Sắc mặt Thạch Phong Tín hơi đổi, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên còn có ý định như vậy.
Không hề nghi ngờ, ý định này cực kỳ kín đáo, coi như là Thạch Phong Tín, cũng không nhịn được mà động lòng.
"Kế hoạch này của cậu đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, nhưng làm sao mới có thể áp dụng, đó là vấn đề rất quan trọng!”
“Chỉ dựa vào một phần tin tức tố cáo, đã nghĩ đến chuyện tóm bím tóc nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, chỉ sợ sẽ lập tức liền khiến cho phương diện Ích Châu cảnh giác, từ đó liền phát sinh ra những đợt đánh trả mãnh liệt...”
“Dù sao thì nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cũng là xí nghiệp trụ cột của Ích Châu, không có người nào cho phép xí nghiệp quốc hữu như vậy xảy ra chuyện trên địa bàn của mình." Thạch Phong Tín thành thật nói.
"Sự tình cũng không đến mức bi quan như vậy, giai đoạn điều tra và kiểm tra đầu tiên, tôi đã để cho sở giám sát bên kia bí mật triển khai, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên này do Phan Bách Văn dẫn đầu, cũng tùy thời chuẩn bị, một khi cần, liền nhanh chóng tham gia cùng vào…Hiện tại chỉ khuyết thiếu một điểm vào mà thôi!"
Dương Tử Hiên xiên hai tay ở trước ngực, nói: "Ông anh, anh có đề nghị gì tốt không? Hoặc là chuyện gì đó trầm trọng, có thể nhanh chóng để Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia!"
Chuyện này đúng là càng ít người biết rõ càng tốt, dù sao thì hiện tại cũng là thời khắc mấu chốt để bí thư thị ủy Ích Châu Vương Minh Phàm thăng nhiệm phó chủ tịch tỉnh.
Thời gian công tác, kinh nghiệm của Vương Minh Phàm rất sâu, hơn nữa còn có lực lượng ủng hộ trong tỉnh không nhỏ, lần này xem như đủ nhiệt tình tranh danh ngạch phó chủ tịch tỉnh này cùng Thạch Phong Tín.
Vương Minh Phàm và Thạch Phong Tín đều là bí thư thị ủy của một trong bốn thành phố kinh tế lớn, mệnh danh “khung xe ngựa”, có thể nói là đối thủ lâu năm.
Hai năm qua, kinh tế Nam Hồ phát triển rất nhanh, đã đẩy Ích Châu về phía đằng sau, lần này Vương Minh Phàm cạnh tranh cùng Thạch Phong Tín, sẽ càng thêm chú ý, sợ người khác giở trò trong lúc vô cùng quan trọng này.
Tại loại thời kì mẫn cảm này, bất luận gió thổi cỏ lay gì, đều tương đối làm cho người mẫn cảm.
"Cậu vừa nói như vậy, tôi lại nhớ ra, tôi có một đồng hương công tác trong xưởng chế tạo ô tô Ích Châu, trước kia nghe nói đã được đề bạt đến vị trí chủ nhiệm xưởng, hiện tại lại không rõ lắm...có thể liên lạc với hắn, tìm kiếm một vài thông tin." Thạch Phong Tín cau mày, sau đó khuôn mặt bỗng nhiên giãn ra, dường như nhớ tới cái gì đó.
"Phải nắm chặt chuyện này, chỉ là, trước đó cũng không nên đánh rắn động cỏ, lộ ra mục đích của chúng ta." Nói những lời này xong, về sau, Dương Tử Hiên cũng cảm giác mình hơi lo lắng nhiều, Thạch Phong Tín chìm đắm quan trường nhiều năm, những sự tình này, cũng không cần hắn nhắc.
Lúc này, hai người nghe được bên cạnh có giọng nói quen thuộc đang làm ồn ào, nhiều nhân viên phục vụ đi tới hướng một cái bàn bên trái Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên quay đầu, đang muốn nhìn một chút xem chuyện gì, trong một sát na thay đổi đầu kia, liền giống như bị sét đánh trúng, thân thể cứng ngắc rồi, đầu lưỡi như là bị gây tê, nói không ra lời.
Hà Khôn có chút chán ghét liếc liếc nhân viên phục vụ bên người, chú ý tới Lâm Nhược Thủy mở to con ngươi trong trẻo, kinh ngạc nhìn sang bên cửa sổ, cũng quay cái cổ nhìn thoáng qua, liền chứng kiến khuôn mặt kia, mặc dù đã gặp một lần, nhưng lại làm cho người ta không quên được.
