Giả Cán Bộ

Chương 360: Đi đi




"Không muốn làm gì, chỉ muốn quan tâm đến tương lai phát triển của tiểu Đường Đường một tý mà thôi."

Mặc dù Mai cục trưởng cười, nhưng lãnh ý trong giọng nói, che dấu thế nào cũng không che dấu được, nói: "Tôi đã phái người canh giữ ở đối diện số năm mươi hai phố Ánh Lam, hiện tại đúng là thời kì nguy hiểm, tôi cũng không muốn nhìn thấy tiểu Đường Đường xảy ra chuyện gì, tôi không thể để cho lão thị trưởng ở dưới cửu tuyền cũng không thể yên bình."

Trịnh Bình kinh hãi thất sắc, không nghĩ tới, Mai cục trưởng vậy mà đã khống chế con của mình, nhưng Trịnh Bình cuối cùng vẫn là người đã làm phu nhân thị trưởng một năm, là phu nhân lãnh đạo thành phố nhiều năm năng lực, ứng biến vẫn phải có, miệng bình tĩnh nói: "Nói đi, anh nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần anh không làm thương tổn con của tôi, chuyện trong phạm vi tôi đủ khả năng làm, tôi cũng có thể làm cho anh!"

Mai cục trưởng ngửa đầu cười ha ha một tiếng, nói: "Trịnh đại tỷ quả nhiên là một người biết chuyện, tôi nói một chút như vậy, chị đã hiểu ra rồi!"

"Tôi cũng không cần chị làm gì, chỉ muốn chị từ từ phối hợp với công tác cục công an chúng ta một tý, hiện tại có một lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đi tìm chị, chờ một lát nữa, hắn sẽ tìm chị hỏi một vài vấn đề, chị biết nên trả lời thế nào không?" Giọng nói Mai cục trưởng lạnh như băng.

Thân thể Trịnh Bình run lên, đáp lại nói: "Tôi rõ rồi."

Mai cục trưởng gật gật đầu, lại phân phó vài câu: "Điện thoại, chị không cần cúp, cứ để ở đâu đó, tôi muốn nghe được nội dung nói chuyện giữa các người, chị không cần phải trông cậy vào chuyện có thể gạt chúng ta..."

Đang nói chuyện, cửa quả nhiên bị động đậy, Trịnh Bình cẩn thận chống điện thoại vào một chỗ, bên kia điện thoại có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên này.

Hiện tại chính thức đang vào buổi chiều, ánh mặt trời cực kỳ mãnh liệt, Dương Tử Hiên híp mắt lại, nhìn nhìn cô gái trước mắt này, mặc dù là mặt mũi tràn đầy u sầu, nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp trời sinh của nàng.

Khuôn mặt kiều mỵ, ở trên đầu là nón che nắng, vào thang lầu vẫn không lấy xuống, có thể là quên, đứng ở góc độ của Dương Tử Hiên, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt, nhưng mặc dù là nửa bên mặt, vẫn rất quyến rũ.

"Nơi đây chính là địa phương anh muốn tìm, cũng là nhà của tôi." Cô gái quay đầu nhìn nhìn Dương Tử Hiên, và Lưu Bất Khắc đi theo Dương Tử Hiên sau lưng, đang nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.

Lưu Bất Khắc hiện tại đúng là tâm như mặt nước phẳng lặng, trước kia Dương Tử Hiên có ý định để cha mẹ Lưu Bất Khắc chuyển đến Nam Hồ, ai biết công tác Dương Tử Hiên lại có thay đổi mới, cho nên cũng không dời hai người đi, tăng thêm cha mẹ Lưu Bất Khắc không muốn đến Nam Hồ, cứ đứng ở quê quán là thành phố Đại Danh.

Trước kia, cha mẹ lão Lưu không chào đón Lưu Bất Khắc lắm, hiện tại lão Lưu có công tác, lại là lái xe cho đại lãnh đạo, trên mặt cha mẹ cũng có ánh sáng, bắt đầu thu xếp hôn sự của lão Lưu, giới thiệu mấy cô gái cho Lão Lưu, lão Lưu gặp lại bạn học trước kia, hai người ăn nhịp với nhau, hiện tại đang sống trong tình yêu cuồng nhiệt.

Đối với chuyện riêng của thủ hạ, Dương Tử Hiên đương nhiên cũng hết sức quan tâm, nhất là lão Lưu, loại tâm phúc bên trong tâm phúc này, Dương Tử Hiên càng chú ý hơn.

Thủ đoạn lung lạc nhân tâm, Dương Tử Hiên rất hiểu, trực tiếp chuyển công tác bạn gái lão Lưu đến tỉnh thành, hiện tại hai người thật sự là dính giống như đầu gối và bắp chân, hai người đều đến tuổi cưới gả rồi, trực tiếp định hôn lễ vào cuối năm.

"Cô và cùng Đường Lập thị trưởng quan hệ ra sao?"

"Ông ta là cha tôi, vào đi."

Dương Tử Hiên ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới, thế giới lại nhỏ như vậy, vậy mà đụng phải con gái Đường Lập ngay tại cửa.

Tuy chưa thấy qua bộ dáng Đường Lập tròn méo thế nào, nhưng cô con gái Đường Lập này lớn lên thật đúng là rất tốt, khuôn mặt u sầu nhàn nhạt, không làm cho nàng mất đi vẻ xinh đẹp, mà lại làm cho nàng thoạt nhìn có chút khí chất người phương tây.

