Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
*Bắt đầu từ chương này tụi mình sẽ thay đổi 1 chút cách xưng hô và cách gọi giữa các nhân vật theo hướng trưởng thành và phù hợp vs các mối quan hệ nhé!
Cô nhét sơ yếu lý lịch vào túi xách bước ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời đang chiếu gay gắt, Ôn Nam Tịch vô thức đưa tay lên che lại, qua khe hở của những ngón tay nhìn thấy cây xanh tươi tốt ở nơi xa.
Thời niên thiếu của mỗi người đều có những kỷ niệm, ký ức của riêng mình.
Cô cho rằng mình đã đủ trưởng thành nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Khả vẫn không thể kìm được mà thu lại hơi thở của mình. Nhưng may mắn thay, khoảnh khắc đó cực kỳ ngắn ngủi, thời gian sáu năm vẫn có tác dụng.
Bỏ tay xuống, Ôn Nam Tịch bước vào trong ánh nắng đi về phía tòa nhà bên cạnh.
Chu Nhược Vi lấy bữa sáng, gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Chu Nhược Vi: Tớ yêu cậu, bảo bối của tớ, chúc cậu hôm nay phỏng vấn thành công, trở thành hàng xóm của tớ.
Ôn Nam Tịch nhìn một cái, mỉm cười không trả lời lại cô ấy, trực tiếp đến gara lái xe về nhà. Thời tiết quá nóng cô không thích ở bên ngoài lâu, vào nhà kéo rèm để tránh ánh nắng tràn vào. Ôn Nam Tịch đặt túi đựng sơ yếu lý lịch xuống, xắn tay áo lên lấy một túi mì ăn liền đi vào bếp, khi xé ra đầu ngón tay cô chợt dừng lại.
Hình ảnh cô chải chuốt trong bộ đồng phục học sinh, đứng cạnh bàn và nhìn thiếu niên ấy nấu mì hiện lên trong đầu.
Dừng lại vài giây, xé ra lần nữa, lấy gia vị ra, cho mì vào nước đang sôi cầm đũa đảo cho mì dàn đều, thêm chút gia vị không quá nhiều tương đối thanh đạm rồi bưng bát bước ra ngoài đặt lên bàn trà.
Cô dịch máy tính của mình sang, đầu ngón tay lướt qua, xem mấy lời mời phỏng vấn được gửi trong hộp thư. Hơi nóng tràn vào màn hình, phả vào mặt cô ăn chậm rãi.
WeChat nhấp nháy ở phía dưới bên phải. Ôn Nam Tịch bấm vào, là tin nhắn của Trần Phi.
Trần Phi: Chị Ôn, chị dự định sẽ suy nghĩ trong bao lâu?
Ôn Nam Tịch ngừng lại. Sau vài giây, trả lời.
Ôn Nam Tịch: Trần Phi, về thời gian thì tôi không chắc chắn lắm, cậu không cần đợi tôi.
Trần Phi: Chị Ôn, mặc dù công ty chúng tôi là công ty mới, nhưng chị không cần lo lắng về vấn đề tiền lương, “nhà đầu tư thiên thần” của chúng tôi là ông chủ của tập đoàn Phó Hằng, rất quyền lực. Chỉ cần cô sẵn lòng đến đây, sẽ có một nền tảng lớn giúp cô phát triển.
*Nhà đầu tư thiên thần (Angel investor) hay còn được gọi là nhà đầu tư hạt giống. Đây là một cá nhân hoặc tổ chức có giá trị tài sản lớn. Họ thường hỗ trợ tài chính cho các công ty start-up hoặc công ty nhỏ, mới thành lập với mục đích đổi lấy vốn sở hữu của công ty.
Trần Phi: [Ánh mắt khẩn cầu]
Ôn Nam Tịch: Trần Phi, cảm ơn cậu đã đánh giá cao tôi, nhưng tôi thật sự vẫn chưa thể quyết định, cũng không muốn làm chậm trễ bên cậu. Trần Phi, các cậu vui lòng tuyển người khác trước, được không?
Trần Phi: [o(╥﹏╥)o]
Ôn Nam Tịch cảm thấy có chút áy náy nhưng cảm giác đó rất nhanh đã tiêu tan, cúi đầu tiếp tục ăn mì, đôi mắt lướt qua email trong hộp thư. Một ngày lại một ngày trôi qua, buổi tối, cô ngồi trong phòng khách xem phim với chiếc máy tính bên cạnh, cô đang cổ vũ cho Chu Nhược Vi vì cô ấy là một blogger làm đẹp.
Cô ấy thường có nhiều phiên phát sóng trực tiếp trong ngày, mỗi một nhãn hiệu son lại phải thử nhiều màu khác nhau khiến đôi môi thường xuyên bị khô nẻ.