"Ơ, tôi nói là ai đây, thì ra là Dương sở trưởng..."
Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt, đây là lời lẽ rất chí lý rồi, mâu thuẫn giữa hắn và Dương Tử Hiên bởi vì sự kiện Lâm Lâm và Thái Vũ, đã triệt để công khai hóa.
Hà Khôn vẫn muốn bảo trì phong độ thân sĩ trước mặt Lâm Nhược Thủy, nhưng thấy khuôn mặt đáng ghê tởm của Dương Tử Hiên, giọng nói cũng bắt đầu trở nên kỳ quái, cơ trên bộ mặt cũng có chút dấu hiệu vặn vẹo.
Tuy kết quả phán quyết vẫn chưa chính thức công bố, nhưng Dương Tử Hiên cũng cơ bản đã biết rõ, Vương Kiến, với tư cách tổng giám đốc tập đoàn Càn Khôn, đại biểu pháp luật, bị định tội đút lót, đã bị kiểm sát lên án.
Lâm Lâm gây thương tổn trên thân thể Thái Vũ, bị phán định vì phòng vệ, vô tội, với tư cách người bị hại, cũng được bồi thường nhất định.
Nhưng những đền bù này không thể bù đắp nổi những gì Thái Vũ và Hà Khôn, đám người xấu xa hợp mưu tàn phá một thiếu nữ.
Hiện tại cảm xúc của Lâm Lâm vẫn tương đối không ổn định, ánh mắt ngây ngốc, Khả Cũng, tiểu Mỹ cùng mấy người bạn cùng phòng đã trợ giúp Lâm Lâm làm xong thủ tục tạm nghỉ học, tạm thời nghỉ ngơi.
Theo Khả Cũng nói, gia cảnh Lâm Lâm không khác gì nàng, cũng là người nữ sinh viên thứ nhất đi ra ngoài khu Viễn Sơn tỉnh La Phù, tương đối có thanh danh trong thôn, giúp gia đình kiêu ngạo, vốn nàng nghĩ đến chuyện kiếm ít phí sinh hoạt, nhưng không ngờ lại xảy ra việc lần này.
Trong cả quá trình án kiện xảy ra, Lâm Lâm đều muốn cầu cứu cảnh sát, không muốn báo cho người thân, bởi vì nàng lo lắng cha mẹ già trong nhà không chịu được đả kích như vậy, không tiếp nhận được sự thật như vậy.
Kết quả phán quyết cũng không phải đặc biệt tốt đối với Lâm Lâm, tất cả đều là vì có Hà Tân Nghi ở sau lưng, gây ra lực ảnh hưởng đối với tòa án và kiểm sát.
Làm như vậy, lại càng gia tăng cảm giác chán ghét của Dương Tử Hiên đối với một nhà Hà Khôn.
"Thì ra đệ nhất công tử tỉnh thành cũng ở nơi đây..." Dương Tử Hiên cũng nói một tiếng âm dương quái khí, mỉa mai phản kích một chút, giống như không phát hiện Lâm Nhược Thủy, coi nàng không khác gì không khí.
Thấy biểu hiện của Dương Tử Hiên, Lâm Nhược Thủy biết hắn xem như đã triệt để hiểu lầm.
Đầu lưỡi Lâm Nhược Thủy có chút bế tắc, muốn giải thích, nhưng lập tức lại suy nghĩ, dựa vào cái gì mình mà phải giải thích với hắn, thời điểm hắn phong hoa tuyết nguyệt tại Nam Hồ, có nghĩ đến chuyện mình phải thừa nhận áp lực trong ngoài tại huyện Hồng Thủy hay không.
Khóe miệng có một cỗ hương vị đắng chát xông ra, mặt mũi Lâm Nhược Thủy cũng tràn đầy nét trong trẻo nhưng lạnh lùng, mi mắt nhếch lên, muốn không nhìn Dương Tử Hiên, nhưng đúng là không thể hạ được quyết tâm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, có ít người không thể để cho tình huống xảy ra bình thường.
"Như Thủy tiểu thư, bó hoa này, là vị tiên sinh này nhờ tôi đưa cho cô, anh ta nói, hy vọng có thể mời cô đến nhà hắn làm khách..." Ngoài cửa, một thanh niên thấp bé bưng lấy một bó hoa hồng hoa, đẩy cửa tiến đến, đưa hoa đến trước mặt Lâm Nhược Thủy.
