Giả Cán Bộ

Chương 520: Cán bộ hội học sinh




Dương Tử Hiên có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng Lương Quân Mi là loại con gái tinh khiết, không hề để ý quan trường, không nghĩ tới, nàng cũng nhìn vấn đề sâu như vậy.

Xem ra cô gái xuất thân từ gia đình quan lại, cũng không phải hạng người tầm thường, ít nhất thì nhìn vấn đề cao hơn không chỉ một bậc so với những bao cỏ con ông cháu cha kia.

Trên mặt Lương Quân Mi hiện lên vẻ đỏ bừng, đưa cánh tay ra, đẩy cho Dương Tử Hiên hai tờ giấy, hỏi: "Đêm trung thu có một buổi hòa nhạc, anh muốn đi cùng em không?"

Dương Tử Hiên lấy tới xem xét, là Tô Tần, các buổi hòa nhạc lưu động của Tô Tần, từ năm 92 đã bắt đầu dậy sóng phát sốt ở đại lục, bị ngàn vạn đồng bào đại lục phong là vì thần ca bất tử.

Có thể nói buổi hòa nhạc của Tô Tần là một hồi mưa to gió lớn đầu tiên nổi lên trong giới ca hát ở đại lục, rất nhiều người đều ưa thích tiếng ca Tô Tần.

Người nghe giọng ca của nàng, trong lòng luôn có một cảm giác độc hành trong thảo nguyên hoang vu mà kỳ vỹ, cảm giác buồn vô cớ, nhưng lại yên tĩnh mà an tâm.

Dương Tử Hiên đặt vé ở trên mặt bàn, có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: "Khả năng là anh không đi được... Trung thu này, anh đã đáp ứng tấm chắn cho người khác."

Vẻ mặt Lương Quân Mi đầy kinh ngạc, lập tức hé miệng cười nói: "Xem ra anh thật sự là tấm chắn thượng đẳng, nếu là giai nhân hẹn ước, em sẽ đưa vé cho người khác."

Tuy không biểu hiện ra cái gì, nhưng ánh mắt Lương Quân Mi vẫn xẹt qua một tia thất vọng và ảm đạm.

Dương Tử Hiên nhìn lướt qua vẫn có thể bắt được, cười cười, nói: "Cái vé này, anh đã giữ lại rồi!"

Lương Quân Mi vẩy vẩy ống tay áo, da thịt trắng muốt lộ ra, định cướp lại cái vé, miệng hỏi: "Anh không đi thì muốn vé xem ca nhạc làm gì?"

Dương Tử Hiên giơ tay lên, cười nói: "Kỷ niệm! Nhìn cái vé này, anh sẽ nhớ là mình thiếu em một nhân tình rồi! Lần này xem như anh thiếu em, về sau anh sẽ trả lại cho em, được rồi, đừng có bĩu môi nữa."

"Ai bĩu môi? Anh nói rõ ràng đi! Tìm đánh phải không?"

Lương Quân Mi vừa bực mình vừa buồn cười, đứng lên, đuổi theo Dương Tử Hiên.

...

Hai mươi tháng tám, lớp nghiên cứu sinh đại học La Phù chính thức khai giảng, ngày đầu tiên đi học, Dương Tử Hiên vẫn rất quy củ đi học một chuyến, Khả Cũng mới từ quê về trường đi học, cũng đi theo Dương Tử Hiên.

Nơi sắp hàng báo danh nghiên cứu sinh đã biến thành hàng dài, có vài người là sinh viên đại học La Phù thi đậu nghiên cứu sinh, có vài người từ bên ngoài trường đến, cầm bao lớn bao nhỏ hành lý, còn có cả phụ huynh cùng đi, lại để cho Dương Tử Hiên nhớ đến hồi ức sân trường kiếp trước.

Tuy kiếp trước Dương Tử Hiên và tòa thành thị này quan hệ không nhiều, nhưng cũng đã tới mấy lần.

Bởi vì nơi này là tỉnh thành cố hương của Tô Ban Mai, nhưng cảm giác lần này lại bất đồng, có lẽ là do quỹ tích cuộc sống nhân sinh đã khác với lúc trước.

Vào buổi trưa, Dương Tử Hiên đã phân phó Sài Quá Long đang hừng hực khí thế điều tra nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, tiến hành gia tăng liên lạc cùng Liêu Binh, nhưng không được kinh động đến cao tầng quản lý nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, ví dụ như bọn người Vương Hiểu Xuân.

