Giả Cán Bộ

Chương 284: Mắt không có ai




Đợi chứng kiến một đoàn người Dương Tử Hiên từ trước cửa cao ốc sở quốc thổ lái xe rời đi, Tiền trưởng phòng lập tức chạy vào trong văn phòng.

Văn phòng tài vụ còn có mấy nhân viên công tác đang tăng ca, đây là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến Tiền trưởng phòng bình thường vênh mặt hất hàm sai khiến hồn lìa khỏi xác như thế, thời điểm chạy vào văn phòng, thậm chí mấy lần bị một cái băng ghế làm cho ngã xoài xuống đất.

Nhân viên công tác phòng tài vụ đều là cậu xem tôi, tôi xem cậu, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì quan trọng, vậy mà có thể làm cho Tiền trưởng phòng bình thường thoải mái nhàn nhã không bình tĩnh như thế.

Tiền trưởng phòng xông vào phòng làm việc của mình, vội vàng bấm điện thoại tư nhân của Hứa Chí Văn, bởi vì tâm tình lo lắng, hắn mấy lần ấn sai số điện thoại, mất mấy phút mới ấn được đúng.

"Hứa sở sao? Xảy ra đại sự rồi." Tiền trưởng phòng tê liệt ngồi trên mặt ghế nói.

Một đầu khác của điện thoại, Hứa Chí Văn đang ôm một cô gái, uống hớp rượu đỏ, sau đó mới điện thoại.

"Tôi nói lão Tiền này, nửa đêm canh ba, xảy ra cái đại sự gì? Không phải là cậu lên người cô nương nào đó, không có tiền cho, bị người ta bắt à? Có muốn tôi lập tức phái người đưa tiền qua cứu cấp hay không." Hứa Chí Văn trêu chọc cười nói, thời điểm nghe điện thoại, vẫn hôn cô gái trong ngực vài cái.

Tiền trưởng phòng thở phì phò, không kịp phân tích, lắp bắp nói: "Không phải, Hứa sở, ngài hãy nghe tôi nói..."

"Từ từ, tôi đang nghe cậu nói, cậu làm sao vậy, thở cũng không kịp thở nữa, không phải là trúng gió độc đấy chứ? Có muốn tôi lập tức phái người đưa cậu đi bệnh viện hay không?" Hứa Chí Văn hút thuốc, ôm cô gái nói.

Tiền trưởng phòng cuối cùng cũng thở được mấy hơi, nói: "Xảy ra đại sự, vừa rồi Dương Tử Hiên mang theo chủ nhiệm Trần Tây Trữ, còn có mấy nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đến, lấy đi một đống lớn sổ sách của sở quốc thổ chúng ta."

"Tôi phỏng chừng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh muốn tra sổ sách về anh đó!" Tiền trưởng phòng có chút hư thoát nói.

Sắc mặt Hứa Chí Văn đột biến, nhất thời đẩy cô gái trong ngực sang một bên, đứng dậy hỏi: "Cái gì? Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh? Đã trễ thế như vậy rồi, Dương Tử Hiên ăn no rỗi việc, còn dẫn người đi qua đấy đòi sổ sách à?"

Tiền trưởng phòng cũng loạn đến mức nước mắt sắp rơi xuống, nói: "Đúng vậy đó, tôi cũng không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên nổi điên cái gì nữa, vậy mà nửa đêm còn dẫn đội tới đòi sổ sách, bắt đầu là muốn tra sổ sách về Kha Nhưng, ai biết, bắt được sổ sách Kha Nhưng xong, về sau, liền lập tức đòi toàn bộ sổ sách từ lúc anh thăng nhiệm phó cục trưởng."

"Cậu bị ngốc à? Cậu không biết cự tuyệt, không biết gọi điện thoại xin chỉ thị tôi trước à?"

Hứa Chí Văn kéo kéo cà- vạt, giận dữ hét lên.

Tiền trưởng phòng ngửa đầu ra, nằm ở trên ghế sa lon, thở dài một hơi, nói: "Tôi cũng không biết, lúc đó rất muốn xin chỉ thị của anh một chút, nhưng Dương Tử Hiên căn bản là không để cho tôi có cơ hội này, không ngừng lợi dụng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kỷ luật, kỷ luật đảng để dọa tôi, tôi bị dọa đến mức động cũng không dám động."

Hứa Chí Văn vung một chân lên, đá bay cái ghế.

Bên cạnh, mấy cô gái tiếp viên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy sắc mặt Hứa Chí Văn rất không tốt, đều có chút cảm giác sợ hãi.

Hứa Chí Văn trầm mặc một hồi, nhìn đèn nê ông chớp chớp ngoài cửa sổ, cách đó không xa, trên mặt đường cái, xe cộ như nước, sắc mặt hắn chậm rãi trầm xuống.

Rốt cuộc Dương Tử Hiên này muốn chơi xiếc gì, không phải nói có nhược điểm đều cảm thấy sợ hãi sao?

Chẳng lẽ Dương Tử Hiên này thật sự không sợ mình đem tình huống giữa hắn và Khả Cũng tố cáo ra ngoài?

"Tình huống này…..tôi biết rồi, tạm thời cậu không cần phải tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp." Hứa Chí Văn có chút mỏi mệt nói.

"Hứa sở, trước kia không phải anh đã nói, Dương Tử Hiên này đã được anh giới thiệu một nữ sinh viên rất tốt rồi sao? Tại sao Dương Tử Hiên này vẫn bá đạo như vậy?"

"Hắn muốn sổ sách, rõ ràng là muốn điều tra anh, hơn nữa là cái chủng loại muốn tra đến cùng kia...."

"Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết, hắn cũng không biết là mình có nhược điểm nằm trong tay anh sao?" Tiền trưởng phòng cũng có chút trăm mối vẫn không có cách giải.

Hứa Chí Văn lắc đầu, nói: "Ai biết Dương Tử Hiên hắn nghĩ thế nào, loại quan lớn hệ thống kiểm tra kỷ luật này tâm tính thật sự là phức tạp, thường nhân cũng rất khó lý giải."

...

Đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra, trong phòng họp, lúc này đúng là đèn đuốc sáng trưng.

Trần Tây Trữ nhìn một chồng sổ sách dày đặc trên bàn, cười nói: "Dương sở, ngài dùng chiêu thức này, thật sự là rất tốt, đêm nay thành quả của chúng ta vô cùng nổi bật!"

Dương Tử Hiên cười nói: "Tôi mù mờ đánh bừa thôi, nhưng từ chồng chất sổ sách này, có thể phát hiện ra không ít vấn đề."

"Tiểu Hồng, mấy ngày nay, mấy người các cậu từ từ phối hợp với Trần chủ nhiệm, đọc những khoản thu chi này, không cần quan tâm đến ảnh hưởng bên ngoại." Dương Tử Hiên nói.

Trần Tây Trữ cũng biết, sự tình cướp sổ sách đêm nay, khẳng định là không giữ được bí mật, Hứa Chí Văn bối cảnh sâu, phỏng chừng Dương Tử Hiên cũng sẽ phải thừa nhận áp lực không nhỏ.

Lúc này, Trần Tây Trữ lại rất bội phục Dương Tử Hiên rồi, tuy người này rất trẻ tuổi, nhưng là tính giai cấp nguyên tắc lại rất mạnh.

...

Ngày hôm sau, Dương Tử Hiên còn chưa tỉnh ngủ, liền nhận được điện thoại của Thuộc Bình.

"Dương Tử Hiên, rốt cuộc cậu làm cái quỷ gì đó, cậu nói đi, tối hôm qua cậu dẫn đội đi nơi nào?"

Giọng nói của Thuộc Bình ở bên trong điện thoại siêu lớn, Dương Tử Hiên chỉ có thể dời điện thoại ra một chút, bằng không thì lỗ tai đã bị Thuộc Bình rống cho rung rung.

"Tôi có làm cái gì đâu? Tôi chỉ dẫn đội đi sở quốc thổ bên kia lấy một đống sổ sách trở về, đây là thứ điều tra phải cần, Thuộc phó bí thư có vấn đề gì sao?" Dương Tử Hiên dùng giọng nói bình tĩnh trả lời.

Thuộc Bình tức giận mà không đánh được, chỉ có thể nói: "Không có vấn đề, không có vấn đề? Sáng sớm hôm nay, tôi liền nhận được không ít hơn tám cuộc điện thoại, có lãnh đạo ủy ban tỉnh, có lãnh đạo Tỉnh ủy, đều là gọi tới nghe ngóng sự tình cậu đi đến sở quốc thổ lấy sổ sách."

"Tôi nói Dương Tử Hiên này, có phải cậu thích oai phong đến điên rồi hay không? Hành động lớn như vậy, vậy mà cậu cũng không xin chỉ thị tôi một tý trước, đã trực tiếp một mình hành động."

"Có phải cậu căn bản không đem Tỉnh ủy và lãnh đạo để vào mắt rồi hay không? Có phải cậu căn bản không để tôi vào mắt hay không?" Thuộc Bình tức giận nói.

Dương Tử Hiên vẫn là một bộ dáng không sợ hãi, nói: "Thuộc Bình phó bí thư, tôi nói này, có phải là ngài hơi có ý nghĩ vơ đũa cả nắm rồi? Chẳng lẽ tôi dẫn đội đi sở quốc thổ lấy mấy quyển sổ sách, đều phải báo cáo mấy lần với ngài sao?"

"Hơn nữa nửa đêm canh ba, nếu như tôi gọi điện thoại báo cáo cho ngài, ngài cũng đang ngủ thôi."

"Thuộc Bình phó bí thư, ngài đúng là người một ngày kiếm tỷ bạc, chút việc nhỏ ấy, tôi nào dám đi quấy rầy ngài!" Dương Tử Hiên chống người đứng dậy nói.

Thuộc Bình thiếu chút nữa bị Dương Tử Hiên chọc đến giận sôi lên, nhưng lại không biết phản bác thế nào, dù sao Dương Tử Hiên cũng là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cũng là lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

Theo trên lý luận mà nói, xác thực là hắn không có nghĩa vụ báo cáo tất cả mọi cho Thuộc Bình hắn.

"Dương Tử Hiên, cậu đây là mắt không nhìn thấy xếp trưởng, sự tình lần trước, tôi còn chưa tính sổ với cậu đó." Thuộc Bình lạnh lùng nói.

Dương Tử Hiên giả bộ hồ đồ, nói: "Thuộc Bình phó bí thư, anh cũng không cần phải vơ đũa cả nắm đâu, mắt tôi không nhìn thấy xếp trưởng ở đâu? Chẳng lẽ tôi đây là một người lãnh đạo, chủ quản phòng một kiểm tra kỷ luật cùng phòng hai kiểm tra kỷ luật, chính là để trang trí sao?"

"Chẳng lẽ, tôi không thể là tự nhiên mình xử lý án?"

"Lúc trước, trên hội nghị thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã nói rất rõ ràng, tôi là lãnh đạo chủ quản nghiệp vụ phòng một kiểm tra kỷ luật cùng phòng hai kiểm tra kỷ luật, đối với hành động thông thường của bọn họ, tôi có thể đưa ra ý kiến chỉ đạo của riêng mình."