Giả Cán Bộ

Chương 232: Đàm Tình




Dương Tử Hiên suy tư một lúc mới nói: “ Cái này, có lẽ là tôi có thể làm được! “

“ Anh bảo cảnh sát phụ trách ngắm bắn chuẩn bị cho tốt, tôi sẽ phụ trách dẫn dắt chú ý của bọn hắn, anh phụ trách tham mưu! “ Dương Tử Hiên nói.

Đỗ Sơn Mộc có chút ít hoài nghi nhìn Dương Tử Hiên, tuy danh khí Dương Tử Hiên tại ủy ban thành phố rất lớn, nhưng Đỗ Sơn Mộc cảm thấy, tại loại lĩnh vực chuyên nghiệp của công an này, Dương Tử Hiên chắc là không có tài năng gì, cho nên trong lòng cảm thấy chút hoài nghi.

“ Dương thị trưởng quen biết cô bé kia sao? “ Đỗ Sơn Mộc đột nhiên hỏi.

Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: “ Quen biết, nàng là một người bạn bè của tôi! “

Đỗ Sơn Mộc có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ, phân phó tay súng bắn tỉa vài câu, liền đi ra ngoài xa xa, nhìn xem Dương Tử Hiên sẽ dẫn dắt sự chú ý của địch nhân rời đi thế nào.

Dương Tử Hiên hướng hai cảnh sát bắt lão đại vẫy vẫy tay, hai người liền mang lão đại lên.

Dương Tử Hiên nói mấy câu tại bên tai lão đại, trên mặt lão đại lập tức đầy vẻ vui mừng.

Hướng phía tên lưu manh đang giữ con tin, lão đại lớn tiếng hô to: “ Tao nói lão Lục này, mày muốn làm gì? Công an không phải là thứ mày có thể đối kháng, có lẽ là mày tranh thủ thời gian buông con tin, đầu hàng đi, tao bị bắt, mày cũng không trốn thoát đâu, mày không liên lạc được với người Hongkong, mày không được nhập cư trái phép, vô luận mày trốn ở đâu, mày đều bị truy nã thôi! “

Lão Lục lắc đầu, nói: “ Mọi người không thể để toàn quân bị diệt, nhất định phải có một người chạy đi, chỉ cần tao chạy đi, tao sẽ nghĩ biện pháp trở lại cứu mày, đến lúc đó, tao sẽ lại nói cho chúng mày biết phương thức liên lạc với người Hongkong kia, anh em chúng ta cùng đi! “

“ Tao nói lão Lục này, mày thật ngốc, đó là không có khả năng, có lẽ là mày từ từ đầu hàng đi... “

Dương Tử Hiên ở một bên nghe thấy, đột nhiên hung hăng cho lão đại một bạt tai, miệng mắng: “ Ai bảo mày khuyên hắn! “

Lão đại cũng có chút nghi hoặc nhìn Dương Tử Hiên.

“ Thằng đó làm gì chẳng được, mày cứ ở đây đi! “ Dương Tử Hiên hung hăng đạp lão đại một cước nữa, Dương Tử Hiên dùng khí lực bình thường, đạp một cước vào lão đại đã bị thương ngã lên trên mặt đất.

Tròng mắt người xung quanh thiếu chút rớt lên trên mặt đất.

Cái này?

Dương thị trưởng này rốt cuộc là đùa trò gì vậy? Vậy mà lại khích lệ tội phạm đào tẩu?

Lão Lục cũng sững sờ, không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên và lão đại đang đùa cái xiếc gì.

Dương Tử Hiên cần, chính là loại sững sờ này, trong lúc ngẩn người, mảnh thủy tinh trong tay lão Lục đã rời khỏi cổ cô gái một khoảng cách khá lớn.

Đỗ Sơn Mộc đợi, đúng là chút khoảng cách này, lập tức bảo tay súng bắn tỉa nổ súng.

Bang bang!

Hai phát đạn, một viên xuyên qua cánh tay cầm mảnh thủy tinh của lão Lục, một viên xuyên thẳng qua bắp đùi của hắn.

Lão Lục lập tức quỳ rạp trên đất, máu tươi giàn giụa.

Cô gái bị dọa, đứng yên tại chỗ, dường như vẫn còn có thể cảm giác được thanh âm và tiếng xé gió của viên đạn trong tai.

Nhất thời có bốn năm cảnh sát đi lên vây quanh lão Lục.

Dương Tử Hiên cũng chạy đón, vỗ vỗ bả vai cô gái.

Cô gái kia đoán chừng là rất sợ hãi, đầu rối loạn, ôm chặt Dương Tử Hiên, khóc lóc tại bả vai Dương Tử Hiên, khả năng là do ở đây nhiều người như vậy, có mỗi Dương Tử Hiên từng gặp mặt nàng một lần, tuy địa phương gặp mặt này là một địa phương làm cho người ta thập phần xấu hổ.

Đỗ Sơn Mộc chạy đến, nhìn Dương Tử Hiên, khuôn mặt giống như cười mà không phải cười, vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên cũng chỉ là chỉ có thể cười khổ, lần này khẳng định là làm cho Đỗ Sơn Mộc hiểu lầm rồi.

