Giả Cán Bộ

Chương 373: Giảng một bài




Dương Tử Hiên uống chén trà, lắc đầu nói: "Chủ tịch tỉnh, lời nói của tôi không phải là nói chuyện gì giật gân, chỉ là đại bộ phận người không thích nghe mà thôi.”

“Trước kia nhân khẩu Hải Nam không đến sáu mươi vạn, hiện tại đã tụ tập hầu hết công ty bất động sản đến từ các nơi trong cả nước rồi, khẳng định cũng có không ít công ty bất động sản La Phù tỉnh chúng ta chạy đến phải không?"

Trần Chí Ôn gật gật đầu, nói: "Tỉnh ta quả thật có không ít công ty bất động sản mở tại Hải Nam, điểm ấy tôi cũng không gạt cậu, ở chính giữa các công ty bất động sản Hải Nam, công ty đầu tư bất động sản to lớn bối cảnh chính phủ tỉnh ta thì đã có ngoài năm nhà rồi!”

“Coi như là tỉnh Cống Tây, kinh tế so với tỉnh chúng ta còn muốn rớt lại phía sau một chút, cũng có ngoài năm công ty đầu tư bất động sản bối cảnh chính phủ tại Hải Nam, đây là một hiện tượng rất phổ biến, cũng không phải là vì nguyên nhân lá gan tỉnh ta đặc biệt lớn."

Cái này cũng đã nằm trong dự đoán của Dương Tử Hiên.

Vì lẩn tránh nguy hiểm ngày sau, mặc dù Hoàng Văn Thanh cùng Trần Chí Ôn đều chịu đồng ý dùng đến tài chính chính phủ, chuyển một bộ phận đến Hải Nam, đầu tư bất động sản, cũng sẽ không trực tiếp nện tiền vào làm.

Tất nhiên là sẽ thông qua mấy công ty có bối cảnh chính phủ, có cổ phần chính phủ khống chế, tiến hành đầu tư đối với bất động sản Hải Nam.

Ngày sau, nếu thật sự gặp phải chuyện không may, trung ương đại phát lôi đình mà nói, cũng có thể có cớ thoát thân, Trần Chí Ôn và Hoàng Văn Thanh cũng sẽ không gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo quá nặng, chỉ có thể nói là đầu tư tài chính thất bại, mà không phải chính phủ trực tiếp tham ô tài chính, đi đầu tư vào bất động sản Hải Nam.

Đám người chịu tội thay nhất định là mấy công ty đầu tư bất động sản do chính phủ chiếm cổ phần khống chế kia.

Năm 93 đúng là đêm trước khi quốc gia cải cách phân chế độ thuế, lúc này trên dưới cả nước áp dụng chính là chế độ tài chính "chịu trách nhiệm tài chính cho đến khi hết nhiệm vụ".

Loại thể chế tài chính mang tính quá độ này, tại giai đoạn trước khi cải cách mở cửa, đã phát huy được tính đột phá khi thể chế truyền thống mở cửa, tiến dần đến cánh cửa cải cách, có tác dụng là cung cấp không gian chuẩn bị để nhiều phương diện cải cách bắt đầu tiến hành.

Đồng thời còn tăng mạnh quyền sở hữu tài sản của chính phủ địa phương, thay đổi tính tích cực trong quản lý tài sản và phát triển khu kinh tế của chính phủ địa phương.

Được chính sách "làm nhiều có nhiều" kích thích, tỉnh Lĩnh Nam, tỉnh Lỗ Đông, tỉnh Giang Nam và các khu kinh tế vùng duyên hải nhanh chóng quật khởi.

Tài chính địa phương và tài chính trung ương phân lò ăn cơm, đồng thời cũng làm cho tài chính trung ương nhiều lần căng thẳng từ trên xuống dưới.

Dương Tử Hiên cũng chú ý tới một ít số liệu kinh tế quốc gia ban bố trong hơn nửa năm nay, những số liệu kinh tế này đều phát ra cảnh báo ——tài chính quốc gia thu vào cùng tỉ lệ tăng trưởng kinh tế đã mất cân đối nghiêm trọng.

Thậm chí còn xuất hiện hiện tượng, tài chính trung ương nhiều lần hướng tài chính địa phương vay tiền, hơn nữa còn mượn không trả, cũng vẫn chưa được giải quyết.

Dưới loại bố cục này, Dương Tử Hiên cảm thấy, lịch sử vẫn sẽ dựa theo quỹ tích sớm định ra, lái vào đêm trước ngày phân chế độ thuế.

