"Hôm nay phải sửa lại hành trình của tôi!" Dương Tử Hiên ngồi xuống trên ghế.
Hồ Khải vội vàng lấy một quyển vở nhỏ từ trong lòng ngực ra, nói: "Ngài cứ nói, tôi sẽ ghi nhớ!"
"Hôm nay cậu ở lại văn phòng, nhiệm vụ chính là nghe ngóng, tôi chắc chắn hôm nay điện thoại của tôi sẽ bị bận cả ngày!"
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: "Phàm điện thoại tìm tôi, đều nói tôi đã tự mình đi thành phố An Thuyền, bảo bọn họ trực tiếp gọi cho Thuộc Bình bí thư, phòng hai kiểm tra kỷ luật cũng là nơi Thuộc Bình bí thư được phân công quản lý."
"Nếu Thuộc Bình bí thư tìm tôi, cậu cũng nói như thế, nói từ sáng sớm tôi đã tới thành phố An Thuyềnđiều tra hiện trường, bảo hắn phụ trách tất cả mọi việc!"
Hồ Khải nâng con mắt lên, bút trong tay không ngừng ghi chép.
Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện, khóe miệng có một tia đắc ýkhó có thể phát giác, hắn đây là đang muốn gác Thuộc Bình ở trên lò lửa nướng.
Dù sao, tình thế đang phát triển càng ngày càng thêm nghiêm trọng, Dương Tử Hiên cảm thấy tin tức rất nặng nề, hắn cũng không nhất định có thể gánh hết, cho nên mới kéo Thuộc Bình xuống ngựa.
Hắn đây là cố ý rời khỏi vòng nước xoáy trung tâm, để cho Thuộc Bình đứng ở trung tâm vòng nước xoáy, bản thân Thuộc Bình che dấu năng lượng không nhỏ, Dương Tử Hiên cũng có tâm tưmuốn nhờ năng lượng của Thuộc Bình, không muốn để cho Thuộc Bình ngồi yên không đếm xỉa đến.
"Hoạt động chủ yếu của tôi hôm nay là đi thành phố An Thuyền, chủ yếu là nói chuyệncùng bí thư thị ủy An Thuyền, Đường Đại Minh, còn cả nói chuyện cùng cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền." Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.
"Còn cậu, thoáng đi thăm dò ghi chép hội nghị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tổ chức lần trước, nhìn xem lần trước, trong hành động chỉnh đốn bầu không khí dùng khoản chi tiêu công vào ăn uống, người nào chịu trách nhiệm An Thuyền?"
Dương Tử Hiên híp hai mắt lại, nói: "Tra được thì gọi điện thoại nói cho tôi biết."
Phân phó xong, Dương Tử Hiên không tiếp tục ở trong phòng làm việc chờ đợi nữa rồi, trực tiếp lên xe, ra khỏi đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Thời điểm xe ra ngoài cửa đại viện Tỉnh ủy, xe La Tử Cường cũng vừa vặn chạy nhanh tiến vào, hai xe nghiêng nhau mà qua, La Tử Cường cũng phát hiện ra Dương Tử Hiên, ánh mắt nhìn Dương Tử Hiên, khóe miệng lộ ra một dáng tươi cười quỷ dị, Dương Tử Hiên thì chau mày lại.
...
Lên đường cái, về sau, Dương Tử Hiên lập tức bấm điện thoại Trương Tuyết Bách, Trương Tuyết Bách vừa ăn bữa sáng, nghe nói Dương Tử Hiên muốn đi An Thuyền, cũng thích thú tự nói muốn đi cùng Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên không lay chuyển được nàng, chỉ có thể để cho nàng tới.
Thời điểm lên xe, Trương Tuyết Bách đưa cho Dương Tử Hiên một phần báo chí.
"Báo chí gì? Lại là chuyện cười à?" Dương Tử Hiên tiếp nhận báo chí, cười nói.
Trương Tuyết Bách tức giận liếc nhìn Dương Tử Hiên, nói: "Lửa sắp thiêu đến lông mày máo rồi còn cười được."
Dương Tử Hiên mở báo chí ra xem xét, tin tức Trịnh Mộc Đa trọng thương nằm viện quả nhiên là ở ngay trang đầu.
"Đám phóng viên này nắm tin tức thật đúng là nhanh, tối hôm qua gặp chuyện không may, hôm nay liền đưa lên trang đầu rồi!" Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên nụ cười lạnh.
"Khẳng định có người thao tác rồi, nói không chừng Trịnh Mộc Đa Vẫn chưa xảy ra việc gì, đã có người dự đoán được trước!" Trương Tuyết Bách cười nói.
Dương Tử Hiên nao nao nói: "Khả năng này rất lớn, Tuyết Bách, chị ngẫm lại xem, báo chí này tối hôm qua đã in ấn xong chưa? Bản thảo đã định ra chưa? Trịnh Mộc Đa là gặp chuyện không may lúc rạng sáng, tại sao nhanh như vậy liền đưa lên trang đầu đây? Rất rõ ràng, chính là có âm mưu tốt rồi!"
Trương Tuyết Bách gật gật đầu, nói: "Có đạo lý, bên trong đài phát thanh tỉnh và báo tỉnh đều có người giở trò quỷ, đây là khẳng định, lần trước phóng viên cậu muốn tôi tìm, địa chỉ điện thoại, tôi cũng đã tìm được rồi, chừng nào cậu cần?"
Giơ thuốc trong tay lên, Trương Tuyết Bách tỏ vẻ không ngại, Dương Tử Hiên mới bắt đầu châm, nói: "Đêm nay, đêm nay tôi sẽ gặp phóng viên đó!"
