Editor: NU
Beta: Bảo Trân
—
Kỳ thi ba ngày trải qua giống như khi học sinh im lặng đọc sách giáo khoa. Thi xong về nhà, lặng lẽ ôn tập rồi chờ đợi kỳ thi tiếp theo. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đều như vậy, không ai đề cập gì đến đề thi để ổn định tâm lý.
Ba ngày qua, chỉ có Ôn Du đến cùng với Ôn Nam Tịch, bà ăn diện một chút, lộ ra vẻ đẹp dịu dàng nhất, bà và Ngu Viện Viện đứng ở một bên, không có ý định nói chuyện với Ngu Viện Viện. Ngu Viện Viện đeo kính râm nhìn bà, thỉnh thoảng lại xem điện thoại. Ngày thứ ba, chồng của Ngu Viện Viện cũng đến. Ông ta mặc vest đi giày da, đứng một lúc rồi rời đi.
Bình thường, các bậc phụ huynh sẽ kinh ngạc cảm thán trước vẻ ngoài xuất sắc của bố mẹ Nhan Khả, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều không có tâm trạng để ý tới, bởi vì tâm tư của bọn họ đều đổ dồn vào những đứa trẻ trong phòng thi.
Ôn Hữu Đào cũng tới một lát, Ôn Du cụp mắt xuống, Ôn Hữu Đào nói xong, đánh mắt nhìn sang Ngu Viện Viện, sau đó nghe điện thoại thì rời đi. Khi tiếng chuông vang lên, thí sinh trong phòng thi dường như sống lại, Ôn Nam Tịch vừa bước ra khỏi phòng thi liền nhìn thấy bóng lưng của Ôn Hữu Đào, cô liếc nhìn Ngu Viện Viện đang nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay tháo kính râm của mình xuống.
Vẫn là bộ dạng cao quý như thường lệ.
Sau đó, các học sinh khác cũng ùa ra khỏi phòng thi, Ôn Nam Tịch đi ngang qua lớp của Nguyên Thư, nhìn thấy Nguyên Thư đang xếp hàng nộp bài thì đứng đó vẫy tay chào cô ấy.
Ôn Nam Tịch đứng ở cửa phòng học lớp 4 đợi một lát, sau khi Nguyên Thư nộp bài xong lập tức chạy ra ngoài, cười nói: “Sao nhanh thế? Chắc là cậu viết xong từ rất sớm rồi chứ gì.”
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư tay trong tay bước xuống lầu, nói: “Tớ viết rất lâu mới xong, không nhìn thời gian, cứ cắm đầu viết thôi.”
Nguyên Thư cười ha hả nói: “Trong phòng thi của tớ có một người bạn nam, viết xong thì trực tiếp nằm sấp xuống bàn ngủ, tớ nhìn qua cứ tưởng là học bá nào đó, hóa ra lại là thằng ngốc lớp 12-10 kia.”
Ôn Nam Tịch khẽ cười.
Nhan Khả cũng từ trong phòng đi ra, cô ta cùng mấy bạn học đang vừa xuống lầu vừa bàn luận về đề thi, nghe loáng thoáng thì cô ta cũng làm xong từ rất sớm.
Mỗi người đều như con chim bay về tổ, về với cha mẹ của mình.
Nguyên Thư chạy đi tìm bà nội.
Ôn Nam Tịch đi về phía mẹ, hiếm khi cô nhìn thấy bà ăn mặc như thế này, váy màu nhạt nhẹ nhàng mềm mại như đóa phù dung. Ôn Du mở cốc nước đưa đến, bên trong là đường phèn và tuyết lê: “Con uống một chút đi, trời nóng quá.”
Ôn Nam Tịch nhận lấy, ngậm ống hút trong miệng uống, Ôn Du vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao rồi? Có ổn không con?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, “Cũng ổn ạ.”
Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang cầm nắp cũng thả lỏng một chút.