–
–
Ngày hôm sau là thứ bảy.
Chuyến tàu cao tốc mà Nguyên Thư đi tới trạm lúc 3 giờ 30 chiều, may mắn là thời tiết đẹp không quá nắng, Ôn Nam Tịch lái xe đến đón cô bạn, ga tàu cao tốc có quá nhiều người không có chỗ đậu xe, Ôn Nam Tịch đành phải lái xe đến tòa nhà đối diện, sau khi đi qua ngã tư Nguyên Thư kéo vali, mặc áo dây bên trong áo sơ mi và váy denim vẫy tay với cô.
Ôn Nam Tịch đứng tại chỗ mấy giây, cánh tay bị nắm lấy: “Nam Tịch, tớ rất nhớ cậu.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười dẫn cô trở về, nhẹ giọng hỏi: “Chú thế nào?”
“Mấy ngày nữa ông ấy sẽ xuất viện, mẹ tớ vẫn luôn ở bên chăm sóc.” Bố của Nguyên Thư mắc bệnh tim mạch, đã trì hoãn cuộc phẫu thuật cho đến gần đây mới thực hiện. Một ống dẫn động mạch đã được cấy vào tim ông.
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Hai người đi ngang qua vạch kẻ đường, Nguyên Thư ấn điện thoại nói: “Nam Tịch, tớ vừa nhận được tiền thưởng tháng trước, chuyển tiền cho cậu trước và trả một phần.”
Ôn Nam Tịch cầm điện thoại xuống, nói: “Tạm thời cậu cứ giữ lại, phòng khi chú cần dùng đến, lúc khác trả tiền cũng được.”
Điện thoại của Nguyên Thư bị ấn xuống, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Nam Tịch, đột nhiên đứng dậy hôn lên mặt Ôn Nam Tịch, cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Bị hôn một cái, Ôn Nam Tịch vội vàng né tránh, cười nói: “Cậu làm sao vậy——”
“Cám ơn cậu nhiều…” Nguyên Thư cười nói, hai người ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa hàng tiện lợi, mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm một chai nước khoáng, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt Phật và đồng hồ, khuôn mặt lạnh lùng, cánh tay lộ ra dưới ánh nắng có đường gân rõ ràng.
Phó Diên nhàn nhạt liếc nhìn họ.
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.
Nguyên Thư mở to mắt: “Cậu ấy là Phó Diên sao?”
Ôn Nam Tịch không nói gì kéo tay cô muốn rời đi, lúc này, bên kia có một người đàn ông cao lớn xách túi hành lý đi tới, tặc lưỡi nói: “Định vị cậu gửi không chính xác chút nào, tôi phải tìm kiếm rất lâu.”
Anh ta đi tới bên cạnh Phó Diên muốn nói gì đó, liếc nhìn về phía này chợt thấy Ôn Nam Tịch, nụ cười trên mặt Đàm Vũ Trình nhạt dần.
Anh nhướng mày, nhìn Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư.
Nguyên Thư bắt gặp phải ánh mắt không mấy thiện cảm của anh, cùng Ôn Nam Tịch đi về phía trước, thấp giọng nói: “Không thể hiểu nổi, cậu ấy nhìn chúng ta như vậy là có ý gì?”
Ôn Nam Tịch lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bãi đậu xe.
Bọn họ hình như cũng đậu xe ở bãi đỗ xe này, Phó Diên bước xuống bậc thang, đưa nước khoáng trong tay cho Đàm Vũ Trình, đồng thời lấy chìa khóa xe ra.
Đàm Vũ Trình đang xách một túi hành lý làn da đã rám nắng đi rất nhiều, mở ra uống một ngụm, nhìn người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thấp trước mặt rồi liếc nhìn Phó Diên.
Vẻ mặt của Phó Diên không có gì thay đổi.
Vào bãi đậu đi đến chỗ xe.
Ôn Nam Tịch giúp Nguyên Thư để vali vào ghế sau rồi mới đi tới mở cửa xe, vừa ngẩng đầu thì thấy Phó Diên đang cầm vô lăng ở xe đối diện, anh cụp mắt xuống khởi động xe, đôi tay thon dài xoay vô lăng, chiếc ô tô màu đen lao ra ngoài.
Ôn Nam Tịch bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Cô cúi người lên xe, chiếc ô tô màu đen phóng đi, Phó Diên liếc nhìn qua gương ngoài nhìn cô lên xe, anh quay mặt đi lái xe một mạch ra khỏi cổng.
Đàm Vũ Trình nhịn hồi lâu nhẹ thở dài một cái, gãi đầu rồi dựa người ra sau.
“Quay về khẳng định là sẽ chạm mặt, hai người cùng ngành.”