"Đúng rồi, Trương Luân bí thư mấy ngày nay có nói thêm gì không?" Dương Tử Hiên nghiêng thân thể, hỏi thăm.
Tuy trước kia Trương Luân đã làm ra chỉ thị phê đối với bản án này, nhưng Dương Tử Hiên rất khó phỏng đoán tâm lý những quan lớn này, không biết cách nghĩ của Trương Luân có thể biến đổi hay không.
"Không nói gì, có lẽ vẫn giống như bình thường, nhưng tôi cảm thấy ba ba bình tĩnh như vậy, lại có điểm gì đó là lạ!" Trương Tuyết Bách thở dài một hơi nói.
"Không thể nào?"
Dương Tử Hiên có chút luống cuống, nói: "Chị đừng làm tôi sợ."
"Không dọa cậu, thật sự là vậy, v mang bộ dạng này, tôi chắc chắn ba tôi đã ngửi được mấy cái gì đó càng sâu hơn rồi, đứng ở vị trí ba tôi để suy nghĩ vấn đề, không giống đứng ở vị trí cậu nhìn vấn đề." Trương Tuyết Bách thở dài nói.
Dương Tử Hiên trầm mặc một hồi mới hỏi: "Tuyết Bách, chị có quen biết Đường Đại Minh này không?"
Trương Tuyết Bách lắc đầu, nói: "Không biết."
"Tôi cảm thấy người này không đơn giản, tối hôm qua tôi không ngủ được, cẩn thận suy nghĩ một chút, từ trước lúc chuyện Trịnh Mộc Đa xảy ra, tôi và La Tử Cường, phái bản địa đã giao thủ, hắn bị cục công an thành phố An Thuyền bắt, rất có thể chính là xuất phát từ Đường Đại Minh, nhưng tôi đoán được, lại không có biện pháp tìm ra chứng cớ."
"Tình thế Trịnh Mộc Đa chuyển biến xấu, sau khi Hứa Chí Văn bị đưa đến cơ quan tư pháp, quan hệ giữa tôi và phái bản địa bắt đầu chuyển biến xấu, tôi cảm giác, rất có thể đài phát thanh tỉnh và báo tỉnh đưa tin về Trịnh Mộc Đa, là có phái bản địa đứng ở phía sau!” Tử Hiên thận trọng nói.
Sắc mặt Trương Tuyết Bách cũng ngưng trọng hẳn lên.
"Rất hung hiểm!"
Dương Tử Hiên có thể chứng kiến một tia sầu lo trên mặt Trương Tuyết Bách, vội cười nói: "Tuyết Bách, chị cũng không cần quá lo lắng, chị và Trương Luân bí thư đều là hậu thuẫn kiên cường của tôi, có ủng hộ của hai người, tôi cũng không phải sợ Đường Đại Minh hắn!"
"Tử Hiên, có phải cậu đã hơi xem thường năng lượng của một bí thư thị ủy rồi hay không? Cậu có biết, tài nguyên chính trị một bí thư thị ủy có thể sử dụng, không phải là một người đứng đầu bình thường có thể so sánh."
Trương Tuyết Bách thở dài một hơi rồi nói: "Hiện tại chắc cậu đã cảm giác được năng lượng của Đường Đại Minh rồi, Trịnh Mộc Đa hơn phân nửa chính là bị Đường Đại Minh làm thành như vậy, nhưng cậu lại không cách nào bắt được nhược điểm của hắn, không có chứng cớ, cậu căn bản không có biện pháp làm gì hắn."
"Tuy kinh tế thành phố An Thuyền rớt lại phía sau, địa vị chính trị cũng không phải đặc biệt cao, nhưng lại là một đại thành phố!" Trương Tuyết Bách.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, lão chủ tịch đã nói qua, nhiều người lực lượng lớn, nhân tài thành phố An Thuyền không thiếu, lần này lặng yên không một tiếng động khiến cho Trịnh Mộc Đa trọng thương nằm viện, còn đánh tôi và Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh một cú, đây chính là một nhân tài."
"Tử Hiên, vậy thì hiện tại cậu đã nghĩ ra phương pháp phá giải cục diện xấu chưa?" Trương Tuyết Bách hỏi.
Gõ gõ khói bụi, Dương Tử Hiên nhìn nhìn ngoài cửa sổ, hai con mắt híp lại, nói: "Tôi bây giờ là hai mắt đen kịt, làm sao để phá cục? Đầu tiên, tôi phải hiểu và thăm dò thái độ Đường Đại Minh một chút mới được, nếu như hôm nay thuận lợi mà nói, chắc có thể tiến hành tìm hiểu hành động của thành phố An Thuyền, hiểu rõ rồi, về sau mới làm tiếp kết luận! "
"Nhắc tới cũng đúng, trước kia tôi cũng không hề chú ý đến nhân vật Đường Đại Minh này, Trang Tiểu Nhu vợ hắn tôi lại chứng kiến vài lần." Trương Tuyết Bách vén hai chân lên, có thể chứng kiến bắp chân trắng nõn.
"Có thể nói với tôi không? Tôi muốn hiểu một tý về Đường Đại Minh này, kể cả vợ con của hắn, dù sao thì hắn mới đúng là nhân vật mấu chốt trong lần này!" Dương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào cặp môi đỏ mọng kiều diễm của Trương Tuyết Bách, đầu óc trong chốc lát đã hiện lên thân thể trắng bóng mềm mại của Trương Bích Tiêu.