Thời điểm đi ra ngoài khách sạn quốc tế, đã là hai giờ chiều rồi, Hồ Khải lái xe đưa Dương Tử Hiên đến đại viện ủy ban tỉnh.
"Hồ Tự Lập này thật đúng là có ý tứ, da mặt cũng là đủ dày, có thể xưng huynh gọi đệ cùng Dương Tử Hiên ngài ở trên bàn rượu..." Hồ Khải cười nói.
"Quan hệ chính trị không có tốt hay xấu, tất cả đều thành lập trên lợi ích, nếu như điểm ấy cũng không rõ, hắn đã không có tư cách ngồi ở trên vị trí cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim!" Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
"Hắn muốn tổ điều tra chúng ta chiếu cố mặt mũi của hắn, nhân viên cảnh sát có liên quan vụ án, đều giao cho chỗ hắn lý, nhưng lại không thèm để ý đến việc xích mích với Hà Khôn, giao dịch này.....có chút kỳ quái, dường như hắn hơi chịu thiệt." Hồ Khải lắc lắc tay lái nói.
"Nhìn như thua lỗ, nhưng thực tế là hắn không hề thiệt thòi... vấn đề tranh cãi ngoại giao lần này cực kỳ được Tỉnh ủy coi trọng, đối với hành vi cục công an thành phố Tử Kim trước kia, đưa ra một loạt quyết sách sai lầm, có thể nói là đã mang một bụng tức giận!”
“Nhưng vì không tìm thấy cái cớ đủ mạnh lực để nhúng tay vào điều chỉnh bộ máy cục công an thành phố Tử Kim, nếu như tổ điều tra chúng ta thật sự điều tra ra trong đội ngũ thành phố Tử Kim còn có sai sót lớn khác, chỉ sợ Hồ Tự Lập khẳng định phải rời khỏi vị trí cục trưởng."
Dương Tử Hiên hút thuốc nói: "Nhưng hiện tại giao dịch cùng chúng ta, cục công an thành phố Tử Kim đã không có vấn đề gì lớn rồi, đợi cho đến khi những lãnh đạo tỉnh ủy tức giận với hắn kia điều đi, hắn lại có thể một lần nữa đứng dậy..”
“Đánh với Hà Khôn, với hắn mà nói, cũng không phải là công việc gì quá không được, người khác có lẽ sẽ sợ sau lưng Hà Khôn là một bí thư chính pháp ủy kiêm nhiệm sở trưởng sở công an, nhưng Hồ Tự Lập không sợ.”
“Thành phố Tử Kim là thành thị cấp phó tỉnh, tự thành một hệ, Hồ Tự Lập là cán bộ cấp chính sảnh, nếu như trợ lực trong tỉnh đầy đủ mà nói, có thể một cước nhảy đến vị trí sở trưởng sở công an La Phù, tự nhiên không sợ Hà Tân Nghi."
Thời điểm xe đến đại viện ủy ban tỉnh, xe của La Trạch Minh cũng đứng ở cửa ra vào, thư ký mở cửa xe cho hắn, nhìn thấy Dương Tử Hiên xuống xe, hơi ngẩn người, không nghĩ tới vậy mà lại đụng phải Dương Tử Hiên, trong nội tâm giãy dụa xem có nên chào hỏi cùng Dương Tử Hiên hay không.
Năm đó, thời điểm ở Nam Hồ là thượng cấp và hạ cấp, lúc này Dương Tử Hiên nghiễm nhiên đã có xu thế sánh vai cùng hắn.
Dương Tử Hiên giờ phút này ở bên trong Ban kỷ luật Tỉnh đúng là nhân vật chạm tay có thể bỏng, điểm ấy, không phải là thứ hắn có thể so sánh.
"La sở trưởng, anh tới báo cáo công tác à?" Dương Tử Hiên lại chủ động đi lên nắm tay cùng La Trạch Minh, dáng tươi cười rất thân thiết, tựa như người đá La Trạch Minh ra khỏi vị trí thị trưởng thành phố Nam Hồ không phải là hắn.
Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt tức giận, nhưng hôm nay Dương Tử Hiên thân kiêm nhiều chức, đừng nói hắn chỉ là một sở trưởng cơ quan đơn vị cấp tỉnh, coi như là bí thư thị ủy thành phố, quan lớn một phương, nhìn thấy Dương Tử Hiên, cũng phải dùng khuôn mặt tươi cười để tiếp.
La Trạch Minh cũng nặn ra một dáng tươi cười miễn cưỡng khó coi: "Sở giao thông có mấy cái hạng mục, cần thương lượng một chút với phó chủ tịch tỉnh Lâm Bái, đồng chí Tử Hiên, cậu tới tìm Chí Ôn chủ tịch tỉnh à?"
Đây là La Trạch Minh đang châm chọc Dương Tử Hiên, suốt ngày đi theo đuôi Trần Chí Ôn.
Dương Tử Hiên cười cười, cũng không thèm để ý đến ngôn ngữ châm chọc của La Trạch Minh, cười nói: "Đoạn thời gian trước, Tỉnh ủy đã quyết định để cho tôi đảm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, hôm nay chuẩn bị lộ diện trên hội nghị mà thôi."