Chỉ là, loại thể chế trung ương địa phương "phân lò ăn cơm", đưa cho chính phủ địa phương quyền đầu tư cùng quyền xử trí tài chính thu vào này, đã khiến cho đầu tư của chính phủ địa phương tăng vọt chưa từng có.

Cho nên, Dương Tử Hiên nghe được Trần Chí Ôn nói, mặc dù là chính phủ tỉnh, cũng phải chịu đựng gánh nặng, để tài chính tỉnh và tài chính địa phương đều có tiền dư, vùi đầu vào đầu tư bất động sản Hải Nam, cũng không phải đặc biệt kinh ngạc.

Hiện tại, tài chính tỉnh cùng tài chính địa phương đang ở trong cục diện giàu có, cùng so sánh với phân chế độ thuế vài chục năm sau, chính phủ địa phương bởi vì thiếu tiền mà cần vay nợ phát triển, thậm chí cướp lấy đất đai một cách quy mô, bán lấy tiền để duy trì cục diện tài chính, đúng là một trời một vực.

Tại một thế giới song song khác, Dương Tử Hiên nhớ rõ, năm 93, cũng là thời điểm tài chính cả nước căng thẳng toàn diện, phó thủ tướng thường trực, người được phân phối quản lý khu vực tài chính và kinh tế lập ra tiểu tổ công tác, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn ra lệnh một tiếng, cấm tài chính địa phương mượn tiền ngân hàng giải quyết vấn đề tài chính.

Ở dưới tình huống vạn phần khẩn cấp này, cái dao mổ phân chế độ thuế mắc kẹt trên cổ tài chính địa phương này sắp sửa nhanh chóng rơi xuống.

"Chủ tịch tỉnh, tôi cảm thấy, hiện tại các vị cũng không phải đơn giản là đang khiêu vũ trên mũi đao, nếu như không xử lý tốt chuyện này, thậm chí có khả năng khiến cho rất nhiều hạng mục kinh tế La Phù tỉnh đều rơi vào trạng thái đình trệ, thậm chí trực tiếp thối nát." Dương Tử Hiên cười cười nói.

"Hả? Cậu nói những lời này là có ý gì?"

Trần Chí Ôn có chút kinh ngạc, vì cái gì mà Dương Tử Hiên lại bi quan như vậy, nếu như không phải có một chút hiểu rõ đối với Dương Tử Hiên, Trần Chí Ôn nhất định sẽ cho rằng Dương Tử Hiên đây là đang muốn làm sâu sắc ấn tượng của lãnh đạo đối với hắn, mà cố ý kể một ít chuyện giật gân.

"Chúng ta không đề cập tới chuyện bong bóng bất động sản Hải Nam sẽ phát sinh hay không, mà là nói về vấn đề phân chế độ thuế trước." Dương Tử Hiên biết rõ mình nhất thời vô pháp thuyết phục Trần Chí Ôn tin tưởng bong bóng kinh tế Hải Nam sắp phát sinh, liền trình bày từ một góc độ khác.

Nếu như tài chính tỉnh đầu tư vào Hải Nam, về sau, toàn bộ đều bị nước đánh cho thành bụi, nhất định sẽ có một chút ảnh hưởng đối với con đường làm quan của Trần Chí Ôn.

Dù sao, một khối tài chính này vẫn luôn là thứ Trần Chí Ôn được phân công quản lý, tuy sử dụng tài chính đầu tư vào bất động sản Hải Nam là tập thể thường vụ chính phủ tỉnh tổ chức hội nghị quyết định, nhưng thời điểm trung ương đánh cái cờ-lê rớt xuống La Phù, sẽ không đánh tất cả lãnh đạo chính phủ tỉnh, nhất định là sẽ chọn một hai lãnh đạo chủ yếu ra để đánh bằng roi.

Hoàng Văn Thanh, với tư cách chủ tịch tỉnh, hơn nữa trung ương cũng sẽ bận tâm trước đó không lâu, hắn không lên được Bí thư Tỉnh ủy, trong lòng đầy oán thán, cờ-lê chắc chắn sẽ không rơi lên trên mông đít Hoàng Văn Thanh.

Như vậy sẽ nhất định rơi vào bờ mông Trần Chí Ôn.

Hiện tại, Trần Chí Ôn và Tôn Thanh Vân đúng là chỗ dựa lớn nhất của Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên không muốn thấy Trần Chí Ôn mơ mơ hồ hồ lâm vào nguy cơ có thể ảnh hưởng đến con đường làm quan này.

