Editor: NU
Beta: Đá bào
—
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch thình thịch, cô có thể cảm nhận được sức lực trong lòng bàn tay cậu, nhưng cũng không nặng lắm. Cô dựa vào vai cậu, mái tóc ngắn của chàng trai được cắt tỉa gọn gàng, giữa hai người họ vẫn còn một khoảng trống.
Gió thổi qua, thổi vào bộ đồng phục học sinh, mang đầy gió.
Rồi những chiếc lá rơi rụng xuống đất, theo gió bay đi.
Hai người mặc đồng phục học sinh ở trạm xe buýt, giống như bị ấn nút tạm dừng, một lúc lâu sau, Ôn Nam Tịch mới hất tóc, rời khỏi vòng tay cậu, mắt không dám nhìn cậu mà lảng sang một bên. Phó Diên đứng thẳng lên hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Gió mạnh thổi tung tóc mái của Ôn Nam Tịch, cô xắn tay áo lắc đầu.
Đôi mắt dưới mái tóc có chút mong manh.
Đúng lúc này, có một chiếc xe buýt đi tới, Phó Diên nhìn thoáng qua, vòng tay qua vai cô rồi rời khỏi trạm xe: “Đi tìm đồ ăn đi.”
Đi qua khoảng trống của trạm xe.
Hai người đi vào con đường rợp bóng cây, Phó Diên thu tay lại đút vào túi, Ôn Nam Tịch mặc áo dài tay, hai tay nhét vào ống tay áo, đi dưới đèn đường, lá khô rơi đầy đất bay bay, Phó Diên cao lớn đi bên cạnh cô, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Kỳ thi tháng của cậu không được tốt sao?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, ngước mắt nhìn cậu, sau đó quay đầu lại nói: “Lần thi này rất tốt.”
“Chỉ là trong nhà có một số chuyện mà thôi.” Cô có chút dè dặt, không muốn đi sâu vào chi tiết.
Phó Diên cụp mắt xuống lắng nghe.
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn cậu: “Không có việc gì hết.”
Phó Diên hơi nhướng mày, ừ một tiếng, dẫn cô đi về phía khu thương mại của khu dân cư, thay vì tìm kiếm cửa hàng, cậu lấy chìa khóa mở một cửa hàng song lập trên phố thương mại bên ngoài khu dân cư, cậu đẩy cửa rồi bước vào, bật đèn trong nhà lên, tầng một chủ yếu là màu đen, có vài máy tính dựa vào tường, bên cạnh là một con robot hình tròn, một số tác phẩm nhiếp ảnh được treo trên tường, trên kệ sách ngoài sách ra thì còn có một dãy phim.
Cặp sách của cậu được đặt trên ghế sofa, dựa vào cửa sổ kính sát đất rất lớn.
Cánh cửa sau lưng cô đóng lại, Ôn Nam Tịch đứng ở lối vào, dừng một chút, Phó Diên xắn tay áo đồng phục lên, nhìn cô hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Gọi cơm hộp mang đến.”
Ôn Nam Tịch nhìn thấy mì gói ở trong bếp phía sau, liền nói: “Tôi có thể ăn mì gói không?”
Phó Diên quay đầu lại, khóe môi hơi cong lên: “Được.”
Cậu có chút lười biếng kéo tay cô, nói: “Vào đi.”
“Tôi nấu.”
Ôn Nam Tịch lúc này mới bước vào căn nhà của anh, ở đây có trải thảm, cô suy nghĩ một lúc rồi cởi giày ra, xỏ đôi dép to ở bên cạnh, Phó Diên đi đến phòng bếp, mở tủ lấy ra một chiếc nồi nhỏ để nấu. Nam Tịch đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bàn, nhìn cậu cúi đầu đun nước, xé gói mì.
Ôn Nam Tịch do dự một chút, hỏi: “Vừa rồi không phải cùng nhau liên hoan sao?”
“Ừ.” Cậu đợi nước nóng sôi, khóa kéo trên đồng phục học sinh của cậu được kéo ra, lộ ra chữ T màu đen bên trong, khiến làn da cậu càng thêm trắng trẻo.