Phó Diên chống cằm, không lên tiếng.
–
–
Nguyên Thư lên xe, Ôn Nam Tịch khởi động lái chiếc xe màu đen ra ngoài, tuy nhiên, sau khi ra khỏi hầm xe của cô đã rẽ phải, trong khi chiếc xe màu đen kia lại lao thẳng về phía trước qua chỗ đèn xanh đèn đỏ. Nguyên Thư dựa người ra sau, chậc lưỡi: “Phó Diên vẫn đẹp trai như vậy, so với lúc đi học còn đẹp trai hơn.”
“Nhìn cánh tay của cậu ấy rắn chắc gân trên mu bàn tay rất đẹp.” Nguyên Thư vẫn cảm thấy đáng tiếc khi anh không trở thành minh tinh.
Ôn Nam Tịch lặng lẽ lái xe.
Nguyên Thư đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngồi thẳng dậy: “Mà sao cậu ấy lại ở đây? Không phải cậu ấy ở Kinh Thị sao?”
Ôn Nam Tịch nhìn qua kính chiếu hậu, thấy dòng xe cộ qua lại, cô không đáp lại lời Nguyên Thư. Nguyên Thư suy nghĩ một lúc, bởi vì năm đó Phó Diên trở thành một trong những Trạng Nguyên rạng danh trong nước, sau đó anh vào Đại học Bắc Kinh, nghe nói rằng chuyên ngành anh chọn cũng trở thành chuyên ngành hot nhất trong năm đó. Ai muốn thay đổi chuyên ngành đều muốn chuyển sang chuyên ngành của anh.
Tất nhiên, đó là điều cô nghe nói vào năm đầu đại học, sau đó Nguyên Thư dần dần cũng thôi buôn chuyện trên các diễn đàn trong trường vì cô cũng nỗ lực để chuyển ngành vào năm sau và theo học ngành truyền thông.
Cô hiện đang làm phóng viên tại Phí Tiết, công ty truyền thông lớn nhất ở Lê Thành.
Sau khi đưa Nguyên Thư về chỗ ở, đặt hành lý xuống Ôn Nam Tịch dẫn Nguyên Thư đi tìm Chu Nhược Vi ăn tối. Nguyên Thư và Chu Nhược Vi vừa gặp đã bắt đầu nhéo nhau, Ôn Nam Tịch cười gọi món, Chu Nhược Vi nhéo mặt Nguyên Thư hỏi: “Ngày mai phải đi làm nhỉ, cậu cũng nghỉ ngơi được một khoảng thời gian rồi.”
“Nói nhảm, đương nhiên phải làm việc, nếu không sẽ không có tiền.” Nguyên Thư lớn tiếng nói.
“Cậu đi làm thì tớ yên tâm rồi, cuối cùng tớ cũng không phải một mình ở trong biển khổ.” Chu Nhược Vi buông má Nguyên Thư ra, Nguyên Thư xoa xoa mặt nói: “Cậu đi làm không phải chạy đôn chạy đáo, ngồi cả ngày, biển khổ gì nữa.”
“Tớ tô son, hét lớn liên tục, không khổ sao?”
Nguyên Thư chặc lưỡi: “Nam Tịch còn khổ đến mức phải đi bệnh viện.”
Ôn Nam Tịch gọi đồ ăn xong, xua tay cười nói: “Đừng nhắc tới tớ, tớ không sao.”
Chu Nhược Vi nghe vậy nói: “Đúng vậy, vất vả nhất vẫn là Nam Tịch.”
Ba người bắt đầu ăn.
Ăn xong, Chu Nhược Vi phải quay lại vì có lịch phát sóng trực tiếp bưng cốc cà phê chạy vội vào tòa nhà. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư về nhà, tối nay Nguyên Thư định ngủ ở chỗ Ôn Nam Tịch, cô thu dọn đồ đạc lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Ôn Nam Tịch, nói: “Ngày mai cậu có thể cùng tớ đến Hội nghị thượng đỉnh Internet của Vạn Vật không, tớ đã đặt chỗ cho cậu rồi.”
Ôn Nam Tịch cầm lấy tấm thẻ màu lam, lật xem.
Trước khi vào phòng tắm Nguyên Thư còn nói: “Dù sao gần đây cậu cũng không có việc bận gì, chúng ta đi xem xem, có một người chị em như tớ thật tốt, hehe.”
Ôn Nam Tịch dựa vào sô pha, cười nói: “Ừ, vậy thì đi.”
Nguyên Thư bước vào với một tràng cười.