Cho nên, hắn mới tận hết sức lực, muốn Trần Chí Ôn lập tức hạ lệnh —— lập tức rút tài chính chính phủ tỉnh và tài chính địa phương ra khỏi bất động sản Hải Nam.

"Năm trước, phân chế độ thuế đã được thử nhiệm tại chín tỉnh, với tư cách nơi làm thí điểm, tiến hành thay đổi chế độ xã hội rồi, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, rất nhiều chính phủ địa phương tỉnh đều đang cò kè mặc cả, tôi cảm thấy, chính sách này ít nhất phải chục năm nữa mới làm được." Trần Chí Ôn lắc đầu, không quá đồng ý với cách nhìn Dương Tử Hiên.

"Phân chế độ thuế, từ thời điểm năm 90 đã được nói đến rồi, lúc đó cậu còn chưa tới La Phù tỉnh.”

“Phân chế độ thuế sẽ liên lụy tới lợi ích rắc rối phức tạp ở địa phương, thậm chí có thể nói là lần hành động giành ăn thứ nhất giữa địa phương cùng trung ương, trung ương muốn trực tiếp lấy đồ ăn thơm ngon địa phương đã ngậm trong miệng đi ra, đúng là rất không dễ dàng."

Trần Chí Ôn vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, nói: "Thằng nhóc, cậu có thể quan tâm và chú ý tới những chuyện này là chuyện tốt, nói rõ cậu đã là một người thoát ly khỏi tầm nhìn thấp kém!”

“Không ít người trong thể chế chúng ta đều là cầu người thăng tiến chứ không để ý đến chuyện xung quanh, cả ngày chỉ nghĩ thăng quan, cả ngày vắt óc tìm mưu kế, cân nhắc lãnh đạo tâm tư, kỳ thật đây là một loại cách làm lẫn lộn đầu đuôi."

"Ở trong thể chế, mưu sự như không mưu là cách làm tốt nhất!"

Trần Chí Ôn giống như đang dạy dỗ vãn bối, dạy dỗ Dương Tử Hiên: "Cậu có thể chứng kiến sự tình phân chế độ thuế là rất tốt, phải có cảm giác nguy cơ, nhưng cũng không thể dùng nó để áp đặt cho toàn bộ mọi việc, phải phân tích thật toàn diện!”

“Trung ương một mực muốn phổ biến phân chế độ thuế, nhưng dùng lực mạnh đẩy ba năm, kết quả có lẽ vẫn là nửa vời như hiện tại, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ, cái chế độ này gây ra mâu thuẫn rất lớn tại địa phương."

"Thậm chí tôi có thể nói cho cậu biết một sự thật, từ năm 86, trung ương đã có ý định đưa ra sân khấu nguyên bộ chế độ cải cách tài chính, nhưng vì trực tiếp chạm đến đến lợi ích địa phương, lọt vào sự kịch liệt phản đối của mấy đại tỉnh vùng duyên hải, cuối cùng đã chết từ trong trứng nước."

Trần Chí Ôn vừa cười vừa nói: "Cậu, phải đọc nhiều những chuyện đã xảy ra trong lịch sử đi."

Dương Tử Hiên lắc đầu nói: "Không biết chủ tịch tỉnh ngài có chú ý tới một chỗ không?"

"Chỗ nào?" Trần Chí Ôn quay đầu nhìn nhìn Dương Tử Hiên hỏi.

"Năm nay, phó thủ tướng được phân công quản lý ngân hàng nhà nước chúng ta, Uông Thong Long đã nói, tài chính rất khó khăn, không thể để ngân hàng tiêu hao.”

“Nhưng hiện nay đang là tình huống nào, chủ tịch tỉnh ngài nên rõ ràng hơn tôi, đã đến hoàn cảnh không mượn tiền, ngay cả tiền lương cũng không phát ra được rồi!" Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.

"Chủ tịch tỉnh, ngài cảm thấy trung ương đang có ý gì đây? Chẳng lẽ thật sự để cho đám kia lãnh đạo cán bộ cơ quan trung ương đi ăn gió Tây Bắc?" Dương Tử Hiên mỉm cười hỏi.

Nụ cười trên mặt Trần Chí Ôn chậm rãi biến mất, tình huống Dương Tử Hiên nói, xác thực là hắn không quá lưu ý, gần đây hắn đang bận bịu vấn đề thay đổi chế độ xã hội các xí nghiệp quốc hữu vừa và nhỏ trong toàn bộ tỉnh.