Mấy ngày nay, áp lực Dương Tử Hiên phải thừa nhận cũng rất lớn, sở công nghiệp máy móc tỉnh, ủy ban giao dịch tỉnh, tất cả các nơi đều có lãnh đạo ào ào gọi điện thoại tới máy riêng của hắn, chất vấn xem rốt cuộc hắn điều tra nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu là có ý đồ gì.

Dương Tử Hiên cũng hiểu, mình làm như vậy, sẽ gặp phải đánh trả rất mãnh liệt, nhưng không nghĩ tới tình huống lại thành thế này, đánh trả kịch liệt như thế, làm cho Dương Tử Hiên có chút cảm giác bị thất bại.

Thậm chí Trần Chí Ôn và Trương Luân còn gọi điện thoại đến máy riêng của hắn, hỏi thăm từ đầu đến cuối, muốn Dương Tử Hiên phải chú ý thủ đoạn và phương thức phá án, không được làm rét lạnh tâm lãnh đạo chủ yếu ở ô tô Ích Châu.

Thậm chí Hoàng Văn Thanh còn trực tiếp hạ lệnh cho Long Mẫn, phải lập tức triệu hồi nhân viên công tác đang điều tra xử lý án tại nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu về.

Nhưng lệnh vừa xuống đến nơi, lại bị Dương Tử Hiên trực tiếp gánh vác, không cho Sài Quá Long trở về.

Lúc này, Dương Tử Hiên cũng chỉ có thể than thở, thế lực xí nghiệp nhà nước ô tô Ích Châu trong tỉnh La Phù này thật sự là to lớn, thâm căn cố đế.

Trong lòng Dương Tử Hiên cũng biết rõ lực lượng đánh trả là từ nơi nào phát ra.

Xí nghiệp La Phù tỉnh đưa ra thị trường chứng khoán, chỉ có rải rác mấy nhà, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu trình báo tài liệu đưa ra thị trường đã đệ trình lên nghành giám thị giao dịch chứng khoán phê duyệt mấy tháng rồi, chắc ở trước khi lễ mừng năm mới diễn ra, sẽ có một kết quả.

Một khi nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu được đưa ra thị trường, liền giúp La Phù tỉnh tăng thêm một công ty quan trọng lên sàn chứng khoán, mặt mũi Tỉnh ủy ủy ban tỉnh cũng có ánh sáng.

Nhưng Dương Tử Hiên lại phái người xuống dưới điều tra nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu ngay trong thời kỳ rất nhạy cảm, rất có thể làm cho kế hoạch đưa ra thị trường này ngâm nước nóng(chết chìm), Hoàng Văn Thanh không giơ chân ra cản mới là lạ.

Thậm chí Hoàng Văn Thanh còn lớn tiếng răn dạy Dương Tử Hiên trong điện thoại, mắng hắn không để ý đến đại cục phát triển kinh tế toàn bộ tỉnh, nói nếu ai làm cho kinh tế tỉnh nội phát triển không tốt, hắn sẽ làm cho người đó không thể ngủ an giấc.

Ngay tại thời điểm Dương Tử Hiên xếp hàng, lại có mấy lãnh đạo ô tô Ích Châu phát động quan hệ trong tỉnh, nhờ người gọi điện thoại cầu tình với Dương Tử Hiên.

Hồ Khải cầm điện thoại, sắc mặt có chút lúng túng, nói: "Dương sở, điện thoại của ngài hôm nay sắp bị đánh sập rồi! Có nên mua thêm một cái không?"

Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Ngoại trừ bí thư Trương Luân, và điện thoại các lãnh đạo ra, tất cả điện thoại khác gọi đến, nói tôi không rảnh."

Hồ Khải gật gật đầu, thở dài nói: "Xem ra lần này chúng ta lại chọc phải tổ ong rồi."

Dương Tử Hiên cười nói: "Tổ ong vò vẽ thì sao, không phải là lần đầu tiên chọc vào, chỉ cần chúng ta ngăn cản lực cản thứ nhất phía trước, không dừng bước, lực kéo đằng sau sẽ dễ dàng thoát hơn, tôi không tin nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của chúng ta, Sài Quá Long nói thế nào?"

