực nhất của Thái Tâm Chấn.

Thái Tâm Chấn cầm điện thoại lên, thông quađiện thoại phân phó Lôi Văn vài câu: "Hiện tại Dương Tử Hiên đã lái xe ra ngoài cảnh sát Tử Kim, không mang theo bảo tiêu kia, đợi hắn ra ngoài cục cảnh sát An Thuyền, lên cao tốc, các cậu có thể cân nhắc xuất thủ...Nhìn chằm chằm một chút, bảng số xe là "La 98”, đây là cơ hội tốt để ra tay các cậu."

Phân phó vài câu, về sau, Thái Tâm Chấn mới cúp điện thoại, một lần nữa tập trung đánh cờ.

Mao Đạo Lâm đánh cờ rất chậm, miệng nói: "Lần này cậu có ý định gác Lôi Văn ở trên đống lửa?”

Thái Tâm Chấn sờ lên cái cằm, nói: "Bỏ một đứa con mà thôi, không có gì đáng tiếc, đây chính là giá trị cuối cùng của hắn......Hắn cũng không còn mấy ngày sống tốt, đợi cho Lôi Tụng bố hắn chính thức bị lập án, hắn sẽ mất đi tất cả.”

Mao Đạo Lâm cười cười, hắn vô cùng thưởng thức loại đuổi tận giết tuyệt này của Thái Tâm Chấn, ở trong mắt hắn, một chính khách cao cấp phải tuyệt đối lý tính và tỉnh táo, nếu muốn leo lên đến vị trí cao nhất, phải vứt bỏ cảm giác yêu thích chán ghét của mình, dùng luật rừng mạnh được yếu thua.

"Cậu phái người đi La Phù theo dõi điều tra Dương Tử Hiên lâu như vậy, chính là vì hôm nay?” Mao Đạo Lâm hỏi

Thái Tâm Chấn phất phất tay áo, nói: "Dương Tử Hiên chỉ là chướng ngại vật, mục đích thực sự của tôi vẫn là Lương Quân Mi! Thế lực Lương gia không nhỏ, Lương Khoái ở bên trong quân đội cũng là nhân vật thuộc về phái trẻ trung.

“Hắn dùng chức phó Tư lệnh quân khu kiêm nhiệm Tổng tư lệnh không quân, tiền đồ cực kỳ khả quan, có một nhạc phụ như vậy, sẽ mang đến cho tôi trợ lực không nhỏ! Huống chi, bản thân Lương Quân Mi cũng là mỹ nữ khó gặp."

Nhưng sắc mặt Mao Đạo Lâm lại bắt đầu nghiêm túc, nói: "Có thể lưu lại tai hoạ ngầm gì không, dù sao thì Dương Tử Hiên cũng không phải chỉ là một cán bộ cấp phó sở, nếu hắn và một người con gái chết không rõ ràng ở trên đường cao tốc, chỉ sợ những thế lực chính trị sau lưng hắn kia sẽ nhảy ra, miệt mài theo đuổi xuống dưới!”

“Tuy tỉnh La Phù không mạnh lắm, nhưng thế lực chính trị trong tỉnh có không ít cường viện đến từ trung ương.”

Thái Tâm Chấn sờ lên cái mũi, cười cười nói: "Đạo Lâm, cậu quá lo lắng rồi! Người chết không biết nói chuyện, đợi cho Lôi Văn làm chuyện này thật xinh đẹp, về sau, bố hắn cũng sẽ bị tóm từ bên trong hang ổ Duy Dương ra, ai sẽ để ý đến hắn, đứa con của quan viên tham ô này chết hay sống."

Ngón tay Mao Đạo Lâm run lên, hỏi: "Chẳng lẽ cậu có ý định, ngay cả Lôi Văn cũng...”

Mao Đạo Lâm đưa tay lên cổ, làm một động tác cắt ngang.

Thái Tâm Chấn gật gật đầu, lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Tham ô sợ tội tự sát, đây là chuyện rất bình thường, cậu xem, tôi đã nghĩ kỹ lý do hắn tự sát rồi."

Trong lòng Mao Đạo Lâm bốc lên một cỗ hàn khí, nhưng lại lập tức tiêu tan, lúc trước mình muốn làm phụ tá cho hắn, không phải là coi trọng thủ đoạn sát phạt quyết đoán này sao?

Thái Tâm Chấn bắt đầu đánh cờ nhanh hơn, miệng nói: "Đạo Lâm à, cậu cũng không cần lo lắng, Dương Tử Hiên tử vong, không đến mức đưa tới rất nhiều thế lực chính trị!”

“Một cán bộ cấp phó sở tử vong không bình thường, cũng không phải là công việc gì hiếm thấy, hàng năm cao thấp cả nước luôn có khoảng mười quan lớn cấp tỉnh bộ chết bất ngờ, không phải là đều gán sang bệnh tật đấy sao... Cũng không có người nào thừa hơi đuổi theo điều tra chân tướng phía sau màn đâu.”

Mao Đạo Lâm cười cười, nói: "Đáng thương cho Dương Tử Hiên này, cũng là kỳ tài ngút trời, chưa đến ba mươi tuổi đã nhanh chóng nhảy lên tới vị trí phó sở thực quyền!”

“Quỹ tích một đường lên chức hắn đều là cực kỳ chói mắt, vô cùng chói mắt, nếu quả thật để cho hắn công quật khởi trong tỉnh La Phù, tăng thêm Lương gia ủng hộ, không đi tới cấp tỉnh bộ, cũng sẽ là kình địch của cậu, lúc này bóp chết hắn từ trong trứng nước, cũng là cử chỉ sáng suốt...”

Thái Tâm Chấn gật gật đầu, nói: "Làm người, làm việc, cũng nên thuận thế mà làm, hiện tại tôi chính là thuận thế mà làm, Lôi Tụng ngã xuống, đã trở thành kết cục được xác định, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết.”

“Tỉnh ủy sẽ kiên quyết tiến hành thanh lý đối thế lực địa phương ngoan cố, tăng mạnh khống chế của Tỉnh ủy đối với thành phố các nơi, Lôi Tụng trở thành đối tượng tế cờ, đây đã là thượng cấp nhân nhượng rồi.”

“Lôi Tụng ngã xuống đã là sự thật, vậy thì không bằng để cho hắn ngã có ý nghĩa và giá trị hơn một chút!”

“Lôi Văn đã quen cuộc sống giàu sang phú quý, cũng chịu không được loại cuộc sống thế nhân đối xử lạnh nhạt về sau, để cho hắn rơi vào kết cục sợ tội tự sát, thật sự là một cái kết cục rất tốt đẹp đối với hắn.”

……

Tối hôm qua Dương Tử Hiên đã để cho Lưu Bất Khắc và Tưởng Gia Quyền, những bảo tiêu bên người này nghỉ rồi, dù sao cũng đã đến ngày hội Trung thu, Dương Tử Hiên không thể không cho những người này trở lại nhà đoàn tụ.

Một nhà Tưởng Gia Quyền dời vào ký túc xá công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích cung cấp cho cả nhà bọn họ, điều kiện cuộc sống đã tốt hơn nhiều.

Bà vợ Tưởng Gia Quyền cũng được an bài công tác hậu cần tại Dương Ban Mai Xích, nhịn nhục vài năm, cuối cùng cũng coi như có được cuộc sống yên vui.