“Cậu chạy ra ngoài như thế này có ổn không?”
“Không sao, gia đình tôi sẽ không nói gì tôi.”
Ôn Nam Tịch nhìn hoàn cảnh nơi này của cậu, “Nơi này hình như là căn cứ bí mật của cậu phải không?”
“Ừm, tôi thích ở một mình.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, tóc buộc gọn lại phía sau, hơi xẹp và lộn xộn, cô chăm chú nhìn cậu dùng đũa khuấy mì, nhớ tới tấm ảnh chụp chung của Nhan Khả, cậu ta quần áo chỉnh tề ngồi bên cạnh Phó Diên, lúc trước cô đã từng nghe Nguyên Thư nói qua.
Cha mẹ của Phó Diên đều là giáo sư đại học.
Bang—tắt lửa.
Phó Diên lấy ra hai cái bát, mỗi bát đều đổ đầy.
Cậu cầm nó trong tay, đi về phía ghế sofa, Ôn Nam Tịch nhanh chóng cầm hai đôi đũa đi tới, ngồi xuống thảm, Phó Diên đặt một cái bát trước mặt cô.
Mùi thơm thơm đến mức Ôn Nam Tịch cảm thấy đói bụng.
Cô cầm chiếc đũa thọc vào bát.
Phó Diên đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy hai chai Coca, đi đến bên cạnh cô, ngồi trên ghế sô pha, mở một chai đẩy về phía cô, Ôn Nam Tịch cầm Coca nói cảm ơn, cô ngửa đầu nhấp một ngụm, mì gói kết hợp với coca, phải nói là một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.
Vừa nuốt xuống cổ liền cảm thấy thật sảng khoái.
Phó Diên cúi đầu xuống ăn.
Hai nam nữ cùng tuổi sau một lúc đã ăn xong, Ôn Nam Tịch ăn no mắt sáng rỡ lên, cô nhấp một ngụm Coca.
Phó Diên cầm chai Coca uống một hơi rồi hỏi: “Đã no chưa?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, mái tóc cô vẫn còn lộn xộn, tóc mái hơi xoăn, làn da trắng nõn rất quyến rũ.
Phó Diên đặt chai Coca xuống, thu dọn chén bát mang vào bồn rửa chén bên kia, tráng lại hai lần rồi cho vào máy rửa bát tự động. Cậu quay lại, mở cặp, lấy bài kiểm tra ra, là bài kiểm tra của trường trung học số 1, cậu đặt nó lên bàn, Ôn Nam Tịch thăm dò nhìn xem, cô ngẩng đầu lên. hỏi: “Lần này cậu đạt được bao nhiêu điểm?”
“735.”
Ôn Nam Tịch học theo Nguyên Thư chặc lưỡi hai tiếng: “Cậu là ma quỷ rồi.”
Phó Diên liếc nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, cầm cuốn sách ngoại khóa sang một bên nói: “Tự đọc đi, không hiểu thì hỏi lại tôi.”
“Được.” Ôn Nam Tịch nằm ở trên bàn trà, xem qua bài thi của cậu.
Phó Diên tựa người vào sofa lật sách ngoại khóa.
Ôn Nam Tịch nhìn những câu hỏi trong đề này có chút choáng váng, giáo viên trường trung học số 1 ghê thật, cô ngồi dậy, đi đến bên cạnh Phó Diên, giơ lên cho cậu xem. Cậu đang định đọc thì thấy cô vô thức cắn chiếc bút của mình, cậu theo phản xạ nắm lấy chiếc bút Ôn Nam Tịch nhướng mắt: “Hả?”
Phó Diên im lặng vài giây: “Đừng cắn bút của tôi.”
Ôn Nam Tịch sửng sốt một giây, sau đó mặt đỏ bừng, cô đặt bút của cậu xuống, dùng khăn giấy lau qua, Phó Diên nhìn một bên mặt cô, một bên lỗ tai đỏ bừng. Trong lòng Ôn Nam Tịch cũng có chút tăng tốc, cô nắm chặt cây bút của cậu, nghĩ thầm không thể cắn nó nữa. Hai người ngồi cạnh nhau, cậu giảng cho cô nghe về những câu hỏi mà giáo viên đưa ra.