"Chuyện cậu nói này, tôi xác thực không biết, cậu xác định phó thủ tướng Uông Thong Long đúng là đã nói những lời này sao?" Sắc mặt Trần Chí Ôn bắt đầu nghiêm trọng.

Phó thủ tướng Uông Thong Long hiện tại là thường vụ phó thủ tướng chủ trì công tác quốc vụ viện, lời hắn nói ra, đúng là không có mấy người dám khinh thường.

"Tôi không cần phải nói dối ở trước mặt ngài, chuyện như vậy, tôi muốn nói dối cũng không được, chỉ cần ngài hơi đi thăm dò một chút, là có thể có được kết luận chính xác." Dương Tử Hiên giang tay ra thanh minh.

Trần Chí Ôn gật gật đầu, nói: "Dựa theo những lời cậu vừa nói, xem ra trung ương đã quyết tâm cường lực phổ biến phân chế độ thuế!"

Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Tháng bảy đến, cả nước sẽ tổ chức hội nghị công tác tài vụ thuế vụ rồi, phó thủ tướng Uông Thong Long, với tư cách phó thủ tướng phân công quản lý thuế vụ tài chính, khẳng định cũng sẽ dự họp, đến lúc đó ngài càng có thể biết rõ rốt cuộc tôi phỏng đoán có đúng hay không."

"Tôi biết rõ chính phủ tỉnh các vị, còn có cả không ít chính phủ địa phương tỉnh ta, những năm này đều tích góp từng tí một, có được một ít tiền dư dả, cái này cũng là bởi vì chịu trách nhiệm bảo đảm nguồn tài chính cho chế độ quốc gia!”

“Nhưng chế độ chịu trách nhiệm tài chính này, cho đến khi qua nhiệm kỳ mới, nhất định sẽ trở thành một chế độ mang tính chất quá độ, hơn nữa, trong mấy năm này, tài chính trung ương một mực căng thẳng, thậm chí ngay cả tiền lương công tác cho một ít nhân viên cơ quan đơn vị cũng không phát ra nổi!”

“Tôi cảm thấy chế độ dao mổ thuế má khả năng sẽ rơi xuống rất nhanh, rơi xuống thẳng vào đầu tỉnh chúng ta." Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.

"Phân chế độ thuế xong xuôi, về sau, tài chính tỉnh chúng ta khẳng định sẽ căng thẳng, chút tiền dư ấy có vẻ càng quan trọng hơn, nếu như ngay cả chút tiền dư ấy cũng trực tiếp bốc hơi ở Hải Nam, chỉ sợ kết quả sẽ là không thể chịu nổi." Dương Tử Hiên ưỡn thẳng cái eo lên nói.

Trải qua Dương Tử Hiên phân tích một phen như vậy, Trần Chí Ôn cũng cảm thấy hơi không ổn, trong nội tâm bỗng nhiên cảm giác hơi bực bội rồi.

Những tài chính dư dả này, nếu quả thật sẽ bốc hơi tại Hải Nam, hắn là thường vụ phó tỉnh trưởng phân công quản lý tài chính, chỉ sợ là khó chối bỏ trách nhiệm.

"Chủ tịch tỉnh, kỳ thật tôi không muốn dấu diếm ngài, trước kia, người tham gia viết bài văn vẻ, phát biểu kí tên chỉ trích bong bóng bất động sản Hải Nam ở bên trong báo chí, chính là tôi!" Dương Tử Hiên chậm rãi nói.

Vừa nghe lời này, Trần Chí Ôn đúng là triệt để chấn động rồi, Dương Tử Hiên dám tham gia phát biểu văn vẻ kí tên như vậy ở bên trong báo tỉnh, đương nhiên cũng rất nắm chắc, không có khả năng phát biểu ăn nói bừa bãi.

"Cậu thật sự chắc chắn bất động sản Hải Nam sẽ sụp đổ như vậy sao?" Tuy trong lòng Trần Chí Ôn cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng vẫn chưa đến mức thất thố.

"Hiện tại, thời gian đã không còn nhiều lắm, nếu như chủ tịch tỉnh ngài tin lời của tôi, tốt nhất có thể ở trong một tuần lễ, động viên toàn bộ hệ thống tài chính tỉnh rút tiền đầu tư trở về!”

“Hiện tại cơ bản đã đến điểm tới hạn bong bóng Hải Nam có thể thừa nhận, thời cơ trung ương ra tay điều tiết khống chế vĩ mô đã thành thục." Dương Tử Hiên thở dài một hơi rồi nói.