Đỗ Sơn Mộc xác thực cũng đã nghĩ cô gái này là bạn gái của Dương Tử Hiên, dù sao, tuổi Dương Tử Hiên cũng không tính toán là quá nhỏ, đã đến thời điểm tìm bạn gái rồi, cô gái này khí chất dịu dàng, rất có chút ít hương vị con gái rượu, cũng có chút xứng đáng với Dương Tử Hiên.

Trước kia, đối với Dương Tử Hiên, một người trẻ tuổi mà cái gì cũng dám làm, Đỗ Sơn Mộc có chút không cho là đúng, chỉ là vừa rồi, một màn Dương Tử Hiên và lão đại chơi đùa diễn ra, quả thật làm cho Đỗ Sơn Mộc cảm thấy không bằng, xác thực là hay tới cực điểm.

Lúc này Đỗ Sơn Mộc lại rất bội phục cơ trí của Dương Tử Hiên, ở hệ thống công an, cần có nhất, chính là nhanh trí, cho nên, lúc này Đỗ Sơn Mộc cảm thấy, Dương Tử Hiên làm phó thị trưởng, cũng không phải là hữu danh vô thực.

Đợi Đỗ Sơn Mộc hạ lệnh thu đội xong, về sau, cô gái mới chậm rãi từ bả vai Dương Tử Hiên ngẩng đầu lên, đối diện khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Dương Tử Hiên, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng đẩy Dương Tử Hiên ra, đợi chứng kiến bả vai Dương Tử Hiên đã bị mình khóc ướt một mảng lớn, trên mặt lại càng ửng đỏ.

“ Em tên là gì? Tại sao không gọi tôi là lưu manh nữa? “ Dương Tử Hiên cười cười trêu chọc, sống sót sau tai nạn, Dương Tử Hiên cũng thập phần thoải mái.

Cô gái nhỏ giọng nói một tiếng: “ Đàm Tình! “

“ Đàm tình? “ Sắc mặt Dương Tử Hiên cổ quái lập lại một lần, cuối cùng không nhịn được mà ôm bụng cười cười ha hả.

“ Danh tự này là cha em lấy hay là mẹ em lấy? Tôi đoán khi còn bé nhất định là em thập phần hướng nội, sợ hãi tiếp xúc với con trai, cho nên người trong nhà mới lấy cho em danh tự như vậy, để cho em nói chuyện yêu đương nhiều hơn một chút. “ Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.

“ Không phải. “ Đàm Tình tức giận nói.

Nói xong, trong chớp mắt liền dựng xe đạp lên, muốn nhặt đồ ăn vương vãi đầy đất lên.

“ Đồ ăn này đều bị nghiền nát rồi, có lẽ là nên đi mua thứ khác thôi. “ Dương Tử Hiên ngồi xổm ở bên người Đàm Tình, nói.

Đàm Tình có chút xấu hổ, không để ý tới Dương Tử Hiên, vẫn nhặt đồ ăn trên mặt đất.

Dương Tử Hiên đứng dậy, hỏi: “ Đàm Tình, em ở chỗ nào, tôi lái xe đưa em đi. “

Đàm Tình cắn cắn bờ môi đỏ tươi ướt át, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “ Ký túc xá Lý Công La Phù! “

“ Em là sinh viên đại học? “

“ Ừ! “

Dương Tử Hiên để xe tại khu khách sạn Tĩnh Thủy, chỉ có thể mượn mấy bảo vệ khu Tĩnh Thủy một cỗ xe máy.

Dương Tử Hiên không phải là lần đầu tiên sờ vào loại xe máy này, ngồi lên cũng thập phần thuận tay, hướng Đàm Tình vẫy vẫy tay, nói: “ Lên đây đi, tôi chở em một chuyến! “

Đàm Tình cắn cắn bờ môi, chỉ là, cuối cùng vẫn một ngồi trên xe của Dương Tử Hiên.

Xe phóng nhanh như chớp, chạy đến hướng siêu thị cách đó không xa, lưu lại thanh âm động cơ chói tai.

“ Anh làm nghề gì? Tại sao vừa rồi tôi nghe những người kia gọi anh là Dương thị trưởng vậy? “ Đàm Tình không dám ôm eo Dương Tử Hiên, phía trước truyền đến khí tức đàn ông dày đặc của Dương Tử Hiên, làm cho nàng có chút kháng cự và sợ hãi.

Dương Tử Hiên cười cười, hỏi lại: “ Em cảm thấy tôi có khả năng làm thị trưởng sao? “

Đàm Tình vô ý thức lắc đầu nói: “ Làm sao có thể, anh được bao nhiêu tuổi, khả năng còn không lớn bằng vị hôn phu của tôi, làm sao lại có thể là phó thị trưởng đây? “

Dương Tử Hiên không cười nổi rồi, hỏi: “ Em có vị hôn phu rồi à? “

Đàm Tình gật gật đầu, nói ừ một tiếng.

Dương Tử Hiên trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “ Vậy thì hắn thực sự rất có tài, có thể lấy được một cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ. “

Đi vào chợ bán thức ăn, Đàm Tình mua đồ ăn, Dương Tử Hiên ngồi xe máy đợi, sau đó mới chở nàng trở lại nhà trọ đại học Lý Công La Phù, đương nhiên, thân thể như ngọc ngồi phía sau xe cũng làm cho Dương Tử Hiên có chút ý nghĩ kỳ quái.