Chiếc điện thoại di động của cậu đặt trên bàn reo lên liên tục.
Tất cả đều là tin nhắn WeChat, bao gồm cả tin nhắn WeChat từ Nhan Khả.
Giải đề có thể khiến người ta quên đi những chuyện không thoải mái đó, ít nhất khi Ôn Nam Tịch rời khỏi căn cứ bí mật của Phó Diên thì tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, Phó Diên đưa cô đến trạm xe buýt, thời tiết rất lạnh, cô cho hai tay vào trong áo khoác, run run. Thấy vậy, Phó Diên cởi áo khoác, từ phía sau khoác lên vai cô.
Ôn Nam Tịch sửng sốt, giơ tay gấp áo khoác nhìn cậu: “Cậu không lạnh à.”
Cậu vừa rồi đã thay quần áo, bêb trong là áo khoác có mũ trùm đầu, đen như mực, cậu lắc đầu: “Không lạnh.”
Cả hai cùng nhau đi bộ đến trạm xe buýt, đứng đó đợi xe, hai giờ trước, đây là nơi mà bọn họ đã ôm nhau. Ôn Nam Tịch lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng, cô quay đầu chờ xe buýt, không dám nhìn cậu, Phó Diên đút hai tay vào túi quần, lười nhác đứng đợi cùng cô.
Chỉ một lúc sau.
Xe buýt số 328 chạy tới.
Đây là chiếc xe mà Phó Diên thường ngồi.
Ôn Nam Tịch đi lên xe, cô cởi áo khoác trên vai, nhét lại vào trong ngực cậu: “Tôi đi đây, ngủ ngon.”
Phó Diên theo bản năng chụp lấy áo khoác, Ôn Nam Tịch vẫy tay rồi bước nhanh vào trong xe, cô đi vào trong giữ chặt lấy tay cầm, đứng trong xe vẫn vẫy tay chào cậu.
Khi ánh đèn chiếu tới, đôi mắt của cô gái cong cong, dưới ánh đèn có chút sống động.
Phó Diên nhìn cô, nhìn chiếc xe bắt đầu lái đi khuất dạng, sau đó cậu mới xách theo chiếc áo đồng phục thoang thoảng mùi hương cam trên người cô đi về nhà.
–
Đến trạm Nam An, đúng vào thời gian náo nhiệt nhất.
Ôn Nam Tịch xuống xe đi lên lầu về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Ôn Du đang đứng bên cạnh sô pha, hốc mắt rưng rưng, Ôn Hữu Đào khoanh tay đứng bên bàn máy tính, ánh mắt lạnh lùng. Không phải Ôn Nam Tịch chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này, cô đã nhìn thấy quá nhiều lần, Ôn Du khóc thút thít, cố phản kháng, cố giành lấy thứ gì đó cho bà.
Nhưng bà mãi vẫn không địch lại lời nói của Ôn Hữu Đào, hơn nữa trong lòng bà lại yêu ông ta, bà vĩnh viễn đều sẽ thất bại.
Ôn Nam Tịch nhìn thấy Ôn Du nước mắt chảy dài trên mặt, giây sau Ôn Du thấy cô, bà theo phản xạ quay mặt đi, lau mắt, Ôn Nam Tịch cắn răng, bước nhanh đến chỗ Ôn Hữu Đào, bấm vào một bức ảnh chụp, đẩy tới trước mặt Ôn Hữu Đào: “Nhìn người phụ nữ mà bố nhớ thương đi.”
“Nhà người ta rất hạnh phúc, hai vợ chồng rất yêu nhau. Bà ta có cần bố không? Bà ta căn bản không cần. Với bà ta, bố chỉ là người yêu cũ. Bố chỉ là người qua đường trong cuộc đời bà ta mà thôi! Bố chẳng là gì cả! “
Cô hung hăng chỉ vào người đàn ông ăn mặc bảnh bao bên trong ảnh, cùng với Ngu Viện Viện đang nở nụ cười tươi như hoa.