Dương Tử Hiên không có biện pháp tiếp tục bình tĩnh rồi, thả dao dĩa trong tay ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Thủy, muốn nhìn một chút xem Lâm Nhược Thủy có phải thật sự giống như lời đồn đại, đã đồng ý làm bạn gái đệ nhất công tử ca tỉnh thành này rồi hay không?
Chân tay Lâm Nhược Thủy có điểm luống cuống, mặc dù không có hảo cảm gì quá lớn đối với Hà Khôn, nhưng trong nội tâm lại rất tức giận Dương Tử Hiên, cắn răng, đưa tay ra, liền muốn nhận lấy bó hoa...
"Lâm thị trưởng đã ở đây rồi sao, không có ý tứ, vừa rồi không có chú ý tới cô, làm sao tới tỉnh thành họp, không tới nhà của tôi ngồi một chút, có phải là ghét bỏ lão chiến hữu rồi không..."
Trong lòng Dương Tử Hiên nóng lên, liền đứng dậy, cao giọng nói một câu, hai tay Lâm Nhược Thủy đang muốn tiếp hoa, lại rụt về đặt ở giữa hai chân dài rất tròn hết sức nhỏ.
Hà Khôn tức giận liếc nhìn Dương Tử Hiên, nhanh chóng đứng lên, nói: "Dương Tử Hiên! Cậu không cần phải lên mặt, cậu làm xấu chuyện tốt của tôi một lần còn chưa tính! Còn muốn làm hỏng chuyện của tôi lần thứ hai?"
Hà Khôn không rõ ràng quan hệ giữa Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy, đối với sự tình Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy đã từng làm chung bộ máy, cũng không hiểu rõ nhiều lắm, nhưng nhìn thấy Dương Tử Hiên bỗng nhiên chọc vào một cước tiến đến, lại làm cho Hà Khôn cho rằng Dương Tử Hiên đang cố ý quấy rối nhân duyên tốt đẹp của hắn.
Lâm Nhược Thủy xem như cô gái thứ hai hắn chính thức động cảm tình thực, lại quấn quít với nhau lâu như vậy, hắn sao có thể để cho đối thủ của mình chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của mình.
"Tôi nói chuyện với Lâm thị trưởng, mắc mớ gì tới cậu? Cần cậu xen vào hả?" Dương Tử Hiên chán ghét nhếch miệng nói.
Hà Khôn đâu thể nhìn người khác hung hăng càn quấy kiêu ngạo ở trước mặt hắn, máu trong não lập tức dâng lên, gân xanh bên cạnh khuôn mặt cũng bắt đầu hiện lên như giun.
"Thời điểm tôi và Lâm thị trưởng cùng nhau kề vai chiến đấu tại Hồng Thủy huyện, cậu vẫn còn ăn chơi đàng đúm ở Hải Nam đó, cậu tính toán là cái gì."
Đối với thiếu gia ăn chơi, Dương Tử Hiên không để ý đến chuyện sử dụng thủ đoạn của thiếu gia ăn chơi, không để ý đến chuyện mình hung hăng càn quấy một chút, hắn biết rõ loại ăn chơi thiếu gia này, càng cho hắn mặt mũi, hắn lại càng oánh vào mặt mũi mình, cưỡi lên trên đầu mình, đái lên trên đầu mình.
Ánh mắt Lâm Nhược Thủy nhìn Dương Tử Hiên dị thường phức tạp, nghe được Dương Tử Hiên nói đến tên mình, liền mím môi lại, trên gương mặt thanh lệ thoát tục nổi lên vẻ ửng đỏ, trong nội tâm vừa tức giận lại buồn cười, người này lâu như vậy không thấy, vẫn đầy vẻ vô lại.
"Ai với cậu là lão chiến hữu? Hiện tại chức quan cậu kiêu ngạo rồi, ăn ngon ở tốt tại tỉnh thành, lại có người hầu hạ, nào sẽ nhớ đến Hồng Thủy huyện, nơi nghèo hẻo lánh xa thành phố như vậy." Mặt Lâm Nhược Thủy đỏ lên, tức giận nói, cũng không để ý tới Dương Tử Hiên, cúi đầu vuốt cằm.