Hồ Khải tới gần lỗ tai Dương Tử Hiên, nhỏ giọng nói: "Sài Quá Long nói đang dựa theo chỉ thị của ngài để phá án, hắn ra mặt tìm một ít công nhân tầng thấp nói chuyện, hấp dẫn chú ý quản lý cao tầng. Mặt khác, lại cho một ít nhân viên phá án liên lạc với Liêu Binh, còn có cả vị lãnh đạo sau lưng hắn."

Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Cậu bảo hắn đứng vững trước áp lực, đợi đến khi liên hệ được vị lãnh đạo sau lưng Liêu Binh kia, liền nhanh chóng rút khỏi nhà máy ô tô Ích Châu... để cho vị lãnh đạo kia liên lạc với chúng ta."

Nói xong, Dương Tử Hiên một lần nữa trở lại nơi báo danh, nộp hồ sơ, rất nhàn nhã tự đắc.

Hồ Khải cười khổ một tiếng, Dương sở này, thật đúng là không quan tâm hơn thua.

Ủy ban tỉnh và nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, bởi vì Dương sở mưu đồ và thiết kế bố cục, đã giống như là quả bóng nổ tung, nhưng hắn lại hành động như là không phát sinh chuyện gì hết, đến chỗ nầy học tập như người thường.

Đợi đến thời điểm Dương Tử Hiên bước đến bàn, vừa lấy thông báo trúng tuyển ra, lại nghe được một tiếng duyên dáng gọi to: "Tại sao lại là anh?"

Ánh mắt Dương Tử Hiên di chuyển theo giọng nói, nhìn nhìn khuôn mặt cô gái phụ trách công tác đưa thẻ, đứng phía trước bàn báo danh có băng rôn " học viện quản lý kinh tế chào mừng " kia, trong lòng cũng cả kinh.

Sững sờ hỏi: "Thế nào lại là cô? Đàm Tình?"

Đàm Tình không đeo kính mắt lên, ăn mặc quần áo tây rất vừa vặn, khí chất rất ưu nhã, mở cái miệng con cong nói: "Tôi chính là cô giáo xử lý phụ trách công tác tiếp đãi nghiên cứu sinh, vì cái gì mà tôi không thể ở chỗ này?"

Nói xong, nàng lại cầm lấy thư thông báo trúng tuyển của Dương Tử Hiên nhìn nhìn, một lúc sau liền kinh ngạc nói: "Thầy giáo của cậu lại là giáo sư Diệp Tân Vĩ?"

Dương Tử Hiên nhíu mày, hỏi: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Đàm Tình nhìn thấy đám con trai bốn phía đều quăng ánh mắt về phía mình, có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Không có vấn đề gì! Diệp Tân Vĩ có uy vọng rất cao ở trong học viện chúng ta, dẫn dắt rất ít nghiên cứu sinh, nhưng người nghiên cứu sinh nào đi ra ngoài, cũng đều là nhân tài nổi bật."

Dương Tử Hiên cảm thấy cô gái không ngừng mâu thuẫn với hắn này rất thú vị, cười cười hỏi: "Có phải cô đang nghi vấn năng lực của tôi không? Nghi vấn tôi còn chưa đủ tư cách làm nghiên cứu sinh của giáo sư Diệp Tân Vĩ?"

Trong miệng Đàm Tình lầu bầu một chút, nói: "Đây là tự cậu nói, tôi chưa nói đâu nhé!"

Nói xong, lại dựa vào bàn tra danh tự Dương Tử Hiên một chút, một lúc sau mới ngẩng đầu nói: "Dương Tử Hiên đúng không, cậu được phân đến lớp nghiên cứu sinh hành chính, các khóa học là ngoài giờ hành chính, bài học chuyên ngành phụ thuộc vào giáo sư Diệp Tân Vĩ, đã biết chưa?"

Dương Tử Hiên gật gật đầu, cầm một phần bảng ký tên qua.

Một ít nam nữ trong học viện và sinh viên nghiên cứu sinh trốn ở đằng sau Đàm Tình xì xào bàn tán, có vài cô gái vẻ mặt hưng phấn nói: "Không nghĩ tới, học viện chúng ta lại có anh chàng đẹp trai thế này, chị em có hứng thú phải tranh thủ thời gian hạ thủ đấy..."

Bên cạnh có hai cô gái thanh tú, đều là xấu hổ hồng cả mặt, có vài người bất đắc dĩ nhìn cô gái mê gái trai này, trong lòng cảm thấy xấu hổ vì mình có một người chị em như vậy.