–
–
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ôn Nam Tịch ngáp một cái cùng Nguyên Thư rời giường, hai người tắm rửa xong, Nguyên Thư phải quay lại công ty một chuyến, còn Ôn Nam Tịch cầm thiệp mời đi đến địa điểm diễn ra hội nghị, bên trong có rất nhiều người. Đưa thẻ vào vị trí ngồi ở giữa cô cầm thẻ tìm vị trí, nhìn xung quanh thấy được chỗ mới ngồi xuống, đặt máy tính lên đùi.
Một người đàn ông đi đến ngồi cạnh, người anh toát ra mùi thơm thoang thoảng, tay áo sơ mi trắng xắn lên, cánh tay tựa vào thành ghế, cổ tay đeo một chuỗi hạt Phật đen và một chiếc đồng hồ, hai thứ rất gần nhau.
Ôn Nam Tịch dừng lại không cần nhìn lên vì nhận ra đó là Phó Diên.
Ngồi đó chưa được một lúc thì đứng dậy rời đi, bị người ở bên ngoài chặn lại anh đứng đó nói chuyện với ai đó, ánh mắt anh thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ ngồi cạnh mình, cô ngẩng đầu đang vẫy tay với Nguyên Thư ở bên kia, góc mặt vẫn xinh đẹp như vậy, anh nhìn vài giây rồi quay đi.
Nguyên Thư đeo thẻ công tác lên cổ tránh người ngồi trên ghế đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Đàn anh của cậu hôm nay cũng tới đây, gọi cậu vào phòng khách bên trong, cậu qua đi.”
Ôn Nam Tịch nghe được lời này.
Mặc dù cô chỉ muốn lặng lẽ tham gia hội nghị nhưng vì đàn anh của cô ở đây nên phải đến chào hỏi. Cất máy tính của mình đi ôm nó đứng dậy, cúi người xuống để tránh những người đang ngồi trên ghế bước tới phòng chờ.
Ở đây có một vài phòng chờ và đây là phòng chờ gần hội trường nhất.
Dịch Phong khoanh tay đứng cạnh bàn, thấy cô tới liền vẫy tay chào: “Nam Tịch, em đến vừa kịp lúc.”
Ôn Nam Tịch đi tới trước mặt anh, chào một tiếng.
Trước mặt bọn họ có hai chiếc máy tính, đối diện nhau, máy tính của đoàn đội anh trai cô ở trên bàn, bên kia có đối thủ của Công nghệ Kỹ thuật Dịch Phong, cũng đang ngồi trước bàn máy tính, hình như hai người đang cạnh tranh.
Tuy nhiên, những người mà đàn anh mang đến hôm nay đều là thực tập sinh có vẻ như có chút bất lợi.
Dịch Phong khẽ cau mày, nhìn một lát rồi nói với Ôn Nam Tịch: “Nam Tịch, em xuống giúp đi.”
Ôn Nam Tịch từ lâu đã quen với lời nói của Dịch Phong đi tới đặt máy tính sang một bên đảm nhận vị trí của người thực tập sinh kia, nhìn mã lệnh trước mặt đây là mã để thâm nhập vào máy tính của đối phương, ai không bị phát hiện và đạt được mục đích kiểm soát sẽ thắng.
Ôn Nam Tịch đặt tay lên bàn phím. Khi cô bắt đầu thao tác, màn hình lạnh lẽo, chiếu lên đôi lông mày xinh đẹp.
Cửa phòng nghỉ mở ra, Phó Diên bước vào, hai tay đút túi quần, đứng giữa đám đông, lạnh lùng nhìn xem.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nhìn có vẻ yên tĩnh nhưng thực tế dòng nước ngầm lại vô cùng bất thường. Người kia chỉnh lại kính vài lần rồi nghiêng người về phía trước, hiển nhiên có chút lo lắng.
Vẻ mặt Ôn Nam Tịch vẫn bình tĩnh. Lúc này, một người đàn ông cao lớn từ trong đám người đi ra cúi xuống nói chuyện với ông chủ của đối phương. Một lúc sau, mấy người đang trong cuộc thi rời khỏi chỗ ngồi, Phó Diên ngồi xuống ngón tay thon dài của anh đặt lên trên bàn phím.
Ôn Nam Tịch phát hiện việc tấn công đã trở nên khó khăn, cô cau mày sau đó đổi phương án.
Sau khi thành công khiến đối phương dừng lại trong chốc lát, Ôn Nam Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, chợt màn hình chuyển sang màu đen và trên đó xuất hiện một con lợn màu hồng nhạt, khiến cô không kịp cảnh giác.
Bên kia đã hoàn thành mục đích của mình.
Cô ngước mắt lên.
Phó Diên đứng dậy, cúi đầu nhìn cô qua hai chiếc máy tính.
“Ôn Nam Tịch.”
Sau đó giọng nói của anh lại vang lên: “Chúng ta nói chuyện đi.”