Chứng kiến bộ dáng này, Hà Khôn liền biết, trước kia hai người này rất thân thiết, quan hệ hơn phân nửa là hơn tình bạn, khó trách, mình theo đuổi Lâm Nhược Thủy lâu như vậy, nàng đều là không mặn không nhạt, một bộ dáng như phật bà quan âm.
Không nghĩ tới, nàng đã sớm có quan hệ không rõ ràng với Dương Tử Hiên, xem ra là đã đặt toàn bộ trái tim ở trên người Dương Tử Hiên.
"Các người? Các người..." Giọng nói Hà Khôn có chút nóng nảy, đầu lưỡi dây dưa, lời nói đến yết hầu, vậy mà lại không ra được.
"Hả!"
"Cậu dựa vào cái gì mà nói với tôi như vậy, giữa các người đã sớm có quan hệ, vì cái gì không nói cho tôi?"
Lời nói dừng lại tại yết hầu trong chốc lát, Hà Khôn mới thốt ra mấy chữ như vậy, não của hắn bây giờ toàn lửa nóng, đã quên mất bối cảnh sau lưng Lâm Nhược Thủy, trường kỳ theo đuổi, lại không chiếm được tâm ý của Lâm Nhược Thủy, làm cho tâm tính của hắn lập tức như bị bóp méo.
Có thể nói là Hà Khôn tốn hao không ít tâm huyết trên người Lâm Nhược Thủy, tại Hồng Thủy huyện thoáng nhìn qua liền thích, trường kỳ trú đóng ở Hồng Thủy huyện, từng biến đổi nhiều kiểu, đi lấy lòng Lâm Nhược Thủy, nhưng một mực không thể thành công, đả động trái tim cô gái này.
Không nghĩ tới, lại bị địch nhân chính mình coi là lớn nhất, Dương Tử Hiên, sớm đã nhanh chân đến trước, ghen ghét, oán hận lập tức liền toát lên trong lòng hắn.
Ghen ghét giống như là một con độc xà, từng thời khắc thôn phệ cõi lòng của hắn.
Chung quanh đều là khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, những khách khứa khác đều lẳng lặng nhìn một nữ hai nam này nói chuyện yêu đương với nhau.
"Bốp!"
Lâm Nhược Thủy không nghĩ tới, Hà Khôn vậy mà lại trách mắng từ ngữ thô tục như thế với nàng, lập tức đứng lên, hung hăng tát Hà Khôn một cái, bộ ngực phập phồng.
"Tôi không phải là người thế nào của anh, tôi đối xử tốt với ai, đối xử không tốt với ai, không cần phải báo cáo với anh! Tôi và ai có quan hệ gì, cũng không tới phiên anh quản! Đừng tưởng rằng ỷ vào một người cha là bí thư chính pháp ủy, đã có thể hoành hoành không kiêng nể gì cả rồi!"
Khuôn mặt Lâm Nhược Thủy hiện lên một tầng tức giận.
Thạch Phong Tín cũng là người thông minh, từ ngôn ngữ những người này nói, cũng suy đoán ra chuyện bên trong, hắn tự trọng thân phận, không lẫn vào đến loại tranh cãi cảm tình nam nữ này, vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, liền đi trước.
Dương Tử Hiên lại muốn đi lên giội cho Hà Khôn chén rượu, nhưng cuối cùng là sợ ảnh hưởng không tốt, vẫn nhịn được.
……..
Cầm lấy cặp công văn màu đen, Dương Tử Hiên vội vàng bước nhanh lên trước.
"Cậu đi theo tôi làm gì?." Sắc mặt Lâm Nhược Thủy rất căng, không quay đầu nhìn Dương Tử Hiên, sợi tóc thanh tú che lấp dung nhan tinh sảo, tâm tình vẫn chưa ổn định, bộ ngực nhảy nhảy theo bước chân đi đường.
"Chỉ không muốn cô bị những kẻ hèn mọn bỉ ổi trên đường vây xem mà thôi, vẫn lên trên xe a tôi thì hơn.” Cánh tay Dương Tử Hiên nắm bàn tay trắng nõn của Lâm Nhược Thủy rồi nói.
Khuôn mặt Lâm Nhược Thủy đỏ lên, thân thể quay sang bên cạnh, nhưng không né tránh ánh mắt Dương Tử Hiên.