Nhan Khả bên này cũng chạy tới chỗ của mẹ cô ta, nắm lấy cánh tay của Ngu Viện Viện bắt đầu làm nũng như một đứa trẻ, Ngu Viện Viện liền đưa cô ta ra ngoài. Ôn Nam Tịch cũng nắm lấy cánh tay Ôn Du, vừa lúc nhìn thấy Nguyên Thư và bà, Ôn Du cùng Ôn Nam Tịch đi tới, mỉm cười chào bà, bà nội thở dài nắm tay Ôn Du: “Mẹ Nam Tịch hôm nay thật là xinh đẹp.”
Ôn Du khẽ mỉm cười: “Bà nội, mấy ngày nay Nam Tịch đã làm phiền bà rồi.”
Bà nội lắc đầu: “Ây dà, không phiền, hai đứa nhỏ chơi ngoan như vậy bà rất mừng. Nguyên Thư của chúng ta chỉ thích chơi với Nam Tịch thôi.”
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư nhìn nhau, Nguyên Thư liền cười tươi.
Bốn người bước ra ngoài, Ôn Du cùng bà nội trò chuyện, Ôn Nam Tịch thì nói chuyện với Nguyên Thư. Ôn Du không ngừng cảm ơn bà nội vì Ôn Nam Tịch thường xuyên đến tìm Nguyên Thư. Kỳ thật Ôn Nam Tịch cũng không đến đó nhiều lắm, cô chỉ lấy Nguyên Thư ra làm cái cớ, cho nên bà nội ngơ ngác nhận lấy rất nhiều lời cảm ơn, trong lòng còn khá vui vẻ.
Ra khỏi cổng trường.
Bên ngoài có phóng viên đang phỏng vấn, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư sợ bị camera ghi lại nên cùng hai người lớn chen vào đám đông rồi rời khỏi trường cấp 3 số 1. Trước cổng trường số 1 cũng có một đám đông, phóng viên đang quay những người khác, một số nam sinh trường đeo khẩu trang tránh né phóng viên.
Một phóng viên bắt được một bạn, hỏi đề thi năm nay có khó hay không, có chắc chắn phần thắng hay không.
Cậu nam sinh kia nói: “Cũng được. Không khó lắm. Cũng đã dự đoán được từ trước”.
Không biết người phóng viên hỏi gì đó, cậu nam sinh kia nói: “Vậy thì phải hỏi Thủ khoa chúng tôi.”
“Thủ khoa? Thủ khoa của bạn ở đâu? Mới đó mà đã biết ai là thủ khoa rồi sao?”
Phóng viên có chút hưng phấn. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư bước tới. Nguyên Thư mỉm cười nhìn phóng viên giơ micro tìm kiếm Phó Diên khắp nơi, cô ấy nhỏ giọng nói với Ôn Nam Tịch: “Nếu cậu ấy thực sự được phỏng vấn, video chắc chắn sẽ hot cho xem.”
Gương mặt kia của Phó Diên là đủ để hạ gục tất cả.
Ôn Nam Tịch mỉm cười không nói gì.
Có rất nhiều học sinh đổ về nên hẻm Nam An rất sôi động. Đầu hẻm chật kín học sinh, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống khiến khung cảnh trở nên vô cùng đẹp đẽ, ngay cả những mảng tối trong ngõ cũng tràn đầy sức sống. Nhà Ôn Nam Tịch tương đối gần, rất nhanh đã gần đến nhà, Ôn Du phải về chuẩn bị bữa tối.
Nhìn thấy hẻm Nam An có nhiều học sinh như vậy khiến cho cô cũng muốn cùng Nguyên Thư đi giải trí thư giãn một chút.
Nguyên Thư đã ngo ngoe rục rịch ý định đó từ lâu. Cô ấy giữ chặt lấy tay Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch mỉm cười và nói “Đi thôi.”.
Sau đó hai người đưa bà nội về nhà trước. Nguyên Thư để cặp xuống, nắm tay Ôn Nam Tịch đi về ngõ Nam An. Dọc đường đều là học sinh đang uống trà sữa, ăn trái cây, ăn kem, hoặc vừa đứng vừa nói chuyện với nhau, Nguyên Thư muốn ăn lẩu oden ở cửa hàng tiện lợi nên hai người đi bộ đến đó.
