Bây giờ vẫn chưa đủ căn cứ chính xác tiến hành cách ly thẩm tra đối với Đường Đại Minh, nhưng cũng phải ổn định tâm trạng Đường Đại Minh, Trang Đạo Hiền cũng cần Đường Đại Minh ổn định tâm tình, bằng không thì sẽ liên lụy tới phái bản địa.
Trang Đạo Hiền thoáng trầm mặc một tý, mới đồng ý với đề nghị của Dương Tử Hiên.
...
Kịch hay hội nghị tài vụ thuế vụ toàn bộ tỉnh đã xong từ ngày hôm qua, hôm nay thuần túy là qua đi ngang qua sân khấu, thời điểm ra ngoài cửa, Hứa Ấn Gia vỗ vỗ bả vai Lâm Nhược Thủy.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Nhược Thủy đã muốn hao gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn tinh xảo trở nên hơi thon gầy.
"Không có ý định đi gặp một lần lão bạn bè?" Hứa Ấn Gia cũng không biết giữa nàng và Dương Tử Hiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hứa Ấn Gia không trông cậy vào việc Dương Tử Hiên trở thành rể Lâm gia, trở thành rể cưng của Lâm Chính Mạnh Đông.
"Anh nói Dương Tử Hiên sao?" Trên ánh mắt thanh tịnh của Lâm Nhược Thủy hiện lên một tầng sương mù.
"Bây giờ hắn không ở thành phố Tử Kim, đi An Thuyền phá án rồi, buổi tối mới có thể trở về." Hứa Ấn Gia có chút chờ mong nhìn Lâm Nhược Thủy.
Tuy không trông cậy vào việc Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy có thể thành chuyện tốt, nhưng cũng không hi vọng chứng kiến quan hệ giữa hai người cương cứng, lực ảnh hưởng của Lâm gia tại Khu đông nam có lẽ là rất mạnh, đối với La Phù tỉnh cũng có một chút lực ảnh hưởng, không phải Lâm Bái đang mưu cầu tiến vào Thường ủy tỉnh ủy La Phù sao?
"Hắn cũng có ý nghĩ của mình..."
Lâm Nhược Thủy không muốn nói về cái đề tài này, ngoài miệng lại nói: "Hồng Thủy huyện chúng tôi sẽ phối hợp với quyết sách của thành phố, nếu như bên trên quyết định muốn rút đầu tư khỏi Hải Nam, Hồng Thủy huyện chúng tôi sẽ là người thứ nhất bắt đầu đứng dậy ủng hộ..."
Hứa Ấn Gia cười cười, nói: "Cái ủng hộ này rất tốt, không dối gạt cô, chuyện rút đầu tư khỏi Hải Nam này, cũng là thằng nhóc Tử Hiên kia trêu ghẹo ra, Chí Ôn chủ tịch tỉnh đã nghe ý kiến của hắn..."
Lâm Nhược Thủy nhíu mày, không nghĩ tới, người đàn ông đã phủ đầy bụi trong trí nhớ kia mới là người khởi xướng sự kiện rút đầu tư lần này.
...
Trong một gian phòng nhà khách đã được lau sạch, Mai Tụng lúc này đang ngồi ở trên ghế sa lon, một đoàn người Dương Tử Hiên ngồi xuống chỗ đối diện hắn.
Phan Bách Văn cực kỳ thức thời ngồi ở cạnh góc, lại để cho Lương Quân Mi và Vương Tiểu Hoa ngồi ở bên người Dương Tử Hiên.
Phan Bách Văn mở miệng đặt câu hỏi đầu tiên: "Mai Tụng, căn cứ vào tin tức tố cáo, từ năm trước đến năm nay, anh đã nuốt toàn bộ phí tổn tìm người bảo lãnh hậu thẩm, có phải là có một sự việc như vậy không?"
Tuy Mai Tụng mất hồn vì bị bắt, nhưng làm trinh sát hình sự nhiều năm như vậy, thẩm vấn những chuyện này đúng là không hù dọa được hắn, hắn lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: "Không!"
"Chứng cớ vô cùng xác thực, anh còn nói không có, căn cứ khẩu cung của những người trong cuộc, bọn hắn đến cục công an tìm người bảo lãnh hậu thẩm, đặt cọc một vạn đồng, trong cục cho tới bây giờ vẫn không trả cho bọn hắn, đều là cục công an các anh nuốt, anh còn dám nói không có?" Vương Tiểu Hoa phối hợp rống lên một tiếng.
"Xin cô nói rõ hơn một chút, đừng có cắn đầu lưỡi nói lời hàm hồ, các người nói là cục công an nuốt, không phải một mình tôi nuốt, mặc dù tôi là cục trưởng cục công an, nhưng không đại biểu được từng nhân viên cảnh sát trong cả cục công an!" Ý chí Mai Tụng vốn đã tiêu cực, nhưng hắn không nghĩ tới trình độ thẩm vấn lại kém như vậy, làm cho Mai Tụng lại thấy được một tia sinh cơ, tinh thần ý trí tăng lên, có thể giảm đi mấy năm ở tù thì tốt.
Vương Tiểu Hoa tức đến mức khuôn mặt hồng hồng, trong lòng Lương Quân Mi cũng hiện lên tâm tình cùng chung mối thù, muốn đặt câu hỏi, nhưng sợ giống như Vương Tiểu Hoa, bị Mai Tụng nói câu đầu tiên liền đánh bật trở lại, có chút do dự nhìn Dương Tử Hiên, muốn nhìn một chút xem Dương Tử Hiên biểu hiện như thế nào.