Ôn Hữu Đào ánh mắt lạnh lùng, ông ta lướt qua ảnh, sau đó nhìn Ôn Nam Tịch, giơ tay đẩy tay cô ra: “Ôn Nam Tịch, ai cho con cái gan nói chuyện với bố như vậy?”
Ôn Nam Tịch cắn răng nhìn ông ta.
Ôn Hữu Đào ngồi lại trước máy tính, lạnh lùng nói: “Bảo mẹ con đừng khóc nữa!”
Ôn Nam Tịch đứng tại chỗ, trong lòng nổi lên một loại cảm giác bất lực, cô lại cảm thấy mình giống với Ôn Du, bất lực với người đàn ông là cha ruột này của mình. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Ôn Du, Ôn Du hai mắt đẫm lệ, lại trốn vào trong bếp, Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt.
Vài giây sau.
Cô đi về phía nhà bếp.
Ôn Du vội vàng lau nước mắt, đưa sữa cho cô, Ôn Nam Tịch cầm sữa uống một ngụm, đưa cốc lại cho Ôn Du rồi nói: “Mẹ, để con báo cho mẹ một tin vui. Kỳ thi tháng lần này, con đã đạt được hạng nhất.”
Ôn Du đã sớm biết, nhưng bà vẫn lau nước mắt, cười nói: “Tốt quá.”
“Nam Tịch, con thật sự rất giỏi.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười giơ tay lau nước mắt cho Ôn Du: “Con đi tắm đây.”
“Đi đi.”
Bọn họ không ngừng đấu tranh với mẹ con Nhan khả, có lẽ điều họ đang đấu tranh chính là họ không thể có được một người cha và một người chồng tốt.
–
–
Ngày hôm sau.
Trở lại trường học, Nhan Khả đã tới, bình thường cô ta sẽ đến trễ hơn so với Ôn Nam Tịch, nhưng hôm nay cô ta tới rất sớm, ngồi trên bàn đọc tiếng Anh, còn có mấy cuốn đề thi mới mua, tóc đuôi ngựa buộc cao, khuôn mặt cô ta vẫn xinh đẹp như cũ, hết sức tập trung.
Ôn Nam Tịch nhìn thoáng qua rồi quay mặt đi, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Nguyên Thư nhìn về phía Ôn Nam Tịch nói: “Cậu ta đến đây rất sớm, thậm chí còn sớm hơn cả lớp trưởng. Xem ra cậu ta đang rất quyết tâm.”
Ôn Nam Tịch lấy ra đề thi cùng sách giáo khoa, bắt đầu học. Trời lạnh, sau giờ học, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đi lấy nước nóng đổ vào bao tay sưởi ấm, hai người đứng trước máy lọc nước, mỗi người rót một máy, nghe thấy giọng nói của Chu Na Na ở cầu thang: “Nhan Khả, cậu đừng hoảng sợ, chăm chỉ học tập, nhất định sẽ vượt qua cậu ta trong kỳ thi cuối kỳ.”
Nhan Khả khoanh tay, ừ một tiếng: “Mẹ tớ đã đổi một gia sư khác cho tớ, tăng cường học chuyên sâu.”
“Phó Diên đâu? Cậu ấy có dạy cậu không?”
“Cậu ấy gần đây rất bận, không có thời gian nên đưa ghi chú cho tớ.”
Chu Na Na thở dài: “Tiếc thật, nếu cậu ấy rảnh thì đã có thể dạy cho cậu rồi.”
“Không sao đâu.” Giọng Nhan Khả đầy tự tin, “Cậu ta sẽ không đắc ý được lâu đâu.”
“Ừ, đúng vậy, mẹ cậu đối xử tốt với cậu thật đó, hôm qua bà ấy còn đến đón cậu về.”