Cửa hàng tiện lợi rất đông đúc, ở đó có một nhóm học sinh đang đứng, trong đó có Phó Diên và Đàm Vũ Trình, Nhan Khả cũng ở đó, cô ta đang ngẩng đầu lên nói chuyện với bọn họ.
Ánh nắng chiếu lên bức tường phía sau bọn họ, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Phó Diên nghe Đàm Vũ Trình nói chuyện, khóe môi mỉm cười, có chút tùy ý, Nguyên Thư đụng Ôn Nam Tịch, đang định nói chuyện thì gặp mấy cô gái lớp 12-3 đang gọi họ. Nguyên Thư trước đây đã từng học chung lớp phụ đạo với mấy cô gái lớp đó, vẫn giữ mối quan hệ với nhau.
Ôn Nam Tịch nghe bọn họ cười nói.
Đàm Vũ Trình ở đầu bên kia đụng Phó Diên, Phó Diên nhìn Ôn Nam Tịch trong nhóm nữ sinh, cô khẽ mỉm cười nghe các bạn nói chuyện, thỉnh thoảng lại bị đẩy ra bên ngoài.
Khi Nhan Khả nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, sắc mặt hơi thay đổi, sự hoảng sợ lại bắt đầu.
Cũng may buổi tối ba nhà cùng nhau ăn cơm, Phó Diên và Đàm Vũ Trình đứng nói chuyện một lúc, chuẩn bị rời khỏi ngõ Nam An, trước khi rời đi, Phó Diên đi vào một cửa hàng tiện lợi rồi lại đi ra. Đàm Vũ Trình khoác tay lên vai cậu, tiến lại gần hỏi: “Cậu vào trong đó làm gì vậy?”
Phó Diên đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhấn điện thoại, đi ra ngoài với Trình Vũ Đàm, cũng không trả lời cậu ta.
Nhan Khả nhìn Phó Diên, cô ta cũng muốn biết cậu đi vào đó để làm gì.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Nhan Khả không khỏi nhìn lại chỗ của Ôn Nam Tịch, nhân viên cửa hàng tiện lợi bước ra đưa hai quả dâu tây đường phèn đặc biệt lớn vào tay Ôn Nam Tịch. Trái tim Nhan Khả bị đả kích mạnh, cô ta nghiến răng nghiến lợi, không muốn tin cũng không muốn suy nghĩ nhiều nhìn đi chỗ khác.
–
–
Người bán hàng nói có người mua cho cô hai quả dâu tây với đường phèn. Ôn Nam Tịch cũng không có gì ngạc nhiên, đoán chắc là cậu mua, Nguyên Thư rất tò mò, ôm lấy cô hỏi: “Là ai là ai thế hả?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu không nói, đưa một cái cho Nguyên Thư.
Nguyên Thư nhận lấy, nói: “Chắc chắn là do một chàng trai nào đó thích cậu nên mới tặng.”
Những nữ sinh khác mỉm cười nói: “Ôn Nam Tịch xinh đẹp như vậy, đoán chừng ngày nào cũng có người tặng quà cho cậu ấy đấy.”
Nguyên Thư cười khúc khích.
Người thật sự thường xuyên nhận được quà là Nhan Khả, đôi khi trong hộc bàn của Nhan Khả có thể nhét cả một ngăn đồ ăn vặt, loại đồ ăn vặt khiến người ta thèm thuồng. Ăn đường phèn dâu tây xong, sau đó tạm biệt mọi người, Ôn Nam Tịch tạm biệt Nguyên Thư rồi trở về nhà ăn tối.
Thi đại học xong còn phải trở lại trường.
Những năm trước, sau khi thi đại học, rất nhiều học sinh vứt sách, năm nay mọi người đều rất lý trí, không còn điên cuồng ném sách vở nữa.
