Giả Cán Bộ

Chương 518: Hôn đã rồi đi




Dương Tử Hiên không nhịn được, cười lên một tiếng, xem ra Lâm Bái đang dò xét ý tứ của hắn.

Lâm Bái cũng là thành viên đảng ủy ủy ban tỉnh, cũng tham gia văn phòng chính phủ, nhưng trên hội nghị, không có tỏ thái độ ủng hộ phân chế độ thuế hay phản đối phân chế độ thuế.

Nhưng bây giờ hắn lại dò xét ý tứ của Dương Tử Hiên, học trò Đại Danh hệ này.

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tâm tư thượng cấp, ai biết được đây? Chỉ là, lần này Chí Ôn chủ tịch tỉnh phải quán triệt ý chí trung ương trong tỉnh, kiên quyết phổ biến phân chế độ thuế xuống các khu huyện bên dưới! Không biết lão lãnh đạo có ý kiến hay cao kiến gì không?"

Lâm Bái tinh tế suy nghĩ lời Dương Tử Hiên nói, lập tức cười nói: "Tinh thần văn bản tài liệu trung ương rõ ràng như thế, vẫn nên chứng thực tuyệt đối xuống dưới."

Trước kia thái độ của Lâm Bái rất mơ hồ, trong mấy phó chủ tịch tỉnh, ngoại trừ Quan Quang Cốc tỏ thái độ minh xác ra, những người khác đều không tỏ thái độ.

Trương Á Đông thì đứng hẳn ra tỏ vẻ phản đối, bởi vậy Lâm Bái mới muốn lôi Dương Tử Hiên ra ngoài để tìm hiểu một chút, nhưng Dương Tử Hiên không thèm giấu diếm, nói luôn cách nghĩ chân thật Trần Chí Ôn ra, như vậy, Lâm Bái có thể xác định được vị trí của mình trong hội nghị ủy ban tỉnh.

Lúc ăn cơm, Lâm Bái cũng nói về vấn đề phòng khám dởm trước đó không lâu, hắn là phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý hệ thống vệ sinh, cũng đã bày tỏ thái độ rồi, nếu như Dương Tử Hiên muốn nhấc lên bão táp trong sạch hoá bộ máy chính trị tại hệ thống vệ sinh toàn bộ tỉnh, hắn sẽ phối hợp.

Ăn cơm xong, về sau, Lâm Bái có chuyện đi trước, để lại Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy.

Dương Tử Hiên nhìn Lâm Nhược Thủy xinh đẹp kiều diễm, chỉ mặc áo sơmi màu xanh ngọc, có đường vân đóng nút thắt, có thể chứng kiến rõ ràng hình dáng bộ ngực, Dương Tử Hiên cười cười, nói với nàng: "Cô mặc áo sơmi này, chỉ sợ đám quan viên Hồng Thủy huyện đều không có cách nào công tác."

Lâm Nhược Thủy đỏ mặt, gắt một cái: "Cậu cho rằng người khác đều háo sắc giống như cậu hả!"

Dương Tử Hiên bĩu môi, nói: "Cái này chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường! Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, trừ phi bọn họ đều không có năng lực hoặc là tính tình lãnh đạm."

"Cậu….!" Lâm Nhược Thủy im lặng một hồi.

Hai người trầm mặc một lúc, Lâm Nhược Thủy mới mở miệng một lần nữa, sâu kín hỏi: "Trung thu sắp đến rồi, tôi phải về nhà một chuyến!"

Dương Tử Hiên nhún nhún vai, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lâm Nhược Thủy bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp giống như trăng sáng, miệng đẹp như hoa anh đào, nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ tôi!"

Dương Tử Hiên nhíu mày, hỏi: "Cô về nhà còn muốn tôi giúp cái gì?"

Lâm Nhược Thủy thở dài một tiếng sâu kín, nói: "Không phải, tôi sợ mình không có dũng khí lại trở lại cái nhà kia, muốn kéo cậu đi theo, để có thêm dũng cảm."

Dương Tử Hiên lập tức phất phất tay áo, nhớ tới mấy ngày hôm trước bị Lương Quân Mi kéo đi làm giả bạn trai, tấm chắn, những ánh mắt giết người kia suýt nữa hành hạ hắn đến chết, nghĩ lại thôi cũng nổi da gà, liền trực tiếp cự tuyệt, nói: "Cô không đủ gan, tôi càng thêm không đủ gan."

Lâm Nhược Thủy trợn mắt hạnh lên, hỏi: "Cậu thật không theo giúp tôi trở về nhà hả?"

Mặt Dương Tử Hiên đầy vẻ đau khổ, nhìn khuôn mặt Lâm Nhược Thủy đắp lên tầng một giận dữ, vội vàng noi: "Tôi nói ra sao cũng là một cán bộ cấp phó sở, thân kiêm nhiều chức, thời gian rất quý giá, làm sao có thời giờ đi chơi cùng cô? Trừ phi..."

Lâm Nhược Thủy đối với thật sự là bó tay người đàn ông trên quan trường thường xuyên đánh người khác, trong sinh hoạt vô lại tới cực điểm, mở miệng hỏi: "Trừ phi cái gì?"

Dương Tử Hiên cố ý kéo dài giọng nói ra: "Trừ phi cô đáp ứng tôi một điều kiện!"

Lâm Nhược Thủy nhíu mày, hỏi: "Còn muốn điều kiện?"