“Chúng tớ cùng nhau ăn cơm gia đình.” Nhắc đến những chuyện này, Nhan Khả mỉm cười. Lúc này, điện thoại vang lên, cô ta cầm lên nhìn, nhấn loa ngoài, giọng nói của người đối diện là từ Ôn Hữu Đào truyền đến, “Nhan Khả, lần trước cháu nhờ chú tìm mô hình, chú tìm được rồi, có thời gian sẽ gửi đến trường học cho cháu.”
Chu Na Na kinh ngạc nói: “Chú Ôn? Bố của Ôn Nam Tịch?”
Nhan Khả đắc ý cười: “Ừ, lần trước gặp mặt phụ huynh, tớ nhìn thấy hình mẫu trên ốp điện thoại di động của chú ấy, thấy rất đẹp nên nhờ chú ấy mua dùm.”
“Ồ, bố của Ôn Nam Tịch đối xử với cậu tốt thật. Nhan Khả, nhân duyên của cậu thật tốt. Tớ thấy chú Ôn đối với Ôn Nam Tịch giống như không xem ra gì.”
Nhan Khả khẽ hừ một tiếng.
Máy nước nóng bên ngoài.
Ôn Nam Tịch đứng tại chỗ không nhúc nhích, Nguyên Thư nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta thật vô liêm sỉ, dựa vào cái gì mà lại hỏi xin đồ từ bố cậu cơ chứ?”
Ôn Nam Tịch hoàn hồn, cầm lấy nước nóng rời đi.
Nguyên Thư vội vàng đuổi theo cô, nhìn cô: “Nam Tịch.”
“Tớ không sao.”
“Hôm qua bố cậu có khen cậu không?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, xoay người đi vào phòng học.
Nguyên Thư sửng sốt.
Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, quả thực sự rất đáng sợ.
–
–
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tháng 12 đã kết thúc, bắt đầu tiến vào mùa đông, mọi người đều mặc áo khoác bên ngoài đồng phục học sinh, hoặc mặc thêm một bộ quần áo bên trong đồng phục học sinh. Tuần trước, Nhan Khả đang chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Phó Diên, cậu ta và Đàm Vũ Trình đã đặt một phòng KTV cực lớn, thậm chí còn đặt cả một chiếc bánh kem đặc biệt.
Đồng thời mời một số bạn cùng lớp mà có mối quan hệ tốt tham gia.
Còn tự tay làm thiệp handmade Ma Kết, hết thảy mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngày đó đến.
Hôm nay ngày 22, là thứ ba.
Ôn Nam Tịch đang cầm một cuốn sách tiếng Anh nghe từ vựng, cô giấu điện thoại dưới cuốn sách, nhắn tin.
Ôn Nam Tịch: Sinh nhật vui vẻ, tuổi mới bình an.
Diên: Cảm ơn.
Ôn Nam Tịch: [ Cố lên cố lên cố lên]
Diên: Buổi tối ra ngoài được không?
Ôn Nam Tịch: Đi đâu?
Diên: Cùng nhau dùng bữa, còn có một buổi tiệc sinh nhật nữa.
Ôn Nam Tịch: Tôi không đi.
Diên:?
Ôn Nam Tịch: Buổi tối có tiết tự học.
Bên kia yên lặng vài giây.
Một lúc sau cậu lại gửi tin nhắn tới.
Diên: Sang năm tôi sẽ giúp cậu.
Ôn Nam Tịch: Cảm ơn.
Vài giây nữa lại trôi qua.
Diên: Ôn Nam Tịch
Cậu chỉ gửi ba chữ này qua, không có gì hơn, Ôn Nam Tịch tiếp tục đọc sách, một lúc sau, cô soạn tin nhắn.
Ôn Nam Tịch: Tôi muốn chuẩn bị bánh kem cho cậu.
Ôn Nam Tịch: Nhưng tôi chỉ muốn dành thời gian với cậu.
Diên: Ở đâu.
Ôn Nam Tịch: Núi Đa Thành
Diên: Ừ.