Có điều không ít học sinh ở khu dạy học sẽ bật loa tỏ tình với người nào đó.
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư dựa vào lan can, nghe bọn bọ ngây ngô thổ lộ, sau đó chờ đợi phản hồi. Nhan Khả và một nhóm nữ sinh đang đứng trên lan can bên kia nói chuyện trong nhà đã sắp xếp chuyến du lịch vào kỳ nghỉ hè, chắc là sẽ đi đến nước Anh.
Lúc này, mọi người đều nghe thấy trường cấp ba số 1 bên cạnh có một cô gái đang dùng loa tỏ tình với Phó Diên.
Âm thanh rất lớn, rất hay.
“Phó Diên, tớ sẽ thi đậu cùng trường đại học với cậu! Chờ tớ!”
Nhan Khả sau khi nghe xong thì bĩu môi, theo bản năng nhìn về phía Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư xoay người đi xuống lầu, Nguyên Thư đụng vào vai Ôn Nam Tịch, “Cậu có nghe thấy cách vách không? Là tỏ tình đấy.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng. Hai người rời khỏi trường học.
Đêm đó Ôn Nam Tịch tắm rửa xong, vừa ngồi ở bên giường liền nhìn thấy tin nhắn từ Q/Q, dừng lại một chút nhấp chuột mở.
Diên: Nghỉ hè có kế hoạch gì không?
Ôn Nam Tịch lau tóc, giọt nước nhỏ xuống màn hình điện thoại, mấy giây sau cô gửi tin nhắn.
Ôn Nam Tịch: Có lẽ tôi sẽ đi du lịch cùng mẹ.
Diên: Ừ.
Diên: Gia đình tôi cũng đã thu xếp đi nước ngoài.
Diên: Tôi sẽ mang quà về cho cậu.
Đầu ngón tay của Ôn Nam Tịch đặt trên màn hình rất lâu, nhưng cuối cùng lại không hề ấn xuống. Kỳ nghỉ đã chính thức bắt đầu, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư có rất nhiều cuộc hẹn, nhưng phần lớn đều là ăn không ngồi rồi, ở nhà đọc sách, hoàn toàn buông thả bản thân, trong khi Ôn Du làm rất nhiều món ăn đa dạng cho cô.
Ngày 20.
Kết quả thi đại học đã được công bố.
Đêm đó, Ôn Hữu Đào trở về, một nhà ba người ngồi trong phòng khách, Ôn Hữu Đào hỏi Ôn Nam Tịch: “Con định nộp đơn vào trường nào?”
Ôn Nam Tịch bóc quả óc chó ăn, bình tĩnh nói: “Con tự mình quyết định.”
Ôn Hữu Đào nheo mắt lại, một lúc sau mới đứng dậy nói: “Tùy con.”
Ông ta đi được mấy bước, quay lại nhìn Ôn Du: “Cô dạy ra đứa con gái giỏi thật đấy.”
Ôn Du không nói một lời, sau đó Ôn Hữu Đào mở cửa đi ra ngoài. Ở công ty ông ta còn có việc, cửa đóng sầm lại, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Nam Tịch nhìn mẹ, Ôn Du dừng lại một chút ngồi xuống bên cạnh, nắm tay cô nói: “Dù con có quyết định thế nào mẹ cũng sẽ ủng hộ.”
“Mẹ biết con trách mẹ vô dụng, rời xa ông ấy một bước cũng không dám.”
“Nam Tịch, mẹ đã thích ông ấy từ rất lâu rồi, lâu đến mức nếu ông ấy quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần thôi, thì mẹ có thể quên đi hết mọi phiền muộn.”
“Năm nay mẹ cũng đã nghĩ đến việc rời đi. Nhưng Nam Tịch à, nếu mẹ rời đi thì con phải làm sao bây giờ? Mẹ không có kinh tế, cũng không thể ngay lập tức cho con đủ cơm ăn áo mặc, cho nên mẹ mới kiên trì cho đến bây giờ.”