Dương Tử Hiên cũng nổi nổi lên một tầng da gà, âm thầm thở dài, không biết là ai đã từng nói qua một câu —— trên thế giới có ba loại người, đàn ông, cô gái, nữ tiến sĩ! Thật đúng là chân lý!

Chỉ sợ những nữ nghiên cứu sinh này không phải khát khao đàn ông bình thường, bởi vì bọn họ bỏ hết thời gian xinh đẹp nhất của mình vào những sách vở buồn tẻ kia.

Vừa đi ra khỏi đám người, Dương Tử Hiên lại nghe được một đám nam sinh hô lên.

"Hoa khôi đến..."

"Bạn thân à, nàng chính là hoa khôi học viện chúng ta, trước mắt vẫn độc thân, chúng ta đều có cơ hội!"

Nhưng đợi cho Khả Cũng tựa ở bên người Dương Tử Hiên, tất cả âm thanh im bặt, về sau, Dương Tử Hiên lập tức có thể cảm nhận được từng đạo ánh mắt giết người sau lưng, ngay sau đó là tiếng mắng chửi liên tiếp tuôn ra.

Dương Tử Hiên cười cười, đây là công việc kiếp trước hắn đã làm không ít làm, trông thấy cô gái đẹp đã là danh hoa có chủ, ai cũng sẽ không nhịn được, thầm mắng vài tiếng.

Ba người cùng đi đến bờ Nhật Nguyệt Hồ, ngồi xuống, Dương Tử Hiên nhíu mày nhìn cách đó không xa, có nước hồ đen bẩn, hỏi: "Tại sao hồ này bẩn như vậy?"

Hồ Khải ở bên cạnh xen vào một câu: "Thời điểm tôi đi học đã như vậy rồi, trước kia còn có thể trông thấy không ít cá bơi trong hồ và phong mỹ hoa cỏ mọc bên trên, hiện tại hồ nước bị ô nhiễm, sinh vật đều giảm mạnh."

"Hồ nước này có đầu nguồn ở đâu?" Dương Tử Hiên bất động thanh sắc hỏi.

Hồ Khải suy tư một chút rồi mới lên tiếng: "Trước kia cũng không liên thông có với dòng sông nào, không biết chừng nào thì bắt đầu liên thông với sông Lục Nha, về sau, liền biến thành như vậy!”

“Sông Lục Nha có thể nói là một trong những khúc sông ô nhiễm nghiêm trọng nhất thành phố, hiện tại nước sông Lục Nha đen ngòm, phát ra chủng loại mùi tanh tưởi..., nghe nói thượng du có vài gia nhà máy hóa chất, thực tế là Đông Nhuộm ô nhiễm nghiêm trọng nhất, những nước bẩn này đều là tới từ ở nhà máy hóa chất của Đông Nhuộm."

Lại là Đông Nhuộm!

Dương Tử Hiên nhíu chặt lông mày, phân phó Hồ Khải: "Chuyện này, cậu phụ trách đi sâu vào một chút, trở về sửa sang lại một cái báo cáo nguyên vẹn cho tôi."

Hồ Khải biết rõ, Dương Tử Hiên phân phó như vậy, khẳng định lại có người gặp xui xẻo.

"Tống Khả Cũng..." Sau lưng có người đang gọi danh tự Khả Cũng, Dương Tử Hiên quay đầu trở về nhìn một chút, lại là thằng nhóc lần trước đi vào trong nhà hắn quấy rầy Khả Cũng.

Tên này nhìn thấy Dương Tử Hiên, trong lòng có chút sợ hãi, biết rõ thân phận Dương Tử Hiên không đơn giản, không dám chạy đến quá gần làm phiền.

Khả Cũng không để ý tới hắn, trực tiếp quay mặt qua nói chuyện cùng Dương Tử Hiên, người khác nhìn vào đều thấy cực kỳ thân mật, thằng nhóc kia tự tìm mất mặt, vội vàng ngượng ngùng rời đi.

Đàm Tình giải quyết xong nơi báo danh, liền chạy đi tìm Dương Tử Hiên, hô: "Dương Tử Hiên..."

Mấy lần Dương Tử Hiên gặp gỡ cô bé này, đều là cãi nhau đầy mâu thuẫn, nhìn thấy Đàm Tình đến, liền nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì không? Nói chuyện yêu đương à tiểu thư?"