T-shirt ngắn tay, giầy thể thao trắng nõn, sạch sẽ mà tinh khiết, có vẻ đầy sức sống thanh xuân, bắp chân nho nhỏ lộ ra tại trước mắt Dương Tử Hiên, trắng nõn mà đầy đặn, bộ ngực phía dưới cái áo T-shirt nhô lên cao cao, vòng eo hết sức nhỏ mềm mại, làm cho người ta không nhịn được mà muốn tiến lên ôm chặt lấy nàng.

"Em tên là gì?"

"Đường Ung Dung!"

Cửa mở ra, lộ ra nửa bên mặt của Trịnh Bình, nhìn thấy con gái, trên mặt không có huyết sắc của Trịnh Bình lộ ra một tia dáng tươi cười khó có được, nhưng khi chứng kiến Dương Tử Hiên, khuôn mặt tươi cười đã không còn đâu nữa.

"Ung Dung, hắn là ai vậy?" Trịnh Bình biết rõ còn cố hỏi, tuy nàng biết rõ, người này khẳng định chính là lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, nhưng từ sau khi nghe thấy Trịnh Mộc Đa bị bêu xấu, về sau, Trịnh Bình cũng không hề tin người của Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, trong đầu đã sớm sinh ra ý nghĩ, quạ đen trong thiên hạ đều giống nhau.

Đường Ung Dung vội vàng giới thiệu một tý, nhưng Trịnh Bình lại không cho Dương Tử Hiên sắc mặt hoà nhã, để cho Đường Ung Dung tiến vào, về sau, trực tiếp muốn đóng cửa, ngăn Dương Tử Hiên ở bên ngoài.

"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, người ta đến điều tra ba ba chúng con chết bởi vì cái gì, mẹ làm gì vậy?" Đường Ung Dung có chút giật mình, ngăn cản Trịnh Bình lại.

"Anh mau vào đi, tâm tình mẹ của tôi vài ngày này không tốt, anh phải cẩn thận một chút..." Đường Ung Dung vội vàng kéo Dương Tử Hiên từ trong khe cửa đi vào, ngay sau đó, Lưu Bất Khắc lập tức tiến vào theo.

Dương Tử Hiên cảm giác có chút khác thường rồi, mình đến điều tra cái chết của Đường Lập, tại sao trong mắt Trịnh Bình lại tràn ngập địch ý, tựa như mình chính là hung thủ sát hại Đường Lập vậy.

"Chị chính là vợ Đường Lập, chị Trịnh Bình à? Tôi là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tỉnh phó sở trưởng sở giám sát Dương Tử Hiên, cái này là chứng nhận công tác của tôi, hôm nay tôi tới tìm chị, chủ yếu là vì để tìm hiểu rõ một ít tình huống về Đường Lập." Dương Tử Hiên lộ ra thân phận của mình, xem Trịnh Bình có phản ứng gì.

"Tôi không cần biết cậu là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh hay Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, cậu không cần hỏi, cái gì tôi cũng không biết." Trịnh Bình giận dỗi, ngồi ở trên mặt ghế, điện thoại đặt ở bên cạnh.

Một đầu khác điện thoại, Đường Đại Minh và Mai cục trưởng đều đưa cái đầu nghe ngóng ống điện thoại, nghe một đầu khác đang đối thoại, nhìn nhau cười một tiếng, thầm nói, Trịnh Bình này có lẽ là rất hiểu chuyện.

"Mẹ, mẹ đang làm gì đó, đây là lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, trước đây không phải mẹ một mực nói phải đợi người trong tỉnh đến điều tra ư, tại sao hiện tại lãnh đạo trong tỉnh đến, mẹ lại như vậy?"

Đường Ung Dung lại không chú ý tới chiếc điện thoại bị đặt bên cạnh, chứng kiến hành động cực kỳ khác thường của mẹ, thậm chí Đường Ung Dung còn hoài nghi, có phải là mẹ mình bị bức đến điên, tinh thần có vấn đề rồi hay không.

"Ung Dung, con biết mình đang nói cái gì không? Ba ba của con chết ở thành phố, không phải đã sớm có định luận sao? Cục giao thông và cục công an thành phố đã sớm thông báo cha con chết vì tai nạn xe cộ, sự tình sớm đã được xác định rồi, còn điều tra cái gì?" Trịnh Bình ôm đầu con gái nói.

Đường Ung Dung cảm thấy như không biết mẹ mình, thoáng cái đã giãy từ trong ngực Trịnh Bình ra, lui từng bước một về phía sau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin, nói: "Bà là ai? Bà không phải mẹ tôi, mẹ tôi không phải như thế, bà không có khả năng nói những lời này..."

Trong nội tâm Trịnh Bình quặn đau một hồi, hết lần này tới lần khác, lại không thể nói ra chân tướng, điện thoại bên cạnh vẫn còn nghe lén lắm, chỉ cần nàng nói một câu không đúng, khả năng là Đường Đại Minh và Mai cục trưởng đầu kia điện thoại sẽ phân phó một số người giết chết con của nàng.

Cho nên, hiện tại nàng chỉ có thể nói lời trái lương tâm, chỉ như vậy, con trai của nàng mới có thể có sống yên ổn.