Dương Tử Hiên ngẩng mặt lên, cười nói: "Điều này không khó đối với cô, tôi cũng sẽ không làm khó cô."

Lâm Nhược Thủy không nghi ngờ bên trong có lừa dối, nhưng vẫn thoáng trầm mặc một tý mới đáp lại: "Được rồi, tôi đáp ứng cậu! Nói đi, điều kiện gì, không thể quá mức!"

Dương Tử Hiên ngoắc ngón tay về hướng Lâm Nhược Thủy, ý bảo nàng tới gần, Lâm Nhược Thủy do dự một chút, mới chống người đứng dậy, đưa đầu tới.

Dương Tử Hiên hạ giọng nói: "Cho tôi thân một cái!"

Không đợi Lâm Nhược Thủy kịp phản ứng, một cái mồm há to đã dán trên môi đỏ mọng của nàng rồi, cánh tay ôm vòng eo mảnh khảnh, bên trong con ngươi sáng ngời cất giấu nhu tình vô hạn, không có tình dục thiêu đốt kịch liệt, nhưng địa phương mềm mại nhất trong nội tâm tràn đầy cảm giác không thể gọi tên.

Sau một khoảng thời gian chặt đứt liên lạc với Lâm Nhược Thủy, Dương Tử Hiên mới cảm thấy mình rất quyến luyến cô gái này, thậm chí thời điểm nghe được nàng Hà Khôn mến nhau, trái tim còn co rút và run rẩy từng đợt.

Ngửi ngửi hương thơm từ tóc Nhược Thủy truyền đến, Dương Tử Hiên nhẹ nhàng lướt qua mặt của nàng, nhẹ nhàng hôn một cái nữa trên môi đỏ mọng của nàng, thấp giọng nói: "Không hờ hững với tôi nữa, được không?"

"Ai bảo cậu háo sắc như vậy, cậu ở Nam Hồ vui đến quên cả trời đất, đâu có nhớ đến tôi?" Lâm Nhược Thủy vẫn quật cường nói, nhớ tới chuyện trong lòng Dương Tử Hiên còn chứa những cô gái khác, tâm tình hết sức phức tạp, tuy một lần muốn thoát khỏi hắn, nhưng thời điểm mặt đối mặt, nàng lại không khống chế được chính mình rồi, chỉ có thể hung hăng nhéo một cái trên cánh tay và eo Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên bị đau, nhưng không dám kêu một tiếng.

Sửa sang lại quần áo, hai người mới nắm tay nhau đi ra ngoài khách sạn, ngẩng đầu có thể chứng kiến trước mặt có đèn nê ông lập loè chữ "điện gia dụng Bất Dương Mai", trong ban đêm có vẻ chói mắt dị thường.

Lâm Nhược Thủy không nhịn được, lại hung hăng nhéo một cái vào eo Dương Tử Hiên, khuôn mặt căng ra, hung ác nói: "Cậu thật sự không phải là người tốt... rốt cuộc công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có quan hệ gì với cậu?"

Dương Tử Hiên cắn răng noi: "Dương Ban Mai Xích là tôi sáng lập, đã đủ chưa?"

Lâm Nhược Thủy buông lỏng tay ra, đi lên phía trước, nói: "Trung thực đấy, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ tìm mọi cách lừa gạt tôi một phen..."

Dương Tử Hiên vội vàng đuổi theo, cầm lấy tay của nàng, nói: "Tôi không có ý định lừa gạt cô, Dương Ban Mai Xích bắt đầu thành lập từ thời điểm tôi ở tại Hồng Thủy huyện, lúc ấy vẫn chưa đăng kí công ty."

Lâm Nhược Thủy nhớ tới chuyện Trương Bích Tiêu đang ở công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, trong lòng liền không thoải mái, nói: "Tôi mặc kệ, thời điểm trung thu, cậu phải theo tôi trở về, làm tấm chắn cho tôi... Biết chưa?"

Dương Tử Hiên liên tục không ngừng gật đầu.

………….

Giữa hè nóng bức, dường như cũng làm cháy nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, xí nghiệp quốc hữu to lớn nổi danh toàn bộ tỉnh này, trong khoảng thời gian này, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cũng không thái bình.

Đầu tháng tám, thoáng cái đã xảy ra vài sự kiện bãi công, liên tục có công nhân về hưu vào trong tỉnh cáo trạng, tâm tình Vương Hiểu Xuân, chủ quản nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cũng có chút không tốt.

"Vương sở, chén này, tôi kính ngài!" Vương Hiểu Xuân nâng chén về hướng Vương Minh Phàm, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Dáng người Vương Minh Phàm cũng không cao lớn, bộ dáng thấp ục ịch béo, ăn mặc áo sơmi màu trắng ô vuông, có vẻ khá phấn chấn, cười nói: "Nhìn cậu sầu khổ kìa, xem ra gần đây nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cũng không bình an!"

Vương Minh Phàm cười khổ, thở dài nói: "Ai nói không phải đây? Cũng không biết rốt cuộc đám công nhân kia phát điên cái gì, liên tục vài ngày làm bãi công, may mà có Vương Nâm chỉ thị cảnh sát nhanh chóng đến nhà máy chúng tôi, khống chế được tình thế, bằng không thì tôi sẽ phải vào trong tỉnh báo cáo tình huống cho những quan lớn kia."