Sắc mặt Đàm Tình đỏ bừng, nhớ tới tình huống lần đầu tiên gặp được Dương Tử Hiên, vội vàng nói: "Hiện tại viện nghiên cứu sinh muốn chọn cán bộ hội học sinh mới, cậu có muốn tới tham gia hay không, hẳn là cậu cũng có ý định tham chính phải không, có kinh nghiệm đảm nhiệm cán bộ hội học sinh, sẽ có không ít ích lợi đối với sơ yếu lý lịch của cậu."

Hồ Khải không nhịn được, cười lên một tiếng, chị gái xinh đẹp này cũng quá không biết trời cao đất rộng rồi, vậy mà lại bắt một cán bộ cấp phó sở làm cán bộ hội học sinh.

Dương Tử Hiên cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, lập tức cười nói: "Cảm ơn bà chị quan tâm, tôi không có hứng thú!."

Thời điểm đang nói chuyện với Đàm Tình, Dương Tử Hiên đột nhiên tiến đến bên tai nàng, nói một câu làm cho nàng hận đến nghiến răng ngứa lợi: "So với làm cán bộ hội học sinh, tôi càng có hứng thú với cô hơn."

Làm xong thủ tục, về sau, Dương Tử Hiên không ở lại đại học La Phù nhiều, bảo Hồ Khải theo hắn rời đi.

Thời điểm ra tới cửa, Dương Tử Hiên chứng kiến một cỗ Worle Fore ngừng ở trước cửa trường học, một thân ảnh quen thuộc ôm một cô gái lên xe.

Dương Tử Hiên nhếch khóe miệng, cười cười thầm nói: "Quả nhiên là đệ nhất công tử tỉnh thành, chưa gì đã chạy tới đại học La Phù phong lưu rồi!"

Hà Khôn đang muốn cùng cô gái thân mật trong xe một phen, tự nhiên nhìn thấy xe của Dương Tử Hiên đỗ phía trước, nhớ tới tình huống lần trước, Dương Tử Hiên làm nhục nhã hắn ở trước mặt Lâm Nhược Thủy, trong lòng rất bực tức, mạnh mẽ đẩy cô gái ra, lạnh lùng nói một câu: "Mất hứng!"

Cô gái cũng là loại người cứng rắn, vô duyên vô cớ bị Hà Khôn đẩy như vậy, trong lòng cảm thấy rất nhục nhã, lập tức xuống xe rời đi, trước khi đi còn hung hăng đạp một cước trên biển số xe Worle Fore, chỉ vào cái mũi Hà Khôn, mắng một câu: "Có tiền thì giỏi rồi, đồ đạc của anh, tôi bỏ hết..."

Nói xong liền tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, ném thẳng vào kính chắn gió, tức giận bỏ đi.

Dương Tử Hiên cười cười nhìn trò khôi hài này, không nghĩ tới, mình dừng chiếc xe ở trước cửa, cũng có thể tạo thành một trò khôi hài như vậy: "Xem ra Hà công tử đã gặp tình trường bất lợi rồi, chúng ta đi thôi."

Đợi cho xe Dương Tử Hiên biến mất, Hà Khôn mới xuống xe, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dương Tử Hiên, oán hận nói: "Cũng sẽ có một ngày, bố mày sẽ hung hăng dẫm nát mày dưới chân!"

Đúng lúc này, một cỗ Toyota sa mạc lặng yên đến gần cỗ xe Worle Fore này, một giọng nói lười biếng phát ra: "Ai làm đại công tử của chúng ta tức giận như vậy?"

Hà Khôn đúng là tức không có chỗ đánh, định mắng chửi một trận, vừa quay đầu nhìn lại, lại là Tiền Văn Tà, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, nói: "Thằng nhóc cậu đến Tử Kim từ bao giờ, tại sao không chào hỏi một tiếng?"

Tiền Văn Tà đeo một bộ kính râm, đầu năm nay vẫn tương đối lưu hành mốt kính râm loại này, có vẻ vừa vô lại vừa lạnh lùng, Tiền Văn Tà nói: "Tôi vừa tới, chưa kịp điện thoại cho cậu, đến Tử Kim mới gọi điện thoại đến máy riêng của cậu, thư ký kia của cậu buồn rầu nói cậu đến đại học La Phù hái hoa rồi, tôi cũng đi tới, đã có thu hoạch gì chưa?"