Trong mắt La Trạch Minh lộ ra thần sắc ghen ghét, hắn cũng cực kỳ ngấp nghé đối với vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách.
Ủy ban hoạch định chính sách nắm thực quyền thật lớn, hơn nữa còn dễ dàng làm ra thành tích, ngoại trừ chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách là cấp chính sảnh ra, còn có cả phó chủ nhiệm thâm niên, đều là do cán bộ cấp chính sảnh đảm nhiệm, phó chủ nhiệm xếp hạng sau mới là cán bộ cấp phó sở.
Dương Tử Hiên ở trong các phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách là xếp hạng thứ tư, lúc trước Hoàng Văn Thanh còn muốn thông qua xếp hạng của Dương Tử Hiên, phân công cho Dương Tử Hiên một ít phân công ngoài rìa biên giới hóa Dương Tử Hiên.
Ai biết Chu Trì Khôn ở trên hội thường ủy đã trực tiếp đưa một khối thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước này cho Dương Tử Hiên, trong miệng Hoàng Văn Thanh đầy nước đắng mà không thể phun ra nổi.
Lúc trước, thời điểm bị Dương Tử Hiên đẩy ở sau lưng, đá ra khỏi thành phố Nam Hồ, La Trạch Minh đã nghĩ đến chuyện vận hành tiến vào phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách đảm nhiệm, rèn luyện hai năm, một lần nữa trao quyền cho cấp dưới sẽ đảm nhiệm bí thư thị ủy, như vậy lực cản trong tỉnh sẽ ít đi rất nhiều, đáng tiếc, La Trạch Minh không có thể được như ý nguyện.
Không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lại có thể xâm nhập vào Ủy ban hoạch định chính sách! Hơn nữa còn được phân công quản lý công tác cải cách xí nghiệp nhà nước nặng như vậy!
La Trạch Minh làm sao có thể không đỏ mắt được?
"Vị trí bí thư thị ủy thành phố An Thuyền cũng đã thành ghế trống một thời gian ngắn rồi, La sở trưởng có ý kiến gì không?" Dương Tử Hiên bỗng nhiên toát ra một câu.
La Trạch Minh nhíu mày, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lại nhắc đến chuyện này, trong lòng chợt nhớ tới đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn —— Hứa Ấn Gia, cũng là người Trần Chí Ôn một tay nhấc lên, Dương Tử Hiên đã từng làm cấp dưới của Hứa Ấn Gia, chẳng lẽ Dương Tử Hiên lại giúp Hứa Ấn Gia vận hành ở phía sau lưng?
La Trạch Minh càng nghĩ càng khả năng, tâm tình vốn đang không tệ, lập tức đã bị Dương Tử Hiên phá hủy, tên đáng chết này thật đúng là, chuyện gì cũng muốn chọc vào một cước.
Ngẩng đầu nhìn lên, Dương Tử Hiên đã biến mất tại cửa ra vào rồi.
...
Ủy ban hoạch định chính sách là ngành chính phủ hạch tâm, nghành có quy cách cao, bởi vậy mà địa điểm văn phòng được thiết kế trong cao ốc ủy ban tỉnh.
Tăng thêm việc Hoàng Văn Thanh muốn thông qua cải cách thể chế để thành lập chiến tích của mình, bởi vậy mà Ủy ban hoạch định chính sách càng được coi trọng thêm, được thiết kế ngay trong văn phòng cao ốc ủy ban tỉnh rộng rãi.
Hội nghị ủy ban hoạch định chính sách, cử hành tại phòng hội nghị ủy ban tỉnh, phòng hội nghị nhiều chức năng này là địa phương ủy ban tỉnh tổ chức hội nghị quan trọng.
Bước vào phòng hội nghị, đại bộ phận đèn bên trong đã được bật hết lên.
Bước vào hội nghị, Dương Tử Hiên không nhịn được mà hít vào một hơi, tuy hắn đã bước vào rất nhiều phòng họp, nhưng lần này lại bất đồng, lần này hắn đang bước chân vào phòng họp quy cách cao nhất ủy ban tỉnh, hơn nữa còn mang tư cách lãnh đạo chủ yếu, tuy trước kia bước vào phòng họp Tỉnh ủy càng có biểu tượng quyền lợi lớn hơn, nhưng hắn chỉ dự thính, thậm chí ngay cả cơ hội tự chủ lên tiếng cũng không có.
Nhưng lần này bất đồng, hắn sẽ ngồi ở trên đài chủ tịch để lên tiếng.
Mọi người đồng loạt đưa ánh mắt sang nhìn Dương Tử Hiên, cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất trong tỉnh này, lại làm cho da đầu Dương Tử Hiên run lên, chỉ là, Dương Tử Hiên vẫn có thể cố gắng làm cho mình bình tĩnh, đi về vị trí trên đài chủ tịch của mình.
Vừa ngồi xuống, Dương Tử Hiên đã có thể cảm giác được trước sau trái phải, các ánh mắt hoặc là bắt bẻ, hoặc là ghen ghét, càng thêm mãnh liệt.
Dương Tử Hiên cũng không chờ mong đám lão gia này có thể thân mật hòa ái đối với người trẻ tuổi như hắn.