"Ý của anh là muốn nói, anh tham ô tiền đặt cọc của những người bảo lãnh hậu thẩm này, là ý chí tập thể của lãnh đạo bộ máy cục công an?" Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay trước ngực, lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy!" Mai Tụng gay gắt nhìn Dương Tử Hiên, người đàn ông nhanh chóng xé rách phòng tuyến của hắn tại An Thuyền, không chịu cúi đầu.
"Vậy thì xin hỏi anh, những số tiền này đều đưa đến nơi nào? Là chuyển thành tiền tài chính trong cục, đi mua sắm xe cảnh sát hoặc vật tư, hay là anh cầm tài chính đi đầu tư vào đâu đó rồi?" Khóe miệng Dương Tử Hiên hơi nhếch lên.
"Mua sắm xe cảnh sát và vật tư rồi!" Mai Tụng nhất thời không thể nghĩ được cái cớ, nói theo câu chuyện của Dương Tử Hiên, nói xong về sau mới phát hiện mình trúng kế rồi.
Dương Tử Hiên cười cười, lại để cho Phan Bách Văn đi tra một chút về các khoản chi trong cục công an, xem đến cùng có phải thật sự mua sắm xe cảnh sát hay không?
Mai Tụng không nghĩ tới Dương Tử Hiên lại gian xảo như thế, câu nói đầu tiên đã bị hắn dắt mũi rồi, lời nói dối này khẳng định sẽ bị vạch trần, quan trọng hơn là cho Dương Tử Hiên cái cớ và lý do thăm dò tài khoản cục công an!
Lương Quân Mi thò tay xuống dưới đáy bàn, giơ ngón tay cái về hướng Dương Tử Hiên, lãnh đạo này rất chút trình độ.
"Một chồng này đều là tin tức tố cáo anh, cho dù anh không nói, chúng tôi cũng sẽ tra rõ ràng, anh khỏi phải nghĩ đến may mắn." Dương Tử Hiên bảo người ta chuyển vào một rương tin tức tố cáo từ bên ngoài đến.
Đương nhiên không nhiều như vậy, vì để cho Mai Tụng kinh hãi, Dương Tử Hiên cố ý bảo người ta thả rất nhiều phong thư giấy trắng ở bên trong, Dương Tử Hiên lấy một phong thư dùng tên thực đưa tin tức tố cáo và tin tức tố cáo nặc danh ra, ném đến trước mặt Mai Tụng.
Mai Tụng có chút chần chờ cầm lên xem xét, phía sau lưng lưng lạnh cả người, tin tức tố cáo đều nói chuyện thật, cái này làm cho tâm tình Mai Tụng càng hạ xuống điểm băng.
"Kỳ thật anh còn có cơ hội lập công chuộc tội, từ chút ít tin tức tố cáo nơi này để xem xét, rất nhiều sự tình vi phạm kỷ luật cũng không phải một mình anh có thể hoàn thành, anh còn mượn nhờ rất nhiều lực lượng thị ủy, anh khẳng định còn có đối tác, chỉ cần anh khai ra đối tác, anh có thể được miễn giảm tội phạt!"
Dương Tử Hiên cười cười nói: "Bằng không thì căn cứ vào khẩu cung Dễ Hoán Hoa cung cấp, nói anh hãm hại Trịnh Mộc Đa, dẫn quốc gia nhân viên công tác trượt chân phạm tội, hơn nữa còn có cả một chồng tin tức tố cáo này, khả năng anh sẽ phải đối mặt với song sắt, ngồi chồm hổm vài chục năm đấy!"
Phòng tuyến trong nội tâm Mai Tụng chậm rãi bị Dương Tử Hiên ăn mòn, đánh tan.
Mai Tụng vẫn còn đang do dự mà, không chịu đưa yêu sách và dốc sức liều mạng cắn người, hiện trong tay Mai Tụng đang nắm một chút chứng cớ Đường Đại Minh phạm tội, trên con đường làm quan của Đường Đại Minh, Mai Tụng và hắn căn bản là ăn mặc một cái quần, rất nhiều sự tình trái pháp luật, đều là Mai Tụng thông qua cục công an giúp đỡ Đường Đại Minh.
Hiện tại Mai Tụng không chịu trèo cắn Đường Đại Minh, nguyên nhân chính là nhìn trúng sau lưng Đường Đại Minh còn có phái bản địa.
Chỉ cần Đường Đại Minh không ngã, Mai Tụng hắn có thể dùng những chứng cớ này áp chế Đường Đại Minh, giúp hắn giảm bớt tội phạt, đợi chuyện này đi qua, sẽ kéo hắn từ ngục giam đi ra, trời đất bao la, hắn sẽ không làm quan này, cũng có thể đi làm các loại kinh doanh khác để sống.
...
"Mai Tụng một chữ cũng không chịu nói! Chẳng lẽ hắn không muốn lập công chuộc tội?" Lương Quân Mi và Dương Tử Hiên đi trên hành lang nhà khách, nhìn bầu trời bao la bên ngoài, ban đêm mùa hè An Thuyền có vẻ yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Dương Tử Hiên ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm thở dài.
Rất nhiều năm không ngắm nhìn những vì sao lóng lánh rồi, tuy bầu trời ở ngay trên đầu hắn.
Cũng rất nhiều năm không thấy được đom đóm.