“Con hãy cứ chọn ngôi trường mà con thích, nơi tràn đầy hy vọng cho tương lai. Với mẹ vậy là đủ rồi.”
Ôn Nam Tịch bật khóc, siết chặt tay mẹ gật đầu.
–
–
Paris, Pháp.
Trở lại khách sạn, Phó Diên ngồi trước bàn máy tính, Đàm Vũ Trình cũng đi vào, theo sau là Nhan Khả, thêm mấy đứa nhỏ cũng đang muốn đi theo, Đàm Vũ Trình đuổi bọn nhỏ đi.
Phó Diên ngồi vào ghế dựa. Đàm Vũ Trình đứng ở phía sau, chống hông quan sát.
Trên thực tế, Phó Diên không cần phải kiểm tra điểm, bởi vì đã có rất nhiều trường học bắt đầu điện thoại tới muốn mời cậu nhập học. Thành tích của cậu 749 điểm, chỉ thiếu một điểm.
Điểm của Đàm Vũ Trình là 710. Khi bọn họ chiêu mộ Phó Diên, họ cũng sẽ chiêu mộ Đàm Vũ Trình. Nhan Khả sớm đã kiểm tra điểm thi của mình, đạt 695, vừa đủ để vào Đại học Bắc Kinh.
Nhìn thấy điểm của Phó Diên, mắt Nhan khả sáng rực lên. Thấy những ngón tay thon dài của Phó Diên đang nhấn trên bàn phím, nhập lại mã số thí sinh, số ID và mật khẩu.
Mã thí sinh và số ID này có hơi quen.
Giao diện hiện ra. Hiện lên tất cả các thông tin về Ôn Nam Tịch.
Sắc mặt Nhan Khả trong nháy mắt tái nhợt, cô ta không khỏi tiến tới gần Phó Diên: “Phó Diên.”
Giọng cô ta run run: “Sao cậu lại biết thông tin của cậu ta?”
Ôn Nam Tịch thi được 712 điểm, đủ điểm vào Đại học Bắc Kinh, Phó Diên thở phào một hơi.
Nhan Khả gần như phát điên, cô ta muốn bước tới hỏi.
Đàm Vũ Trình thở dài, chạy nhanh đến ngăn cô ta lại, nói: “Bạn gái của cậu ấy đó, nhất định là cậu ấy đến để kiểm tra.”
“Cái gì? Bạn gái?” Nhan Khả lùi về phía sau mấy bước, cả người đụng vào ghế, mấy giây sau cô ta mới tỉnh táo lại, chạy đến chỗ Phó Diên: “Phó Diên, cậu thích Ôn Nam Tịch sao?”
Phó Diên đóng trang web lại, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía cô ta, không trả lời nhưng ngầm đồng ý.
Sắc mặt Nhan Khả tái nhợt, liếc nhìn món quà được đặt trên sô pha mà cậu chuẩn bị, cảm thấy choáng váng. Cô ta chợt tỉnh táo lại nhìn về phía Phó Diên: “Cậu có chắc là cậu thích cậu ta không? Cậu ta thích cậu sao? Phó Diên, câu biết không, tớ và cậu ta là kẻ thù không đội trời chung.”
Phó Diên cau mày, ánh mắt lạnh lùng.
“Cậu nói gì?”
Nói gì cơ?
Nhan Khả không biết nên nói thế nào, nói cô ta không vừa mắt Ôn Nam Tịch, nên cậu không thể thích Ôn Nam Tịch được, cô ta nên làm gì bây giờ, phải làm sao đây, làm sao đây?
Trái tim cô ta gần như tan vỡ.
Cô gái đó thật sự chính là Ôn Nam Tịch, điều mà cô ta luôn nghi ngờ từ trước tới nay cuối cùng cũng đã xảy ra. Cô ta đứng ngây ngốc trong vài giây, sau đó xoay người lại bước ra ngoài.
Đàm Vũ Trình thấy thế cũng đi theo.
–
–
Ngày điền nguyện vọng.
