Giả Cán Bộ

Chương 367: Đến nhà cầu xin




Lúc này, Thư Bình liền gọi thư ký đưa báo chí hôm nay vào, hơn nữa còn cẩn thận dặn dò, bảo thư ký đi ra ngoài tìm hiểu tin tức một tý, nhìn xem Lý Văn đang bận rộn cái gì.

...

Ban đêm hàng lâm, cả Tử Kim biến thành một mảnh phồn hoa, đèn bảy màu chớp chớp khắp nơi, thành phố lớn nhất khu trung bộ này liền lộ ra khuôn mặt rạng ngoài.

Dương Tử Hiên về đến nhà, thay đổi quần áo, tắm rửa một cái, đang muốn vào thư phòng, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Dương Tử Hiên hơi sững sờ, đã trễ thế như vậy, ai còn tìm tới tận cửa vậy?

Bình thường, loại sự tình này đúng là không nhiều lắm.

Dương Tử Hiên hướng tiểu Thiến bĩu môi, ý bảo tiểu Thiến mở mé cửa ra xem rốt cuộc là ai?

Mở cửa ra, một khuôn mặt có chút tái nhợt hiện lên, lộ ra tại ngoài cửa, tiểu Thiến không biết tiểu cô nương thân thể no đủ này là từ đâu xuất hiện, liền hỏi một tiếng: "Cô tìm ai?

"Tôi tìm thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phó sở trưởng sở giám sát Dương Tử Hiên tiên sinh." Xưng hô thế này đúng là cực kỳ khó nhớ, tiểu Thiến quay đầu nhìn nhìn Dương Tử Hiên đứng ở trên bậc thang.

Dương Tử Hiên đang cố gắng nhớ xem giọng nói này rốt cuộc là ai, nhưng lại không nghĩ ra rồi, những năm gần đây, hắn tiếp xúc với nhiều cô gái lắm, thật sự không nhớ nổi cô gái nào có giọng nói như vậy.

Phất phất tay áo, ý bảo tiểu Thiến để cho nàng tiến vào, cô gái vừa tiến đến đại sảnh, liền gặp được Dương Tử Hiên đứng ở trên bậc thang, lập tức phù phù một tiếng quỳ xuống, mang theo tiếng khóc nức nở: "Dương sở trưởng, xin anh cứu gia đình chúng tôi, cứu mẹ tôi, em trai của tôi! "

Trong lòng Dương Tử Hiên thầm kinh hãi, cô gái này rõ ràng là Đường Ung Dung, ngày hôm qua mình nhìn thấy ở trước cửa nhà Đường Lập kia nha, làm sao nàng lại tìm được đến tận nhà mình rồi?

"Mau đứng lên, mau đứng lên." Dương Tử Hiên vội vàng đi xuống thang, hai tay nâng Đường Ung Dung lên.

Đường Ung Dung ban đầu còn có chút kiên trì quỳ xuống, nhưng khi nhìn thấy Dương Tử Hiên rất kiên quyết, Đường Ung Dung mới đứng lên, hai mắt đẫm lệ, mặt dính đầy nước, có vẻ rất động lòng người, là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Trịnh Bình lớn lên, nhan sắc cũng không kém, Đường Lập chắc cũng là người tuấn tú lịch sự, Đường Ung Dung được di truyền gien xinh đẹp của cha mẹ.

Nếu như không phải gia đình phát sinh biến cố, với tư cách con gái thị trưởng, Đường Ung Dung coi như là lá ngọc cành vàng rồi, đáng thương, lá ngọc cành vàng như vậy, trong vòng một đêm đã mất đi chỗ dựa lớn nhất.

"Dương sở trưởng, anh nhất định phải giúp đỡ tôi." Đường Ung Dung còn chưa nói dứt hai câu, lại bắt đầu lau nước mắt rồi, làm cho Dương Tử Hiên nhíu mày, không biết cử chỉ cô gái này là vô tâm, hay là chuyên môn xếp đặt thiết kế.

Vấn đề gì cũng không nói, liền yêu cầu Dương Tử Hiên hỗ trợ, còn dùng kế hoạch nước mắt của cô gái xinh đẹp, bắn trăm phát trăm trúng, lại làm cho trong lòng Dương Tử Hiên không thể không nổi lên một tia cảnh giác.

"Cô nói trước đi đã, tôi phải xem xem có thể giúp đỡ nổi hay không." Dương Tử Hiên không hề đáp ứng, mà là để lại cho mình một con đường sống.

Đường Ung Dung nhìn thấy Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy, thoạt nhìn thì tuổi tác không hề khác gì mình, gọi Dương Tử Hiên là chú thì không có ý tứ, cũng chỉ có thể kêu là Dương sở trưởng.

"Dương sở trưởng, ba ba tôi bị người làm hại, chết thảm, mẹ tôi ngày hôm qua cũng không phải cố ý nói vậy, nguyên nhân là em trai của tôi đã bị bọn Đường Đại Minh khống chế, mẹ tôi không thể không nói lời nói trái lương tâm như vậy, xin ngài rộng lượng, tha thứ cho mẹ tôi."

Trong giọng nói Đường Ung Dung còn mang theo một tia non nớt, nhưng nói chuyện trật tự rõ ràng, nếu như là cô gái bình thường, gặp gỡ gia biến lớn như vậy, chỉ sợ sớm đã nói năng lộn xộn rồi, xem ra con gái nhà quan lại quả nhiên là không tầm thường.