"Người ác ý lớn nhất chính là cậu... Vừa rồi chính cậu cố ý chọn đâm chọc, bằng không thì hắn cũng không đến mức nói những lời khó nghe như vậy nói, cậu thật là người bụng dạ khó lường!" Lâm Nhược Thủy ngồi trên ghế lái phụ, buộc dây an toàn lại, không chú ý tới bộ ngực bị dây an toàn quấn chặt bên dưới, lộ ra càng nhiều bầu ngực tuyết trắng no đủ, để cho Dương Tử Hiên may mắn được nhìn thấy.
"Hắn cũng thực không phải là người tốt, tôi không muốn lão chiến hữu, đồng chí tốt ngày xưa của mình cứ như vậy mà bị hủy ở trong tay một thiếu gia ăn chơi...." Dương Tử Hiên ấn ga xe, bóng lưng người qua đường không ngừng trôi qua.
"Tôi không thích hắn, chỉ muốn cầm hắn ra để ngăn cản người trong nhà an bài hôn nhân cho tôi mà thôi." Lâm Nhược Thủy mặc váy màu vàng nhạt, vòng eo hết sức nhỏ, khuôn mặt thành thục có chút mỏi mệt, mắt đẹp giấu kín nét buồn thầm nhàn nhạt rất mê người.
"Cậu nói hắn không phải là người gì tốt, chính cậu cũng không tính là người tốt lành gì, lưu tình khắp nơi...Không phải cậu cùng với cục trưởng cục du lịch khu công nghiệp Nam Hồ kia rất thân nhau đấy sao?".
Dương Tử Hiên lảo đảo một cái, thiếu chút khiến cho xe không khống chế được, trong lòng tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi) một chút, không nghĩ tới, Lâm Nhược Thủy đã sớm biết việc giữa mình và Trương Bích Tiêu?
Chẳng lẽ Lâm Nhược Thủy cố ý tỏ ra lãnh đạm với mình, là vì việc này sao?
Dương Tử Hiên càng nghĩ càng khả năng, tại Nam Hồ, cũng không phải là Lâm gia không có người thân tín và ánh mắt.
"Khả năng có chỗ cô không biết rồi, trước đó không lâu, tôi và Hà Khôn đã xảy ra xung đột nghiêm trọng." Dương Tử Hiên nói lại án kiện của Thái Vũ một lần.
Trên mặt Lâm Nhược Thủy lập tức xuất hiện vẻ phẫn nộ, nhìn thấy Lâm Nhược Thủy không hề truy hỏi việc Trương Bích Tiêu, Dương Tử Hiên mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đại hội đảng tỉnh sẽ tổ chức trước đại hội đảng cả nước, lần này cô tới tỉnh thành, hẳn cũng là vì chuyện này?" Dương Tử Hiên tận lực kéo chủ đề lên trên người nàng.
"Tỉnh ủy khẳng định cũng muốn quán triệt ý đồ của mình xuống dưới, hai năm qua Hồng Thủy huyện phát triển rất nhanh chóng, tôi cũng là phó thị trưởng, cũng phải học tập chính sách liên quan một lần."
Lâm Nhược Thủy vẫn bỉu môi tức giận hỏi: "Cái điện gia dụng Bất Dương Mai kia và cậu có quan hệ gì?"
Dương Tử Hiên kinh ngạc nói: "Làm sao cô cũng biết đến điện gia dụng Bất Dương Mai, thành phố Đại Danh vẫn chưa có cửa hàng lớn của điện gia dụng Bất Dương Mai mà!"
"Điện gia dụng Bất Dương Mai làm ra động tĩnh lớn như vậy tại tỉnh Giang Nam, làm sao tôi có thể không biết".
Hồi nhỏ Lâm Nhược Thủy học ở thành phố Tây Hồ, dùng phó thị trưởng thành phố Đại Danh kiêm nhiệm huyện ủy bí thư Hồng Thủy huyện, khi rảnh rỗi cũng sẽ trở về nhà ở thành phố Tây Hồ, vì vậy mà cực kỳ hiểu rõ đối với việc gần đây điện gia dụng Bất Dương Mai hừng hực khí thế chạy đến chiếm địa bàn buôn bán tại thành phố Tây Hồ.
Lâm Nhược Thủy từng tìm hiểu qua về công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, biết rõ em gái thư ký Tô Minh của Dương Tử Hiên đang cầm quyền Bất Dương Mai, bởi vậy liền liên tưởng đến khả năng Dương Tử Hiên là nhân vật cầm đao phía sau màn, hành động ở bên trong, người thao tác ngầm.