Ôn Nam Tịch ngồi trước máy tính, tin nhắn Q/Q vang lên. Phó Diên đã trở lại Đa Thành và nói với cô rằng cậu sẽ đến Nam An sau. Ôn Nam Tịch quay mặt đi, không trả lời tin nhắn của cậu.
Cô gõ lên màn hình.
Đại học Lê Thành.
Cùng lúc đó, Phó Diên cũng bấm chữ Đại học Bắc Kinh trên điện thoại. Sau khi gõ xong, cậu nhấn vào khung trò chuyện Q/Q: “Tôi đang ở tầng dưới nhà cậu, xuống đi.”
Điện thoại của Ôn Nam Tịch vang lên. Cô liếc nhìn nó, không trả lời rồi đóng trang web lại.
Căn phòng chìm vào bóng tối, Ôn Nam Tịch sờ những viên sô cô la ở bên cạnh cho vào miệng nhai, có chút đắng, có chút ngọt.
Điện thoại reo lên có người gọi đến, là một dãy số từ Đa Thành. Nó reo rất lâu.
Ôn Nam Tịch gửi ảnh chụp màn hình đến ảnh đại diện Q/Q màu đen, chưa đầy một giây, cuộc gọi đã bị cúp, trên màn hình là đơn đăng ký do Ôn Nam Tịch điền.
[Đại học Lê Thành]
Không phải Đại học Bắc Kinh.
Những cuộc điện thoại cuối cùng cũng dừng lại. Hình đại diện Q/Q màu đen cũng không hiển thị hoạt động nữa.
Dưới lầu đèn neon lập lòe, Phó Diên đang đứng trên lối đi bộ nhìn ảnh chụp màn hình mà cô gửi qua, gió thổi tới mang theo một tia khô nóng, cậu cầm một túi quà trên tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà, không biết tại sao những câu hỏi ngày đó của Nhan Khả lại hiện lên trong đầu cậu.
Cậu vốn không để tâm đ ến nó.
Cậu mở Q/Q, bấm vào ảnh đại diện của cô soạn tin nhắn, xương ngón tay của chàng trai khẽ run lên.
Diên: Ôn Nam Tịch
Diên: Cậu chưa bao giờ thích tôi đúng không?
Diên: Ôn Nam Tịch
Diên: Cậu nói đi.
Thật lâu, thật lâu sau, ảnh đại diện của cô sáng lên.
Ôn Nam Tịch: Xin lỗi cậu.
Ba từ vô cùng nhẹ nhàng.
Răng rắc, Phó Diên bẻ gãy điện thoại, cậu như bị treo lơ lửng giữa không trung. Cậu cúi đầu nhìn vào màn hình, đứng tại chỗ một lúc lâu, ngón tay vừa cử động, cuối cùng cậu cũng ấn vào số của cô, gọi lại thêm lần nữa.
Tít tít tít.
Vài tiếng vang lên, đầu bên kia cúp máy.
Phó Diên tiếp tục gọi đi gọi lại, điện thoại vang lên vài tiếng rồi cúp máy, sau đó một giọng nói máy móc vang lên: “Xin lỗi, số bạn gọi hiện đã tắt máy.”
Cậu dừng lại một chút, cơn gió thổi qua làm lay động túi quà trong tay, ngước mắt đi về phía chiếc ô tô đang đậu đằng kia. Liếc mắt nhìn thấy thùng rác bên cạnh giơ tay ném túi quà vào đó, theo sau là điện thoại di động, điện thoại trượt dọc theo túi quà rơi xuống nơi sâu nhất.
Rất lâu rất lâu trước kia, đã có một người thật sự rất yêu cậu. Nhưng ngờ đâu, gió cứ thổi mãi, thổi cho khoảng cách giữa chúng ta bay thật xa… (Sẽ chẳng dễ dàng để một ngày kia tình yêu lại nảy nở, nhưng đến cuối câu chuyện dường như cậu vẫn nói ra câu tạm biệt – “Trời Nắng – Châu Kiệt Luân)