Ôn Nam Tịch cất điện thoại, nhìn thấy Nhan Khả mặt mày tươi cười bước vào, cậu ta liếc nhìn Ôn Nam Tịch một cái rồi quay đi, ngồi xuống chỗ của mình, hôm nay cậu ta trang điểm nhẹ nhàng khiến đường nét trên khuôn mặt có phần diễm lệ, sớm đã mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu đen trễ vai mặc bên trong bộ đồng phục học sinh.
Ôn Nam Tịch đeo tai nghe vào.
Buổi chiều, Ôn Nam Tịch đi gõ đơn xin nghỉ phép, trên bàn Trương Vũ Xuyên có mấy tờ đơn xin nghỉ phép, thầy ấy có chút khó xử, thì thầm: Hôm nay các em bị sao vậy, đều xin nghỉ phép?”
Nhưng bởi vì những học sinh xin nghỉ học đều có thành tích rất tốt, đặc biệt là Ôn Nam Tịch và Nhan Khả, nên thầy ấy vẫn duyệt cho Ôn Nam Tịch nghỉ phép, thầy nhìn Ôn Nam Tịch nói: “Nói cho thầy biết, tối nay em định làm gì?”
Ôn Nam Tịch bình tĩnh nói: “Trong nhà em có chuyện ạ.”
“Được, đã được phê duyệt.”
Ôn Nam Tịch nói cám ơn rồi quay người rời đi, buổi tối Nguyên Thư phải học tiết tự học nên Ôn Nam Tịch cũng không chào hỏi cô ấy một tiếng, chỉ xuống lầu rồi đi về nhà. Ôn Du ở nhà chỉ có một mình, Ôn Nam Tịch nhờ Ôn Du dạy cô làm bánh, Ôn Du cười hỏi: “Sinh nhật ai thế? Nguyên Thư à? Mẹ nhớ không phải là ngày hôm nay.”
“Là bạn cùng lớp.” Ôn Nam Tịch đeo tạp dề, chăm chú làm việc.
Ôn Du cười nói: “Vậy thì làm đẹp một chút.”
“Vâng ạ.”
Tay nghề của Ôn Du quả thực rất tốt, dù là nấu ăn hay làm bánh ngọt, bà đều là hạng nhất. Làm xong, Ôn Nam Tịch lén lút lấy một tấm thiệp, viết “Phó Diên, sinh nhật vui vẻ.” Sau đó cô giấu nó vào cặp sách, đeo cặp lên lưng rồi xách bánh đi ra ngoài.
Cô và Phó Diên hẹn nhau trên đỉnh núi.
Núi Đa Thành nằm ở phía sau nhà thi đấu Nam An, có một con đường đi thẳng đến đó, ban đêm cũng có người leo núi, chỉ là không nhiều lắm, Ôn Nam Tịch đeo cặp đi lên đ ỉnh núi.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phó Diên đang tựa vào đá, cúi đầu bấm điện thoại di động.
Ôn Nam Tịch nhét tấm thiệp lên bánh, thắp nến: “Phó Diên.”
Phó Diên nghe thấy giọng nói của cô thì ngước mắt lên.
Cô gái xinh đẹp khoác cặp, mặc áo trùm đầu màu đỏ bên ngoài bộ đồng phục học sinh, gió thổi tung mái tóc, cô mỉm cười cầm một chiếc bánh nhỏ đứng đó, ngọn nến thắp sáng đôi mắt cô, đôi mắt cong cong giống như một nàng tiên.
Phó Diên sửng sốt vài giây.
Ôn Nam Tịch bước nhanh mấy bước: “Mau ước đi.”
Cô ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, Phó Diên đi tới, không khỏi nhếch lên khóe môi, buông cặp sách xuống, ngồi đối diện cô.
Ôn Nam Tịch cởi cặp sách ra.
Nâng cao chiếc bánh lên, nói: “Ước trước đi.”
Phó Diên lười biếng giơ hai tay lên, chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Ôn Nam Tịch hát chúc mừng sinh nhật cậu.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc ước mơ của cậu thành hiện thực, cầu mong cậu bình an, cầu mong cậu hạnh phúc mãi mãi…”