"Cậu đoán bong bóng bất động sản Hải Nam đã đến điểm tới hạn, là căn cứ vào cái gì?" Giọng nói của Trần Chí Ôn có chút trầm trọng, hiện tại hắn không thể tùy ý như vừa rồi, trải qua Dương Tử Hiên phân tích một phen, hắn cũng bắt đầu cẩn thận.

"Chắc chủ tịch tỉnh càng thêm rõ ràng tình huống bên trong hơn tôi mới đúng chứ?"

Dương Tử Hiên cười cười nói: "Tất cả mọi người nhìn giá cả bất động sản Hải Nam không ngừng chạy lên trên, nhưng hiện tại, rất ít người ý thức được, ở bên trong mua bán oanh oanh liệt liệt đó, chính thức mua đất, được dùng cho việc ở lại và thương vụ hoạt động xây dựng, chỉ có sấp xỉ 30%, mà 70% là người đầu cơ tích trữ tiến hành lăng xê giá cả!”

“Hơn nữa, hoạt động xào nấu bất động sản, nhất là đầu cơ các biệt thự giá cả cao lại càng đạt đến tình trạng điên cuồng rồi, phòng ở dự kiến xây để bán vẫn còn đồ trên giấy, cũng đã bị xào đến xào đi, dễ dàng qua tay vài người chủ."

"70% mua bán, cũng không phải số tiền cuối cùng sẽ tiêu phí vào trong giao dịch bất động sản, mọi chuyện giống như là trò chơi gõ trống trên truyền hoa(gõ trống nối tiếp nhau), món hàng cuối cùng sẽ biến thành khoai lang phỏng tay." Dương Tử Hiên chậm rãi thở ra một hơi rồi nói.

Trần Ấu Trúc một mực ngồi ở bên cạnh lắng nghe cũng bắt đầu cau mày, nói: "Dường như sự tình rất giống Tử Hiên nói, trước kia con cũng không quá rõ ràng đối với tình huống Hải Nam, nhưng vẫn biết rõ, một ít giảng sư trẻ tuổi học viện chúng con đều từ chức xuống biển, cõi lòng đầy nhiệt tình đầu tư vào sóng gió bất động sản Hải Nam này."

Chậm rãi đứng dậy, Trần Chí Ôn nhìn nhìn rừng cây xanh um tùm bên ngoài, biệt thự Tỉnh ủy đều là một mình một chỗ, hoàn cảnh cũng tương đối đẹp.

"Xem ra sự tình thật đúng là cực kỳ nguy hiểm, nhưng trong một tuần lễ, muốn động viên toàn bộ hệ thống tài chính tỉnh thu hồi toàn bộ tài chính đầu tư tại Hải Nam, công việc này, độ khó rất lớn." Trần Chí Ôn nhíu mày nói.

"Một tuần lễ có phải là quá bức bách hay không?" Trần Chí Ôn quay đầu, nhìn nhìn Dương Tử Hiên đang yên ổn vững vàng ngồi trên ghế sa lon.

Dương Tử Hiên lắc đầu, dựa theo quỹ tích kiếp trước, quốc gia điều tiết khống chế vĩ mô sẽ được công khai tại thời điểm đầu tháng sáu, trước khi tháng bảy diễn ra hội nghị công tác tài vụ thuế vụ cả nước.

Tại phía dưới áp lực của điều tiết khống chế vĩ mô, bất động sản Hải Nam náo nhiệt cũng đột nhiên phanh gấp lại, rất nhiều tài chính lắng đọng, rất nhiều người đầu tư vào không ngừng kêu khổ, hối hận cũng không kịp.

"Chủ tịch tỉnh, chuyện này đương nhiên là càng nhanh càng tốt, có thể rất nhanh rút thì ngay lập tức rút khỏi, bảo trụ tài chính chủ lực trước, tài sản trên đất cũng không thể buông lỏng."

Dương Tử Hiên nghiêng nghiêng thân thể, nói: "Hiện tại Hải Nam giống như là một quả boom tùy thời có khả năng bạo tạc nổ tung, bị nổ chết, tuyệt đối chính là người có lòng tham lớn nhất."

Trần Chí Ôn chậm rãi dạo bước trở lại trên ghế sa lon, nói: "Ý ban đầu của tôi cũng là muốn rút một ít tài chính biên giới không dùng vào việc gì trước, tài chính chủ lực, bởi vì lực cản khi rút rất lớn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy..."