"Sự tình mẹ cô, tôi sẽ không trách nàng, điểm ấy thì cô cứ yên tâm đi, chỉ là, cô nói ba ba của cô bị người làm hại, cô có chứng cớ gì không?" Dương Tử Hiên nhắm mắt lại hỏi.

Tay chân Đường Ung Dung hơi loạn, Dương Tử Hiên vỗ vỗ bờ vai của nàng, nàng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói: "Mẹ tôi có căn cứ chính xác chứng minh bọn hắn hại ba ba của tôi, đặt ở một cái địa phương an toàn, nhưng hiện tại tôi không dám đưa cho ngài, tôi sợ bị người theo dõi phát hiện."

Dương Tử Hiên nhíu mày hỏi: "Cô nói bọn họ là ai?"

"Đúng là đám người An Thuyền thị ủy kia, nhất là Đường Đại Minh!" Đường Ung Dung nói đến tên của Đường Đại Minh, mắt như muốn phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng là Đường Đại Minh, cái tên mặt người dạ thú này xếp đặt thiết kế hại chết ba ba của tôi, ngày đó chiếc xe của ba ba tôi đã mang đến một xưởng sửa chữa ô tô bảo hành sửa chữa, bảo hành sửa chữa trở về, ba ba của tôi cũng không chú ý, chờ xe lên tốc độ cao, xe đột nhiên xảy ra vấn đề, phanh lại không nhạy, mới chết thảm trên đường cao tốc!"

Sắc mặt Dương Tử Hiên trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị: "Vậy thì động cơ để Đường Đại Minh hại ba ba của cô là cái gì đây? Cô có biết không?"

"Sự tình trên quan trường, tôi cũng không hiểu nhiều, tôi chỉ là nghe mẹ tôi nói, ba ba của tôi bình thường có rất nhiều mâu thuẫn với Đường Đại Minh.”

“Gần đây Đường Đại Minh một mực được tuyên truyền, sắp lên chức phó chủ tịch tỉnh, nhưng Đường Đại Minh rất tham lam, mặc dù hắn lên chức phó chủ tịch tỉnh, vẫn không muốn buông tha cho khối căn cứ địa An Thuyền này.”

“Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ba ba của tôi có thể thuận lợi tiếp nhận chức bí thư thị ủy, nhưng quan hệ giữa Đường Đại Minh và phó bí thư thị ủy Ân Lực rất tốt, hắn muốn để cho Ân Lực nhậm chức bí thư thị ủy, nhưng ba ba của tôi đè ở phía trước, hắn phải nghĩ biện pháp diệt trừ ba ba của tôi..."

Dương Tử Hiên nhấc chân bắt chéo, hắn đang cân nhắc độ tin cậy trong lời Đường Ung Dung nói, có phải là có thành phần thêm mắm thêm muối và tự suy đoán hay không.

Đối với Đường Ung Dung, Dương Tử Hiên cũng đã đi đến nhà Đường Lập điều tra, đụng phải nàng, về sau, mới bảo Phan Bách Văn đi tìm hiểu.

Phan Bách Văn hiểu biết về người thân của Đường Lập cũng không phải quá toàn diện, chỉ nói về việc trước kia Đường Ung Dung khá ngây thơ, đoán chừng là vì cái chết của cha, khiến cho Đường Ung Dung bắt đầu lập tức thành thục.

Chỉ là, Dương Tử Hiên có chút đau đầu, không biết loại thành thục này của Đường Ung Dung là tốt hay xấu.

Đường Ung Dung nói lời này, cơ bản không sai sự thật, nhưng chi tiết, tỉ mỉ cụ thể bên trong, chắc là do nàng và Trịnh Bình phỏng đoán, Dương Tử Hiên biết rõ, không thể tin hoàn toàn những lời nói này.

Cho dù Đường Đại Minh hung ác hơn nữa, muốn xây dựng An Thuyền thành vương quốc độc lập và căn cứ địa của hắn, cũng khó có thể trực tiếp tham dự xếp đặt thiết kế mưu hại một cán bộ cấp chính sảnh, huống chi là cán bộ loại Đường Lập này, sẽ phải lên cấp cao hơn cả chính sảnh, Đường Đại Minh càng sẽ không ngu xuẩn đến mức trực tiếp tham gia.

Dù sao, sự tình mưu hại quốc gia cán bộ như vậy, một khi bị điều tra ra, Đường Đại Minh sẽ gánh chịu nguy hiểm chính trị không thể đo lường, cả đời hắn cũng coi như triệt để bị hủy.

Bởi vậy, mặc dù Đường Lập thật đúng là Đường Đại Minh bày ra thủ đoạn mưu hại, nhưng động cơ Đường Đại Minh chắc chắn sẽ không chỉ là vì Đường Lập là chướng ngại vật trên con đường chính trị, đánh bại hắn, để cho Ân Lực thượng vị bí thư thị ủy, như vậy quá đơn giản, khẳng định còn có nội dung càng sâu đáng giá để đào móc.

Trong đầu Dương Tử Hiên chợt lóe lên một ý niệm —— trừ phi, Đường Lập uy hiếp được Đường Đại Minh tiến bộ lên chức, thậm chí còn uy hiếp được kiếp sống chính trị của Đường Đại Minh, như vậy, Đường Đại Minh mới có thể dùng hết sức lực diệt trừ Đường Lập.